Đoàn công tử am hiểu tình hình Tây Dương như vậy, chẳng nhẽ trong những bạn bè thân thích của quý phủ có người thường xuyên xuất ngoại sao?
Giang Bân nhếch môi cười hỏi, chỉ có điều hai vết sẹo lớn kia khiến nụ cười của y cũng trở nên vô cùng dữ tợn, làm cho người khác toàn thân phát run.
Đoàn Phi ngây người sửng sốt, tức giận nói:
- Tại hạ có ý tốt, Giang huynh lại năm lần bảy lượt gây khó dễ, thực là quá vô lý. Chu huynh, Tiền huynh, hai vị từ từ dùng bữa. Tại hạ thực sự chịu không nổi bầu không khí này, xin được cáo lui trước. Dung nhi, Đường tiên sinh, các người thay ta chào hỏi khách khứa đi.
- Đoàn lão đệ chớ tức giận. Xin dừng bước.
Chính Đức hô lên. Đoàn Phi vẫn đùng đùng nổi giận bỏ đi. Chính Đức quay lại lạnh lùng liếc nhìn Giang Bân. Giang Bân sợ toát mồ hôi, vội vàng nói:
- Xuất ngoại buôn bán có thể coi là trọng tội, điều này rõ ràng là Đoàn Phi thừa biết.
Chính Đức lạnh lùng nói:
- Được rồi, ngươi cho rằng ta không biết gì hết cả sao? Thái giám cai quản các trấn vùng duyên hải có kẻ nào mà không ngấm ngầm buôn lậu kiếm lời? Có một số việc trong lòng mọi người đều hiểu rõ là được rồi, còn phải để ta chỉ rõ ra nữa hay sao?
Giang Bân sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, đứng ngồi không yên. Y đã làm nhiều chuyện sau lưng Chính Đức. Việc các Thái giám cai quản mấy trấn vùng duyên hải kia buôn lậu kiếm lời cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì. Kể từ sau khi Giang Bân trở thành tâm phúc bậc nhất của Hoàng đế đương triều, có năm nào y không nhận được của đút lót của bọn họ đâu? Chỗ bạc đó gộp lại cũng phải chất cao như núi. Còn có rất nhiều chuyện khuất tất, nếu như đều bị Chính Đức biết được, vậy thì…
Đoàn Phi đi rồi, Chính Đức đổi khách thành chủ, cùng với Đường Bá Hổ, Tô Dung đàm luận về thi từ, âm luật, hội họa. Tiền Ninh thỉnh thoảng cũng có thể tham gia một đôi câu, Giang Bân thì nửa câu cũng không xen vào nổi. Chính Đức cũng không thèm để ý tới y.
Đoàn Phi vào bếp làm hai món ăn nhẹ rồi chén no bụng ngay tại nhà bếp, tự đánh giá thiệt hơn của những lời nói hôm nay. Thời gian trôi qua thật nhanh, Đoàn Phi cảm thấy chỉ trong chốc lát Tô Dung đã tới, nói Chu công tử mời hắn tiếp tục ván bài buổi chiều.
Đoàn Phi nhìn nàng, đột nhiên cười một cách thần bí. Tô Dung sửng sốt, sờ lên mặt nói:
- Trên mặt tiểu nữ có gì bẩn sao?
Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Không có. Ngươi hôm nay thực sự rất xinh đẹp. Chẳng trách Chu công tử cứ nhìn ngươi chăm chăm. Ngươi cũng phải cẩn thận đó. Vị Chu công tử này là một kẻ trăng hoa, đừng để bị hắn nhìn trúng đó.
Đoàn Phi vừa đi vừa nói vọng lại phía sau. Tô Dung sờ sờ mặt mình, bỗng nhiên thầm hít nhẹ một hơi, quay người theo sau.
