Đông Xưởng được thành lập là do suy yếu và chế ước Cẩm Y Vệ. Mặc dù sau này trở thành quan hệ chi phối nhưng Cẩm y vệ gặp người của Đông Xưởng thì vẫn thấp hơn một chút. Nhưng trước nay hai bên âm thầm tranh quyền đoạt lợi chưa bao giờ dừng. Sau khi Tiền Ninh sụp đổ, Chỉ huy sứ mới nhậm chức của Cẩm Y Vệ cũng không nể mặt Trương Nhuệ, người bên dưới đương nhiên cũng sẽ đối chọi gay gắt, cứ gặp nhau là lại như gặp kẻ thù.
Tình hình hai bên căng thẳng, Quản Tiêu Hàn khẽ cười, từ từ mở mắt đứng dậy nói:
- Vị này chính là Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Hoa Minh Hoa tướng quân? Quả nhiên oai hùng hơn người. Hoa tướng quân, bất luận Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng trước đây có ân oán gì, về sau chúng ta đều là phụ tá của Đoàn đại nhân, sau này dĩ hòa vi quý thì tốt hơn.
Hoa Minh tự biết kém một bậc liền hừ một tiếng rồi nói:
- Ta phụng mệnh bảo vệ đại nhân, chức ti (chức vụ) của ngươi là trở thành tai mắt của đại nhân. Chúng ta không ai chạm ai, người nào làm việc nấy là được rồi.
Quản Tiêu Hàn vui vẻ vuốt cằm rồi nói với Đoàn Phi:
- Đại nhân à không, ta nên gọi là công tử thì hơn, hiện giờ trời cũng đã tối rồi, trước tiên chúng ta nên tìm chỗ nghỉ ngơi đã. Tô cô nương, sau này chúng ta đều là tỉ muội cả, ta và cô nương vừa gặp là đã biết có duyên. Nếu tiện ta vẫn muốn ngủ chung cùng cô nương nói chuyện thâu đêm.
Tô Dung sa sầm mặt hừ một tiếng:
- Xin thứ lỗi, ta ở một mình quen rồi, cũng không có chuyện gì để nói. Công tử, người xem hậu viện không còn phòng trống nữa, chi bằng sắp xếp cho Quản cô nương và tiểu Hoàn đến Thiên viện. Ở bên cạch mấy người Thạch Bân.
Tô Dung cũng không phải vừa, ả ta vừa mở miệng liền phản kích Quản Tiêu Hàn:
- Ở đây ngoại trừ khâm sai đại nhân thì ta nói là được rồi, cô nương không phải phụng mệnh đến để làm nha hoàn sao? Cô nương ngồi yên một bên cho ta nhờ.
Thạch Bân lộ rõ vui mừng trên nét mặt nói:
- Tốt, quá tốt, Phi ca, Chỗ chúng ta vừa khéo có một khu viện bỏ trống, điều kiện rất tốt, yên tĩnh mà lại đẹp mắt, rất phù hợp cho Quản cô nương và tiểu Hoàn cô nương ở.
Quản Tiêu Hàn không để bụng mà cười nói:
- Tô cô nương đã có lòng lại sắp xếp ổn thỏa như vậy thì mời Tô cô nương và Thạch tiểu ca dẫn chúng tôi qua đó.
Quản Tiêu Hàn ung dung như quay về nhà mình, mặc dù nói rất khách khí nhưng lại khiến cho Tô Dung và Thạch Bân giống như thành tôi tớ của mình. Thạch Bân không hề để bụng, vui vẻ lĩnh lệnh, Tô Dung lại không làm theo sai khiến của ả, nàng nói với Đoàn Phi:
- Công tử, người đã mệt mỏi cả ngày rồi, tiểu nữ đi làm cho người ít canh ngân nhĩ hạt sen nhé.
Ấn tượng tốt đẹp của Đoàn Phi về Quản Tiêu Hàn hoàn toàn tan vỡ, hắn hiển nhiên phải bảo vệ Tô Dung, nghe vậy gật đầu nói:
- Dung nhi, ngươi về trước đi, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi. Quản cô nương đã, người bên cạnh ta không phải để co nương sai khiến, thân phận của cô nương bây giờ là nha hoàn của ta chứ không phải là đại tiểu thư. Cô nương nên làm gì thì làm nấy, Thạch Bân, dặn dò quản gia Tô phủ cho người sắp xếp chỗ ở cho Quản tiểu thư, ngươi không cần nhiều chuyện nữa đâu.
