“Phụ trách thực chiến ảnh vệ Thao Thiết Tổ, lấy Thao Thiết mạnh mẽ táo bạo, hướng tới hung thần bách chiến;
Phụ trách khống chế cục diện ảnh vệ Cửu Anh Tổ, lấy cự mãng chín đầu quan sát lục lộ, khống chế bốn phương tám hướng;
Phụ trách giúp đỡ toàn bộ đội ngũ, dùng độc thuật hoặc y thuật ảnh vệ Bạch Trạch Tổ, lấy thụy thú Bạch Trạch tinh thông vạn vật, hiểu rõ thiên hạ, hướng tới điềm lành xua đuổi tà ác;
Cùng với lấy khinh công làm sở trường, phụ trách điều tra truyền tin ảnh vệ Phi Liêm Tổ, lấy yêu vật phi liêm ngự phong mà đi.”
Chương : Thế tử vô song (tam)
Y bị kéo vào hình phòng, thật ra y đã sớm quen chịu đựng mấy loại hình cụ trừng phạt, chỉ là tra tấn lần này quá tàn khốc, cho đến chạng vạng ngày thứ hai vẫn chưa chấm dứt.
Tiết chưởng sự có cách tra tấn người rất độc ác, tính tình người này âm hiểm tàn nhẫn, thường xuyên lấy công mưu tư, tra tấn người tìm niềm vui. Ảnh vệ ở Ảnh Cung phạm phải đại tội, mới có thể bị gã dùng hình phạt như thế —— dùng lưỡi dao sắc bén rạch mấy chục nhát ở sau lưng, trộn lẫn muối và độc rồi xát vào miệng vết thương, qua ba ngày không chết, mới thả ra chữa trị, gọi là Diêm hình.
Nhiều năm qua ở Ảnh Cung có mười mấy người phạm lỗi lớn bị dụng Diêm hình, không một ai có thể sống sót quá ba ngày, toàn chết thảm trong hình phòng, ba ngày sau thả ra, thi thể bị muối độc tươm ra nước vàng, đều bị thối rữa.
Y vô tri vô giác mà chịu đựng, cả người đầy mồ hôi lạnh lẫn máu đen, ý thức mơ hồ.
Độc muối sau lưng không ngừng ăn mòn da thịt với gân cốt, treo trên hình giá sống một ngày bằng một năm, dày vò thống khổ, y đã nôn mửa nhiều lần, thần trí không rõ, trước mắt dần dần tối sầm lại, không nhìn rõ mọi thứ.
Trong cơn hoảng hốt, đôi môi khô khốc của Ôn Tịch run rẩy gọi:
“Điện hạ……”
Y cực kỳ muốn sờ cái ấn mẫu đơn trên vai phải của mình, hai tay đều bị trói ở trên hình giá, giãy giụa hồi lâu, cũng đành chịu.
Thiên hương mẫu đơn là tư ấn của Lý Uyển. Y dựa vào dấu ấn này mới gắng gượng qua được khổ hình Ảnh Cung, nếu là người bình thường chắc chắn không thể chịu nổi ba năm luyện ngục này.
Rất nhanh đã đến giới hạn chịu đựng, không chịu nổi nữa.
Đêm đó trùng hợp có quý nhân đến thăm.
Là hai vị quỷ vệ đại nhân của Tề Vương phủ. Địa vị của quỷ vệ cao hơn rất nhiều so với ảnh vệ.
Ảnh Tứ cầm danh sách nói chuyện với Ảnh Cung, giọng điệu lãnh đạm xử trí công việc: “Năm nay Ảnh Cung khai ngục, ta tới lãnh người.”
Tiết chưởng sự thản nhiên chỉ tay, phía sau họ là năm tên đàn ông như quỷ dữ vừa bò ra khỏi vực thẳm địa ngục.
“Đều là người cung chủ chọn.”
Năm người xếp thành một hàng chỉnh tề, bộ ngực trần trụi cùng cơ bắp săn chắc, tròng mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, phóng ra sát khí, cách xa một trượng cũng có thể cảm nhận được hơi thở giết chóc tản ra từ trên người bọn họ, sau lưng mỗi người đều in một chữ “Ảnh” trên vai phải, trong các nét của chữ có nhiều con mãnh thú khác nhau.
Ảnh Tứ nhìn lướt qua, nhíu mày: “Sao năm nay chỉ có năm người?”
