Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn mấy tên ngốc chán chê, Lý Uyển ngó qua Ảnh Thất đang đứng dậy chỉnh đốn y phục, ngoắc ngoắc tiểu ảnh vệ: "Tiểu Thất, lại đây."
Ảnh Thất chống thân mình bủn rủn đứng lên, cắm đôi thanh xà kiếm vào vỏ sau eo, mũi kiếm mềm mại, cuộn lại trong vỏ, chuôi kiếm như hai cái đầu rắn, khó trách Ảnh Điệp không nhìn thấy song kiếm mà Ảnh Thất dùng.
Lúc chiến đấu kịch liệt quên cả đau đớn, bây giờ mới phát hiện miệng vết thương Diêm hình trên sống lưng đau như lóc thịt, y nuốt xuống ngụm máu tươi trào lên cổ họng, lảo đảo đứng dậy, đi về phía thế tử điện hạ.
Ảnh Thất quỳ một gối dưới chân Lý Uyển, rũ mi nói: "Có thuộc hạ."
Lý Uyển chọn một miếng đào đã gọt vỏ, dùng cái nĩa khắc hoa vàng tím xiên vào rồi đưa đến bên miệng Ảnh Thất: "Gia thưởng."
"Tạ điện hạ." Ảnh Thất lúng túng há miệng ngậm lấy, đào rất ngọt, giải khát rất tốt.
Chỉ là một chút ban thưởng, vậy mà Ảnh Thất trong nháy mắt đã quên đi đau đớn của vết thương Diêm hình.
"Điện hạ..." Bỗng nhiên Ảnh Thất nhớ tới chuyện ban nãy, giương đôi mi dài ngẩng đầu nhìn Lý Uyển, "Đa tạ điện hạ chỉ điểm, thuộc hạ... đã thông suốt rồi."
Có lẽ thế tử điện hạ không phải vô dụng như bề ngoài người ta vẫn nghĩ. Tâm tình Ảnh Thất trở nên vui sướng, ánh mắt nhìn Lý Uyển lại thêm vài phần ngưỡng mộ không thể che dấu.
Trong lòng Lý Uyển cười thầm, tiểu ảnh vệ này căn bản không ghi hận, tối hôm qua mới vừa bị mình khi dễ, hôm nay tựa như tiểu cẩu ngốc nghếch còn chưa cai sữa mà quên sạch, còn ngoan ngoãn ở bên cạnh chân mình.
Lý Uyển bung quạt, cười một tiếng: "Ta không có chỉ điểm ngươi, ngươi nhìn lầm rồi, lúc nãy là ta nói, đêm nay Tiểu Thất đến hầu hạ ta, không ngờ ngươi nghe xong lại tràn đầy nhiệt tình đến thế à?"
"Không phải..." Gương mặt tái nhợt của Ảnh Thất bỗng chốc đỏ ửng, định phản bác lại nhưng không dám, sợ mình chống đối thế tử, phạm phải trọng tội.
Lý Uyển coi như y thừa nhận, thoải mái trong lòng, giương khoé miệng gọi tam thiếu gia: "Lương Tiêu, ngươi xong chưa!"
Lương thiếu gia lưu luyến không rời, ôm cây cột băng kia trở về, băng tan, ướt đẫm cả người, trịnh trọng giao cột băng kì lạ này cho hộ vệ, bảo bọn họ mang về hầm lạnh trong nhà bảo quản.
Lương Tiêu xoa tay xoa mặt, cười hi hi: "Cao thủ trong phủ Lý huynh nhiều như mây, Lương mỗ hôm nay đã được mở mang tầm mắt."
"Đừng nói nhảm." Lý Uyển nhướng mày, bảo Tiểu Phúc Tử mang ra thêm một cái ghế bành, thỉnh Lương thiếu gia ngồi.
"Ta có hẹn với Doanh Giang Lâu đến xem thuyền cua, nghe nói ngươi đang bị cấm túc?" Lương Tiêu nhíu mày vò đầu, "Khi nào ngươi mới cấm xong, con cua kia mấy ngày nay chắc đã phát phì, ta với Khổng muội muội đang đợi ngươi đấy."
