- Dung Nhi, ngày mai là Tết Trùng dương rồi, ngươi thật sự không về nhà sao?
Đoàn Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Dung, bàn tay mềm mại, mịn màng khiến Đoàn Phi không khỏi rung động trong lòng.
Tô Dung hất tay hắn ra, hừ một tiếng nói:
- Tiểu nữ cản trở người cùng yêu nữ kia sống phóng đãng? Bây giờ chỉ mong sao tiểu nữ đi thật nhanh đúng không?
Đoàn Phi dùng sức nắm chặt hơn, nắm lại bàn tay muốn rút ra của nàng, hắn vui mừng từ đáy lòng nói:
- Dung Nhi, nàng ghen sao? Ha ha, Dung Nhi của ta ghen rồi!
Tô Dung hừ một tiếng rồi xoay người bước đi. Đoàn Phi nhanh chóng đuổi theo sau, Dung Nhi không ngừng len lỏi trong dòng người qua lại, dường như muốn thoát khỏi ai đó vậy. Đoàn phi thầm thấy kỳ lạ, cũng không nói nhiều, chỉ nắm chặt lấy bàn tay của nàng. Không bao lâu, hai người đã đến đường Nam Thị, Tô Dung không do dự đi về phía cửa hàng Lưu gia, Đoàn Phi kinh ngạc nói:
- Dung Nhi, có phải nàng muốn mua kiếm không? Lần trước chẳng phải nàng nói..!
- Người không nói không ai bảo người câm đâu!
Tô Dung tức giận đùng đùng chống đối nói, Đoàn Phi há hốc mồm, những cũng không nói gì, trái lại hắn muốn xem Tô Dung chuẩn bị làm cái quỷ quái gì hơn!
Một tiểu nhị của cửa hàng Lưu gia chạy ra nghênh đón, Tô Dung nói:
- Ông chủ Lưu Nhị có ở đây không? Chúng ta là khách quen của ông ấy!
Tiểu Nhị kia khách khí nói:
- Mời hai vị chờ chút, tiểu nhân đi mời nhị lão gia ra ngay!
Chốc lát sau, Lưu Nhị đã bước nhanh từ hậu viện ra, nhìn Đoàn Phi và Tô Dung cười nói:
- Thì ra là Đoàn đại nhân và Tô cô nương quá bộ đến tiểu điếm, chả trách mới sáng sớm chim khách đã không ngừng kêu. Đoàn đại nhân, Tô cô nương, hai người muốn mua binh khí gì? Cứ nói với tiểu nhân là được rồi!
Đoàn Phi thấy Tô Dung không hé răng nói lời nào, vì thế cười nói:
- Không biết chỗ ông chủ Lưu có hàng nào tốt? Chúng ta vào bên trong nói đi!
Lưu Nhị đưa hai người vào căn phòng yên tĩnh lần trước, gọi tiểu đồng dâng trà lên, hắn lại hỏi lại, Tô Dung do dự một chút cuối cùng nói:
- Ông chủ Lưu, ta muốn đặt làm một thanh bảo kiếm, chiều rộng một tấc năm, thân kiếm dài ba thước hai, nặng khoảng tám cân rưỡi, trọng tâm dồn về phía trước ba tấc so với những loại kiếm thường, phải trộn hàn thiết Bắc Hải với thiên thạch từ trên trời rơi xuống theo tỷ lệ : mà làm!
Trên mặt Lưu Nhị lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Kiếm cô nương yêu cầu quả là kỳ lạ, có điều trong kho của chúng tôi có cất giấu một thanh, nghe nói là một người bạn của gia gia tôi năm đó đã đặc biệt đúc thành, đáng tiếc người đó cũng không đến lấy. Thanh kiếm là vật mà gia gia tôi yêu thích nhất, tôi phải hỏi gia gia một tiếng mới được!
Tô Dung nhẹ chau mày liễu nói:
- Quân tử không đoạt đồ người khác yêu thích, hay là thôi đi, tùy tiện lấy một thanh thượng hạng là được rồi!
Đoàn Phi khẽ nhìn sang Lưu Nhị, Lưu Nhị lại coi như không thấy, hắn ồ lên một tiếng, lại nhìn sang Tô Dung, sau đó quay đầu đi, vậy mà lại tự mình đi rồi!
