Trần Huy Tinh khó khăn lắm mới thoát được khỏi tay Vương Thế Dũng, lại dâng cáo trạng lên Đề Hình Án Sát Sứ Ti, suýt chút nữa lại bị gia đinh nhà họ Vương hay tin đến bắt, cuối cùng đành phải nhảy xuống sông tìm đường sống, từ đó không dám lộ diện nữa. Đến giờ nghe tin Khâm sai đại nhân đến Tô Châu tra án, hắn mới bất chấp mạng sống xuất hiện trên công đường dâng cáo trạng.
Thuật xong vụ án, Trần Huy Tinh gần như khóc không thành tiếng, tại họa nhà họ Trần gặp phải quả thật quá bi thảm, không ít người dưới công đường cũng đã rơi nước mắt khi nghe vụ án nhà họ Trần. Dương Thận nghiến chặt răng, lửa giận dâng đầy hai mắt. Ô Hữu Sách đứng ngồi không yên, mồ hôi vã ra như tắm, Trần Huy Tinh đau đớn rên lên rằng:
- Đại nhân, Vương Thế Dũng đã hại tiểu nhân nhà tan cửa nát, đã mất mạng người, đại nhân ơi!
Đoàn Phi thấy thời gian không còn sớm bèn nói:
- Trần Huy Tinh, những lời ngươi vừa nói quả thật rất thương tâm, tuy nhiên bản quan không thể chỉ nghe ngươi nói lời nói từ một phía được, ngươi có dám đối chất cùng Vương Thế Dũng không?
Hai mắt Trần Huy Tinh bắn ra lửa giận phừng phừng, hắn trầm giọng nói:
- Bẩm đại nhân, việc khiến đại nhân bận tâm chính là tên Vương Thế Dũng kia nhận lệnh truyền nhưng không đến, chứ không cần phải lo việc tiểu nhân có dám đối chất với hắn hay không!
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Thật không? Vương Thế Dũng khó triệu đến như vậy sao? Ta vốn không tin, bản Khâm sai muốn triệu hắn đến, hắn dám không đến sao? Người đâu, truyền nghi phạm Vương Thế Dũng thăng đường.
Hh.com
Bọn nha dịch lặng im thin thít, bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, hoặc khom mình cúi đầu, sững sờ không ai dám ra mặt. Ô Hữu Sách lén lút nhìn Đoàn Phi ra hiệu, Đoàn Phi lại coi như không nhìn thấy. Đã đến lúc này rồi, không cần phải giả vờ trì hoãn dây dưa nữa. Hắn thấy không có người nào ngẩng đầu nghe lệnh, bèn cao giọng hỏi một lần nữa.
Bọn nha dịch vẫn không ai dám đáp lời. Dưới công đường dân chúng ồn ào huyên náo, có người to gan ẩn trong đám đông cao giọng nói:
- Quan phủ Tô Châu trên dưới đều cùng một giuộc, nha dịch phủ Tô Châu nào ai dám đi truyền Vương Thế Dũng chứ. Khâm sai đại nhân, hay là ngài hãy sai người của mình đem theo đến Vương gia triệu hắn lên công đường.
Dương Thận tức giận đến dựng đứng cả tóc, đập bàn quát:
- Ô Hữu Sách, đây chính là nha dịch thuộc hạ của ngươi sao? Rốt cục ngươi nhận của Vương Thế Dũng bao nhiêu lợi ích hả? Vì hắn mà che giấu bao nhiêu tội ác? Ô Hữu Sách! Ngươi đã biết tội chưa?
Ô Hữu Sách vẫn còn ương ngạnh cứng cổ, nói:
- Dương đại nhân chớ có dễ dàng tin lời một phía của tên hung thủ giết người kia! Bổn quan tự hỏi lòng mình bản thân chưa làm gì có lỗi với trời đất, có lỗi với ân điển của Hoàng thượng, có lỗi với mũ ô sa trên đầu ta. Đoàn đại nhân, hạ quan bị oan a!
Dương Thận hừ một tiếng, nói với Đoàn Phi:
- Đoàn đại nhân, nếu như nha dịch phủ Tô Châu đã không nghe sai khiến, hay là để cho Cẩm Y Vệ, người của chúng ta đem đến ra tay đi. Ta thực không tin Cẩm Y Vệ lại không bắt nổi một tên ác bá!
