Dương Kiếm nói:
- Đến ngươi cũng không có cách nào, ta nghĩ trên đời này chẳng ai nghĩ ra cách nữa, chẳng lẽ đưa bọn họ tới Thiếu Lâm hoặc Thiên Môn?
Tô Dung lắc đầu nói:
- Người hạ độc thủ không biết đã dùng thủ pháp âm độc gì, ta nghi ngờ có tẩy tủy cũng vô dụng, có lẽ chỉ có thể bắt tên hạ độc thủ buộc y ra tay cứu chữa.
Dương Kiếm nói:
- Được rồi, ta sẽ kiểm tra trong thành Dương Châu, xem có ẩn náu cao thủ Ma Môn nào không.
- Làm phiền Dương Lão rồi.
Tô Dung nói, Dương Kiếm không trả lời gì thêm, hẳn là đi rồi, Tô Dung lại tiếp tục suy tư không biết nên chữa trị cho ba người kia ra sao?
Đoàn Phi vội vàng đuổi tới hậu viện phủ nha Dương Châu, vào trong thiên viện trang trọng chuyên tiếp đón khách quý, Quách Uy nghênh đón hắn ở sân, đem sự tình nói cho hắn biết.
Đoàn Phi mặc kệ lời cảnh cáo của Tô Dung, hắn nói lớn:
- Dung nhi, ngươi có ở bên trong không? Tình hình sao rồi?
Tô Dung mở cửa, có chút mệt mỏi nói với Đoàn Phi:
- Không ổn lắm, thân thể họ mặc dù không bị thương, nhưng huyệt đạo phần đầu lại bị người ta động tới, thế nên thần trí bất minh.
- Không còn cách nào sao?
Đoàn Phi thất vọng nói.
Tô Dung trầm ngâm một chút, nói:
- Công tử, để tiểu nữ nghĩ đã.
Nhìn đến thần sắc của nàng, Đoàn Phi biết hy vọng rất mong manh, hắn thất vọng dậm chân một cái, nói:
- Ta có thể vào thăm họ một lát không?
Tô Dung nói:
- Đương nhiên có thể, chỉ cần không vận công kích thích các huyệt đạo trên não bộ của họ, có cắt thịt họ ra, họ cũng không có cảm giác gì đâu.
Đoàn Phi nhanh chóng bước vào trong, nhìn bộ dạng xiềng xích trên ba người đám Hạ Thịnh, không khỏi nhíu mày, tiến tới trước mặt họ, thấy thần sắc ngu si của ba người, trong lòng hắn vô cùng chua xót, quang cảnh lần đầu tiên gặp Hạ Thịnh, Nhạc Ngọc Kỳ hiện ra trước mắt. Lúc đó họ vô cùng hiên ngang, ba người quen biết, tương giao, hình ảnh ba người chiến đấu bảo vệ nhau với giặc Oa hiện ra trước mắt rõ mồn một, Đoàn Phi xiết chặt tay, lầm bầm nói:
-Thật quá đáng, thật đáng ghét, là ai làm? Bắt được y ta tuyệt không để y sống sót!
Tô Dung suy tư đáp:
- Ta thật không dám khẳng định, tuy nhiên người hạ độc thủ khẳng định có liên quan tới tà phái có tên là Âm Quý phái. Âm Quý phái có một môn tà thuật lấy tên là Cửu châm chế thần thuật, giống với sự khống chế mà họ đang chịu đựng.
- Cửu châm chế thần thuật.
Đoàn Phi có cảm giác bản thân đã từng nghe cái tên này ở đâu đó, hắn nói:
- Dung nhi, ngươi thật sự xác định thủ pháp này có liên quan tới Cửu châm chế thần thuật sao?
Tô Dung đáp:
- Uhm, tiểu nữ chắc tới năm thành (%), công tử chẳng lẽ đã nghe qua loại tà thuật này?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Không biết, tuy nhiên tên này ta có vẻ đã nghe qua, chả lẽ thứ này đến cả Quỷ Ảnh Tử Dương Kiếm Dương đại hiệp cũng không chữa trị được sao?
