Tiếng kêu thảm thiết sau lưng, Đoàn Phi đã không còn lòng dạ nào quan tâm nữa, hắn lòng nóng như lửa đốt hét lớn, thậm chí còn châm lửa đốt thuyền. Thuyền qua lại trên sông Trường Giang rất nhiều, bọn họ thấy con thuyền quan bắt lửa đều mau chóng chạy tới hỗ trợ. Đoàn Phi, Thạch Bân và năm tên Cẩm y vệ đều đã đổi thuyền. Hoa Minh để thuộc hạ trông giữ tên thuyền phu bị gây sức ép tới mức suy sụp, gã chạy lại chỗ Đoàn Phi bẩm báo:
-Đại nhân, tiểu nhân đã tra hỏi rõ ràng rồi,không sai, bọn chúng đều là Dịch sứ. Chỉ là tối qua trước khi chúng ta lên thuyền bọn chúng đều đã bị mua chuộc rồi. Bọn chúng tưởng ta đi Tô Châu, mặc dù tạm thời chúng ta thay đổi đi Dương Châu, nhưng bọn chúng vẫn nhân cơ hội ta đi được nửa đường ra tay hạ thủ.
Đoàn Phi gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, nói:
-Vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao để bọn chúng ra tay thuận lợi vậy?
Hoa Minh hổ thẹn nói:
-Thuộc hạ là người phương Bắc, rất ít khi ngồi thuyền, cũng không biết thuyền đi nhanh chậm thế nào. Khi trời sắp sáng mới cảm thấy có chuyện không hay, gọi Thạch Bân dậy nhìn mới giật mình, hắn đi tìm Dịch thừa hỏi cho rõ. Những người đó thấy tình hình không ổn liền lập tức ném buồm thuyền xuống sông, rồi cũng nhảy theo xuống. Lúc ấy thuyền bị bọn chúng làm đong đưa không ngừng, thuộc hạ bất tài, chỉ cố lắm mới bắt được một tên.
Đoàn Phi trừng mắt nhìn Thạch Bân, nói:
-Việc này cũng không trách ngươi được, ta sai Thạch Bân cứ cách mỗi canh giờ gọi ta dậy, haiz, người tính không bằng trời tính, Hoa Minh, ta và Thạch Bân cưỡi ngựa không được giỏi, sau khi lên bờ người cầm theo thánh chỉ cùng các huynh đệ thị vệ nhanh chóng đi mua ngựa phi ngay đến Dương Châu. Nhất định phải ngăn cản kịp việc hành hình, nhất định không được hỏng việc.
Hoa Minh nghiêm nghị gật đầu, nói:
-Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định lập công chuộc tội, lần này quyết không làm nhục sứ mạng.
Mọi người nhờ nhà thuyền cập bờ ở Kim Sơn, Hoa Minh chờ khi lên bờ lập tức chia người ra hành động. Một người đưa thuyền phu đi báo án, một người lập tức đi chợ mua ngựa. Hai bên đều làm xong rất nhanh. Hoa Minh đem theo bốn tên thị vệ, cùng lòng hi vọng tràn trề của Đoàn Phi, quất roi thúc ngựa chạy đến Dương Châu. Đoàn Phi và Thạch Bân cũng thúc ngựa lên đường, nhưng cưỡi kém hơn, tốc độ chậm hơn nhiều so với những người phương Bắc được cưỡi ngựa từ nhỏ. Từ Kim Sơn tới Dương Châu đường không xa, theo lí bọn Hoa Minh có thể đến Dương Châu vào giờ ngọ, nhưng Đoàn Phi vẫn rất lo lắng, rất lo lắng.
Trời đã sáng, trong thành Dương Châu dần dần trở nên náo nhiệt, đại lao Dương Châu Phủ cũng bắt đầu bận rộn. Hôm nay cùng lúc chém ba tên tử tội, việc này xưa nay hiếm thấy ở Dương Châu.
Quái tử thủ cùng đội trưởng nhà lao đi xuống phòng giam, đội trưởng nhà lao hỏi tên canh ngục:
-Đốt hương mời rượu chưa? Kiểm tra thân thể chưa? Phạm nhân chuẩn bị xong chưa?
Lính canh ngục nói:
-Tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, ba tên ngốc nghếch đó đây, chưa bao giờ làm vụ tử hình phạm nhân lại thuận lợi như vậy, chỉ còn chờ đội trưởng nhà lao ngài tới đưa hắn lên xe chở tù nhân, chờ đến giờ áp giải đi quanh phố.
