"Khổng Ngôn Tỉ, tiểu công tử vận y phục xanh đen, dáng người mảnh khảnh, làn da tuyết trắng, mày cao mắt sâu, tai đeo chiếc khuyên màu xanh lam điểm ngọc phỉ thuý, cách ăn mặc giống người Hán không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra huyết mạch dị tộc.”
Chương : Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tam)
Ảnh Thất điểm chân nhảy lên mái hiên, Ảnh Ngũ thấy thế tử điện hạ đi xa, lên lâu thuyền của Lương gia, Lương tam công tử Lương Tiêu ra nghênh đón, theo sau là một tiểu thiếu gia cẩm y hoa phục, thật cẩn thận đi vòng qua tránh chỗ có nước, một chút nước cũng không dẫm vào, vòng qua xong, lại chăm chú sửa sang đầu tóc.
Ảnh Ngũ vừa xem vừa cười, thấy Ảnh Thất trở về, kéo Ảnh Thất chỉ vào vị công tử xa xa kia cười nhạo: “Thấy sao, đại tiểu thư Khổng gia, ta nhìn còn muốn xách váy cho hắn, ha ha ha ha ha ha ha ha….”
Ảnh Thất nương theo tầm mắt của Ảnh Ngũ, phía sau Lương tam thiếu gia là một vị tiểu công tử vận y phục xanh đen, dáng người mảnh khảnh, làn da tuyết trắng, mày cao mắt sâu, tai đeo chiếc khuyên màu xanh lam điểm ngọc phỉ thuý, cách ăn mặc giống người Hán không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra huyết mạch dị tộc.
Loan Khâu Khổng gia, dị tộc “Trầm Sa” Nam Việt, Trấn Nam Vương oai phong bình loạn Nam Việt, ban ân huệ lớn, không nhổ cỏ tận gốc, ngược lại thu phục Trầm Sa, dạy bọn họ khai hoá.
Huyết thống Khổng gia kì lạ, chiến đấu cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng mà nhân lực thưa thớt, Khổng gia đến nay dù trực hệ hay họ hàng có tăng lên cũng chỉ ít ỏi mấy trăm người. Cho nên mặc dù đại thiếu gia Khổng gia Khổng Ngôn Tỉ không kế thừa được nửa điểm huyết thống anh dũng nhà mình, nũng nịu như một tiểu mỹ nhân, cũng không bị trục xuất khỏi gia môn.
Huống hồ hắn có một đệ đệ, mới mười hai tuổi đã gan dạ dị thường, Khổng gia đều ký thác kỳ vọng trên người đệ đệ hắn Khổng Lan Kiêu, chỉ trông chờ Khổng Lan Kiêu thành người, kế thừa gia tộc, Khổng Ngôn Tỉ như thế nào, xác thật không ai để ý, chỉ cần đại thiếu gia còn sống là được, ăn nhậu chơi bời không ai quản, trong nhà cũng không người nào thèm để ý hắn, thấy hắn là phiền.
Không riêng gì Ảnh Ngũ, người trong thiên hạ đều cảm thấy buồn cười. Ngay cả Ảnh Thất cũng có chút đáng tiếc, vốn dĩ là nam tử, không thể cầm kiếm hành hiệp đã là tiếc nuối, huống chi sinh ra giống nữ tử, lại càng có vẻ không hợp người khác.
Hai vị quý công tử kia hàn huyên với Lý Uyển, Ảnh Ngũ thu hồi ánh mắt, thấy túi tiền trong tay Ảnh Thất: “Ai ai ai, điện hạ thưởng à? Ai thấy cũng có phần nhỉ!” Vừa cười hề hề đoạt lấy.
Đột nhiên Ảnh Thất lắc mình, Ảnh Ngũ bắt trúng không khí, quay đầu lại dẩu miệng: “Tiểu Thất, ngươi định độc chiếm à!”
Ảnh Thất lắc đầu, mở túi tiền nặng trĩu, dốc ra bạc bên trong, cho Ảnh Ngũ hơn phân nửa: “Này.”
Ảnh Ngũ nghĩ thầm Ảnh Thất làm việc giỏi, nhìn có vẻ lãnh đạm quái gở lại không màng thế sự, kỳ thật là một người rất tốt. Vì thế nhanh chóng gật đầu, gom hết bạc vào trong tay: “Được được được.”