Tô Dung lắc đầu nói:
- Thuật nghiệp chuyên tấn công, Âm Quý phái không nổi danh về võ công, mà nổi về các loại tà thuật trứ danh, Cửu châm chế thần thuật vô cùng kì bí, nhưng loại tà thuật thi triển trên ba người này còn kì dị hơn, từ cửu châm chuyển hóa thành lưỡng châm mà không hề giảm bớt uy lực của nó. Theo tiểu nữ đoán đây là một tà đồ thiên tài đã chuyển hóa cửu châm chế thần thuật tinh giản mà thành, có một đặc thù sử dụng nào đó, ví dụ như bức cung, hay là thôi miên?
- Ý của ngươi là…
Đoàn Phi thốt lên:
- Độc Cô Cửu Kiếm?
Tô Dung lắc đầu nói:
- Cái này tiểu nữ cũng khó xác định, tuy nhiên…
Tô Dung hướng về phía Hạ Thịnh nói:
- Ngươi tên là gì?
Hạ Thịnh ánh mắt ngây dại nhìn Tô Dung, y há mồm nói:
- Ta là đại đệ tử phái Hoa Sơn Hạ Thịnh.
Cùng lúc đó Nhạc Ngọc Kỳ và Nhạc Ngọc Lân cũng nói lên lai lịch của mình, Đoàn Phi kinh ngạc nói:
- Bọn họ bị thôi miên khống chế sao? Người hạ thủ muốn gì trên người họ?
- Có lẽ chính là Độc cô cửu kiếm, ai biết được, nghe nói chưởng môn Hoa Sơn Hầu Xương Bang và sư đệ của y là Minh Nhật Trần hôm qua tới bái kiến Tri phủ Bảo đại nhân, bọn họ khai trừ Hạ Thịnh và Nhạc Ngọc Kỳ, thoạt nhìn còn cao hứng mà rời đi, có lẽ họ đã nhận được vật mình muốn.
Tô Dung nói.
Nhìn Hạ Thịnh và Nhạc gia huynh đệ ở trước mắt, Đoàn Phi đột nhiên hỏi:
- Nhạc Ngọc Kỳ, Độc cô cửu kiếm ngươi học được từ đâu?
Nhạc Ngọc Kỳ ánh mắt hướng về phía Đoàn Phi, nhưng y lại không trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đoàn Phi, trên mặt đột nhiên vặn vẹo, ôm đầu kêu thảm thiết.
Tô Dung nhanh tay nhanh mắt ấn vào huyêt đạo sau cổ y, Nhạc Ngọc Kỳ ngã xuống, thân thể bình tĩnh lại, Đoàn Phi kinh hãi nói:
- Sao vậy?
Tô Dung nói:
- Tiểu nữ đã nói với công tử, trên đời này không có thuật thôi miên vạn năng, bọn họ mặc dù chịu quản chế của tà thuật không tự chủ được. Họ có khả năng trả lời một vài câu hỏi bình thường không có nghĩa là họ có thể nói ra bí mật trong lòng họ, vừa rồi câu hỏi của công tử chạm đúng vào bí mật trong lòng họ, vì thế phản ứng của họ mới mãnh liệt như vậy.
- Ồ, hóa ra là vậy, chỉ cần không hỏi tới bí mật trong lòng họ, thì sẽ không như vậy đúng không?
Đoàn Phi hứng thú hỏi.
Tô Dung có chút không vui nhìn hắn, bản tính kiên trì đáp:
- Bọn họ thần trí bị chế ngự, nên chỉ trả lời được các câu hỏi đơn giản, công tử chơi đủ chưa? Tiểu nữ còn đang nghĩ biện pháp cứu họ, nếu không còn gì công tử đi ra ngoài chờ đi.
Đoàn Phi cười mỉa, nói:
- Đúng, là ta không tốt, ài, ta cũng chỉ là mua vui trong nỗi khổ thôi mà, đừng có nóng vội, ta lập tức đi ngay. Ngươi cũng phải cẩn thận, nếu không chắc chắn % thì chớ có liều mà động thủ cứu người.
Tô Dung chả muốn trả lời, Đoàn Phi thấy mọi người đuổi ra ngoài, sau khi xoay người đóng cửa, thần thái của Đoàn Phi lúc quay đầu lại đã nghiêm nghị vô cùng, hắn cắn răng nói:
- Tên khốn khiếp nào tuyệt không thể tha thứ, Thạch Bân, đi tìm Bảo tri phủ tới, ta muốn gặp y trong thư phòng.