Đội trưởng nhà lao đi vào nơi giam giữ ba người Hạ Thịnh và huynh đệ họ Nhạc, nhìn vào bên trong phòng giam chỉ thấy huynh đệ họ Nhạc và Hạ Thịnh ba người họ đeo cùm gỗ cùng các loại hình cụ. Người ngồi như tượng bùn dựa vào bên tường, thần sắc đờ đẫn, mặt như gỗ không nét biểu cảm. Đội trưởng lao mắt lóe lên lạnh lùng, nói:
-Mở cửa, đưa ba đứa chúng lên xe, đại nhân đã dặn qua, bọn chúng là phạm nhân vô cùng hung tàn và giết người hàng loạt, phải lập tức lôi ra ngoài diễu phố, cuối giờ Ngọ mới khai trảm.
Một tên lính canh a dua theo:
-Có cần phải lột sạch bọn chúng không? Tiếc là bọn chúng đều không phải là con gái nếu không tối thiểu phải nửa số dân thành Dương Châu kéo đến xem rồi.
Tên Đội trưởng nhà lao kia cũng ánh lên ánh mắt tiếc nuối, nói:
-, Dễ dãi cho bọn chúng rồi, đại nhân nói giữ thể diện cho Hoa Sơn phái, không cần phải lột sạch diễu phố.
Một tên lính canh ngục khác chậc lưỡi thở dài:
-Vậy thì thật là đáng tiếc, hai miếng thịt non da trắng này, không kém hơn mấy em xinh tươi đâu. Nếu bọn chúng không phải là phạm nhân tử hình, nhất định sẽ có người đồng ý bỏ đống tiền ra mua chúng về nuôi dưỡng đấy.
- Bớt nói nhảm. Đại nhân chờ chúng ta trả lời đấy.
Đội trưởng nhà lao không kịp nhẫn nại nói.
Đám lính canh ngục mở cửa lao, kéo Hạ Thịnh và huynh đệ họ Nhạc ra ngoài, bọn họ cũng không có phản kháng gì, chỉ ngây ngô đi theo ra đại lao. Đám lính canh lại đưa ra ba cái cũi đứng bằng gỗ, đẩy ba người họ vào trong. Để đầu chĩa ra ngoài cái lỗ của đầu cũi, sau đó khóa then lại, giữ chắc đầu của phạm nhân. Phạm nhân không thể cử động hoặc ngồi xuống, chỉ có thể đứng thẳng người, vì thế loại cũi này gọi là cũi đứng.
Bọn nha dịch đánh chiêng thông đường, một đường hô hào số hiệu, Quái tử thủ khiêng đại đao đi ở giữa, sau lưng gã là ba xe chở tù. Đám người vừa đi ra khỏi phủ nha môn liền kéo vô số người tới nhìn. Nghe nói ba người này là phạm nhân sát thủ hung tàn và giết người hàng loạt, một số đứa trẻ nhặt những cục đá bên đường ném tới.
Quách Uy và Hồng Bang, Tưởng Tuấn sáng sớm đã đến cửa nha môn chờ, nhìn thấy ba người trong tình cảnh này không khỏi buồn bã. Đặc biệt khó chịu phải kể tới Quách Uy, hắn cũng từng trải qua chiến dịch ở Hải An trấn, từng cùng ba người bọn họ kề vai chiến đấu. Giờ nhìn thấy cảnh họ sắp bị giết oan, trong lòng Quách Uy đau đớn vạn phần. Cứ như là trận chiến đẫm máu giết địch hoàn toàn không còn chút ý nghĩa gì.
Bọn họ liên tục đi theo xe chở tù, không có khả năng cướp tù, chỉ có thể đặt mua quan tài trước. Chờ sau khi hành hình xong thì nhận ba thi thể về, bọn họ cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Bên cạnh ngã tư cổng chợ có một quán rượu nhỏ, một gã đầu mang nón tre ngồi ở vị trí ngay trước cửa, uống từng ngụm rượu buồn, bên cạnh tay hắn đặt một chiếc cung sắt, trên lưng còn dắt theo một thanh đoản đao. Gã vừa uống rượu vừa nhìn ra bên ngoài với ánh mắt vằn máu. Trong lòng không biết đang nghĩ gì. Có mấy vị khách muốn vào trong uống rượu nhưng bị bộ dạng hung ác của hắn dọa chạy hết.
- Ai
Một tiếng than trầm tư xa xôi vẳng đến tai hắn, Dương Sâm đang uống rượu sầu bỗng trong lòng khẽ động, gã quay đầu nhìn. Ông nội gã từ sau lưng hắn bước ra, ngồi bên cạnh hắn, gọi tiểu nhị tới:
-Đem hai hũ rượu ngon lên đây, tốt nhất là loại Thiêu Đao Tử cay cay một chút, cầm một cái bát to ra đây.
Dương Sâm mắt nhìn đầy hi vọng, mở miệng hỏi không khách khí:
-Người tới đây làm gì? Không phải người đã nói không quan tâm nữa sao?
Dương Kiếm lạnh nhạt nói:
-Chung quy chỉ gặp nhau vài lần, đến tiễn bọ họ cũng không tệ chứ sao. Huống chi ngươi đi rêu rao khắp nơi, nói ta muốn cướp pháp trường, ta có thể không đến để xem sao?
Dương Sâm tức giận nói:
-Tùy người, miễn người đừng cản con là được rồi. Người sợ nhưng con không sợ. Cùng lắm con và bọn họ ra biển làm hải tặc đánh giặc Oa thôi.
Dương Kiếm thở dài:
-Đồ ngốc, đâu có dễ như vậy. Dương gia chỉ còn mình ngươi nối dõi, ngươi muốn đi thì sinh cho ta một thằng chắt trai rồi tính sau, không có việc gì đã đòi ra biển. Cái này đều là do Đoàn Phi dạy ngươi sao? Thật là hối hận khi cho ngươi theo hắn.
Dương Sâm tức giận nói:
-Phi huynh là viên quan tốt, lại là đại ca tốt, huynh ấy đã nói, nếu huynh ấy là ông, đã sớm xông vào nha phủ cướp người ra rồi. Ông rõ ràng biết bọn họ vô tội, lại không chịu ra tay. Phi huynh nói, ông thấy chết không cứu, có xứng đáng với lương tâm của mình không? Nửa đêm có ngủ ngon được không?
Dương Kiếm cười lạnh, nói:
-Lương tâm ư? Lương tâm của ta từ lâu bị chó ăn rồi.
Dương Sâm sững sờ, không hiểu ý ông mình, chỉ nghe thấy âm thanh quen thuộc lại dễ nghe nói:
-Lời Dương lão nói là những người làm quan kia sao? Trên đời này cẩu quan tuy nhiều, nhưng cũng có không ít quan tốt vì nước vì dân cúc cung tận tụy đấy.
Dương Sâm mừng rỡ nói:
-Tô tỷ tỷ, sao tỷ tới đây? Phi huynh cũng đến rồi sao?
Dương Kiếm cũng quay lại nhìn, nói:
-Cô nương cũng muốn đi chuyến này sao?
Tô Dung trong bộ dạng tiểu thư sinh, nàng thản nhiên đi tới bên phải Dương Sâm, sau khi ngồi xuống nói:
-Dương lão không phải cũng tới đó sao? Tiểu nữ nợ Đoàn đại nhân một lời hứa. Vì vậy lúc này bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu ba người bọn họ đi, tiểu nữ một mình thân cô thế mỏng, nếu có Dương lão tương trợ sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
Dương Kiếm rũ mi mắt xuống, nói:
- Lợi thế của cô nương đã hơn bảy phần, lại không có tà công cản trở, muốn cứu người chẳng phải là đơn giản hay sao? Hơn nữa cô nương đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Tô Dung cười tự nhiên, nói:
-Hậu quả ư? Hậu quả cùng lắm là bị bắt về sư môn úp mặt vào tường suy nghĩ mà thôi, nếu không thì bị giết giữa đường. Làm xong hết mọi chuyện vẫn hơn là nợ người ta một lời hứa phải không? Dương lão nói cứu người đơn giản, nói vậy có khi chưa thấy ba người kia thì họ đã bị hành hình rồi. Tiểu nữ vừa từ cửa nha môn tới đây, sáng sớm bọn họ đã bị đẩy ra ngoài diễu phố rồi. Tiểu nữ nhìn thoáng xa xa, nét mặt ba người bọn họ có gì không phải, giống như những gì Thạch Bân đã nói. Bọn họ quả nhiên dính phải tà thuật của ai đó, thần trí đã không tỉnh táo rồi.
Dương Kiếm nói:
-Thần trí không tỉnh táo chưa chắc đã do dính tà thuật, mà cướp pháp trường đương nhiên trở thành tội phạm. Cho dù sau vụ này tốn gấp một trăm lần khí lực đi tìm manh mối tìm ra tà đồ ẩn nấp đem ra đánh chết, ta cũng sẽ không ra tay cứu một tên tử tù.
PS: Hôm đó ở đám vẫy vùng, ta nói ta sẽ tuyệt không quyên tiền cho Ngọc Thụ, có một tác giả hỏi ngươi còn có lương tâm không? Ta khi đó cười một lát, không để ý đến hắn, lúc đó câu nói của Dương Kiếm hiện lên trong đầu, không sai, lương tâm của ta bị chó ăn rồi!