Ảnh Thất lại đếm đếm số bạc còn lại: “Còn này đưa cho thống lĩnh.”
Ảnh Ngũ sờ sờ cằm, nhìn Ảnh Thất nghiêm túc gấp túi tiền lại, nhét vào đai Bách Nhận quấn mấy vòng bên hông mình.
Hay là y chỉ muốn cái túi tiền này?
Ảnh Ngũ lại nghĩ nghĩ, khả năng Ảnh Thất sẽ không cố ý lấy lòng người khác, chỉ là thiếu mắt nhìn một chút.
Hai người nói chuyện một hồi, thấy ba vị quý công tử kia vẫn chưa tiến lâu thuyền, mà hùng hùng hổ hổ dẫn đám sai vặt đi nơi khác.
Ảnh Thất nhanh chóng đuổi theo, Ảnh Ngũ mới nằm xuống mái hiên nghỉ ngơi một chút, thấy đại Phật gia nhà mình nơi xa lại khởi giá, thuận miệng thao một tiếng, lười biếng bò dậy, tiếp tục men theo mái hiên.
Đi ngang qua một ngõ hẻm ồn ào, đầu ngõ chính là thanh lâu nổi danh Việt Châu “Doanh Nguyệt Phường”.
Chủ nhân của Doanh Nguyệt Phường là biểu huynh của Quý phi nương nương, một người đắc đạo, gà chó lên trời, vị biểu huynh này trước đã từng buôn lậu muối, tự xưng là người nhà mẹ đẻ của Quý phi, tài sản kếch xù, lại đam mê vơ vét cô nương tiểu quan, lén lút mở thanh lâu.
Vị đại biểu huynh này cái gì không được, nhưng mắt nhìn cực kỳ không tồi, tuyển cô nương tiểu quan nào cũng xinh tươi mơn mởn, khiến cho Doanh Nguyệt Phường làm ăn rất được, mấy công tử Việt Châu rất thường hay dạo đến đây.
Đối diện Doanh Nguyệt Phường chính là sòng bạc lớn nhất Việt Châu “Mãn Đình Hoan”.
Ảnh Ngũ vô cùng rành rọt.
Mắt thấy thế tử điện hạ dẫn Lương tam thiếu gia, Khổng đại tiểu thư sắp bước vào thanh lâu Doanh Nguyệt Phường, Ảnh Thất kéo kéo tay áo Ảnh Ngũ, Ảnh Ngũ ngắm cánh cửa Mãn Đình Hoan đến mức không nhích nổi bước chân.
Ảnh Thất nhíu mày nhìn hắn, Ảnh Ngũ lấy lại tinh thần, mặt mày hớn hở đẩy y: “Ngươi đi theo điện hạ trước, ta đi thử vận may đã.”
Ảnh Thất lạnh lùng: “Ngươi mới vừa đi hôm trước.”
Ảnh Ngũ vò đầu cười xoà: “Ta thấy Doãn tiểu thư, ta đi tìm nàng nói một câu, một chút thôi, xin ngươi đó.”
“Im lặng là đồng ý, Doãn tiểu thư sắp đi rồi, nếu điện hạ hỏi ngươi cứ bảo ta đi ngoài. Ngươi là cường công quỷ vệ, có ngươi mọi chuyện không thành vấn đề.” Ảnh Ngũ cười vỗ bả vai Ảnh Thất, bay khỏi hiên nhà, nhảy nhót vào Mãn Đình Hoan.
Ảnh Thất bất đắc dĩ xoay người lại, đuổi theo thế tử điện hạ vào thanh lâu, trốn trên xà nhà đại đường Doanh Nguyệt Phường, dựa người xuống, cúi đầu nhìn điện hạ.
Lý Uyển cùng Lương Tiêu tiến vào, khách khứa xung quanh tới Doanh Nguyệt Phường cầu hoan tức khắc né xa ba thước, tránh như tránh tà, tiểu bá vương Việt Châu giá đáo, tới một lần là cả đôi.