Hoa Minh nói:
- Hay để hạ quan đi, tên Bảo tri phủ này hạ quan thấy có gì đó khác lạ, tuy nhiên lại không thể nói ra được là gì.
- Bởi vì tuổi của y còn trẻ sao?
Đoàn Phi nói:
- Ba mươi tuổi đầu đã được làm Tri phủ, quả thật rất giỏi.
Hoa Minh lắc đầu, xoay người rồi đi. Chỉ một lát sau, Đoàn Phi lại một lần nữa gặp được Dương Châu tri phủ Bảo Tinh Bằng tại phòng khách.
Bảo Tinh Bằng tuổi chừng ba mươi hai, ba mươi ba, cao hơn Đoàn Phi nửa cái đầu, ngũ quan cân đối, hai mắt có thần, bộ dạng trông rất khôn khéo tài năng, y vừa vào cửa liền thi lễ tham kiến thượng quan Đoàn Phi, làm Đoàn Phi có chút ngượng ngùng.
Hai người chủ khách ngồi cách nhau một chiếc bàn trà, sau khi ngồi xuống Bảo Tinh Bằng chắp tay nói:
- Đoàn đại nhân gọi hạ quan tới, không biết có gì chỉ bảo?
Đoàn Phi trầm ngâm một chút, hỏi:
- Bảo đại nhân, ngày đó đại nhân làm thế nào mà bắt lại được đại đệ tử Hoa Sơn Hạ Thịnh và hai sư đệ của y? Nghe nói Bảo đại nhân đã được cao nhân chỉ điểm, không biết, người đó sao lại chỉ điểm giúp Bảo đại nhân vậy?
Bảo Tinh Bằng rút từ trong tay áo ra một tờ giấy và một con dao găm, đưa cho Đoàn Phi nói:
- Đoàn đại nhân, hôm đó hạ quan đi ngủ khá muộn, sắp tới canh ba mà còn xử lý công văn trong thư phòng, đột nhiên có một âm thanh vang lên, cây dao găm gắn mẩu giấy này liền đính ngay trên bàn của hạ quan. Hạ quan kinh hãi, kêu to có thích khách, kinh động toàn bộ nha dịch lùng bắt chung quanh, nhưng không hề thấy một chút tung tích của thích khách. Hạ quan sau khi trấn tĩnh lại liền mở tờ giấy ra xem, nửa tin nửa ngờ dẫn người đi tới hiệu thuốc bắc kia, đem Hạ Thịnh và hai người đó bắt về, lúc đó bộ dạng của ba người họ đều như vậy.
Đoàn Phi nhận lấy con dao găm và tờ giấy, dao găm không có đặc thù gì, là món hàng thấp kém có thể mua được bên đường với giá mười mấy tiền, nhưng tờ giấy kia lại thu hút sự chú ý của Đoàn Phi.
Trên tờ giấy viết lên nơi chốn của ba người đám Hạ Thịnh, hoàn toàn khớp với lời nói của Bảo Tinh Bằng. Tuy nhiên, cái Đoàn Phi muốn xem không phải nội dung của tờ giấy, mà chất liệu của tờ giấy và bút tích của người kia, thậm chí là mùi, và màu mực.
Bảo Tinh Bằng cẩn thận nói:
- Đoàn đại nhân, hạ quan có chút tò mò, Đoàn đại nhân có vẻ rất tò mò về vị đại hiệp kia, y và bản án dường như không có can hệ gì? Hung thủ chính là Hạ Thịnh và Nhạc Ngọc Kỳ, Nhạc Ngọc Lân.
Đoàn Phi ánh mắt lạnh lùng quét ngang, nhìn Bảo Tinh Bằng, thản nhiên nói:
- Bảo đại nhân, xin đại nhân nhớ kỹ, ba người bọn họ không phải hung thủ, án tử kia là do ta xử lý, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng? Bọn họ không phải hung thủ, hơn nữa còn là anh hùng, là huynh đệ cùng nhau giết giặc Oa! Bảo đại nhân cho rằng họ là hung thủ, không biết chứng cứ là gì?