Tiểu Hòan cuối cùng không chịu nổi phẫn nộ:
- Đoàn Phi ngươi quá đáng lắm rồi đấy! Sao ngươi có thể nói những lời như thế với tiểu thư.
Quản Tiêu Hàn quay đầu đánh tiểu Hoàn một chưởng đến mức tiểu Hoàn ngã vào tường, Quản Tiêu Hàn trách mắng:
- Nơi này có chỗ nào cho ngươi nói! Ngươi làm càn quá rồi đấy.
Tiểu Hoàn bị doạ đến mức cả người run rẩy, nửa bên mặt sưng lên, ngay cả việc khóe miệng rỉ máu tươi cũng không dám đi lau, Quản Tiêu Hàn dạy dỗ nha hoàn xong liền quay đầu lạnh nhạt nói với Đoàn Phi:
- Ý của Đoàn Phi đại nhân ty chức đã hiểu, từ nay về sau ty chức làm điều gì sai mong đại nhân không ngại chỉ giáo, tiểu Hoàn chúng ta đi tìm nơi ở thôi.
Quản Tiêu Hàn dẫn tiểu Hoàn đi qua bên người Đoàn Phi, khi tới bên cạnh cửa, Quản Tiêu Hàn đột nhiên quay người nói với Đoàn Phi:
- Đoàn đại nhân, Trương công công có ý tốt, mong đại nhân đừng hiểu nhầm.
Đoàn Phi lạnh lùng nói:
- Đoàn mỗ mỏi mắt mong chờ.
Quản Tiêu Hàn khẽ cười, nghênh ngang rời đi. Thạch Bân nhìn theo bóng dáng bọn họ, định nói lại thôi, Đoàn Phi hừ một tiếng nói:
- A Bân, ngươi còn cho rằng ta quá đáng sao?
Thạch Bân còn chưa trả lời, Đoàn Phi đã tiếp lời:
- Bọn họ là người của Đông Xưởng, cũng là thám tử mà Trương Nhuệ sắp xếp bên cạnh chúng ta, Đông Xưởng là gì thì ngươi không phải hoàn toàn không biết chứ? Quản Tiêu Hàn này và nha hoàn của cô ta đều không đơn giản, ngươi không quá gần gũi bọn họ mới tốt.
Thạch Bân uể oải đáp lại một tiếng, Hoa Minh nói:
- Đại nhân, người con gái này cho ty chức một cảm giác rất kỳ lạ, có cần ty chức đi điều tra lai lịch của cô ta không?
Đoàn Phi gật đầu nói:
- Ả ta khiến cho ta có một cảm giác không thể lường trước được, hơn nữa dường như đã từng gặp qua. Dưới tình hình không kinh động đến Đông Xưởng ngươi đi điều tra xem. Tốt nhất là âm thầm phái hai huynh đệ đi gặp bọn họ, Trương Nhuệ sẽ không bỗng nhiên mà giúp ta, ta lại muốn biết rút cục y muốn làm gì.
Thạch Bân không kìm nổi nói:
- Phi ca, huynh quá lo lắng rồi chăng? Nói không chừng Trương Nhuệ muốn lấy lòng huynh thì sao? Đông Xưởng còn chưa nghe nói có nữ nhân, không chừng Trương công công phái cô ta đến là để…
Đoàn Phi nói lời thành khẩn tình ý sâu xa:
- A Bân, ngươi khiến ta sáng suốt hơn một chút, dựa vào thân phận hiện tại của ta và ngươi, cô nương tốt có thân phận trong sạch thì tùy ngươi chọn, còn tiểu Hoàn kia cần nhìn cũng biết là một nha hoàn điêu ngoa, hơn nữa còn là người của Đông xưởng, ngươi không mộng tưởng thì tốt hơn.
Thạch Bân không làm sao được đành đồng ý, nhưng Đoàn Phi và Hoa Minh đều có thể nhìn ra cậu ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Đoàn Phi thầm thở dài một tiếng, trong lòng tại sao không còn chút kỳ vọng nào? Hắn nói:
- Được rồi, nếu ngươi không còn việc gì nữa thì có thể lui ra, ta còn chút việc cần làm.
Thạch Bân ủ rũ bước đi, Đoàn Phi nói với Hoa Minh:
- Giúp ta theo dõi hắn, có gì không ổn lập tức thông báo cho ta, Nhưng không được để hắn phát hiện.
Hoa Minh đáp:
- Đại nhân, ty chức nghĩ rằng chúng ta nên xử lý việc trong tay đã, hồi kinh gặp diện thánh báo cáo kết quả công tác mới tốt.
Đoàn Phi im lặng gật đầu, một lát sau mới nói:
- Hoa Minh, đợi một lát, ta viết ghi chú cho Dương Thận, ngươi tới Chuyết Chính viên xem Dương Thận đã về nghỉ chưa, nếu ông ta còn chưa về ngươi hãy đến nha môn chi phủ tìm, ta cần hòm đồ kia của Vương Đường kia càng nhanh càng tốt.
Hoa Minh biết cái hòm mà Đoàn Phi nói là hòm nào, vừa rồi hắn còn cho hai vị huynh đệ lấy hai thứ đồ trong hòm ấy, chuẩn bị ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành dâng lên Hoàng Thượng.
Đoàn Phi cúi đầu viết nhanh, viết lời nhắn yêu cầu Dương Thận một hòm đồ, sau đó đưa lời nhắn cho Hoa Minh, Hoa Minh tuân mệnh rồi đi, Đoàn Phi thổi tắt nến rời khỏi thư phòng.
Hắn bước nhanh đến cửa phòng Tô Dung, nhìn thấy bên trong đèn còn sáng liền nhẹ nhàng thở ra, gõ cửa nói:
- Tô Dung, ta có thể vào không?
- Công tử mời vào.
Tô Dung trong phòng đáp.
Đoàn Phi đẩy cửa vào, chỉ nhìn thấy Tô Dung đang ngồi ở mép giường, bên cạnh đặt một bao vải, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể đi.
Đoàn Phi than nhẹ một tiếng rồi nói:
- Dung nhi, ngươi chuẩn bị lên đường sớm hơn dự kiến sao? Nguyên nhân là do Quản Tiêu Hàn phải không?
Tô Dung ném túi đồ vào giường, liếc Đoàn Phi một cái rồi lạnh nhạt nói:
- Tiểu nữ đổi ý rồi, tiểu nữ không muốn đi nữa.
Đoàn Phi mừng rỡ, dường như cho rằng mình nghe nhầm, hắn không kiềm chế nổi nhếch môi cười:
- Vì Quản Tiêu Hàn? Tô Dung, ngươi ghen sao?
- Ghen cái đầu công tử ấy, cô ả Quản Tiêu Hàn này mới đến đã muốn đuổi tiểu nữ đi, tiểu nữ mà đi thì cũng giống như sợ cô ta. Tiểu nữ không đi nữa, hứ, thật là thất vọng phải không? Tiểu nữ không đi người có muốn thân thiết cũng có chút khó khăn rồi.
Đoàn Phi cười nói:
- Ngươi quả nhiên là ghen rồi, ngươi yên tâm, ta không phải là Thạch Bân, ta không dễ bị mê hoặc như thế đâu, chắc hẳn ngươi đã nhìn ra ả Quản Tiêu Hàn này không đơn giản, ta sẽ cẩn thận phòng ả. Nhưng điều kỳ quặc nhất là tại sao ta lại có cảm giác quen thuộc, ta đã từng gặp ả hai lần nhưng cái kiểu quen thuộc này không phải ở bề ngoài, nó là từ bên trong.
Tô Dung thản nhiên nhìn hắn không nói, Đoàn Phi gãi gãi đầu nói tiếp:
- Không quan tâm đến điều đó nữa, Tô Dung, ngươi không phải nói muốn làm cho ta nồi canh sen ngân nhĩ sao? Ha ha, ta tính đến sáng sớm mai tiễn Hạ đại ca rời đi. Hiện tại Tô Châu không cần đến bọn họ nữa, giữ lại đây nếu làm không tốt sẽ bị Quản Tiêu Hàn xem thường.
Tô Dung đáp:
- Như thế cũng tốt, người không phải muốn tiểu nữ giúp đỡ người yểm hộ sao?
Đoàn Phi mỉm cười gật gật đầu, Tô Dung than nhẹ một tiếng rồi đứng lên nói:
- Đi thôi, công tử chuẩn bị sắp xếp cho bọn họ như thế nào?
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:
- Tóm lại cũng chẳng phải chuyện hại người gì, ngươi cứ yên tâm.
Tô Dung không hỏi lại nữa, hai người trở về khu viện mà Đoàn Phi ở, Tô Dung nổi lửa bắt đầu nấu canh hạt sen ngân nhĩ cho Đoàn Phi, tiện thể giúp hắn làm yểm hộ. Đoàn Phi nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó đẩy của bước vào, ba người đang nghỉ trong nhà lần lượt ngồi dậy. Nhạc Thị huynh đệ nhìn Đoàn Phi vui vẻ mà cười, Hạ Thịnh xuống khỏi giường đến lạy Đoàn Phi:
- Đại nhân, tình hình bên ngoài thế nào rồi ạ? Những tên tham quan đã bị bắt hết chưa?Hôm nay bọn Hạ Thịnh không ra ngoài vì vậy bọn họ hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Trừ Vương Đường ra, những người nên bắt đều bắt cả rồi, trực tiếp chém một nhát. Đại thế Tô Châu đã định rồi, ta đến giao cho các ngươi nhiệm vụ mới đây.
Nhạc Ngọc Lân tinh thần vui vẻ hẳn, nhảy xuống giường mừng rỡ nói:
- Phi ca, lại có nhiệm vụ gì hay ư?
Đoàn Phi đáp:
- Ta chuẩn bị ngày mai mượn cớ đưa các ngươi rời khỏi Tô Châu. Ở đây có hai mươi hai vạn ngân phiếu, ta muốn các ngươi mai danh ẩn tính nhanh lập cho ta một đội tình báo dưới lòng đất, tạm thời gọi là Cục tình báo vậy. Các ngươi tạm thời không liên lạc với ta, trừ phi ta cần sẽ triệu tập các ngươi.
- Cục tình báo? Tổ chức tình báo dưới lòng đất?
Nhạc Ngọc Lân gãi gãi đầu, đây không phải là thứ anh ta am hiểu, Hạ Thịnh và Nhạc Ngọc Kỳ cũng có chút không rõ ràng cho lắm.
Đoàn Phi giải thích:
- Cục tình báo chính là gọi tắt của Cục tình báo Trung Hoa, các ngươi phải làm việc với Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ khá nhiều, cố gắng thu về nhiều nguồn tin, với những tình huống bắt buộc, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để trừ bỏ trở ngại.
Bọn Hạ Thịnh hiểu được chút, Đoàn Phi tiếp tục nói:
- Các ngươi bình thường mỗi tháng liên lạc với với Hoàng Tố Lương một lần, trao đổi tin tức, nếu ta muốn gặp các ngươi ta sẽ thông qua con đường riêng. Phương diện này ta vẫn chưa nghĩ ra, các ngươi có thể bắt đầu ở Nam Kinh. Đầu tiên chọn người phù hợp để bồi dưỡng và huấn luyện, vì Cục tình báo là tổ chức bí mật nên không thể gióng trống khua chiêng tuyển người giống như Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, chúng ta buộc phải tuyển những người bất mãn với hiện thực, thân phận không giới hạn, trước khi được tổ chức thu nhận thì phải trải qua kiểm tra độ trung thành, còn có thể tuyển những cô nhi đến để bồi dưỡng, bọn họ mới là những người trung thành nhất trong tương lai.
Hạ Thịnh gật gật đầu nói:
- Chuyện này thì không vấn đề gì, đại nhân hãy yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ xử lý cẩn thận..
Đoàn Phi tiếp tục nói:
- Trong khoảng thời gian này các ngươi khai thác chứng cứ phạm tội của Vương Đường và quan viên Tô Châu. Đây cũng là một loại thu thập tình báo, các ngươi nên có sự lĩnh hội nhất định. Nếu còn chưa biết nên làm thế nào thì ta sẽ giành thời gian giải thích cho các ngươi hoặc viết ra cẩn thận, các ngươi cứ dựa vào đó làm là được.
Hạ Thịnh gật đầu nói:
- Như thế càng tốt, đại nhân tại sao đột nhiên người lại nghĩ ra muốn lập nên cục tình báo này?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Ta không phải ngẫu nhiên nghĩ ra. Trên thực hế khi Ứng Thiên không thể giải quyết được đối với án tử của các ngươi, ta đã bắt đầu nghĩ mình quá ngây thơ. Sự coi trọng của hoàng thượng không phải là cách đảm bảo để giải quyết mọi vấn đề, hơn nữa chỗ dựa này không phải tuyệt đối vững chắc, chỉ có cách dùng sức mạnh của bản thân mới là an toàn nhất. Người ngoài đều cho rằng các ngươi ngốc, nhưng lại không biết các ngươi chính là kỳ binh của ta. Trải qua nhiều chuyện thế này các ngươi nên biết thế giới này tàn khốc bao nhiêu, các ngươi không thể vì nương tay mà làm hỏng việc được.