Vẻ mặt Khổng Ngôn Tỉ hoảng loạn, kéo kéo cánh tay Lương Tiêu, run run nhỏ giọng cầu hắn: “Lương huynh, đừng, đừng làm lớn chuyện mà…”
“Đàn bà yếu đuối, ngươi tránh qua một bên đi, bọn họ khi dễ ngươi như vậy ngươi cũng không dám nói, uất ức chết ngươi thì thôi đi, đổi thành đệ đệ ngươi, đảm bảo hắn một tay san bằng Doanh Nguyệt Phường, ngươi gánh nổi không!” Lương Tiêu giật tay Khổng Ngôn Tỉ ra, hận rèn sắt không thành thép mà trừng hắn.
“Ta, ta…” Thân thể Khổng Ngôn Tỉ yếu đuối mong manh nào chịu nổi cú đẩy như vậy, suýt té ngã, được Lý Uyển dang tay đỡ, để hắn đứng qua một bên.
Ai ai cũng biết Khổng Ngôn Tỉ ở Khổng gia không được sủng ái, chạng vạng hôm qua cư nhiên bị biểu huynh của Quý phi ôm vào phòng nhục nhã, xiêm y bị kéo đến vai, lộ ra ngực trắng vai gầy, cũng may chưa kịp làm gì, Lương tam thiếu gia đến kịp, lôi Khổng Ngôn Tỉ đang khóc đến lê hoa đái vũ ra ngoài.
Không phải Lương Tiêu thương hương tiếc ngọc, hắn bênh vực Khổng Ngôn Tỉ đều là vì áy náy, Khổng Ngôn Tỉ ngày hôm nay là do một tay mình tạo ra, chuyện thành như vậy, tự nhiên thấy ghê tởm, Lương tam thiếu gia không thể trêu vào biểu huynh của Quý phi, lại không nhịn được, liền đến tìm Lý Uyển chống lưng.
Đương kim đại thế tử Tề Vương phủ, hòn ngọc quý trên tay Tề Vương gia, trên dưới Đại Thừa không có mấy người đám đối nghịch với hắn.
Khổng Ngôn Tỉ sợ hãi đứng một bên, ngón tay mảnh khảnh xoắn xuýt, cắn môi nhìn Lý Uyển: “Dật Nhàn huynh, đừng làm lớn chuyện mà……”
“Ngôn Tỉ, tìm một chỗ nấp, tránh cho lát nữa máu dính đầy người.” Lý Uyển gõ gõ cán quạt xếp trong lòng bàn tay, thảnh thơi nhìn nhìn bốn phía, thấy ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh đang xì xầm bàn tán, bỗng nhiên duỗi tay, gẩy nhẹ một cái, một khối sứ men xanh giả trên ngưỡng cửa rầm một tiếng vỡ nát trên mặt đất, âm thanh vang dội, toàn bộ đại đường im ắng.
Khổng Ngôn Tỉ sợ tới mức ôm cánh tay, run bần bật.
“Ai là quản sự ở đây?” Lý Uyển thảnh thơi thưởng thức quạt trong tay, ôn hòa hỏi. Đám sai vặt phía sau cũng chó cậy thế chủ, kiêu ngạo gào lên: “Ai là quản sự Doanh Nguyệt Phường? Lăn ra đây nhanh lên!”
Lúc này, nam nhân ôm đầu trốn tránh trước quầy lập cập bò lại, sợ tới mức tè ra quần, hoang mang giải thích: “Cái kia, điện hạ, chủ nhân của chúng ta không có ở đây, tiểu nhân, tiểu nhân chính là một……”
Lý Uyển cắt ngang: “Tối hôm qua trói người, có phần ngươi không?”
Quản gia run bần bật: “Không, không……”
Lý Uyển quay đầu lại hỏi Khổng Ngôn Tỉ: “Người trói ngươi có hắn không?”
Lương Tiêu kéo Khổng Ngôn Tỉ đang nhút nhát: “Ngươi nói có hay không? Nói mau! Sợ cái rắm!”
Khổng Ngôn Tỉ mắt ngần ngật nước, trên lông mi cũng dính nước mắt, gật gật đầu.
Sắc mặt quản gia Doanh Nguyệt Phường trắng bệch, liên tục cáo lỗi: “Tiểu nhân không dám nữa! Là chủ nhân sai sử, không liên quan tới tiểu nhân!”
Lý Uyển không thèm nghe, giương quạt xếp lên: “Thiến gã cho ta.”
Quản gia sợ tới mức bật người dậy, nhảy loạn xạ hét ầm ĩ, sai vặt bên người Lý Uyển và Lương Tiêu đều là kẻ lão luyện, nhanh chóng lôi tên quản sự kia ra ngoài.
Khổng Ngôn Tỉ bị dọa ngây người, trợn mắt, cẩn thận kéo tay áo Lý Uyển, lắp bắp cầu xin hắn: “Dật Nhàn huynh, đừng, đừng vì ta mà chọc đến biểu huynh của Quý phi…… Thật ấy, đừng như vậy mà……”
Lý Uyển lạnh lùng nhếch mép: “Biểu huynh của Quý phi là cái thá gì, hôm nay cho các ngươi biết, ai con mẹ nó mới là kẻ định đoạt Việt Châu này!”
Ảnh Thất sợ ngây người, ghé sát vào xà nhà, bịt chặt miệng, nhẹ nhàng hít một hơi. Ác danh thế tử gia bên ngoài, Ảnh Thất vẫn chưa từng kinh qua, điện hạ khá tốt, ôn nhu săn sóc. Chưa bao giờ thấy qua một thế tử điện hạ kiêu ngạo khí thế bức người như vậy.
Y thấy đầu ngón tay điện hạ điểm nhẹ quạt xếp, theo bản năng coi như ám ngữ triệu hồi ảnh vệ, chưa kịp đợi Lý Uyển nói câu “Người đâu”, bỗng chốc Ảnh Thất dừng ở dưới chân Lý Uyển, quỳ một gối xuống đất đợi mệnh.
Chung quanh vốn dĩ lặng ngắt như tờ, thấy một hắc y nhân bỗng chốc từ trên trời giáng xuống, tức khắc hỗn loạn kêu to lên: “Sát thủ, có sát thủ!”
Lý Uyển cúi đầu nhìn thoáng qua Ảnh Thất, trong lòng không thể hiểu được —— y xuống đây làm gì.
Nhưng mà cũng không rảnh quản, đang loạc lạc, Lý Uyển nói: “Đập cho ta.”
Ảnh Thất sửng sốt.
Đập cho ta???? Đập???
Ảnh Thất tự hỏi thật sự chưa từng làm qua loại nhiệm vụ này, ngửa đầu khuyên Lý Uyển: “Điện hạ, Vương gia dặn dò, người đừng……”
Ánh mắt Lý Uyển nhìn hắn có vài phần không vui, Ảnh Thất thức thời ngậm miệng. Một đám sai vặt xắn tay áo, xông lên đập đùng đùng.
Lương Tiêu rũ mắt thấy Ảnh Thất, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thập phần bất mãn, thấp giọng trêu đùa: “A, ta còn tưởng ai, Dật Nhàn, đây không phải tiểu ảnh vệ của ngươi sao. Lợi hại nha, ảnh vệ mà cũng dám quản cả chủ tử cơ à.”
Ảnh Thất cúi đầu, hít thở không dám động đậy.
Lúc này trên xà nhà lại rơi xuống một hắc y ảnh vệ, Ảnh Ngũ nghe động tĩnh bên này kịp thời trở lại, quy quy củ củ quỳ một gối hành lễ, nhanh chóng nhận lỗi với mấy vị công tử: “Điện hạ, Lương thiếu gia, Khổng thiếu gia, Tiểu Thất không hiểu quy củ, thuộc hạ không dạy bảo tốt, thuộc hạ có tội.”
Lương Tiêu hừ một tiếng, kiêng kị thân phận không nhiều lời nữa, Lý Uyển xua tay cho bọn hắn lui, Ảnh Ngũ nhanh chân kéo Ảnh Thất chạy đi.
Ba vị đại thiếu gia phất tay áo bỏ đi.
Ảnh Ngũ kéo Ảnh Thất lên mái nhà, thấp giọng giáo huấn hắn: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng quản chuyện của điện hạ! Ta đã sớm bảo rồi, trước khi ngươi tới chưa từng nghe qua đại danh của thế tử điện hạ sao? Điện hạ chúng ta đúng là một tên ăn chơi có tiếng, nổi danh ôn thần, ngươi mở to mắt nhìn cho kỹ đi!”
Ảnh Thất hơi nhíu mày, nhìn thế tử điện hạ nghênh ngang rời đi.