Thật ra không phải là đại tiểu thư nhà nào đó đi theo hai người này lăn lộn, đó là đại thiếu gia Loan Khâu Khổng gia, có quan hệ chặt chẽ với vương thất quý tộc, Khổng Ngôn Tỉ cũng coi như là một người quan trọng trong đám bạn nhậu của Lý Uyển, chẳng qua vị thiếu gia này đôi lúc nhút nhát yếu ớt làm người ta phát bực, nên bị gọi là "Khổng muội muội", tính tình Khổng Ngôn Tỉ lúc nào cũng mềm yếu, dễ dàng chấp nhận.
Lý Uyển vỗ vỗ cái trán bật cười: "Nhất thời quên mất. Cấm túc ư? Lão gia tử cũng chỉ là sợ ta xảy ra chuyện, không sao cả, không đi xa, không rời khỏi Việt Châu là được. Thân thể người cũng đã khá hơn nhiều, sáng mai rời phủ, bảo Ảnh Tứ bọn họ hộ tống người đi Thanh Long Nhai ngâm dược tuyền đi, đến lúc đó ta sẽ chuồn ra... Ảnh Thất đi theo ta."
Ảnh Thất sửng sốt, mở to hai mắt ngửa đầu mờ mịt nhìn Lý Uyển.
Ta đi theo?
Bây giờ Lương Tiêu mới chú ý tới Ảnh Thất đang an tĩnh quỳ bên chân Lý Uyển, cúi đầu đánh giá một lược, ánh mắt hài hước mỉm cười, trêu ghẹo Lý Uyển: "Ôi, tươi ngon mơn mởn. Tiểu tình nhân từ đâu tới nha?"
Nhất thời Ảnh Thất không biết làm sao, vội vàng cúi đầu.
"Nói hươu nói vượn, đây là ảnh vệ mới đến." Lý Uyển mắng, "Đừng nhìn y tuổi nhỏ, bề ngoài trắng nõn, kỳ thật y mạnh lắm, miệng lưỡi ngươi sạch sẽ chút đi."
Thấy trong lời nói của thế tử điện hạ có chút bênh vực mình, Ảnh Thất cắn cắn môi, lặng lẽ dịch người ra sau lưng Lý Uyển.
"Thiếu niên đầy hứa hẹn, tiểu hài tử làm tốt lắm." Lương Tiêu thấy Ảnh Thất lui ra phía sau Lý Uyển, cúi người vịn tay lên ghế ghẹo y: "Tiểu ảnh vệ, đừng sợ ta, bổn thiếu gia không giống chủ tử ngươi, ta chỉ thích cô nương xinh đẹp."
Bằng hữu bên cạnh Lý Uyển ai ai cũng biết, đại thế tử Tề Vương phủ, chay mặn không từ, miễn đẹp là thích, phong lưu vô tâm, chỉ thưởng không ngắt, hoa lá không chạm.
Ảnh Thất hoảng sợ.
Hắn nói thích cô nương xinh đẹp, ý là... Điện hạ vẫn thích... Nam nhân?
Lý Uyển vô cùng thản nhiên với đam mê của mình, phủi phủi ống tay áo, nhếch miệng nhướng mày nhìn Ảnh Thất đang kinh ngạc: "Nhìn ta làm gì, muốn ta thị phạm cho ngươi xem à? Có thể nha."
Dứt lời làm bộ muốn ôm eo Ảnh Thất, đai lưng của ảnh vệ thắt rất chặt, khiến cho eo của y càng nhỏ hơn, Lý Uyển sớm đã muốn ôm người ta vào lòng từ lâu rồi.
Ảnh Thất cắn môi, thân người thu lại càng lúc càng nhỏ.
Chủ tớ hai người kẻ thì giống như sói hoang xông vào chuồng cừu, người thì giống như cừu non ngây thơ không biết gì, kêu chạy lại không dám chạy. Chọc cho Lương Tiêu dựa lưng ra ghế cười haha, kéo ống tay áo Lý Uyển cười nói: "Dật Nhàn, đừng khi dễ y, tội nghiệp người ta."