Hạ Thịnh và Nhạc Ngọc Kỳ lặng yên gật đầu, trong mắt Nhạc Ngọc Lân ánh lên một tia do dự, nhưng anh ta rất nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái nói:
- Phi ca, huynh yên tâm, bọn đệ là người đã chết đi một lần, trừ Phi ca ra thì bọn đệ không tin người nào khác. Vì Phi ca, bảo bọn đệ đi giết hoàng đế cũng được.
Đoàn Phi nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói:
- Giết Hoàng đế dễ dàng, nếu như ta bảo ngươi giết một đứa bé vô tội thì sao?
Nhạc Ngọc Kỳ liếm liếm môi nói:
- Phi ca huynh sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nếu thực sự có ngày đó thì đứa bé đó tất yếu phải chết.
Hắn không trả lời trực tiếp, Đoàn Phi gật đầu trong lòng thầm nghĩ:
- Tên tiểu tử này vẫn còn mềm lòng, hài! Bọn họ xuất thân bạch đạo, có thể giúp ta đã là không dễ dàng rồi, bây giờ cũng không có ai có thể dùng được, cũng may hiện tại chỉ cần âm thầm phát triển, chọn lựa và đào tạo nhân sự, về sau có người tốt hơn phụ trách.
Đoàn Phi lại giải thích vài câu, ba người Hạ Thịnh nghiêm túc ghi nhớ lời hắn. Đoàn Phi đưa cho bọn họ hai mươi vạn lượng ngân phiếu, đủ để đối phó một thời gian, khi hắn tin là đã giải thích rõ ràng rồi mới rời khỏi phòng của bọn họ. Tô Dung sớm đã nấu xong nồi canh hạt sen ngân nhĩ, lúc này vừa mới đứng trong sân nhìn lên trời.
Đoàn Phi không làm phiền nàng, cũng theo đó hướng mắt lên trời, qua một hồi, vì tiếng bước chân từ xa nên đã làm kinh động hến hai người. Hai người thu ánh mắt về, cùng nhìn nhau một cái nhưng không nói gì, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hoa Minh bước vào trong viện hành lễ với Đoàn Phi:
- Đại nhân, chiếc hòm đã mang đến, bây giờ đại nhân có muốn xem không ạ?
Đoàn Phi đáp:
- Mang vào trong phòng ta, mọi người đã vất vả rồi, không còn việc gì nữa thì nghỉ sớm đi.
Mọi người đều tuân mệnh, sau khi đem chiếc hòm vào phòng Đoàn Phi đều cùng nhau rời đi. Đoàn Phi mở hòm ra, Tô Dung cũng hiếu kỳ nhìn vào thứ đồ bên trong chiếc hòm.
Cái đồng hồ lớn đó đã không thấy nữa, cũng có một thứ không thấy nữa đó chính là hộp xà phòng vỏ bọc bên ngoài tinh xảo, những vật còn lại thì không thiếu một thứ nào.
Đoàn Phi cẩn thận lẫy những bình thủy tinh dễ vỡ ra, Tô Dung tiện tay cầm một bình có thân to nhìn kỹ, nói:
- Công tử, thứ này rất giống với chén dạ quan truyền vào Trung Nguyên thời Đường triều, nhưng làm sao có thể làm nên mấy thứ trông cổ quái thế này được?
Đoàn Phi thần bí cười nói:
- Những thứ này là bảo bối thuật luyện đan Tây Dương cần dùng, còn nhớ lần trước ta hun đen cả phòng không? Có được những thứ này cũng sẽ không đến nỗi chật vật như vậy.
Tô Dung kinh ngạc nhìn Đoàn Phi nói:
- Công tử, người học ở đâu thuật luyện đan Tây Dương? Lẽ nào những thứ này được ghe chép trong mật điển của Ma giáo sao?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Có thể nói thế vậy, Ma giáo không phải từ phương tây truyền đến sao, ha ha.
Tô Dung thấy hắn không chịu nói thật liền lắc đầu đáp:
- Canh hạt sen đã đặt trên bàn rồi, người muốn ăn thì ăn, tiểu nữ về phòng nghỉ đây.