Bốn người tiếp tục cuộc đại chiến song khấu. Đoàn Phi và Chính Đức phối hợp ngày càng ăn ý, thắng được Tô Dung và Đường Bá Hổ mỗi người một phách. Chính Đức vui tới nỗi cười ha hả, đếm mấy chục lượng bạc mà bình thường đối với anh ta chẳng đáng nhắc tới, vô cùng vui vẻ.
Chơi bài chính là cách tốt nhất để gia tăng tình cảm. Đoàn Phi vẫn luôn chơi ở vị trí cùng phe với Chính Đức, chính là để trong một khoảng thời gian ngắn có thể thiết lập nên sự ăn ý với Chính Đức. Được chơi bài với Hoàng thượng một cách thoải mái giống như huynh đệ, cơ hội tốt như vậy đúng là ngàn năm có một, sau này có gặp được đại vận hay không đều phải trông chờ vào ván bài này.
Chính Đức ở trong căn phòng do Đoàn Phi đích thân sắp xếp. Nhìn con cá to đen nuôi trong chậu, lại ngó ngó đống bạc chất ở đầu giường, anh ta lại không nhịn được mà vui vẻ cười vang. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Chính Đức không thèm ngẩng đầu lên nói:
- Là ai đó? Ta ngủ rồi.
Ngoài cửa có tiếng của Tiền Ninh vọng vào:
- Lão gia tử, ta là lão Tiền đây, ta có việc cần bẩm báo.
- Vào đi.
Chính Đức tức giận nói. Giang Bân mới vừa đi Tiền Ninh đã lại tới rồi. Hai tên này không thể yên lặng một chút sao?
Chỉ thấy Tiền Ninh đẩy cửa bước vào, thuận tay đóng cửa lại. Gã ngó nghiêng khắp nơi rồi nhanh chân tiến về phía trước, quỳ xuống hành lễ với Chính Đức:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng bệ hạ.
Chính Đức ngáp một cái, đáp:
- Đứng dậy đi. Lại có chuyện gì nữa? Nếu là chuyện liên quan tới Đại đô đốc thì không cần phải nói nữa!
Tiền Ninh đứng dậy, cười nịnh nói:
- Không phải, không phải. Chuyện con muốn nói lần này là chuyện của Đoàn Phi.
Chính Đức nghi ngờ hỏi:
- Hắn? Hắn thì làm sao?
Tiền Ninh cười đáp:
- Sáng nay, không phải Đoàn Phi đã nói sẽ cùng Bảo Đại Tường tạo ra một thứ đồ chơi mới lạ để dâng lên bệ hạ sao? Con đã điều tra rõ chuyện này rồi. Người mà Bảo Đại Tường nhờ là Vương Quỳnh –Bộ binh Thượng thư của Nam Kinh. Bệ hạ có còn nhớ Vương Quỳnh không? Lão thất phu đó ở trước mặt Hoàng thượng thật chẳng ra gì. Lão biết rõ rằng đây là chuyện của mình lại còn nhờ cậy Vương Hoa –Bộ hình Thượng thư của Nam Kinh, cũng là phụ thân của Vương Thủ Nhân. Vốn Vương Hoa muốn tìm cơ hội dâng vật này lên Hoàng thượng, ai ngờ chính vì Vương Thủ Nhân mà Chu Bân không để cho Vương Hoa tiếp cận Hoàng thượng. Do vậy mà thứ này mãi vẫn chưa được dâng lên Hoàng thượng.
Vòng vo mãi lại vẫn quay về chuyện Giang Bân. Chính Đức hừ một tiếng, hỏi:
- Rút cuộc thì đó là thứ gì?
Tiền Ninh lấy từ trong ống tay áo ra một vật, dùng cả hai tay dâng lên, nói với Chính Đức:
- Chính là vật này ạ. Một cái ống bao lấy một cái ống. Nghe nói nó có tên là ống nhòm, nhìn qua nó có thể thấy được những thứ ở cách xa hơn ngàn bước.
- Ồ? Vậy đây không phải là thiên lý nhãn sao?