“Hừ, ngươi cho rằng đào tạo ảnh vệ đơn giản thế ư?” Tiết chưởng sự ném danh sách cho Ảnh Tứ: “Tổng cộng có sáu tên, một tên ở hình phòng, phỏng chừng sắp mất mạng, ngươi mang theo năm tên này thôi.”
“Gì?” Ảnh Ngũ nghe xong không vui, ồn ào lên: “Như thế nào lại sắp mất mạng, vương phủ vốn dĩ thiếu người, ngươi cố ý đúng không? Là ai hả?”
Ảnh Cung rộng lớn, giọng nói của Ảnh Ngũ vang vọng tới lui, người này rất ầm ĩ, bắt được câu chuyện có thể như ruồi bọ ong ong mãi không dứt.
Ảnh Ngũ cũng xuất thân từ Ảnh Cung, lão đông tây trước mặt này làm hắn ăn khổ không ít, hôm nay rốt cuộc nở mày nở mặt thành trụ cột Tề Vương phủ, trong lòng tức giận ngứa mắt lão bất tử này, rất giống tiểu nhân ra vẻ ta đây đắc chí.
Ai kêu người ta có bản lĩnh tranh sủng chứ, biết lấy lòng cung chủ, cái chức chưởng sự dễ như trở bàn tay.
Ảnh Ngũ cố ý điều tra, đè đè danh sách trong tay Ảnh Tứ, không chịu bỏ qua mà hỏi Tiết chưởng sự: “Y phạm tội gì?”
Tiết chưởng sự nhìn hai ảnh vệ khó chơi này, thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Y lén trốn ra ngoài, phạm vào huấn điều, chết không nhận tội, không những khiêu khích bổn toạ mà còn uy nghiêm của Ảnh Cung nữa.”
“Lén trốn ra ngoài?”
Quả thực là một việc khó lường.
Ảnh Ngũ nhìn Ảnh Tứ, nhỏ giọng cười nói, “Ca, e rằng là một quỷ vệ. Hàng hiếm đấy.”
Ảnh Tứ nghe vậy thần sắc lạnh dần, gõ gõ danh sách: “Ta muốn mang đi.”
Tiết chưởng sự không lay chuyển được, hai huynh đệ này ở Ảnh Cung cũng bị mình tra tấn chỉ còn nửa cái mạng, có ai ngờ rằng, ra khỏi Ảnh Cung bị đưa vào vương phủ, vậy mà được Tề Vương trọng dụng, trở mình một cái bay lên thành phượng hoàng, địa vị còn cao hơn cả mình.
“Ở hình phòng.” Tiết chưởng sự hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, không hầu hạ hai vị đại nhân này nữa.
Bên cạnh Tiết chưởng sự có vài hạ nhân có mắt nhìn, ân cần dẫn Ảnh Tứ Ảnh Ngũ vào hình phòng, bên trong có một thiếu niên bị treo trên hình giá, quần áo trên người rách nát, người đầy vết đao máu chảy đầm đìa, mặt dính đầy vết máu khô, toàn thân rỉ máu, vết thương mới chồng cũ, thống khổ cau mày, hơi thở mỏng manh, nếu không phải bị xích sắt giam lại, y sớm đã ngã xuống.
“A, là y! Mẹ nó, đáng thương quá……” Ảnh Ngũ nhanh chân chạy lên sờ động mạch cổ của Ôn Tịch, vẫn còn đập, lúc này mới duỗi tay mở xích sắt trên người y.
Ảnh Tứ thấy gương mặt quen thuộc này cũng không hề kinh ngạc, hắn sớm đã đoán được, vị thiếu niên này ở Ảnh Cung thành tích ưu tú, bất kể bài khảo hạch nào cũng đều được hạng nhất, người trong hay ngoài Ảnh Cung đều biết đến y.
Ngón trỏ của Ảnh Ngũ đeo một đôi câu chỉ đỏ sậm như lá phong, câu chỉ sắc bén, chém sắt như chém bùn.
“Tiểu tử, ngươi đứng cho vững —”
Hắn dùng sức bẻ, trực tiếp vặn gãy xích sắt, xích sắt tuông ra lạch cạch rơi trên mặt đất, thiếu niên trên hình giá không có gì ghìm lại, cả người rơi xuống, Ảnh Ngũ thuận thế đỡ lấy, cũng không chê y bẩn, ngồi xổm cõng y lên, ước chừng xem y có nặng lắm không.
Ôn Tịch mỏi mệt hé mắt, hoang mang nhìn Ảnh Ngũ.