"Được rồi, Lương thiếu gia đã cầu tình cho ngươi, đi thay y phục sạch sẽ, bụi bặm thế này ra ngoài làm mất mặt ta. Tối mai cùng ta rời phủ. Kêu Ảnh Ngũ đi theo." Lý Uyển vẫy vẫy tay, "Đi nhanh về nhanh."
"Rõ." Ảnh Thất thở phào một hơi, được tha liền cất bước chạy, còn nhanh hơn so với luận võ ban nãy, chớp mắt không thấy bóng dáng.
Lương Tiêu thấy Ảnh Thất chạy trối chết, cười đau cả bụng: "Ngươi ghẹo y làm gì, làm tiểu ảnh vệ không dễ chút nào."
Lý Uyển thu tay, chống cằm tiếc nuối nói: "Ai ghẹo, ta thật sự muốn ôm y. Nếu y không phải ảnh vệ, sớm đã bị ta ăn sạch."
"Làm sao, ngươi mà cũng có kiêng kị?" Lương Tiêu trêu ghẹo nói.
Lý Uyển lắc đầu.
Tuy hắn chưa bao giờ đến Ảnh Cung, cũng không biết bên trong có cái gì, chỉ là nghe đồn, nghe phụ vương dặn dò, ảnh vệ ở Ảnh Cung trải qua ba năm sinh tử, vì vương phủ cống hiến, bất luận xuất thân giàu nghèo sang hèn, đều nên được chủ tử tôn trọng.
Lý Uyển mê chơi, thử thách giới hạn của tiểu ảnh vệ hết lần này tới lần khác, nhưng không định xúc phạm y, bức bách y.
Ảnh Thất chạy trối chết, dựa vào vách tường bên ngoài Huấn Tràng xoa xoa mặt, yên tĩnh chốc lát, trống ngực mới dịu lại đôi chút.
May mà miễn cưỡng cũng thắng được, may thật. Bằng không điện hạ lại thấy bộ dạng chật vật của mình. Khoé miệng Ảnh Thất hơi hơi rũ xuống, khinh công mà y rất tự hào không chỉ bị người khác coi khinh, còn bị tiền bối áp chế đến mức không đứng dậy nổi, khiến y thất vọng và bất lực.
Thiên tư của Ảnh Thất từ bé đến lớn đều là nhân tài kiệt xuất so với bạn đồng trang lứa, từ nhỏ đã được cho là thiên tài, càng được đặt rất nhiều kì vọng, cho đến khi bước vào Tề Vương phủ cao thủ nhiều như lông trâu này, mới biết mình không phải là tuyệt thế, núi này cao còn có núi cao hơn.
Cũng may hôm nay là cùng tiền bối luận bàn, tuy y thắng, trong lòng lại rõ mình thua.
Thua ở phong độ, thua ở bản lĩnh, thua ở sốt ruột cầu thắng, thua ở tâm tình bất ổn. Nếu ở trên chiến trường, sẽ không có tiền bối nhường chiêu, Ảnh Thất biết mình còn kém xa lắm.
Dư vị mật đào ngọt lịm còn lưu lại trong miệng, y ngơ ngẩn dựa vào vách tường, lặng lẽ ngồi xuống đất, trầm mặc nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trong lòng nhảy nhót.
Thế tử điện hạ còn có thể thích nam nhân... Vậy...
Ta đây... Có phải là...
Ảnh Thất lắc lắc đầu, nỗ lực khắc chế mấy suy nghĩ linh tinh chạy trong đầu mình, biểu tình bất an lại trở nên lạnh lùng trầm mặc.
Thế tử điện hạ không biết, hắn có một tiểu ảnh vệ ái mộ hắn trong thầm lặng, vượt ngàn dặm xa xôi, thật cẩn thận mà dâng tấm lòng trao cho hắn.
Nhưng thế tử điện hạ quá cao, y nhón chân tới cũng không với tới.
Ban nãy cử động mạnh, miệng vết thương lại nứt ra, Ảnh Thất đau đớn khó nhịn, thân thể chịu không được suy nghĩ lung tung, phải đỡ tường chậm rãi đi đến y quán.