Chính Đức tò mò cầm đưa lên mắt nhìn, bỗng kêu lên một tiếng kỳ quái, khiến Tiền Ninh giật mình. Chỉ nghe Chính Đức nói:
- Sao đột nhiên ngươi lại nhỏ đi, lại còn chạy ra xa như vậy nữa chứ?
Tiền Ninh thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Hoàng thượng, người cầm ngược rồi, đầu nhỏ quay về phía mình, đầu lớn mới quay ra xa.
Chính Đức xoay ngược chiếc ống nhòm lại. Tiền Ninh tiếp tục chỉ cho anh ta cách điều chỉnh tiêu cự. Chính Đức cảm thấy khá thú vị liền mở cửa, kéo dài tiêu cự chuẩn bị nhìn mặt trăng. Đột nhiên, trong ống nhòm xẹt qua một bóng đen. Chính Đức tưởng là cú đêm liền lia ống nhòm theo xem, cuối cùng dừng lại trên một mái nhà. Chính Đức hưng phấn hô lên:
- Có người! Trên mái nhà bên kia có người!
Tiền Ninh kinh hãi. Gã vội vàng nhìn về phía xa. Không có ống nhòm nên gã chỉ nhìn thấy trước mắt có một bóng đen. Tiền Ninh khẩn trương tìm kiếm, Chính Đức lại nói:
- Người kia chạy tới bờ tường rồi! A, là một người con gái, toàn thân mặc đồ đen, dáng người thật đẹp, nàng đang hướng về phía này!
Tiền Ninh hoảng hốt, lập tức hô lớn:
- Người đâu, có thích khách!
Bắt thích khách chỉ là thứ yếu, bảo vệ Hoàng thượng mới là quan trọng nhất. Tiền Ninh vội vàng đẩy Chính Đức vào trong phòng, giơ tay đóng cửa lại. Chỉ thấy Giang Bân nửa thân trên không mặc gì, đập toang cửa xông ra từ phòng bên cạnh, trong tay cầm một chiếc ghế, quát lớn:
- Thích khách ở đâu?
Đèn đuốc trong sân đồng loạt sáng lên. Gia đinh, nha hoàn trong Đoàn phủ ào ào chạy ra. Bóng đen ẩn nấp trên mái nhà thấy bốn phía đều có cao thủ hộ vệ chạy tới, cô ta đành khẽ thở dài, tranh thủ trước khi bốn phía đều bị bao vây, xoay người lặng lẽ rời đi.
Đoàn Phi vội vàng chạy tới, chưa hoàn hồn vội hỏi Tiền Ninh và Giang Bân đang trấn thủ trước cửa phòng như hai môn thần:
- Chu công tử không sao chứ? Sao lại có thích khách được?
- Ha ha!
Chính Đức mở cửa cười nói với Đoàn Phi:
- Cũng chẳng biết có phải là thích khách hay không? Ta thấy trên nóc nhà có bóng đen chuyển động, vì vậy bèn gọi lão Tiền tới coi. Kết quả là hắn liền la toáng lên. Nhốn nháo lâu như vậy cũng chẳng tìm nổi một mảnh áo của thích khách. Có lẽ là do ta nhìn nhầm thôi. Chớ trách, chớ trách. Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi cả đi.
Tiền Ninh nhận được ám hiệu đành ngượng ngùng nói:
- Do ta quá vội vàng! Chắc là ta nhìn nhầm rồi. Thật hổ thẹn, thật hổ thẹn!
Mọi người lục tục trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng số lượng cảnh vệ thì gia tăng gấp nhiều lần. Tiền Ninh và Giang Bân thi nhau canh giữ bên ngoài cửa phòng Chính Đức, cố gắng thể hiện lòng trung thành với Chính Đức.
Nhưng bọn hắn lại không biết rằng ở trong phòng lúc này Chính Đức không hề nghỉ ngơi mà lẳng lặng ngồi ở mép giường, trên mặt mang nét cười lạnh lùng nhìn ra cửa. Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi hai bóng người trên khung cửa giấy.