Tuần Thú Đại Minh

quyển 2 chương 194: không cự tuyệt kẻ đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Nhị rút đao vừa nhìn đã thốt lên:

- Quả đúng là đao tốt, nhìn kĩ thuật và bản lĩnh, thanh đao này chắc chắn được những thợ rèn của Đàm phái ở Phương Bắc làm ra, dân gian đồn họ chuyên đúc đao cho quan phủ, vị đại nhân này trừ phi tới từ trong cung?

Vương Đường cười nói:

- Lưu Nhị, ngươi biết đao mà không biết người, nhìn nhãn quang của nhà ngươi…. vị Hoa đại nhân này chính là Thiên Hộ tướng quân Cẩm Y Vệ do Hoàng Thượng phái tới để bảo vệ Đoàn đại nhân.

Lưu Nhị vội vàng thi lễ, nói:

- Thất kính, thất kính, Hoa đại nhân mời thu bảo đao lại, kĩ nghệ đúc đao của Đàm phái quả thật hơn người, thanh đao này còn mạnh hơn cả năm thanh đao bằng thép ròng ấy chứ, không cần phải đổi nữa rồi.

Đoàn Phi liếc Tô Dung, cười nói:

- Dung Nhi, không phải ngươi nói cần một thanh đao tốt sao? Xem ra Cửa hiệu của Lưu gia chính là Nam Phái đệ nhất rồi đó, ngươi không nên bỏ qua cơ hội này.

Tô Dung nghĩ ngợi, nói:

- Thôi, hiện tại thanh kiếm này vẫn còn dùng được, lần sau gãy, tính sau.

Đoàn Phi định khuyên thêm nữa, nhưng Tô Dung lại lắc đầu một cách kiên định, nói:

- Công tử đừng nói nữa, sau khi luyện võ công đến một trình độ nhất định, nếu vẫn còn dựa vào vũ khí sắc bén để chiến thắng, như vậy thật tầm thường, công tử chớ có hại tiểu nữ.

Đoàn Phi lắc lắc đầu, nói với bọn Thạch Bân:

- Các ngươi chọn xong chưa? Chọn xong rồi thì đặt đi nhé.

Bọn Thạch Bân bốn người mỗi người chọn một thanh đao thép ròng, cầm chắc trên tay không rời, thấy Đoàn Phi hỏi, bọn họ đều nói:

- Xong rồi.

Đoàn Phi đứng lên, nói:

- Năm thanh đao thép ròng này chúng tôi đều cần, Dung Nhi, trả tiền rồi đi thôi, ta còn đi nơi khác vui chơi nữa.

Vương Đường kinh ngạc nói:

- Đại nhân, thanh Thần Long Trảm đó ngài không thích sao?

Đoàn Phi nhìn Thần Long Trảm một cách hối tiếc, như hạ quyết tâm nói:

- Thôi, thần khí chọn chủ, ta không phải là chủ nhân của nó, ở trong tay ta nó chỉ có thể trở thành vật phẩm được lưu giữ trong kho thôi, nếu đổi lại là một võ tướng có thể mang nó ra chiến trường, trảm tướng đoạt cờ, sẽ không hổ danh Thần Long Trảm của nó.

- Ồ thì ra là thế.

Vương Đường thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, liếc nhìn thủ hạ Viên Thắng Ba, Viên Thắng Ba khẽ mỉm cười, cúi đầu không nói.

Đám người ra khỏi cửa hàng của Lưu gia, đi dạo, thời gian trôi thật nhanh, Hoa Minh nhìn vị trí của các ngôi sao, đoán thời gian, tiến lên nói:

- Đại nhân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta có nên về nghỉ ngơi không?

Đoàn Phi nghĩ ngợi, nhìn về chỗ Vương Đường, hai người cùng trải qua một ngày một đêm đồng hành cùng nhau, cũng thấy thân quen, còn Vương Đường cũng có chút tin tưởng Đoàn Phi, dường như cũng xem hắn là tri kỉ, thấy thế cười nói:

- Hoa tướng quân xin cứ an tâm, ở Tô Châu tuyệt đối không có ai dám thất kính với Đoàn đại nhân, Đoàn đại nhân và bọn ta còn phải tới lầu Sư Tử ăn đêm nữa chứ. Ta thấy Tô cô nương có chút mệt mỏi rồi, hay là để Hoa tướng quân hộ tống Tô cô nương về hành dinh khâm sai, bọn ta tiếp tục du ngoạn?

