Đẩy cánh cửa trước mắt ra, tiếng rên rỉ đột nhiên lớn hơn. Bên cạnh tiếng rên rỉ còn có một mùi hôi thối giống như lưu huỳnh. Đoàn Phi cau mày bước vào trong phòng, đi tới một cánh cửa bên. Chỉ thấy trong phòng có hai chiếc giường, mỗi bên có một người nằm. Hai người dáng điệu như đại phu đứng ở đầu giường. Nhìn động tác của họ thì giống như đang thay thuốc cho hai người nằm trên giường.
Đoàn Phi bước tới bên giường cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy người nằm trên giường toàn thân bôi đầy thuốc, mùi hôi thối chính là từ trên mình bọn họ tán phát ra. Nhìn những chỗ mà đại phu đang xử lý thì thấy đó là những nơi mưng mủ, mình hôi tanh ghê gớm.
Hải công công giải thích:
-Năm ngày trước bọn họ đột nhiên phát bệnh, toàn thân mưng mủ. Trương công công hoài nghi là hành vi trong nội bộ Cẩm Y Vệ, cho nên đã tra xét một lượt những người từng tiếp xúc với hai người này trong ngày hôm đó. Đã bắt lại sáu người, hiện giờ còn chưa xét hỏi ra được kết quả gì.
Đoàn Phi hỏi hai vị đại phu:
-Tình hình bọn họ thế nào? Người nào là Chu Đức, có thể nói chuyện được không?
Người lớn tuổi hơn một chút điềm đạm đáp:
-Đại nhân xin đợi một chút. Chúng hạ quan xử lý xong máu mủ trên người bọn họ xong rồi cho họ uống thuốc là có thể trả lời đại nhân được rồi.
Đoàn Phi ừm một tiếng, bước ra phòng ngoài ngồi xuống yên lặng đợi chờ. Hoa Minh nói:
-Đại nhân, nơi này hôi thối vô cùng, chưa biết chừng còn có mầm bệnh gì đó. Chi bằng chúng ta ra bên ngoài đợi a?
Đoàn Phi nói:
-Bọn họ chỉ là trúng độc mà thôi. Nếu như có khả năng truyền nhiễm thì chỉ e Trương công công sớm đã quẳng bọn họ vào đại lao rồi. Một chút mùi hôi thối này có đáng gì, bổn quan đâu có để ý tới. Hải công công mời ngồi, trong lúc đợi chờ chi bằng chúng ta ôn lại chút chuyện cũ. Công công biết chứ? Sử tổng bộ cũng đã tới kinh thành rồi.
Hải công công thở dài:
-Ta biết. Hiện giờ y đã trở thành người bên cạnh Đoàn đại nhân.
Ngay sau đó Hải công công lại thở dài nói:
-Đoàn đại nhân, chuyện xưa xin đừng nhắc lại nữa. Đối với vụ án này không biết Đoàn đại nhân có cao kiến gì chăng?
Đoàn Phi nói:
-Vụ án này có rất nhiều nghi vấn. Trước khi tìm được chứng cứ rõ ràng, ta không muốn kết luận khinh suất. Cho nên cũng không thể nói ra suy nghĩ của cá nhân ta được.
Hải công công khẽ xoa cằm, nhắm mắt không nói. Ngón tay Đoàn Phi gõ gõ trên mặt bàn, cả người chìm vào trầm tư suy nghĩ. Từ những tư liệu trước mắt mà suy luận thì Hạng Hào đích thực có nhiều điểm đáng ngờ. Thi thể được phát hiện tại nhà của y, thậm chí nơi chôn xác ở ngay dưới giường ngủ của y. Sau khi xảy ra vụ án thì Hạng Hào phản ứng rất kịch liệt. Cẩm Y Vệ phong tỏa nhà cũ của y, mãi tới khi Đoàn Phi nhận được thánh chỉ mới rút về. Sau đó Đoàn Phi lại phát hiện trong nhà Hạng Hào có dấu vết ngụy tạo hiện trường. Hiện giờ Chu Đức cùng Lưu Nghị Huy lại trúng độc nguy hiểm tới tính mạng. Tất cả manh mối đối với Hạng Hào đều vô cùng bất lợi.
Tuy nhiên lời của Hạng Hào vẫn văng vẳng trong đầu Đoàn Phi:
-Trông ta liệu có ngu ngốc đến như vậy sao?
Không sai. Có thể trèo cao tới chức vị Chỉ huy sứ trong Cẩm Y Vệ thì làm sao lại ngu xuẩn tới mức giết người xong còn chôn ngay trước phòng ngủ của chính mình. Trừ phi y là kẻ tâm thần biến thái. Nhưng cho dù có là biến thái thì trước khi Hạng Hào chuyển nhà vẫn có dư thừa thời gian và năng lực để phi tang thi thể, vậy tại sao y không làm như vậy chứ? Tại sao đến khi vụ án xảy ra mới tính kế vãn hồi? Có muốn gạt mình gạt người thì cũng chẳng thể nào làm như vậy a.
Trương Nhuệ vội vàng muốn định tội Hạng Hào, điểm này Đoàn Phi có thể lý giải được. Bất quá từ trước tới nay Đoàn Phi chưa từng có ý định dựa dẫm vào Trương Nhuệ, cho nên cũng không cần thiết phải giúp y chuyện này. Đây lại là vụ án đầu tiên của Đoàn Phi tại kinh thành, tất cả mọi người đều căng mắt ra xem biểu hiện của hắn xử án công tâm thế nào. Cho nên lựa chọn duy nhất của Đoàn Phi chính là xử vụ thiết án này một cách rõ ràng minh bạch.
Cùng một câu xử án công tâm, nhưng mà từ miệng Đoàn Phi và Trương Nhuệ nói ra thì mùi vị đã khác nhau hoàn toàn.
Chỉ chốc lát đã thấy hai đại phu vẻ mệt mỏi bước ra thi lễ với Đoàn Phi và Hải công công, nói:
-Bọn họ đã có thể nói chuyện được rồi, đại nhân có chuyện gì xin hãy nhanh chóng hỏi họ đi.
Đoàn Phi lại không vội vàng xét hỏi, mà ánh mắt gắn chặt lên mình hai đại phu, hỏi:
-Đại phu, tình hình bọn họ thế nào? Bọn họ bị trúng độc gì vậy?
Lão đại phu thở dài nói:
-Bọn họ trúng phải lang sang độc (mụn nhọt). Khi phát độc sẽ có biểu hiện mưng mủ, toàn thân thối rữa. Loại độc này căn bản không có thuốc giải, cố thêm được ngày nào biết ngày đó mà thôi.
Đoàn Phi nhớ rõ bệnh mưng mủ đầu đỏ ở thế kỷ cũng là cực kỳ khó giải quyết, huống chi là ở thời đại này? Bất quá Chu Đức là bị trúng độc cho nên tình huống không giống như vậy, có lẽ là còn khả năng cứu chữa.
Đoàn Phi bước vào phòng nghỉ, Hoa Minh chỉ vào người nằm phía bên trong:
-Đại nhân, người kia chính là Chu Đức.
Đoàn Phi bước qua nhìn người đó nói:
-Chu Đức, ngươi nghe được lời ta nói chứ?
Người nằm trên giường miễn cưỡng mới mở được mắt ra, Đoàn Phi nói tiếp:
-Bổn quan phụng Thánh chỉ điều tra vụ án Cẩm Y Vệ Thiêm sự Bình Mậu bị mất tích. Ta hỏi ngươi, bộ xương cốt có thực là ngươi đào được trong nhà Hạng Hào hay không?
Chu Đức gật gật đầu nói:
-Đúng, là do trưởng công Lưu Nghị Huy trong khi chăm sóc vườn hoa đào lên được.
