Hoa Minh và Hồng Bang lĩnh mệnh rời đi, Đoàn Phi quay đầu lại, quan tâm nhìn Thạch Bân. Trên cổ Thạch Bân được Tô Dung dùng chiếc khăn tay sạch băng bó lai. Thạch Bân nhìn Đoàn Phi nở nụ cười khổ, Đoàn Phi vỗ vỗ vai của y, nói:
- A Bân, ta không làm ngươi sợ chứ? Ngươi nên biết tay nỏ của ta rất chuẩn mà, trong khoảng cách ngắn như vậy tuyệt đối là bách phát bách trúng đấy.
Thạch Bân cười khổ gật đầu, nói:
- Đệ không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.
Đoàn Phi gật đầu với Dương Thận đã vội chạy đến nhưng đứng bên ngoài đám người, lớn tiếng nói:
- Không sao rồi, mọi người đều trở về làm việc đi.
Sau khi đám người tản ra, Dương Thận đi tới trước mặt Đoàn Phi, nói:
- Lam Bảo, là người của Vương Đường hả?
Sau khi Đoàn Phi nghe thấy xưng hô này chỉ cảm thấy ở lưng hình như có con kiến đang bò. Tô Dung và Thạch Bân, Tưởng Tuấn cũng kinh ngạc nhìn Đoàn Phi, bật thốt lên:
- Lam Bảo?
Dương Thận dương dương đắc ý giải thích với mọi người:
- Đây là tên ta đặt cho Đoàn đại nhân, hay không?
- Lam Bảo, Lam Bảo, ừ, hay, rất hay.
Tô Dung tự nhiên cười, nhìn khuôn mặt đang cười của nàng, những không vui trong lòng Đoàn Phi đột nhiên biến mất. Hắn đột nhiên cười nói:
- Thần đồng đệ nhất thiên hạ đặt cho ta, ai dám nói không hay chứ? Quen thì được rồi. Thăng Am huynh, Vương Đường rõ ràng chưa chết, y không ngờ còn dám phái người đến cướp tù, chi bằng chúng ta thuận thế lục soát Tô Châu một chuyến. Cho dù không bắt được y, ít nhất cũng có thể trấn giữ một bộ phận người, bảo đảm giờ Ngọ thuận lợi tiến hành trảm quyết.
Dương Thận nói:
- Phải nên như vậy, lúc này thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh chóng giải người ra diễu phố.
Đoàn Phi nói:
- Được, vốn đệ không định tự mình giám trảm, bây giờ xem ra không đi không được rồi. Thăng Am huynh, mời.
Dương Thận thét lệnh đám đội trưởng nha dịch nhà lao giải những phạm nhân ra nhà củi. Cũng không đợi Hoa Minh và Quản Tiêu Hàn có dẫn Vương Thế Dũng về hay không, hai đại Khâm sai một trước một sau đang ở hiện trường. Hai ngàn Cẩm Y Vệ bao vây phạm nhân chờ trảm vô cùng chặt chẽ, nếu lại có người chạy đến cướp tù, thuần túy là tìm cái chết.
Tô Châu Vệ cũng bắt đầu lục soát khắp nơi, Đô ti Quan Tuấn Huy rất rõ, bắt được Vương Đương là một đại công, tự nhiên dốc toàn lực phối hợp. Cả Tô Châu tuy sát khí xung rời, nhưng đám bá tính lại giống như ăn Tết. Thậm chí có rất nhiều người mua pháo treo trước cửa, trên cửa cũng dán rất nhiều giấy đỏ, chính là chờ những tham quan ác bá đó vừa rơi đầu, sau đó khắp nơi ăn mừng.
Một đám phạm quan ác bá mới qua hai ngày liền giống trở thành một người khác, tóc tai bù xù, hình dạng tiều tụy, cả người bẩn thỉu. Thế cho nên bá tính vây xem nhìn rất lâu mới xác nhận bọn họ không có bị đánh tráo.
Sau khi nghiệm minh chứng thân một đám phạm nhân đều bị cắm lên lệnh bài tử. Trảm thủ vai vác đại đao, đứng sau lưng bọn họ, chờ mệnh lệnh chém đầu. Trong đám người Trần Huy Tinh hét lớn:
- Khâm sai đại nhân, tại sao tử tù chờ trảm không có Vương Thế Dũng?
Bá tính xung quanh xôn xao một trận, Đoàn Phi sờ sờ mũi, hít một hơi, đang muốn giải thích, đột nhiên nghe có người cười như chuông ngân nói:
- Đại nhân, Vương Thế Sũng đã được dẫn đến, xin đại nhân nghiệm minh chứng thân!
Cùng với tiếng nói phát ra, Quản Tiêu Hàn tay xách Vương Thế Dũng, tựa như đóa hoa lan cực lớn, nhẹ tênh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước đài giám trảm.
Nhìn thấy cách thức xuất hiện huênh hoang như vậy, Tô Dung không kìm được nhíu mày hừ một tiếng. Bá tính tại hiện trường lại tề thanh reo hò lên, thậm chí có người lớn tiếng gọi tiên nữ. Quản Tiêu Hàn hướng về bốn phía cười duyên dáng, nói:
- Ta không phải tiên nữ, ta chỉ là một nha hoàn bên cạnh Khâm sai đại nhân mà thôi. Trước đây không lâu có người cướp ngục cứu Vương Thế Dũng đi, Đoàn đại nhân phái ta đi bắt y về hỏi tội. Đây đều là công lao của Đoàn đại nhân, các người còn không tạ ơn Đoàn đại nhân?