Đoàn Phi gật đầu, nói:
- Thôi được, các huynh đệ Cẩm Y Vệ, đem vài người đi truyền gọi Vương Thế Dũng đến đây cho ta!
Lúc này Dương Thận mới phát hiện Hoa Minh rời đi tự lúc nào, hắn vô cùng kinh ngạc, chợt nghe trên đại sảnh có người cao giọng nói:
- Không nhọc lòng đại nhân cho mời, Vương Thế Dũng đã được truyền đến rồi!
Ngoại trừ Đoàn Phi và mấy người ở bên ngoài ra, trên dưới công đường ai nấy đều cả kinh, chẳng ai ngờ rằng giữa ban ngày ban mặt trên công đường quang minh chính đại lại có người ẩn núp, tiếng nói vừa dứt, đúng lúc mọi người vừa kịp ngẩng đầu nhìn lên, có một bóng người từ trên trời giáng xuống, rất nhanh đáp xuống đất, sau đó tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
Mọi người đều lấy làm lạ, đưa mắt nhìn dò xét, chỉ nhìn thấy người kia té trên mặt đất, hai chân quái dị vặn vẹo, xương cốt trắng hếu xuyên qua quần lộ ra ngoài, quần của hắn bị máu tươi thấm ướt. Đôi chân của hắn ta lúc rơi xuống đất đã bị gãy rồi.
Là Vương Thế Dũng, chính là hắn! dân chúng vây đến xem nhìn thấy rõ ràng, đều hô lên, trong tiếng nói ý có phân nửa mang theo niềm vui sướng khi thấy hắn gặp họa.
Đoàn Phi quát:
- Người đâu, mau đi xem ai đang nấp trên nóc nhà? Người bị ném xuống là ai? Thạch Bân, Quách Uy, các ngươi mau nâng hắn lên.
Bọn người Thạch Bân đều dạ một tiếng, phân nhau đi làm việc, Thạch Bân và Quách Uy đem gã đang co quắp dưới đất không ngừng kêu la thảm thiết dẫn lên công đường. Đoàn Phi hài hước hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao lại núp trên nóc công đường, chẳng lẽ ngươi muốn ám sát bổn quan?
Người này đau đến mức không nói được thành tiếng, Đoàn Phi nhướn mày nói với Ô Hữu Sách:
- Ô đại nhân, có người nói người này là Vương Thế Dũng, ngươi tiến lên phía trước xem rốt cục có phải là hắn hay không?
Ô Hữu Sách thần thái có chút bất an, hắn kinh hãi nhìn người kia, gật gật đầu, nói:
- Đại nhân, hắn đích thị là Vương Thế Dũng, chỉ có điều…
Trần Huy Tinh giãy dụa lớn tiếng nói:
- Đại nhân, tên ác tặc này có hóa thành tro tiểu nhân cũng nhận ra, hắn chính là Vương Thế Dũng, chính hắn đã hại chết năm mạng người nhà tiểu nhân. Đại nhân, xin ngài làm chủ cho tiểu nhân a.
Đoàn Phi nhìn Ô Hữu Sách đang có chút hoảng hồn, sau đó trao đổi qua ánh mắt với Dương Thận, Dương Thận gật gật đầu. Đoàn Phi mỉm cười, quay đầu nói với Tô Dung:
- Sư gia, ngươi tinh thông y thuật, mau đi xem tình hình Vương Thế Dũng thế nào, bổn quan vẫn còn đang chờ để hỏi hắn đây.
Tô Dung dạ một tiếng, liền đi lên trước đá vào lưng Vương Thế Dũng một cái, Vương Thế Dũng không ngừng kêu gào thảm thiết, trên công đường chỉ còn lại tiếng hắn thở ồ ồ. Tô Dung kiểm tra một chút, giúp Vương Thế Dũng chỉnh lại đôi chân bị gãy, sau đó quay đầu lại nói:
- Đại nhân, vết thương của hắn không còn gì đáng ngại, chỉ cần mời một vị đại phu băng bó và kê thuốc uống là được. Đại nhân, nếu như vội thẩm án, tại hạ có thể đứng bên cạnh giúp hắn bấm huyệt đạo cầm máu giảm đau là được.
Đoàn Phi ừ một tiếng, nói:
- Được rồi, cứ làm như vậy đi. Vương Thế Dũng, ngươi có thể đã nghe thấy câu hỏi của bản quan? Vì sao ngươi lại leo lên nóc công đường? Chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý trèo cao ngã đau sao?