Tề Vương phủ đãi ngộ quỷ vệ rất tốt, không chỉ có dục phòng, còn có y quán riêng biệt, mời vài vị lão y đức cao vọng trọng về chữa thương chăm sóc cho ảnh vệ trong phủ.
Ảnh Thất đỡ tường chậm chạp đi vào, bên trong có vị lão nhân râu tóc hoa râm đang nằm phơi nắng trên ghế, trên đùi có một con chó vàng, an tĩnh ngon giấc.
Ảnh Thất gõ gõ môn hoàn, nhẹ giọng hỏi: "Cho hỏi, có Nguỵ đại phu ở đây không?"
Lão nhân nhấc mí lên tiếng: "Chính là lão hủ, các hạ là ai? Chưa từng gặp qua."
Ảnh Thất tháo xuống ảnh bài bằng gỗ đỏ treo bên hông, đưa cho lão nhân xem: "Ta là Ảnh Thất."
Nếp nhăn dày đặc trên khoé miệng lão nhân dãn ra, vỗ vỗ chó vàng trên đùi, chó con ẳng một tiếng rồi nhảy xuống, phe phẩy cái đuôi đón lão nhân đứng dậy.
Tinh thần lão nhân khoẻ mạnh, mặt mày hớn hở, bảo Ảnh Thất ngồi đối diện mình, xắn tay áo bắt mạch.
Càng chẩn càng thấy không thích hợp, liền hỏi y: "Tiểu tử bị tổn thương gân cốt à?"
Ảnh Thất thấy không thể gạt được, đành phải thừa nhận: "Lúc trước bị dụng hình ở Ảnh Cung."
Ngụy đại phu giật mình, thở dài, xoay người đi lấy thuốc cho Ảnh Thất.
Ảnh Thất ngốc ngốc nói: "Ngài không xem miệng vết thương sao?"
Ngụy đại phu vuốt râu thở dài: "Không cần, lão hủ chẩn xong rồi."
Ảnh Thất cụp mắt xoa tay, thầm nghĩ vương phủ quả thực tàng long ngoạ hổ không thể tưởng tượng, trước giờ y cứ như là ếch ngồi đáy giếng.
Ngụy đại phu vừa bốc thuốc vừa than thở: "Làm ảnh vệ rất vất vả. Cháu trai của lão hủ năm nay mười một tuổi, một hai phải học võ làm ảnh vệ, lão hủ khuyên thế nào cũng không nghe, đứa nhỏ này, không phải tự mình chuốc khổ sao."
Lão nhân tựa hồ tịch mịch đã lâu, muốn tìm người trút tâm sự, Ảnh Thất liền im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời vài ba câu.
Nói đến đứa nhỏ nhà mình, lão nhân liền thao thao bất tuyệt: "Cha nó cũng rất cứng đầu, từ nhỏ đã dạy nó đao pháp, một nhà toàn đại phu, học đao pháp làm gì? Lão hủ thấy tiểu hài tử nhỏ bé như vậy, cả ngày bưng thanh đại đao trong tay thì hoảng hốt, khuyên nó, nó không nghe, cha nó cũng không nghe."
"Tiểu tử, nếu ngươi có cơ hội đi hạnh đường Lâm Châu, thay lão hủ khuyên nó, đứa trẻ bé bỏng như vậy, lại được nuông chiều từ nhỏ, làm sao mà chịu cái khổ này được."
Ảnh Thất gật đầu đáp ứng: "Được."
Đôi mày cau có của lão nhân giãn ra một chút, đưa gói thuốc cho Ảnh Thất, dặn dò: "Đứa cháu trai bảo bối của lão hủ tên là Ngụy Trừng, môi hồng răng trắng, rất dễ nhận biết."
"Tiểu Thất," Ngụy đại phu tiếc nuối mà đánh giá Ảnh Thất, đôi mắt ông chỉ cần quét một cái, đã có thể nhìn ra thân thể trẻ tuổi này của Ảnh Thất đã bị thương không ít.
"Ngươi nói cho lão hủ nghe, làm ảnh vệ, có từng hối hận không?"
Ảnh Thất nâng mí mắt, nhẹ giọng nói: "Chưa từng hối hận."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Môn hoàn