Ảnh Ngũ quay đầu lại nhìn y cười: “Huynh đệ ngươi gặp may đó, thành công sống lại rồi.”
“Dẫn y đi.” Ảnh Tứ nói, “Ta mang năm vị còn lại đi.”
“Được.”
Lúc rời khỏi Ảnh Cung, Ảnh Ngũ cõng người thiếu niên máu chảy đầm đìa nhìn không ra nguyên trạng, dùng lạc ấn chứng minh thân phận ảnh vệ của y đã được thừa nhận.
Y giãy giụa trong cơn hôn mê, giật giật vai phải, yếu ớt nói: “Đừng ấn ở đó……”
Ảnh Ngũ lại cho rằng y đau, đè lại thân mình đang lộn xộn của y: “Huynh đệ, không sao đâu, ấn một cái, xong ca đưa ngươi ra ngoài ăn sung mặc sướng.”
Trên lưng Ôn Tịch đầy máu và vết thương của khổ hình, không ai chú ý tới vai phải của y có một dấu ấn thiên hương mẫu đơn, vị chưởng sự chấp ấn kia cũng không để ý, ấn tự “Ảnh” đè lên đoá thiên hương mẫu đơn đã giúp y chống chịu nhiều năm qua.
Y sớm đã sức cùng lực kiệt, bất tỉnh trên lưng của Ảnh Ngũ.
Dấu “Ảnh” tự khác với ấn phong tổ, các nét của “Ảnh” tự được chạm khắc tinh xảo với thân chim và đầu hươu, đè lên ấn phong “Phi Liêm”.
Thần sắc Ảnh Tứ Ảnh Ngũ ngưng trọng.
Sắc mặt Ảnh Tứ xanh mét, bắt lấy cánh tay của vị chưởng sự chấp ấn kia, lạnh giọng chất vấn: “Chưởng sự, lạc ấn này không sai chứ?”
Lý chưởng sự cười lạnh: “Bổn tọa chấp chưởng ảnh ấn mấy chục năm, chưa từng mắc sai lầm. Thiếu niên này đúng là từ Phi Liêm Tổ, lại có thể trở thành quỷ vệ, bổn tọa cũng giật mình.”
“Vất vả lắm mới xuất hiện một quỷ vệ…” Ảnh Ngũ rũ mi thất vọng nói: “Phi Liêm Tổ…… quỷ vệ Phi Liêm Tổ…… Cũng quá vô dụng rồi……”
Ảnh Cung chia thành bốn tổ dựa theo phương thức chiến đấu của ảnh vệ:
Phụ trách thực chiến ảnh vệ Thao Thiết Tổ, lấy Thao Thiết mạnh mẽ táo bạo, hướng tới hung thần bách chiến;
Phụ trách khống chế cục diện ảnh vệ Cửu Anh Tổ, lấy cự mãng chín đầu quan sát lục lộ, khống chế bốn phương tám hướng;
Lục lộ: thượng, hạ, tiền, hậu, tả, hữu.
Phụ trách giúp đỡ toàn bộ đội ngũ, dùng độc thuật hoặc y thuật ảnh vệ Bạch Trạch Tổ, lấy thụy thú Bạch Trạch tinh thông vạn vật, hiểu rõ thiên hạ, hướng tới điềm lành xua đuổi tà ác;
Cùng với lấy khinh công làm sở trường, phụ trách điều tra truyền tin ảnh vệ Phi Liêm Tổ, lấy yêu vật phi liêm ngự phong mà đi.
Tuy rằng không thể thiếu công tác điều tra truyền tin, nhưng loại nhiệm vụ đơn giản này ảnh vệ bình thường làm cũng được, thân là một quỷ vệ trăm năm khó gặp, sở trường lại là khinh công truyền tin……
Một lời khó nói hết.
“Thôi.” Thần sắc Ảnh Tứ hòa hoãn, khôi phục lạnh nhạt, “Mang đi, dù sao cũng là quỷ vệ.”
“Ừ.”
Chuyến này trễ vài ngày, trước tiên hai người tìm thuốc tốt trị thương cho y, tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới mang về, thân thể y khôi phục chút ít, miễn cưỡng có thể đi đường.
Y bị thương quá nặng, hai người trị thương cho y đến mức tinh bì lực tẫn. Ảnh Ngũ ngồi ở đầu giường đỡ y, giam tay y lại miễn cho y lộn xộn động tới miệng vết thương, nhét một mảnh vải vào miệng, phòng y cắn đứt đầu lưỡi.