Tô Dung hừ một tiếng, nhìn qua một bên, Đoàn Phi đành nhìn về phía Vương Đường cười nói:

- Vương công công xin thứ lỗi, ta cũng có chút mệt rồi, hay ngày mai lại tiếp tục đi chơi sau vậy, ông thấy thế nào?

Vương Đường cười nói:

- Như thế cũng được, Đoàn đại nhân, chi bằng chúng ta chia tay nhau ở đây, ngày mai giữa giờ Thìn ( tám giờ sáng) tại hạ đích thân đến quý phủ đón người?

Đoàn Phi cười ha ha nói:

- Tất cả theo sự sắp đặt của công công.

Mọi người tự tản ra, ai đi đường người ấy, đám Đoàn Phi ngồi trên xe ngựa của Vương gia quay trở về, Đoàn Phi và Tô Dung ngồi cùng một xe, những người khác hoặc cưỡi ngựa hoặc ngồi trên xe đi phía trước và phía sau hộ vệ, trên đường đi Tô Dung sa sầm mặt mày, Đoàn Phi kể truyện cười dỗ dành nàng cũng không thèm để ý, Đoàn Phi đột nhiên đánh mắt về phía nàng, sau đó từ từ duỗi tay ôm lấy nàng.

Kì thực Tô Dung đang giả bộ tức giận với hắn mà thôi, thấy thế liền động lòng, thay đổi thần sắc, nàng chỉ trợn mắt nhìn Đoàn Phi, chứ không hề trốn tránh kháng cự, Đoàn Phi ôm chặt lấy eo thon của nàng.

Đoàn Phi lại muốn tiến thêm một bước, dùng sức kéo Tô Dung về phía mình, dưới ánh mắt cảnh cáo của nàng, tay còn lại cũng vòng qua, hai tay một trên một dưới ôm lấy nàng, đôi mắt Tô Dung nghiêm nghị, tim đập loạn xạ, mùi hương như lan như cúc xông vào mũi Đoàn Phi, Đoàn Phi không nhịn được nói:

- Dung Nhi, vết thương của nàng vẫn chưa khỏi, đừng tức giận nữa, đàn ông mà, gặp dịp mua vui cũng là chuyện bình thường, trong lòng ta chỉ có mình nàng, thật mà, không tin nàng có thể sờ thử mà xem, nếu ta có nói lời nào dối trá, nhịp tim của ta sẽ đập chậm lại.

Trong lòng Tô Dung loạn nhịp, lời nói của Đoàn Phi giả mà như thật, Tô Dung không phân biệt được rút cuộc chàng đang đóng kịch hay đang tỏ tình với mình, cho dù thật giả thế nào, trong lòng nàng cũng vô cùng mâu thuẫn, có điều cho dù thế nào nàng cũng thuận theo kịch bản của Đoàn Phi dùng lời lẽ hờn dỗi nói:

- Công Tử gạt tiểu nữ, còn Thanh Thanh cô nương? Cầm Ca Song Tuyệt? theo tiểu nữ thấy công tử đi Tô Châu chẳng qua là muốn tới Tần lâu.

Đoàn Phi vội thề độc, khó lắm mới dụ dỗ được nàng vui lên, khiến cho bọn đánh xe kia dỏng tai há hốc miệng mà nghe câu chuyện của bọn họ,,không ngờ tình hình bên trong đã phát triển đến mức ấy rồi.

Nếu gã ta có cơ hội quay đầu lại nhìn vào bên trong, sẽ phát hiện thấy mình bị lừa, Đoàn Phi chậc chậc hôn lên mu bàn tay mình, còn Tô Dung lại ngồi nép một bên rên hừ hừ, bộ dạng vừa tức giận vừa xấu hổ đúng là cực mê người, Đoàn Phi nếu không phải vừa nếm mùi đau khổ, chắc chắn sẽ không kìm nổi bổ nhào ra.