Hai tên đồng tử ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới tốt, Đoàn Phi cười nói:
- Trong cửa hàng các ngươi có đồ bảo vệ, xảo khí, ám khí gì gì không? Lấy thêm vài cái ra đây cho ta xem, nếu như ngắm được cái nào, ta cũng không thiếu ít bạc cho các ngươi đâu!
Hai tên đồng tử dạ một tiếng rồi đi vòng ra ngoài, chốc lát sau đã dẫn theo hai đại hán nâng một đống đồ gì đó vào, nào thì bao cổ tay, nịt gối, tấm hộ tâm,... cái gì cũng có, còn có không ít ám khí giống như phi tiêu, nhưng lại không có cái gọi là cơ quan xảo khí!
Đoàn Phi hăng hái tràn đầy nhảy ra chọn đồ, thậm chí còn đi thử đôi giày bó bằng sắt được giấu ở gần đáy hộp. Tình cảnh này nếu người khác nhìn thấy được, chỉ sợ sẽ nghẹn họng trân trối mà nhìn, đường đường là Khâm sai đại nhân có cần sợ chết như thế không?
Tô Dung lại biết Đoàn Phi luôn hướng tới một cuộc sống của một hiệp sĩ, nếu không phải khinh công của hắn quá kém, chỉ sợ đêm nào hắn cũng sẽ chạy lên nóc nhà bắt trộm mất!
Chất lượng đồ của cửa hàng Lưu gia cũng không tệ, Đoàn Phi chọn tới chọn lui cũng không biết chọn cái nào. Không lâu sau thì thấy Lưu Nhị và một tráng hán nữa cùng đỡ một lão nhân bước ra. Tráng hán nọ có phần giống với Lưu Nhị, nhưng tráng kiện hơn. Lão nhân tuổi cũng đã cao, dáng người mảnh khảnh, nhưng hổ chết uy vẫn còn, nhìn dáng người và bàn tay thô ráp cũng biết năm đó lão nhân nhất định rất uy mãnh.
Sau khi lão nhân kia bước vào, quét mắt một lượt, rất nhanh nhìn khắp trên người Tô Dung, Lưu Nhị giới thiệu với hai người một chút. Lão nhân này chính là gia gia hắn, còn đại hán kia là đại ca hắn Lưu Đại, cũng chính là chủ của cửa hàng Lưu thị này!
Tô Dung thầm than một tiếng, bước lên bái kiến nói:
- Tô Dung gặp qua Lưu lão, Lưu lão phong thái vẫn như trước, quả là chuyện đáng mừng!
Lão nhân thần sắc kích động, ánh mắt chợt lóe, nói:
- Ngươi tên là Tô Dung? Tô cô nương, cô là gì của bà ấy, bà ấy giờ vẫn khỏe chứ?
Tô Dung than nhẹ một tiếng, nói:
- Sư tổ lão nhân gia đã qua đời năm năm trước rồi ạ!
Lão nhân cả người run lên, hai mắt vừa nhắm, hai hàng nước mắt theo đó rơi xuống trên khuôn mặt già nua. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tô Dung và vị Lưu lão nhân này có quan hệ gì? Đoàn Phi có chút đăm chiêu, cực kỳ nghiêm túc nhìn Tô Dung!
Tô Dung khuyên nhủ:
- Sư tổ bế quan mà đi, nói không chừng đã bay lên thế giới cực lạc, xin Lưu lão nén bi thương!
Lưu lão đau buồn nói:
- Bà ấy có nói gì với ngươi về ta không? Bà ấy chẳng lẽ đã quên giữa chúng ta còn có lời ước định chưa hoàn thành đó sao?
Tô Dung nói:
- Sư tổ thường nhắc đến Lưu lão khi nói về khoảng thời gian người hành tẩu giang hồ năm đó. Sư tổ làm việc tự có lý lẽ riêng, Lưu lão không ngại nhớ kỹ lại một chút chứ? Có thể sư tổ đã sớm hoàn thành ước định với Lưu lão rồi, người đi rất bình thản!
Lưu lão nhíu mày khổ tư đứng lên, lầm bầm nhớ lại nói:
- Ngày đó bà ấy rời đi nói khi kiếm thành sẽ gặp lại, nhưng ta đã đợi sáu mươi năm, cũng không đợi được tin tức gì của bà ấy. Bà ấy sẽ không cho là nhìn ta một cái từ nơi xa đã coi như là gặp mặt rồi chứ?