Ảnh Tứ ngồi ở phía sau y, cầm lưỡi dao đào từng chút một muối ở lưng y ra, lại cắt bỏ đi thịt thối, Ảnh Tứ nhanh tay, mà y đau đến chết đi sống lại, cả người căng cứng, cánh tay gồng nổi cả gân xanh, cổ họng khàn khàn, phát ra âm thanh gầm nhẹ như con sói bị thương.
“Ca, được không, khí lực tiểu tử này quá lớn, lão tử sắp giữ không được nữa rồi!” Đầu Ảnh Ngũ lấm tấm mồ hôi, dùng sức thúc giục Ảnh Tứ, “Lão già họ Tiết đúng là bị điên, bắt được người ta, lại hành hạ đến mức……”
“Đừng lải nhải, ta đang làm.” Ảnh Tứ chuyên chú lấy muối ra khỏi miệng vết thương cho y, vài giọt mồ hôi mỏng rịn trên thái dương, tay dính đầy máu.
“Gia hỏa này, bị thương như vậy, chắc chắn sâu tận bên trong rồi, con mẹ nó còn có thể làm ảnh vệ sao? Đứng lên được đã tốt lắm rồi……” Ảnh Ngũ cắn răng đè chặt y, chỉ sợ y đột nhiên đau đớn, một chân đá mình văng vách.
Thần trí Ôn Tịch vẫn luôn không rõ, thống khổ nhẫn nại, bỗng nhiên giãy giụa nức nở, mơ hồ nghe không rõ, Ảnh Ngũ ghé tai sát vào miệng y nghe, y nói:
“Ta… Vẫn có thể làm ảnh vệ……”
“Được, được, được, có thể có thể, ngươi đừng lộn xộn.” Ảnh Ngũ lo lắng nói.
Ảnh Tứ vừa cắt vết thương, vừa lạnh lùng nói: “Ảnh vệ không yếu ớt như vậy, cố mà chịu đựng.”
Bị thương nặng như vậy không thể đợi được đến y điện vương phủ, trên người ảnh vệ có dấu vết chứng minh thân phận, bởi vậy lang trung tầm thường tuyệt đối không được phép nhìn thân thể ảnh vệ, hai người chỉ còn cách tự mình xử lý, ước chừng bận rộn hơn hai canh giờ, mới lôi được người từ quỷ môn quan trở về.
Nghỉ ngơi tốt vài ngày mới dẫn y trở về vương phủ, vương phủ sẽ cấp cho ảnh vệ tại chức dược liệu bổ dưỡng mỗi tháng, nhưng y còn chưa chính thức nhập biên, Ảnh Tứ đưa phần của mình cho y, không nói gì cả.
Việt Châu Tề Vương phủ, rường cột chạm trổ.
Láng giềng Tuân Châu bên kia có tòa Ảnh Cung, Ảnh Cung khai ngục, theo thường lệ đưa mấy ảnh vệ ngàn chọn vạn tuyển đến Tề Vương phủ.
Đại đường vương phủ, Lý Uyển ngồi tựa lưng trên ghế, khẽ nhếch cằm, ánh mắt quét qua sáu hắc y nhân che mặt quỳ bên dưới, ai nấy sát khí bức người, lạnh như băng sương.
Ảnh Tứ là ảnh vệ tháo vát bên người Lý Uyển, cũng là thống lĩnh ảnh vệ vương phủ, lạnh lùng đứng bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Thế tử điện hạ, mấy người này đều là do cung chủ Ảnh Cung chọn lựa, Vương gia phân phó, người tự chọn ra vài người vừa ý.”
Lão Tề Vương nghe nói đứa con trai duy nhất của mình suýt nữa bị sát thủ ám toán bên ngoài, vốn là thân có bệnh cũ, lần này như là thêm dầu vào lửa, không cho thế tử thêm vài người hộ vệ thì không yên lòng nổi.
Lý Uyển nhếch miệng cười thiện lành: “Ta chỉ vừa ý ngươi.”
Ảnh Tứ lạnh nhạt đứng bên cạnh, thờ ơ với sự trêu chọc của thế tử.
Ôn Tịch đang ở bên trong sáu người này, cúi đầu chờ lệnh. Chợt nghe tiếng nói ôn hoà vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ở bên tai, trái tim Ôn Tịch đập thình thịch, cố gắng kiềm nén ý định ngẩng đầu nhìn thế tử điện hạ.
Đúng là hắn.
Rốt cuộc…… Rốt cuộc cũng có thể gặp lại hắn rồi.