Dưới công đường truyền đến một trận cười vang, Vương Thế Dũng giọng run run lạnh lùng đáp:
- Đại nhân, tiểu nhân không tự chủ được, bị người ta bắt đến, rồi bị người đó ném xuống đây.
- Hả? Có người thản nhiên ra tay hạ thủ trên đầu thái tuế( vuốt râu hùm), thực kì lạ thay.
Đoàn Phi đập bàn một cái, lớn tiếng quát:
- Vương Thế Dũng, Trần Huy Tinh kiện ngươi giết cả nhà hắn năm mạng người, ngươi còn lời gì muốn nói?
Vương Thế Dũng hít hơi run giọng nói:
- Đại nhân…tiểu nhân …tiểu nhân bị oan uổng quá
Vương Thế Dũng cả người run lên, lời nói đứt đoạn. Tô Dung dùng thanh âm nhỏ đủ lọt vào tai hắn, lạnh lùng nói:
- Vương thiếu gia, tốt hơn hết ngươi hãy ngoan ngoãn nói thật đi, nếu không ta sẽ khiến ngươi đau đến chết trên công đường, dù cho xương cốt của ngươi có cứng rắn đến cỡ nào cũng không trụ được nửa khắc, ngươi xem có thể trụ được bao lâu nữa?
Vương Thế Dũng chỉ thấy một cảm giác đau đớn khó tả dọc theo sống lưng đến thẳng não bộ, cảm giác giống như bị hàng ngàn lưỡi dao đâm, đau đến mức làm cho con người ta hận một nỗi là không thể chết ngay tức khắc. Vương Thế Dũng từ khi sinh ra đến nay chưa từng trải qua cảm giác đau đớn như thế này. Đau đến nỗi toàn thân phát run, chỉ muốn ngất đi, lại không thể được như ý nguyện. Nghe Tô Dung nói vậy, lúc đầu hắn còn nghĩ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng lập tức hắn liền không chịu được, miệng không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ, đành phải gật gật đầu.
Thật ra Tô Dung cũng chẳng làm gì cả, chẳng qua chỉ là giúp hắn nới lỏng huyệt đạo mà thôi. Khiến cho Vương Thế Dũng đau đớn tột cùng, ngoài việc bị bẻ gãy hai chân ra, quan trọng hơn chính là trước khi bị ném xuống đất hắn đã bị ép uống một số loại thuốc. Những thuốc này có loại khiến cho toàn thân hắn càng thêm mẫn cảm, có loại thuốc làm cho hắn cảm thấy toàn thân đau đớn như thể bị ngàn dao đâm, có loại có thể làm phá hủy ý thức của con người, thậm chí sẽ xuất hiện ảo giác, khiến cho con người ta cảm thấy như dưới địa ngục, tâm trí nhanh chóng suy sụp.
Những loại tạo nên cảm giác thống khổ này thì cho dù là người có ý chí kiên cường đến đâu cũng khó lòng mà qua được. Vương Thế Dũng tuy đối với người khác tàn ác, nhưng hắn cũng xuất thân từ dòng dõi quý tộc, sao có thể chịu được đau khổ như vậy, rất nhanh hắn đã không chịu được rồi. Khi Tô Dung lại lần nữa vận công ấn huyết đạo cho hắn, hắn mới thở dốc một hơi, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, tiểu nhân nhận, tiểu nhân nhận, là tiểu nhân đập phá của hàng của Trần gia, là tiểu nhân mua chuộc Ô tri phủ, đánh cho Trần Huy Tinh thừa sống thiếu chết, sau đó cưỡng hiếp vợ của Trần Huy Tinh, là tiểu nhân tự tay giết Chu Đăng, là tiểu nhân bóp chết Chu lang, là tiểu nhân.
Vương Thế Dũng đã kể ra hết mọi tội lỗi tàn ác mà mình đã gây ra, mắt từ từ tối dần lại, từng người hắn quen mặt đều hiện ra trước mặt. Bọn họ đều tóc tai bù xù máu me dính đầy người, khắp người dơ bẩn, bò khắp nơi khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm. Khuôn mặt bọn họ đều không được đầy đủ, từng người một giơ bàn tay đã thối rữa ra tóm lấy Vương Thế Dũng. Vương Thế Dũng sợ tới mức hồn bay phách lạc, định quay đầu bỏ chạy, nhưng đôi chân hắn lại không cách nào nhúc nhích. Hắn cúi thấp đầu nhìn xuống, chỉ kịp nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc không biết từ lúc nào từ dưới đất chui lên, đang há miệng đầy máu ra định cắn lấy chân hắn.
Dân chúng phía dưới công đường đang nghe một cách hào hứng, hận một nỗi là không thể xông lên đánh chết Vương Thế Dũng. Đột nhiên nghe thấy Vương Thế Dũng kêu gào thảm thiết:
- Xin đừng, đừng bắt tôi, Trần Huy Thần, Chu Đăng, Cận Phong Lan, Bùi Thư Thiện, cầu xin các ngươi đừng bắt ta, ta sẽ hóa vàng mã cho các ngươi, sẽ chôn cất các ngươi cẩn thận, ta cầu xin các ngươi, tha cho ta đi.
Dưới công đường đột nhiên có tiếng khóc lớn, vài người dâng cáo trạng quỳ xuống đất. Một người phụ nữ đang để tang kêu khóc thảm thiết:
- Đại nhân, Vương Thế Dũng đã nhận tội rồi, phu quân nhà dân nữ là do hắn hại chết đấy ạ.
Ô Hữu Sách mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy. hắn không ngờ rằng Vương Thế Dũng lại có thể dễ dàng nhận tội như thế, bây giờ chỉ còn chờ kéo dài thời gian, để xem Khâm sai Đoàn đại nhân và Vương công công hóa giải như thế nào thôi.
Đoàn Phi rất nhanh đã phá tan hi vọng cuối cùng của hắn, đột nhiên lạnh lùng quát lớn:
- Ô đại nhân, Vương Thế Dũng đã nhận tội rồi, ngươi còn gì để nói nữa không? Thứ này ngươi biết là vật gì chứ?
Ô Hữu Sách khẽ run lên một cái, bổ nhào về phía trước, hắn kinh hãi kêu lên:
- Đoàn đại nhân, hạ quan bị oan, hạ quan không biết đó là cái gì.
Đoàn Phi hừ một tiếng, nói:
- Đây là sổ sách tìm được trong nhà Vương Thế Dũng, bên trong ghi chép rất tỉ mỉ chi tiết hắn mua chuộc quan viên phủ Tô Châu như thế nào. Ô đại nhân, ngươi có muốn xem qua một chút không, xem xem trong mấy năm vừa qua ngươi đã nhận bao nhiêu hối lộ từ Vương Thế Dũng?
Ô Hữu Sách chợt tỉnh ngộ, tâm thần hoảng hốt kêu lên:
- Ngươi, ngươi cùng một phe với hắn đó.
Đoàn Phi cười to, nói:
- Ngươi cũng không phải là ngốc, tuy nhiên tỉnh ngộ thì cũng đã muộn, Ô Hữu Sách, ngươi xem đây là cái gì?
Đoàn Phi nhận lấy từ phía sau đưa tới một cái bọc lớn, đặt lên bàn xử án, mở ra. Ô Hữu Sách toàn thân run rẩy, sau đó xụi lơ, không nói điều gì.
Đoàn Phi mở sổ sách ra, rất nhanh có thể tìm được danh mục ghi chép của Ô Hữu Sách, thì thầm nói:
- Năm Chính Đức thứ ngày tháng , tặng cho tri phủ Ô Hữu Sách một con ngọc Kì Lân phỉ thúy, đáng giá ba vạn lạng bạc ròng, Ô Hữu Sách rất thích, nhận lời giúp thu xếp vụ án Trần Huy Tinh. Ô Hữu Sách, ngươi có muốn ta đọc tiếp nữa không?
Ô Hữu Sách không chối cãi được, Đoàn Phi nhìn về phía Dương Thận, nói:
- Dương đại nhân, đã thu thập được đầy đủ chứng cứ Ô Hữu Sách tham ô ăn hối lộ, việc của hắn ta giao lại cho ngài đấy.
Dương Thận không dễ dàng nhẫn nhịn được đến giờ phút này, dùng sức đập bàn, lớn tiếng quát:
- Người đâu! Đem mũ Ô sa trên đầu Ô Hữu Sách tháo bỏ xuống, cởi bỏ quan phục, đeo gông áp giải chờ xét xử.
Nha dịch phủ Tô Châu không ai dám tiến lên, thân cận của Dương Thận từ phía sau tiến lên trước, một người đi tháo bỏ mũ Ô sa của Ô Hữu Sách, một người đi cởi bỏ quan phục. Ô Hữu Sách lồm cồm bò dậy, cười ha hả, chỉ tay về phía Đoàn Phi và Dương Thận, nói:
- Các ngươi sẽ không được đắc ý đâu, phủ Tô Châu là thiên hạ của Vương công công, rất nhanh thôi các ngươi sẽ phải hối hận đó! Cấm vệ quân của phủ Tô Châu đã đang lên đường, rất nhanh sẽ đến đây cứu chúng ta thôi.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Ô đại nhân nói không sai, Cấm vệ quân đích thực là do Quan Tuấn Huy dẫn đến và đã bao vây phủ Tô Châu rồi. Nhưng không phải là để cứu người, mà là để bắt người. Ô đại nhân thông minh cái thế lại nhất thời hồ đồ, ngươi cho rằng những bằng chứng này là do ai đem đến cho ta đây?
Ô Hữu Sách ngẩn người ra, hắn quả quyết nói:
- Không thể nào, Quan Tuấn Huy nhận được không ít lợi ích của Vương công công, hắn ta sao có thể phản bội chúng ta ngay lúc này được chứ.
Đoàn Phi cười to, nói:
- Ô đại nhân hóa ra cũng không thông minh rồi, Quan Tuấn Huy kia dám cả gan nhận hối lộ, nhưng lại không có gan tạo phản, sau khi hắn nhận được thư của ta liền lập tức thay đổi thái độ, đã thành khẩn đứng về phía chúng ta rồi, ta vẫn kéo dài thời gian cho các ngươi, một mặt là vì để thuộc hạ của ta đi thu thập chứng cứ, tìm nhân chứng. Mặt khác là để cho Quan Tuấn Huy có thời gian sắp xếp ổn thỏa mọi hành động, theo kế hoạch đi bắt người. Những quan viên phủ Tô Châu những bị cáo trong tờ cáo trạng này đến giờ phút này đã hoàn toàn bị sa lưới rồi.
Ô Hữu Sách mất đi chỗ dựa cuối cùng, hắn vô lực để mặc cho bị tước đi quan bào, dùng xiềng xích khóa chân tay.
Trần Huy Tinh đã được cởi trói, hắn khóc nước mắt rơi lã chã, hướng về phía Đoàn Phi vội vã dập đầu. Dân chúng ở phía dưới công đường cũng không ngừng hưng phấn mà kêu to thanh thiên. Đoàn Phi và Dương Thận cùng nhìn nhau cười, chỉ đợi tin tức tốt lành truyền đến.
Rất nhanh, một đội binh lính áp giải một đám người tới trước cửa nha môn, Cẩm Y Vệ tiếp tay đem người áp giải tiến vào trong. Những người này đều là quan viên lớn nhỏ của phủ Tô Châu, trước đó không lâu bọn họ còn đi nghênh đón Khâm sai, bây giờ lại trở thành tù nhân của Khâm sai. Thế sự thay đổi thật nhanh chóng.
Mỗi người bị bắt đến, Đoàn Phi lập tức lấy lời khai, đem toàn bộ chứng cứ liệt kê ra hết từng tội danh bọn chúng tham ô nhận hối lộ, giết hại dân chúng. Đến khi phán tội, Đoàn Phi lại giao cho Dương Thận xử lý, hai vị khâm sai hợp tác khăng khít, một mặt đi bắt người, mặt khác lại sắp xếp người tiếp nhận, xử lý sự việc một cách rất thỏa đáng.
Triết Giang Bố Chính Sử Trần Biểu, Án sát sứ Hàn Minh đều bị bắt tời, mục đích chủ yếu của Đoàn Phi là thái giám trấn thủ Vương Đường rốt cục lại không thấy đâu. Đoàn Phi có chút lo lắng, dặn dò Hồng Bang, Tưởng Tuấn mang theo thủ lệnh của mình đi điều tra xem xét.
Không chờ bọn họ trở về, Hoa Minh đã từ hậu đường đi tới, nói nhẹ bên tai Đoàn Phi:
- Đại nhân, Vương Đường mất tích rồi!
Đoàn Phi nghi ngờ, nói:
- Mất tích?
Hoa Minh đáp:
- Đúng vậy, khi chúng tiểu nhân đuổi tới đó thì đã không thấy Vương Đường rồi, chúng tiểu nhân hỏi qua gia đinh và hộ vệ của hắn, không có ai nhìn thấy Vương Đường ra ngoài. Chúng tiểu nhân cũng đã điều tra kĩ càng rồi, trong phủ ngoại trừ cái hầm dùng để cất giấu bảo vật thì không tìm thấy địa đạo nào nữa cả. Vương Đường hẳn không phải thông qua địa đạo mà trốn thoát. Theo lời quản gia nói thì Vương Đường từ sau khi gặp Ô tri phủ thì ông ta cũng không gặp ai nữa. Lúc chúng tiểu nhân đến đó, trong phủ thái giám trấn thủ cũng loạn hết lên, bọn họ cũng đang tìm kiếm hắn ta khắp nơi.
Thạch Bân nói:
- Tên cáo già này chắc nghe phong thanh được thông tin gì, cảm thấy không ổn, liền một mình chạy trốn rồi.
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
- Chắc có lẽ không phải, nếu như Vương Đường muốn bỏ trốn tuyệt đối sẽ không bỏ lại Vương Thế Dũng. Có thể nói tai họa trước mắt đều là do hắn quá mức cưng chiều Vương Thế Dũng tạo ra, hắn tuyệt đối không bỏ mặc Vương Thế Dũng đâu.
Thạch Bân nghi ngờ, hỏi:
- Vậy còn có khả năng nào nữa?
Dương Thận cũng nghe thấy bọn họ nói, liền hỏi Hoa Minh:
- Hoa tướng quân, ngươi có tìm được chứng cứ gì trong Phủ của hắn không?
Hoa Minh lắc đầu, nói:
- Không có, tiểu nhân nghĩ, có thể là trước khi bỏ trốn Vương Đường đã đem tất cả chứng cứ tiêu hủy hoặc là mang đi rồi.
Dương Thận thở dài:
- Chắc chắn là có người mật báo cho hắn, lần này không thể quét sạch bọn chúng, thật đáng tiếc!
Đoàn Phi cảm thấy Dương Thận có nhiều điều chưa nói ra, hắn ngẫm nghĩ một lúc, lập tức hiểu ra. Chỗ dựa lớn nhất của Vương Đường hiện nay chỉ chính là Binh bút thái giám kiêm Xưởng đốc Đông Xưởng Trương Nhuệ. Nhất định là Dương Thận muốn mượn cơ hội này lật đổ Trương Nhuệ. Nếu như bây giờ Đoàn Phi đã đắc tội với Trương Nhuệ, nếu như trong chuyện này mà dốc sức, không những có thể tiêu trừ được đại địch, không chừng có thể tạo được ấn tượng tốt với văn võ bá quan triều đình, chẳng phải là một công đôi việc hay sao?
Đoàn Phi lật lật danh sách trong tay, ngoại trừ Vương Đường chưa sa lưới, lại nhìn phía dưới các quan viên bị xiềng xích, hắn nói với Dương Thận:
- Dương đại nhân, ở đây giao lại cho ngài đó, ta dự định sẽ đi phủ thái giám trấn thủ một chuyến, không biết chừng có thể tìm ra chút manh mối.
Dương Thận nhìn Đoàn Phi, cười nói:
- Đoàn đại nhân cứ việc đi đi, nhưng Đoàn đại nhân vẫn phải chủ trì ở đây đó.
Đoàn Phi biết ý tứ của hắn, bật cười ha hả, đem theo đám người Hoa Minh đi. Dương Thận nhìn theo bóng lưng của hắn, lại thở dài, nói thầm:
- Rốt cục người này trước sau vẫn là một kẻ tiểu nhân sao? Vẫn còn giả bộ dáng vẻ của một gã đại gian ác? Đoàn Phi ơi là Đoàn Phi, ta thật không hiểu được ngươi.
Phủ Trấn thủ thái giám xem vẻ bề ngoài cũng không có gì là đặc biệt, địa thế cũng không lớn. Nhưng khi vào trong phủ nhất thời cảm thấy khác thường, mỗi cọng cây ngọn cỏ ở đây đều khiến cảnh sắc trước mặt Đoàn Phi sáng ngời. Vì những cây cối ở đây không phải của Trung Hoa mà là hàng ngoại nhập về, Đoàn Phi thấy trong có rất nhiều hoa cỏ cây cối quen mắt, chỉ có điều từ trước tới nay hắn không mấy quan tâm đến thôi. Vì vậy đều không gọi ra được tên gọi của chúng.