Nhìn Tô Dung tức dận bỏ đi, Đoàn Phi không giữ lại, sau khi tiễn Tô Dung đi, hắn đóng cửa lại tiếp tục hưng phấn xem xét đồ đạc trong chiếc hòm.
Một hộp xì gà bị vứt qua một bên, sáu phần dụng cụ bằng bạc bị ném sang một bên, một cái hộp gấm ẩn dưới đáy hòm xuấn hiện trước mắt Đoàn Phi
Đoàn Phi cẩn thận mở chiếc hộp đó ra, chiếc hộp đã bị khóa lại bởi một chiếc khóa đồng nhỏ gọn, nhưng chìa khóa lại đang cắm vào mắt ổ khóa. Đoàn Phi nhẹ nhàng vặn một cái, ổ khóa liền mở ra, Đoàn Phi chậm rãi nâng nắp hòm lên. Thấy rồi, lúc hắn nhìn thấy thứ đồ bên trong chiếc hộp, suýt chút nữa vui mừng mà reo to lên.
Súng! Trong rương đang để cây súng kíp tuyệt đẹp, trên chuôi nắm vàng rực khắc chuyện xưa của người dũng cảm Đồ Long. Không có trang bị đầu ruồi, cò súng khác với súng mà Đoàn Phi biết. Ngòi lửa sau ống của nó dùng để điều khiển súng, bóp cò, ngòi lửa sẽ tới đít súng, đốt cháy thuốc nổ phóng ra đạn, cò của cây súng này vẫn rất nguyên thủy.
Cảm giác hưng phấn của Đoàn Phi thoáng giảm,vì súng như thế đối với hắn mà nói thì thiếu sức hấp dẫn. Hắn không thể luôn cõng vài dặm ngòi lửa tuần tra khắp nơi, bất kể lúc nào đốt ngòi lửa dự phòng không? Từ tính sử dụng dễ dàng mà nói thì súng ngòi lửa còn xa mới so được với nỏ trong tay hắn, nhưng mà..
Đoàn Phi cầm lên tay cây súng ngắn mồi lửa xem kỹ càng, trình độ mài dũa dứt khoát không thể sánh với đám thợ công của Bảo Đại Tường, song nòng súng dài chừng thốn (~cm) lại không phải thợ công của Đại Minh bây giờ có thể làm được. Nó sử dụng thép tốt với kỹ thuật khoan lỗ để đục ra, bây giờ Đại Minh vẫn chưa có loại thép và kỹ thuật này. Đoàn Phi nhìn qua về phía trong ống súng, sau đó trợn cả mắt, không thể tin được kêu lên
- Sao có thể như vậy.
Đoàn Phi đột nhiên phát hiện vằn hình xoắn ốc trong ống súng! Hiện nay thợ công Đại Minh nằm mơ cũng không nghĩ được đường xoắn ốc này quan trọng đến mức nào.
Thấy vằn xoắn ốc đó, Đoàn Phi lòng nặng trĩu, vũ khí bên kia Châu Âu đã phát triển đến trình độ như vậy chưa? Xem ra khoa học kỹ thuật của Đại Minh triều đã lạc hậu mọi mặt với Châu Âu rồi. Nếu không phải xa xôi cách trở biển khơi, chỉ sợ hải tặc của Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hà Lan đã sớm giết tới đây rồi, mà tất cả đế quốc Đại Minh vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp Thiên Triều Trung Hoa trước đây.
Cất kỹ súng, Đoàn Phi nhìn nhìn bình lọ trên bàn, không do dự tiến lại trước bàn sách, bắt đầu múa bút thành văn. Phần bản sớ này cùng với đồng hồ để bàn lớn và một hộp xà phòng sẽ mang cùng vào kinh đô, tặng cho tận tay Hoàng Đế Đại Minh, hi vọng nhận được yêu mến của hoàng thượng.
Ý trời vô thường, Đoàn Phi không muốn lại tiếp chiêu bị động, hắn muốn nắm quyền chủ động trong tay! Hắn không muốn làm một gian thần, thế nhưng hắn tuyệt đối không để kẻ khác hà độc thủ mình. Nếu Hoàng Đế hiện nay không tầm thường, vậy hắn hãy làm một gian thần không tầm thường đi!
Sáng sớm ngày hôm sau, tâm tính Đoàn Phi đã bình phục bình thường, đã chơi Thần Long Trảm được rồi, sau đó gọi người bọn Thạch Bân, để người họ tự tấn công mình, đánh cho người bọn họ đánh tan tác tả tơi.