Đoàn Phi trầm ngâm một hồi. Chu Đức đột nhiên trở nên kích động, miễn cưỡng cử động được nửa thân người, vẻ đáng thương nói:
-Đại nhân, đại nhân phải làm chủ cho hạ quan. Hạng Hào muốn giết tiểu nhân, chính y sai người hạ độc bọn tiểu nhân a.
Nghe lời y nói vậy, Hoa Minh không nhịn được xông lên phẫn nộ quát:
-Chu Đức, ngươi nói bậy!
Chu Đức sửng sốt, Hoa Minh lại quát:
-Ai chẳng biết ngươi và Hạng Chỉ huy sứ có bất hòa? Là tự ngươi vô năng, làm Chỉ huy sứ Đồng tri mấy năm cũng không có nổi công tích gì. Hạng Chỉ huy sứ tới sau mà vượt lên trước, ngươi thấy nóng mắt phải không? Ở trong Cẩm Y Vệ ngươi tung tin đặt điều hãm hại Hạng Chỉ huy sứ, mọi người cũng chẳng thèm để tâm, chỉ xem ngươi như chó sủa bên tai. Không ngờ ngươi lại dựa dẫm vào Đông Xưởng, hãm hại Hạng Chỉ huy sứ, ta là người đầu tiên phản kháng!
Thấy Hoa Minh dáng vẻ như hung thần ác sát, Chu Đức kinh hô:
-Đại nhân, cứu mạng a!
Đoàn Phi cười nhạt một tiếng nói:
-Chu Đức, ngươi yên tâm. Hoa Minh không làm hại đến ngươi đâu. Ta hỏi ngươi, ngươi vừa mới mua nhà mới, vì sao còn tốn công tốn sức sửa sang cải tạo? Nếu như không đào bừa bãi thì cũng không thể nào phát hiện thi thể, cũng không phải rơi vào tình cảnh thế này. Ngươi nói có phải hay không?
Chu Đức khóc như mưa nói:
-Đại nhân, hiện giờ hạ quan hối hận lắm rồi. Hạ quan không nên nghe lời bừa bãi của thầy phong thủy a. Y nói rằng trạch viện đó tử khí bức người, nếu không cải tạo một phen thì sẽ ảnh hưởng đến chủ. Hạ quan bị y thuyết phục bèn theo lời y cải tạo cả trạch viện một phen. Không ngờ lại đào lên một bộ hài cốt, hạ quan thực sự là hối hận lắm rồi a.
Đoàn Phi cười nói:
-Ngươi có phải ngu ngốc rồi không? Nếu nói trạch viện đó phong thủy không tốt, vậy Hạng đại nhân có thể một bước lên mây, đường đường trở thành Chỉ huy sứ được hay sao?
Chu Đức lắc đầu nói:
-Ban đầu hạ quan cũng nghĩ như vậy. Bất quá thầy phong thủy nói Hạng đại nhân từng huyết chiến sa trường, có thể trấn áp được trạch viện đó. Hạ quan thì kém hơn một chút cho nên không trấn áp được a.
Đoàn Phi cười lạnh nói:
-Đến một ngôi nhà ngươi còn trấn không nổi, vậy thì cho dù có hạ bệ được Hạng Hào rồi, ngươi cũng có thể ngồi vững được bao lâu chứ? Ngươi có thể trấn áp được bao nhiêu thủ hạ Cẩm Y Vệ đó sao?
Thanh âm của Hải công công ở một bên thản nhiên nói:
-Đoàn đại nhân, lời này của ngài có chút không ổn thì phải?
Đoàn Phi đáp:
-Hải công công, cần phải xét hỏi thế nào trong lòng ta tự biết. Kẻ nào nói dối ta chỉ cần nhìn là có thể phát giác được. Chu Đức, ngươi nói xem có phải hay không?