Trần Huy Tinh dẫn đầu hướng về phía Đoàn Phi dập đầu quỳ gối, đám bá tính lần lượt hô to danh xưng Đoàn thanh thiên.
Đoàn Phi nhìn Dương Thận, Dương Thận khẽ mỉm cười với hắn. Đoàn Phi quay đầu lớn tiếng nói với đám bá tính:
- Làm quan không làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang. Hoàng thượng lệnh ta Tuần phủ Giang Nam, đây là việc ta nên làm. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tiếng hô của đám bá tính đinh tai nhức óc, như long trời lở đất đến kinh người. Phạm nhân chờ chết đã mơ màng muốn chết chợt bừng tỉnh. Đối mặt với từng đôi mắt hận thù, bọn họ dường như ngửi được mùi chết chóc. Cảm giác sợ hãi trước đây chưa từng có phủ đầy cơ thể tâm hồn bọn họ, bất giác hoảng sợ hét lên.
Dương Thận đứng lên, quát lơn:
- Giờ Ngọ đã đến, không được để lỡ hành trình của minh sai. Người đâu, chém cho ta.
Lệnh bài vừa ném, hai mươi chín tên trảm thủ lần lượt giơ đại đao lên. Một mảng đao sáng lóa chói mắt, sát khí đằng đằng. Đám trảm thủ tề thanh quát lớn, đao quang luân phiên chém xuống, đầu người nhất thời bay lên, lăn lóc rơi lên đất trong một một vũng huyết quang. Bá tính vây xem xung quanh hoảng sợ thét lên nhắm nghiền mắt. Cũng có không ít người lớn gan, hoặc là khổ đại thâm thù, tại chỗ vỗ tay reo hò. Còn có người tại chỗ đốt pháo, trong tiếng đùng đoàng thậm chí có người nhân cơ hội xông lên trên đá giẫm đạp lên đầu người. Còn có người mang theo dao nhỏ, muốn cắt thịt của kẻ thù về nhà nhắm rượu.
- Dừng tay lại cho ta! Đoàn Phi phẫn nộ quát một tiếng. Hắn trong vô ý vận khởi huyền công, tiếng quát này tuy không bằng sư tử Phật Môn rống, nhưng cũng đủ uy lực trấn định những bá tính trước mắt. Mọi người trong lòng chấn động mạnh, không khỏi tự chủ đồng loạt quay đầu nhìn về phía Đoàn Phi, chỉ nghe Đoàn Phi quát:
- Người chết thù hết, các ngươi cũng là người văn minh, tại sao phải làm hành vi của cầm thú? Tất cả trở về nhà cho ta, bày một bàn tiệc rượu, đốt ba nén hương, kính bái cáo úy người thân trên trời linh thiên không tốt sao?
Trần Huy Tinh chính là người cầm con dao nhỏ muốn cắt thịt Vương Thế Dũng, y nghe thấy lời của Đoàn Phi, ha ha nói:
- Đại nhân, tiểu nhân và Vương Thế Dũng thâm thù như biển không lóc da xẻ thịt tiểu nhân thật sự không giải hận.
Đoàn Phi nói:
- Vương Thế Dũng cũng không có ăn thịt người, chẳng lẽ ngươi muốn làm cầm thú ăn thịt người? Ăn thịt của y già trẻ cả nhà ngươi có thể sống lại không? Bỏ đi, trở về tìm lão hòa thượng thỉnh giáo một chút, đọc chút kinh Phật bình hạ tâm tính. Ngươi là người, tuyệt không thể vì tình cảm kích động mà làm ra chuyện cả cầm thú cũng không bằng.
Trần Huy Tinh vẫn có chút không phục, Quản Tiêu Hàn mỉm cười nói:
- Mọi người nghe lời của đại nhân tất cả đều giải tán nhé. Những người bị chặt đầu hôm nay đều là kẻ hung ác vô độ, oán khí rất nặng, mọi người không cần vì phẫn nộ nhất thời mà dính oán khí, thậm chí còn bị oan hồn nhập vào người.
Lời nói của Quản Tiêu Hàn có tác dụng hơn Đoàn Phi nhiều, đám bá tính đồng loạt lui lại nhường đường, cả Trần Huy Tinh cũng bắt đầu do dự, Quản Tiêu Hàn mỉm cười phất tay, nói:
- Mọi người đều giải tán nhé, giải tán nhé.
Lời nói của nàng giống như có mang ma lực, đám bá tính dần dần tản đi. Trần Huy Tinh khấu đầu thêm ba cái với Đoàn Phi rồi cũng xoay người rời khỏi. Trong nháy mắt xung quanh pháp trường chỉ còn lại một cô gái đốt giấy để tang, cô quỳ trước một linh bài, nhìn không chớp mắt mà dập đầu liên tục, dập đầu đến mức trán chảy máu đầm đìa cũng không chịu dừng lại.