Đoàn Phi cùng đám người cuối cùng cũng về tới phủ, sau khi Tô Dung xuống xe bộ dạng yếu đuối nép vào lòng Đoàn Phi, đợi sau khi vào hậu viện, tứ phía không còn ai nữa nàng mới né mình khỏi lòng Đoàn Phi, đỏ mặt chạy vào trong hậu viện.

Đoàn Phi cười to, nhìn Hoa Minh và Thạch Bân với ánh mắt mà chỉ có đàn ông mới hiểu nổi, tất cả đều cười rất mờ ám, Đoàn Phi đang định dặn dò mọi người nên về nghỉ ngơi sớm, thì thấy gia đinh Tô phủ đẫn theo đầy tớ của Vương Đường là Viên Thắng Ba tới.

- Đoàn đại nhân

Viên tiên sinh bước tới trước Đoàn Phi, ngửi thấy trên người gã có mùi hương nhẹ thoảng qua, gã cười một cách mờ ám, nói:

- Đoàn đại nhân, lão gia nhà tiểu nhân xin tặng người một vật.

Chỉ nhìn thấy một gia đinh Vương gia đang cầm một chiếc hộp dài hai tay dâng lên.

Viên tiên sinh nhắc nhở:

- Đại nhân, vật này khá nặng, nếu không ngại xin Hoa tướng quân thay mặt đại nhân nhận ạ.

Trong đầu Đoàn Phi chợt lóe lên, không khỏi vui vẻ nói:

- Là Thần Long Trảm?

Ta chẳng phải đã nói không cần rồi sao? Vương công công sao lại mang tặng.

Viên Thắng Ba khẽ cười nói:

- Phấn hồng tặng người đẹp, bảo đao tặng anh hùng!

Đoàn đại nhân ở Hải An chiến đấu chống giặc Oa, thanh đao này và đại nhân thật xứng với nhau, Vương công công đặc biệt mua tặng riêng đại nhân, ngoài ra Vương công công còn lệnh cho tại hạ mang tới mười hộp nước hoa Lan Quế Phường, xin đại nhân gửi tặng cho Tô cô nương, Tô cô nương khí chất cao quý, chỉ có cực phẩm Lan Quế Phường mới xứng đáng, đây là tấm lòng của Vương công công, mong đại nhân chớ từ chối.

Người bình thường không biết đến lai lịch của Lan Quế Phường, Hoa Minh từ Bắc Kinh tới, ngửi mùi mà cũng không tránh khỏi động lòng, ở Bắc Kinh Lan Quế Phường đúng là một hộp Bách Kim khó tìm, tiểu thư con nhà đài hay các hoàng hậu cung phi trong nội viện hoàng cung đều thấy tự hào lắm khi dùng nước hoa Lan Quế Phường.

Đoàn Phi mặc dù không biết tới tiếng tăm của Lan Quế Phường, cũng có thể đoán được vật này không tầm thường, hắn khẽ cười mỉm, hai mươi vạn lượng bạc đã nhận rồi, thì còn băn khoăn cái gì nữa chứ? Hắn nói:

- Vương công công có lòng, Viên tiên sinh hãy thay ta gửi lời cảm ơn tới Vương công công, Đoàn mỗ bất kính không tiện từ chối.

Viên tiên sinh vui vẻ mà đi, bọn Thạch Bân lần đầu tiên nhìn thấy Đoàn Phi nhận hối lộ thần sắc cũng có chút khác lạ, Đoàn Phi tiễn Viên tiên sinh, khi bên mình không còn người lạ mới trịnh trọng nói với mọi người:

- Các ngươi đang lo ta bị Vương Đường hối lộ, từ nay sẽ biến thành một tên tham quan sao?

Năm người bọn Hoa Minh không động tĩnh, bọn Thạch Bân và Quách Uy do dự một lúc, đều lắc đầu, Thạch Bân nói

- Phi ca, chúng ta tin tưởng người, người làm như vậy nhất định là có lí do.

Đoàn Phi vui vẻ nói:

- Đúng vậy, ta làm như vậy là có lí do, ta biết thừa Chu Đăng là do Vương Thế Dũng hại chết, sau đó phán rằng gã tự sát, hôm nay đã nhận hai mươi vạn lượng bạc và những đồ vật này của Vương Đường, giả vờ cùng y đàm huynh luận đệ là muốn Vương Đường và Vương Thế Dũng buông lơi cảnh giác không đề phòng với ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio