Tuần Thú Đại Minh

quyển 2 chương 115: vô lại toàn thắng vương gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoài Định Vương độ lượng, dù tức giận đến nghẹn thở, nhưng nghe được ngụ ý của Đoàn Phi, nói:

- Ý ngươi là sao?

Đoàn Phi cười nói:

- Vương gia, từ khi hoàng thượng tại vị tới nay đã có hai vị vương gia tạo phản. Ngài nói xem hoàng thượng sẽ nghĩ sao về chư Vương còn lại?

- Ngươi lại định giở trò gì đây?

Hoài Định Vương Chu Hữu Khể vừa bị nếm đòn của Đoàn Phi nên giờ cũng đã biết cảnh giác.

Đoàn Phi cười nói:

- Vương gia minh giám, giờ mới đúng là cơ hội vương gia thể hiện lòng trung thành để tiến gần quan hệ hơn tới hoàng thượng đó. Vương gia nên dựng cờ đi bắt tên ác nô kia đến nha môn, đồng thời thỉnh tội lên trên, xin hoàng thượng phái khâm sai đến Nhiêu Châu tuần tra để xóa đi lòng nghi kỵ của hoàng thượng. Đến khi mọi nghi ngờ của hoàng thượng đã hết, vương gia sẽ được ân sủng không kém gì Ninh Vương ngày xưa đâu!

Hoài Vương nhíu mày suy nghĩ được mất trong chuyện này. Cùng lúc bỗng có một người chạy vào từ ngoài điện Thừa Vận, y đến cách Hoài Vương mười bước chân rồi lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân Hoài Vương và than khóc kêu lên:

- Vương gia, ngài không thể tin hắn được, tên này miệng toàn nói bậy, nếu vương gia làm như vậy thật, e là đại họa sẽ ập đến đầu ngày thôi!

Đoàn Phi đã tiến hành điều tra qua những nhân vật quan trọng trong Hoài Định Vương phủ, kẻ chạy vào tên là Lận Thái, chính là quản gia của Hoài Định Vương phủ, đúng là cháu của gã Lận Hồng khi đi trên phố đã đả thương người qua đường. Tú tài Lục Nhược Nam gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, giúp người qua đường kia viết đơn kiện lên Nhiêu Châu phủ. Nhiêu Châu phủ e sợ quyền thế Hoài Vương đã trực tiếp hủy đơn kiện. Lận Hồng biết chuyện cho người đến đầy cửa nha môn kéo theo tú tài Lục Nhược Nam và người đi đường kia hành hung thêm trận nữa. Sau đó Lục Nhược Nam tới thẳng Nam Xương, tới Nam Xương phủ và An Sát Sứ Ti nha môn lại cáo kiện thêm một lần nữa. Sự tình ngày một lớn mới có người tiếp nhận giấy cáo trạng của Lục tú tài. Sau đó vụ án này tới Vương gia, không ai dám phán, rồi vẫn kéo dài tới ngày hôm nay.

- Câm mồm.

Đoàn Phi giận quát, tay chỉ vào mặt Lận Thái mắng:

- Ngươi thân là quản gia của Vương phủ, không biết quản thúc thuộc hạ dạy bảo người nhà, lại dung túng bọn họ làm việc ác kiếm lời, làm hại vương gia. Ngươi cũng không thoát can hệ vụ án này đâu. Vương gia, loại người này giữ lại trong phủ sớm muộn cũng gây họa, nếu là hạ quan thì đã sớm đánh đuổi y ra khỏi phủ rồi.

- Ngươi ngậm máu phun người! Vương gia, vương gia, tiểu nhân oan uổng ạ.

Lận Thái tiếp tục vừa khóc vừa gây ồn lại chửi bới với tên lừa bịp kia. Hoài Vương để gã cãi tới đau cả tim, quát:

- Cút mau, cãi vã thật chẳng ra cái thể thống gì cả.

Lận Thái ỷ vào ngày xưa được vương gia sủng ái vẫn cố tính không buông xuôi, Đoàn Phi cười lạnh lùng, như để thêm dầu vào lửa, nói:

- Đây gọi là đắc sủng sinh kiêu đấy, gia giáo nhà vương gia hạ quan đã được lĩnh giáo rồi.

Hoài Vương tức giận, một cước đá văng Lận Thái ra, quát:

- Đem cái đồ ngu xuẩn này đuổi ra ngoài cho ta!

- Đuổi đi càng xa càng tốt, vương gia không muốn gặp lại y nữa.

Đoàn Phi quay mặt nhìn Hoài Vương khen ngợi:

- Vương gia anh minh.

Hoài Vương hậm hực:

- Ngươi bớt nói nhảm đi, bổn vương vẫn chưa đồng ý với ngươi đâu. Lận Thái hại người có liên quan gì đến ta? Ngươi có giỏi đi bắt người đi.

Đoàn Phi lập tức đáp:

- Như thế càng tốt, xin Hoài vương gia viết chỉ thị, nói rằng Lận Thái không can dự gì đến Hoài Vương phủ.

Hoài Vương hằn học nhìn chằm chằm vào Đoàn Phi, đột nhiên nói:

- Ngươi làm sao có thể đảm bảo bổn vương sẽ không phải chịu liên lụy? Rồi làm sao đảm bảo hoàng thượng sẽ sủng ái ta? Đi gọi Vương Thủ Nhân tới đây, lời của Vương Thủ Nhân mới có trọng lượng.

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

- Vương đại nhân thần cơ diệu toán, hành sự tất có thiểm ý. Ông ấy lệnh cho hạ quan tới gặp vương gia bàn bạc, chính là mang lòng cứu vãn. Vương gia sao phải khổ tự ép mình tới nước không thể lui được nữa?

- Đoàn đại nhân nói rất đúng.

Tô Dung đột nhiên nói tiếp:

- Nghe nói hoàng thượng đã nhận được một bản danh sách tên và dựa theo đó để tìm người tài. Nếu vương gia không nhanh chóng bộc bạch chính mình, e là sự tình sẽ khó làm. Vương gia không thỉnh tội lên trên, người khác sẽ chơi trước chiêu này đấy, thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng. Thời cơ mau chóng vuột mất, vương gia đừng nên do dự nữa.

Đoàn Phi vội nói tiếp:

- Gia nô hành hung người khác có liên quan gì đến chủ nhân? Nếu có người trong triều nói tốt cho vương gia vài câu, sẽ không có chuyện gì cho vương gia cả. Nhưng nếu trong triều không ai nói giúp, e là sẽ khó đấy. Nghe nói dạo này Đại đô đốc Giang Bân chọc giận Hoàng thượng, bị giáng chức về quê canh cổng thành rồi, vương gia ngài còn do dự nữa sao?

Đả kích lần cuối đã phá tan tâm lý thủ thế của Hoài Định Vương. Trong triều gã chỉ có chỗ dựa duy nhất là lần trước tới Tây Giang giằng co một trận, sau đó Đại đô đốc Giang Bân đã nhận của Hoài Vương không ít lễ vật rồi mới đi. Chuyện Giang Bân phạm tội chưa truyền tới nơi thâm sơn cùng cốc này, nhưng Tuần phủ Vương Thủ Nhân đã nhận được tin cấp báo, lúc này mới lập tức quyết định lên đường đi gặp Hoài Vương để tâm sự.

Mặt tốt mặt xấu Đoàn Phi đều đã nói ra hết, con đường sống duy nhất đã được bày ra trước mặt Hoài Định Vương. Hoài Định Vương mặt rũ xuống người run lên một trận, cuối cùng nghiến răng nói:

- Đem Lận Thái và tất cả những người họ Lận đuổi cổ hết ra khỏi nhà cho ta, vĩnh viễn không dùng đến nữa, trói Lận Hồng lại cho ta. Bổn vương muốn đích thân đưa hắn tới nha môn Tri Châu, xử phạt theo quốc pháp, lấy công đền tội.

Đoàn Phi nhắc nhở:

- Vương gia, Vương đại nhân nhờ hạ quan nhắc nhở ngài, đừng có ôm mộng sẽ gặp may, cách tốt nhất là thỉnh tội lên trên, xin hoàng thượng mỗi năm phái khâm sai tới Nhiêu Châu tuần tra một lần. Cả nhà Hoài Vương sẽ nhanh chóng trở thành vương tộc được hoàng thượng tín nhiệm nhất, sau này còn lo thiếu những lợi ích sao?

Hoài Vương dậm chân, nói:

- Nếu là Vương đại nhân đã nói như vậy, cô vương sẽ tin ông ấy một lần này. Đoàn đại nhân, lời này là do ngươi nói ra, nếu ngày sau có xảy ra biến cố, đừng trách cô vương không tha cho ngươi!

- Vương gia xin ngài yên tâm, làm tốt vụ án này là một thành tích với bổn quan, sao ta lại không tận tâm giải quyết đây?

Đoàn Phi cười nhìn Hoài Vương một lát, sau đó lại ngửa mặt lên trời cười lớn.

Keng keng keng! Tiếng gõ chiêng đồng vang lên, từ trong Hoài Vương phủ một đội quan sai đi ra, chúng giơ cao tấm biển ghi chữ Đề Hình Án Sát Sứ Thiêm Sự Đoàn Phi, tiếng chiêng đồng vang lên khắp các con phố. Sau đội nha dịch là Đoàn Phi đang cưỡi ngựa, Tô Dung v.v…tất cả bốn người. Sau đó nữa là Hoài Vương và đám tùy tùng, nhưng chỉ thấy Hoài Vương mặc áo gai thô ráp, bên cạnh là tên Lận Hồng bị trói đang bị áp giải đi ra, đi sau cùng với đội của Đoàn Phi từ từ đi về hướng nha môn Tri Châu.

Hai tên nha dịch dẫn đầu vừa gõ chiêng vừa hô to:

- Keng! Mọi người nghe rõ đây, Lận Hồng làm khuynh đảo thị trường, còn hành hung đả thương người khác. Hoài Vương xưa nay bị quản gia Lận Thái che mắt không biết chuyện này. Hôm nay nhờ Đề Hình Án Sát Sứ Ti Thiêm Sự Đoàn Phi Đoàn đại nhân nhắc nhở, Hoài Vương quyết vì đại nghĩa diệt thân, đích thân đưa tên ác nô này trói giải về nha môn Tri Châu.

Sớm nhận được tin báo, tú tài Lục Nhược Nam ở ngoài cửa vương phủ nhìn thấy tên ác nô hôm đó ra tay hung ác đánh mình đang bị trói gô mắng chửi lôi đi. Y kích động lao lên phía trước hai bước, tay chỉ về phía Lận Hồng quát to:

- Lận Hồng, không nghĩ ra ngươi cũng có ngày hôm nay, ông trời thật có mắt!

Nghĩ tới mình đường đường là một tú tài, lại bị một tên ác nô sỉ nhục, sau khi trải qua việc tố cáo khắp nơi không thành, Lục Nhược Nam không kìm nổi nước mắt lưng tròng, gã vung tay lên trời, miệng kêu lớn:

- Thiên hoàng mênh mông, Hoàng Thượng vạn tuế! Hoài Vương gia vì đại nghĩa diệt thân, quả là tấm gương cho đất nước, Hoài Vương gia vạn tuế!

Đoàn Phi tốn hai lượng bạc mời về hai đám già trẻ gái trai, giọng hô vang:

- Hoàng thượng vạn tuế, Hoài Vương gia thiên tuế!

Hoài Định Vương dù được quý trọng như vương gia, y lại chưa từng gặp trường hợp này, trong lòng kích động chỉ biết vẫy vẫy tay với quần chúng. Chỉ tiếc là lão chưa luyện tập, không biết hô đáp trả một tiếng nhân dân vạn tuế để khích lệ lòng dân.

Đột nhiên, một vật đen từ trong đám người ném bay về phía Hoài Định Vương. Thị vệ của Hoài Vương liền hô to:

- Có thích khách, bảo vệ vương gia!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio