Khám nghiệm tử thi họ Lưu kinh kinh ngạc nói rằng:
- Không thể nào! Rõ ràng hài cốt được chôn ở đây mà.
Y nhanh chân bước tới góc tường ngồi xổm xuống nhìn kỹ. Một lát sau y lại chạy về, nói:
- Đại nhân, đây rõ ràng có người di chuyển đất chôn hài cốt. Xin đại nhân minh xét!
Đoàn Phi vỗ tay, cười nói:
Khám nghiệm tử thi họ Lưu, ngươi không hổ danh là khám nghiệm tử thi lâu năm có kinh nghiệm phong phú. Có lẽ là có người đổi đi đất chôn hài cốt rồi, để cho bổn quan phán đoán sai lầm. Suýt nữa bổn quan đã bị người đó gạt. Khám nghiệm tử thi họ Lưu, lát nữa bổn quan phải vào Báo Phòng để diện thánh, ngươi có dám ở trước mặt Hoàng thượng lặp lại một lần những lời ngươi hồi nãy nói không?
Khám nghiệm tử thi họ Lưu mở to mắt không dám tin vào chính mình. Đoàn Phi động viên nhìn y. Khám nghiệm tử thi họ Lưu ha ha nói:
Đại nhân, tiểu nhân thân phận thấp hèn, lại nhát gan, làm sao dám gặp Hoàng thượng. Đại nhân hãy tha cho tiểu nhân đi.
Đoàn Phi thở dài, nói:
Thôi được. Tô Dung, hãy đem khẩu cung đã ghi chép tới đây, để khám nghiệm tử thi họ Lưu ký tên đóng dấu.
Tô Dung đưa khẩu cung tới trước mặt khám nghiệm tử thi họ Lưu. Khám nghiệm tử thi họ Lưu gượng cười nói:
Đại nhân, tiểu nhân không biết chữ, cái này.
Đoàn Phi nổi giận nói:
Ngươi còn lo rằng bổn quan gạt ngươi chắc? Ta thấy ngươi chắc muốn bị đòn rồi đó! Cẩm Y Vệ Hoa Minh đâu rồi!
Hoa Minh quả quyết đáp lời:
- Có ti chức!
Hắn ta trừng mắt nhìn khám nghiệm tử thi họ Lưu. Lời làm chứng của khám nghiệm tử thi họ Lưu đã chứng minh hố chôn hài cốt quả thực bị người ta đổi đi thứ đất khác, nên đã chứng thực chứng cứ tội phá hoại hiện trường của Cẩm Y Vệ. Không cần Đoàn Phi nhắc nhở, hắn ta cũng muốn chém chết tên này.
Nhưng Đoàn Phi lại nhã nhặn nói với khám nghiệm tử thi họ Lưu rằng:
Khám nghiệm tử thi họ Lưu, bổn quan không có lý do gì để gạt ngươi. Ở đây còn có Hải công công của Đông Xưởng làm chứng, ngươi sợ gì chứ? Ngươi hãy mau ký tên đóng dấu vào khẩu cung đi. Bổn quan còn phải vào cung gấp nữa.
Hải công công lướt nhìn qua khẩu cung, rồi đưa cho khám nghiệm tử thi họ Lưu nói rằng:
Khám nghiệm tử thi họ Lưu, mau ký đi. Ta có thể cam đoan những lời trong tờ khẩu cung này hoàn toàn giống với những lời khai hồi nãy của ngươi.
- Đa tạ công công, đa tạ đại nhân.
Bấy giờ khám nghiệm tử thi họ Lưu mới đóng dấu vân tay. Tô Dung thu tờ khẩu cung lại đưa cho Đoàn Phi. Đoàn Phi liếc mắt nhìn cô ta, Tô Dung nháy mắt một cái, lui về một phía. Hoa Minh nói:
- Đại nhân, ti chức sẽ tiễn khám nghiệm tử thi họ Lưu ra ngoài, quay về sẽ đưa Từ thị đến cho đại nhân xét xử.
Hải công công nói:
Chuyện nhỏ này đâu cần tới Hoa đại nhân đích thân làm chứ? Khám nghiệm tử thi họ Lưu, ngươi hãy tạm thời đứng qua một bên chờ đợi, đợi lát ta sẽ đích thân tiễn ngươi ra ngoài.
Khám nghiệm tử thi họ Lưu cảm kích nói:
- Đa tạ Hải công công.
Tô Dung cười nói:
Chẳng lẽ Hải công công lo lắng Hoa tướng quân sẽ trực tiếp tiễn khám nghiệm tử thi họ Lưu xuống địa ngục luôn à? Yên tâm đi, đại nhân chúng tôi không cho phép bất cứ ai làm hại nhân chứng đâu. Khám nghiệm tử thi họ Lưu, hãy để ta tiễn ngươi ra ngoài cho.
Khám nghiệm tử thi họ Lưu nhìn Hải công công. Hải công công mỉm cười nói:
Nếu Tô cô nương đã nói vậy rồi, khám nghiệm tử thi họ Lưu ngươi hãy yên tâm đi.
Tô Dung đưa khám nghiệm tử thi họ Lưu đi. Đoàn Phi nói:
Thạch Bân, truyền vợ của Bình Mậu tới đây. Đúng rồi, Hoa Minh, giờ nên xưng hô với ả ta như thế nào đây?
Hoa Minh đáp:
Đại nhân, ả đã gả cho người họ Từ, mọi người đều gọi ả là Từ thị.
Không bao lâu Thạch Bân đưa Từ thị đến. Từ thị duyên dáng cúi đầu, nói:
Nô gia xin bái kiến khâm sai Đoàn đại nhân.
Đoàn Phi nói:
Từ thị, ngươi hãy ngẩng đầu lên.
Từ thị nhẹ nhàng ngẩng cằm lên, nhìn về phía Đoàn Phi. Từ thị đã bốn mươi tuổi, nhưng làn da và dáng người ả vẫn chăm sóc rất tốt, xem ra cùng lắm chỉ mới ba mươi tuổi. Đoàn Phi tạo ra bộ dạng bị mê mẩn tâm hồn, tấm tắc khen rằng:
Đáng khen, đúng là một phụ nữ khiến mọi người hồn xiêu phách lạc.
Từ thị không lấy làm xấu hổ cười rằng:
Nô gia chỉ là hạng liễu yếu đào tơ, khó lọt vào pháp nhãn của đại nhân. Không biết đại nhân truyền nô gia đến đây vì chuyện gì?
Đoàn Phi cười nói:
Liễu yếu đào tơ? Từ phu nhân, có người nói ngươi đã giết Bình Mậu hãm hãi Hạng đại nhân. Ngươi giải thích thế nào?
Thần thái Từ phu nhân đột nhiên thay đổi, ả nằm trên đất gào khóc thảm thiết nói rằng:
Oan uổng quá đại nhân, thiếp thật sự oan uổng. Là tên tiểu nhân đáng chết nào đó nói bậy, có phải là Hạng Hào không? Hay là thủ hạ của lão ta? Đại nhân ơi, tên súc sinh đó vì muốn thoát tội, nên mới cố ý nói vậy đó.
Đoàn Phi nghi ngờ nói:
Súc sinh? Cho dù ngươi nghi ngờ Hạng Hào giết chết chồng trước của ngươi, ngươi cũng không thể tùy tiện chửi người ta là súc sinh chứ?
Từ phu nhân tức giận nói:
Đại nhân, nô gia không muốn gây họa, nhưng mà tên Hạng Hào đó là một tên súc sinh. Uổng cho lúc đầu phu quân nô gia đối xử lão ta thân như huynh đệ. Không ngờ lão ta mê mẩn nhan sắc của nô gia, thừa cơ lúc phu quân đi vắng xông vào nhà muốn hãm hiếp nô gia. Nếu không phải nô gia chống cự đến cùng, chỉ e rằng nô gia đã bị lão ta làm nhục rồi.
- Hả, còn có chuyện này sao!
Một mặt Đoàn Phi ra tay ngăn cản cơn giận của Hoa Minh, một mặt nói:
- Xin Từ phu nhân nói rõ hơn, bổn quan nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
Từ phu nhân xoa khóe mắt, nói:
Bình Mậu coi Hạng Hào là huynh trưởng, Hạng Hào thường sai khiến ông ấy làm việc này việc nọ. Có một ngày, Hạng Hào sai Bình Mậu làm việc để ông ta đi khỏi, sau đó thì tới nhà nô gia. Bình thường hai nhà thường xuyên qua lại, nên nô gia không đề phòng. Ai ngờ Hạng Hào nổi tính háo sắc, muốn cưỡng hiếp nô gia, nô gia kháng cự tới cùng. May là dưới gối có một cây kéo dùng dự phòng, nô gia rút kéo ra chỉ vào ngực. Tên súc sinh đó sợ Bình Mậu về sẽ khó giải thích, nên mới có thể an toàn rút lui. Sau khi Bình Mậu về nô gia khóc lóc kể lể với ông ta. Ông ta không những không dám tìm Hạng Hào, còn đánh nô gia một bạt tai, mắng nô gia dám dùng sắc đẹp dụ dỗ Hạng Hào. Đại nhân, sau khi xảy ra chuyện này không bao lâu, thì Bình Mậu mất tích. Nói không chừng Hạng Hào lo lắng xảy ra chuyện Bình Mậu sẽ gây phiền phức với lão ta, nên mới ra tay trước, giết chết Bình Mậu chôn trong vườn.
Những lời của Từ phu nhân làm cho Hoa Minh nghe tới hai mắt bốc lửa. Nhưng Đoàn Phi lại không nói đúng sai mà nói rằng:
Từ phu nhân, lúc đầu trước khi Bình Mậu đại nhân mất tích nơi cuối cùng mà ngươi gặp ông ta là tại đâu? Ông ta có gì khác thường không? Ông ta nói sẽ đi gặp ai không?
Từ phu nhân nhớ lại nói:
Đại nhân, ngài không nhắc nô gia thiếu chút nữa đã quên rồi. Mấy ngày đó quả thực ông ta có chút đứng ngồi không yên, không chừng là vì những việc đó. Đàn ông mà, tuy không dám nói ra, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Lần cuối cùng lúc nô gia gặp ông ta là vào buổi tối. Ông ta nói chưa làm xong công vụ kêu nô giakhông cần đợi ông ta. Đúng vậy, ông ta nói thế. Không ngờ sau khi ông ta đi rồi thì không quay về nữa.
Từ phu nhân lại dùng tay áo xoa khóe mắt. Đoàn Phi mỉm cười nhìn cách diễn kịch dở tệ của ả, đột nhiên hỏi:
Từ phu nhân, ngươi và Bình Mậu có đứa con phải không? Năm nay cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Ngày giờ ra đời ngươi còn nhớ không?
Từ phu nhân ngây người ra, ả suy nghĩ một hồi mới đáp rằng:
Đại nhân, nô gia và Bình Mậu quả thực có một đứa con. Nó tên Bình Bưu, năm nay có lẽ là tuổi, ra đời vào ngày tháng năm Hoằng Trị thứ . Thời gian lâu rồi, ngày giờ ra đời của nó nô gia không nhớ lắm. Đại nhân, ngày giờ ra đời của Bình Bưu có liên quan tới vụ án này sao?
Đoàn Phi cười nói:
Tiện thể hỏi mà thôi. Từ phu nhân có thể về rồi. À, trước khi rời khỏi, mời Từ phu nhân hãy ký tên đóng dấu vào phần khẩu cung này.
Ngược lại Từ phu nhân thì biết chữ. Ả nhìn qua những gì Tô Dung ghi chép, liền ký tên đóng dấu, sau đó thướt tha mà bước đi.