Trương Nhuệ nhắc nhở:
_ Hoàng thượng, bọn người Hoa Minh chính là do một tay Hạng Hào cân nhắc, chỉ e không dễ dàng sai khiến, chi bằng để Đoàn đại nhân đem theo người của Đông Xưởng của chúng nô tài đi.
_Đi đi đi. Ít đưa ra ý tưởng ngu ngốc thôi.
Vua Chính Đức cười mắng:
_ Các ngươi đúng là rất ồn ào, nếu như một đám người của Đông Xưởng đến Cẩm Y Vệ bắt người, Hạng Hào không liều mạng với các ngươi mới lạ đấy!
Vua Chính Đức hướng về phía Đoàn Phi gật gật đầu. Lấy từ bên hông một miếng ngọc bội hình rồng, đưa cho Đoàn Phi nói:
_ Trẫm ban cho ngươi miếng ngọc bội, sau này trừ phi là thời gian cấm cung, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Báo Phòng thì càng không bị ngăn cấm rồi, ngươi đi đi.
Đoàn Phi tạ ơn xong sau đó cáo lui ra ngoài, trong lòng suy nghĩ ý tứ của vua Chính Đức, theo như lời nói và thần thái của vua Chính Đức, dường như người không nghi ngờ Hạng Hào là hung thủ, ngược lại, người không cho Đông Xưởng nhúng tay vào, giống như là hoài nghi Trương Nhuệ vậy. Trong vụ án này rốt cục thì Trương Nhuệ đang diễn vai gì đây?
Đoàn phi theo chân đoàn quân nghi thức tiến vào, bây giờ một mình đi ra, trong đầu lại đang có điều tính toán, chờ đến khi hắn sực tỉnh nhìn lên, trước mặt là một bức tường thật dày.
Đoàn Phi không may phát hiện ra mình bị lạc đường, nếu như trên người không mặc bộ tiên diễm Đẩu Ngưu phục thì hắn sớm đã bị Cấm vệ bắt rồi.
Đoàn Phi đi theo quán tính, gặp người nào cũng đều hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được đúng đường. Trước mặt đột nhiên truyền đến một giọng nói:
_ Công chúa Vĩnh Phúc giá đáo.
Chỉ thấy xa xa có một đám người đi tới, ở giữa có một chiếc kiệu bốn người khiêng. Ven đường bất luận là cấm vệ hay thái giám cũng đều hướng về phía kiệu quỳ xuống. Đoàn Phi muốn tránh cũng không kịp rồi. Hắn thầm than một tiếng xui xẻo, đành phải cúi đầu quỳ xuống, chỉ cảm thấy đám người kia sắp đi đến gần, cái kiệu kia đột nhiên dừng lại trước mặt Đoàn Phi. Một lát sau có một cung nữ bước đến trước mặt Đoàn Phi, nhẹ giọng hỏi:
_ Xin hỏi đại nhân có phải là Nam Trực Lệ Tuần Phủ Khâm Sai Đoàn đại nhân không?
Đoàn Phi ngẩng đầu lên, đáp:
_ Chính là Đoàn Phi, nhưng hôm nay Đoàn Phi đã giao lại thánh chỉ, đã không còn là Khâm Sai Tuần Phủ Nam Trực Lệ nữa rồi.
Tiểu cung nữ trước mặt cười vui vẻ nói:
_ Thì ra đúng là Đoàn đại nhân, Công chúa nói đại nhân không cần đa lễ, mời đại nhân đứng dậy. Còn nữa, Công chúa sai tiểu nữ hỏi đại nhân, bài thơ Thái Vân Truy Trung Thu Nguyệt đúng là do đại nhân trong khoảnh khắc làm ra sao?
Thái Vân Truy Trung Thu Nguyệt đúng là do Đoàn Phi trong hội hoa xuân Tần Hoài đêm trung thu bị người ta bức bách mà làm ra. Thấy tiểu cung nữ hỏi, Đoàn Phi có chút chột dạ đáp:
_ Đúng vậy, đúng là do Đoàn Phi làm ra, cô nương cảm thấy có chỗ nào không ổn sao?
Tiểu cung nữ lắc đầu nói:
_ Tiểu nhân tên là tiểu Thiến, tiểu nữ chỉ là thay Công chúa hỏi đại nhân một câu thôi. Đoàn đại nhân, tiểu nữ phải về hồi bẩm Công chúa rồi
Tiểu cô nương chẳng hiểu ra sao đến, cũng chẳng hiểu ra sao lại đi, đợi đoàn nghi thức đi xa, Đoàn Phi mới đứng lên, nghi hoặc mà nhìn theo kiệu của công chúa Vĩnh Phúc, vị tiểu cô nương này hỏi bài thơ này làm cái gì? Chẳng có lẽ nàng ta lại cho rằng mình sao chép từ đâu hay sao? Nàng ta không thể nào biết được a, trừ phi nàng ta là xuyên thời gian mà tới.
Đoàn Phi lắc đầu, đi về hướng ngoài cung. Hắn vừa mới bước ra khỏi cung môn. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là Tô Dung, trên mặt hai người lộ rõ nụ cười thư thái. Ngoại trừ Tô Dung ra, đứng bên ngoài cửa cung chờ hắn còn có đám người Hoa Minh và Thạch Bân nữa.
_ Công tử, tình hình thế nào rồi ạ?
_ Dung Nhi, sao ngươi lại tới đây?
Hai người tưởng chừng như là cùng lúc hướng về đối phương mà hỏi vậy, Hoa Minh trả lời thay Tô Dung đáp:
_ Đại nhân, buổi triều sớm còn chưa kết thúc Tô cô nương đã đến đây rồi, vừa rồi thấy bách quan đều đi ra cả rồi mà vẫn chưa thấy đại nhân đi ra, Tô cô nương lo lắng đứng ngồi không yên đó.
Tô Dung có chút không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo người, Đoàn Phi hướng về phía nàng cười nói:
_ Dung nhi, ngươi nhớ ta như vậy sao, sao lại mới sáng sớm đã đứng ở ngoài cửa cung chờ ta thế này?
Tô Dung lườm hắn một cái, hạ giọng nói:
_ Tiểu nữ không muốn tạo áp lực cho công tử mà.
Đoàn Phi ngẩn ra, nói:
_ Dung nhi, ngươi đối với ta thật sự là quá tốt.
Tô Dung cười nói:
_ Ông chủ có thể tùy ý đánh mắng nha hoàn a, tiểu nữ dám đối với người không tốt sao? Đừng nói nhảm nữa, mau nói đi, tình hình thế nào rồi?
Đoàn Phi dương dương đắc ý từ trong cánh tay áo lấy ra thánh chỉ giơ trước mặt Tô Dung, nói:
- Giao lại một cái thánh chỉ ta lại được thêm một cái nữa, Hoa Minh, ngươi biết vụ án Cẩm Y Vệ Thiêm Sự Bình Mậu chứ?
Hoa Minh gật gật đầu, hạ giọng nói:
_ Tối qua tiểu nhân có nghe nói rồi, vụ án này giao cho đại nhân sao?
Đoàn Phi nói:
_ Ừ, Hoàng thượng giao nó cho ta, còn cho các ngươi tiếp tục theo ta điều tra vụ án, xem ra các ngươi còn phải đi theo ta một phen nữa rồi.
Hoa Minh mừng rỡ nói:
_ Ty chức nguyện ý đi theo phò tá đại nhân, bao lâu cũng không thành vấn đề! Đại nhân xin ra lệnh đi. Chúng ta đến Cẩm Y Vệ ngay bây giờ chứ?
Đoàn Phi biết hắn vì sao lại vui mừng như vậy. Hoàng thượng không cho hắn rút lui, đây rõ ràng là một tín hiệu, Đoàn Phi không trả lời hắn, quay đầu hỏi Tô Dung:
_ Dung nhi, tối qua các ngươi nghỉ ngơi ở đâu?
Tô Dung thành thật hồi đáp:
_ Chúng tiểu nữ tối qua nghỉ lại ở một khách điếm.
Đoàn Phi ồ lên một tiếng, nói:
- Việc này cũng không thể lâu dài, xem ra trước tiên chúng ta phải tìm mua hoặc thuê tạm một căn nhà ở kinh thành thôi.
Hoa Minh vội la lên:
_ Đại nhân, vụ án không chờ đợi người a, phòng ở hãy để ty chức đi thu xếp, đại nhân hay là sớm đi điều tra vụ án cho kịp ạ.
Đoàn Phi cười ha hả nói:
_ Đây chính là ngươi tự đồng ý nhé, về phòng ở ta cũng không có yêu cầu cao lắm, chỉ cần mọi người có thể ở thoải mái là được rồi.
Hoa Minh cười khổ liên tục gật đầu, gian kế của Đoàn Phi đã thực hiện được, cuối cùng nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi hãy dẫn đường cho ta đi, chúng ta đi xem trước chỗ chôn thi thể một chút, sau đó sẽ đến Cẩm Y Vệ thỉnh giáo chỉ huy sứ Hạng Hào. Thạch Bân, ngươi quay về mời Tạ sư gia và Sử đại ca, sau đó gọi thêm Dương Sâm, chúng ta sẽ gặp nhau tại căn nhà phát hiện thi hài kia.
Hoa Minh nói địa chỉ cho Thạch Bân, sau khi Thạch Bân đi rồi, Hoa Minh dẫn đường cho Đoàn Phi đến một ngõ nhỏ Kim Ngư khu Đông Thành, dựa vào đông tứ cổng chào thì đúng là nhà cũ của Chỉ Huy Sứ Hạng Hào.
Từ khi xảy ra chuyện, Cẩm Y Vệ đã khống chế niêm phong nơi này rồi. Thấy người tiến lại gần, một đội quân Cẩm Y Vệ tiến lên ngăn cản, quát:
_ Cẩm Y Vệ đang làm việc, người không liên can hãy tránh ra một chút, để tránh xảy ra hiểu lầm.
Đoàn Phi giơ cao thánh chỉ, quát:
_ Bản quan phụng chỉ đến điều tra án, ai dám ngăn cản, tránh ra hết cho ta!
Đám người Cẩm Y Vệ nhìn thánh chỉ có chút kinh nghi bất định, nhưng cũng chưa lui về phía sau, càng không có ý tránh đường. Hoa Minh tiến lên nói với tên cầm đầu:
_ Vương Thiên Hộ, Đoàn đại nhân phụng chỉ đến điều tra vụ án, ta phụng mệnh hộ vệ, các ngươi không được ngăn cản, còn không mau tránh ra?
Thiên Hộ Cẩm Y Vệ Vương Bình là tâm phúc của Hạng Hào, hắn với Hoa Minh rất quen thuộc, thấy Hoa Minh đưa ánh mắt nhìn hắn, lập tức liền hiểu ra, nói:
_ Nếu như Đoàn đại nhân đã là phụng chỉ đến điều tra, chúng tiểu nhân không dám cản trở, nhưng quân lệnh như núi, chúng tiểu nhân không dám trái lại, dám xin Đoàn đại nhân đợi ở phòng khách một lát, đợi Chỉ Huy Sứ đến kiểm tra thánh chỉ hãy nói.
Đoàn Phi gật gật đấu, nói:
_ Được rồi, ta cũng đang muốn gặp mặt Chỉ Huy Sứ, ngươi hãy dẫn đường đi.
Vương Bình dẫn Đoàn Phi vào trong phòng chờ, sớm đã có người phi ngựa đến thẳng Bắc Trấn Phủ Ti Môn Cẩm Y Vệ rồi.