- Kiếm thành sẽ gặp lại!
Đoàn Phi thoáng nghĩ rồi, nói:
- Lưu lão, ta hiểu, lời mà vị đó nói với ông khi đó ẩn chứa huyền cơ, kiếm thành sẽ gặp lại, chữ gặp sau đó thật ra là chữ kiếm trong chữ đao kiếm, lời bà ấy nói là không giả, càng không phải là thất hứa!
Tô Dung khen ngợi nhìn Đoàn Phi. Đoàn Phi nhe răng cười với nàng. Tô Dung hiểu ý của hắn, Đoàn Phi rõ ràng là đang nói:
- Ngươi khỏi dùng cách này để lừa ta!
Lưu lão buồn bã lẩm bẩm nói:
- Kiếm gặp, bà ấy vốn chưa từng có ý định sẽ gặp lại ta. Trong lòng bà ấy vốn không có ta!
Tô Dung nhìn lão nghiêm nghị nói:
- Lưu lão nhân xin chớ tự thương cảm, công pháp bản môn chú trọng đến tâm không vướng âu lo, chặt đứt tơ tình là mấu chốt trong tâm pháp của bổn môn. Sư tổ là người thông minh, có trí tuệ, chắc hẳn đã sớm hiểu thấu điểm này rồi!
Đoàn Phi trong lòng thầm mắng to, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Dung không rời, trong lòng thầm nói:
- Lòng không âu lo? Ta khinh, đây là lời lừa quỷ gì vậy, có cần ta nói cho nàngchân lý của chủ nghĩa cộng sản không? Tu hành tu đến ngốc rồi sao? Nếu nàng dám đùa giỡn với ta, ta cũng không dễ bắt nạt như Lưu lão đầu đâu, lên điện Lăng Tiêu, xuống điện Sâm La, ta không bắt nàng về làm nô tỳ không thôi!
Tô Dung không khỏi cảm thấy trong người khó chịu, đảo mắt nhìn, thấy Đoàn Phi đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt kia giống như sói đói nhìn một con thỏ trắng, làm người ta thấy lạnh lẽo, buồn nôn.
Tô Dung thản nhiên trừng mắt nhìn lại, Đoàn Phi chỉ cảm thấy dục vọng trong lòng tiêu tan hết sạch, cả người giống như bị dội một thùng nước đá vào đầu. Sau một trận mờ mịt mới thấy tỉnh táo lại một chút, Đoàn Phi nhớ ngày đó ở trước cửa Hình Bộ phủ Ứng Thiên, Tô Dung cũng dùng chiêu này làm cho Trương quản sự hồn bay phách lạc, quỳ xuống nhận tội. Sau chuyện đó, Đoàn Phi muốn để Tô Dung giáo dục hắn, Tô Dung lại không đồng ý, dùng ánh mắt như yêu nữ mà không phải ai cũng luyện được làm lý do từ chối hắn, không ngờ hôm nay lại bị nhìn bằng ánh mắt đó, ánh mắt đó quả là kỳ diệu, dùng để đối phó với tội phạm không phải là quá tốt sao?
Trong lòng Đoàn Phi lại thấy ngứa ngáy, Lưu lão dưới sự khuyên bảo của hai nhi tử cũng dần dần thư thái lại, nhìn sang Tô Dung thì thấy giống như nhìn thấy bà ấy sáu mươi năm về trước, Lưu lão run run giọng nói:
- Ngươi rất tốt, rất tốt, giống hệt như bà ấy năm đó, Tô cô nương, thanh kiếm này đã lưu lại bên lão hơn bốn mươi năm rồi, nó có cấu tạo rất đặc biệt, người bình thường cầm vào căn bản cũng vô dụng. Nếu cô nương đã là đồ tôn của bà ấy, thanh kiếm này trong tay cô nương nhất định có thể phát huy được công hiệu lớn nhất, lão cũng coi như đã giải đáp được băn khoăn trong lòng, lão cũng coi như là trưởng bối của cô nương, cô nương không được chối từ, nếu không chính là làm lão không được an bình!
Tô Dung nghiêm mặt nói:
- Tô Dung không dám, trưởng giả ban thưởng thật không dám nhận, Tô Dung thay sư tổ nhận lại thanh kiếm này, không biết thanh kiếm này tên là gì?