Hoa Minh nãy giờ đứng bên cạnh Đoàn Phi, nghe Đoàn Phi nói xong bèn hừ một tiếng một tay đặt lên thanh đao mang bên người, Đường trưởng thôn toàn thân run lên vội vàng thưa:
- Đại nhân, tiểu lão nhân quả không dám giấu diếm, một tháng trước quả thật có một đám người đến đây đào ngôi mộ ở bãi tha ma trên núi, trong đó có một ngôi mộ là của người trong thôn này, nhưng xương cốt của ngôi mộ đó vẫn còn nguyên, chúng thảo dân không hề động đến hai ngôi mộ kia nên không biết xương cốt có bị lấy đi hay không? Xin đại nhân minh xét.
Đoàn Phi nói tiếp:
- Được rồi, ta nghe nói người nơi khác đến muốn được chôn cất tại đây đều phải được sự cho phép của nhà ngươi. Nói như vậy, lai lịch của hai người chôn trong hai mộ kia ắt hẳn ngươi phải biết đúng vậy không?
Đường trưởng thôn gật đầu nói:
- Bẩm đại nhân, Việc này không phải là do tại hạ quyết định, đây là do trưởng thôn trước đây phê chuẩn, trước kia ở đó không phải là một bãi tha ma hỗn độn như vậy, lão tổ tông họ Đường chúng tôi đứng ra trông coi khu mộ đó, sau này…
- Được rồi, được rồi, ta vốn không có nhã hứng tìm hiểu lịch sử của bãi tha ma đó, ngươi mau nói cho ta biết về lai lịch của hai ngôi mộ kia.
Đoàn Phi ngắt lời lão trưởng thôn.
- Vâng, đúng ạ tiểu nhân sẽ đi điều tra cho đại nhân ngay.
Đường trưởng thôn vội vàng nói. Ông ta vào buồng trong lấy ra một quyển sổ, lật tìm vài trang vẫn không thấy, Đoàn Phi nhắc ông ta rằng:
- Hai ngôi mộ này có lẽ khoảng mười mấy năm trước, vậy ông cứ tìm ở thời gian gần đây làm gì? ông hãy tìm trong khoảng ít nhất mười năm trước xem sao.
Hoa Minh sốt ruột đến tìm giúp ông ta, không lâu sau đã tìm thấy, Đường trưởng thôn khẽ nói:
- Đích thị đây rồi, Tháng năm Hoằng trị thứ , người chết họ Lý tên Suy, tuổi trạc tứ tuần, bị bệnh mà chết ngụ tại nhà số phía tây ngõ Thạch Lão Nương phường Minh Ngọc trong kinh thành, đóng một trăm lượng bạc để hàng năm chúng ta chăm nom mộ phần đốt tiền vàng hương khói v. v.., còn một ngôi.
Đường trưởng lão lại tìm tiếp và báo rằng:
- Ngôi mộ kia chôn được hai mươi năm rồi, họ Lưu, bị chết do trên đường đi làm ăn gặp cướp, vợ y chôn y ngay tại đây nói rằng khi nào có tiền sẽ về đây chuyển mộ y đi, nhưng từ đó đến nay không thấy quay lại xem chừng là không thể quay lại đây rồi.
- Người họ Lý kia có đúng là bi bệnh chết không? Đoàn Phi hỏi.
Đường trưởng thôn đáp:
- Bẩm đại nhân, ở trong sổ này viết như vậy. Thưa đại nhân mười mấy năm trước là do lão Yêm làm trưởng thôn, đáng tiếc là ông ta đã mất cách đây vài năm rồi nếu không ông ta có thể làm rõ những khúc mắc của đại nhân.
Đoàn Phi nói với Hoa Minh rằng:
- Nhà số phía tây ngõ Thạch Lão Nương phường Minh Ngọc, Họ Lý Hoa Minh các ngươi hãy nhớ kỹ số nhà trên ngày mai sau khi về thành hãy đến đó kiểm tra cho ta.
Hoa Minh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
- Bẩm đại nhân, ở đây có điều không gì đó bất thường, người có thể sống ở phường Minh Ngọc đều là những nhà khá giả, nhà nào cũng có một khu mộ riêng. Một người quan trọng trong nhà chết họ sẽ chôn ngay trong khu mộ đó, nô bộc trong nhà chết nếu có quan hệ tốt với chủ nhân đa số cũng được chôn ngay tại khu mộ đó, nếu không cũng được người nhà đón về chôn cất. Thân thế của người họ Lý này e rằng có phần phức tạp.
Đoàn Phi thoáng suy nghĩ rồi nở một nụ cười khó hiểu mà rằng:
- Bây giờ ngồi đây mà đoán mò cũng vô ích, ngày mai về đến kinh thành mọi việc sẽ sang tỏ ngay thôi. Được rồi, trưởng thôn bản quan đã biết được những điều cần biết rồi, bây giờ mọi người đều bụng đói cồn cào rồi, không biết trong thôn của ông có món gì ngon ngon để ăn không? Ông yên tâm bản quan sẽ trả ông tiền tuyệt đối ta không ăn không của ông đâu.
Đường trưởng thôn vôi vàng nói:
- Tiểu nhân không dám, không dám, tiểu lão nhân đã chuẩn bị sẵn cơm chiều cho đại nhân, xin đại nhân chờ một chút ạ.
Thôn nhỏ này cũng không có món gì là đặc biệt cả, cũng chỉ là gà vịt thịt cá, nhưng do gà vịt mới thịt xong nên vừa tươi vừa ngon, hơn nữa mọi người cũng mệt cả buổi chiều nên ăn rất ngon miệng.
Trưởng thôn sắp xếp cho mọi người nghỉ tạm tại một hộ khá giả sung túc, Đoàn Phi cũng không có gì cần dặn dò nên mọi người đều đi nghỉ luôn.
Canh hai hôm đó, có một người đẩy cửa phòng bên trong khu nhà bước ra, y vươn vai một cái rồi đi về nhà vệ sinh ở phía đông khu nhà, sau khi đi vệ sinh xong hắn ta không trở về phòng ngủ ngay mà còn nhìn trước ngó sau một hồi. Đêm nay không có người trực đêm, mọi người đang ngủ rất say tiếng ngáy vang dền trong khu nhà giữa và nhà bên, y di chuyển đến chỗ tối trước phòng để củi, y vạch áo sờ vào trong bụng lôi ra một cái hộp nhỏ và lấy một con bồ câu đưa thư và buộc một vật nhỏ vào chân con chim. Chuẩn bị thả con chim, y bỗng do dự nên thả hay không? Hai ý nghĩ đó cứ giằng co trong đầu, tay y run lên, các khớp xương cứng lại, con bồ câu đưa thư đang nằm yên bỗng giãy dụa lên vì bị y xiết chặt trong ta giật thót mình kinh hãi, sau đó y quyết định, rút con dao găm đeo bên hông ra giết luôn con chim. Sau khi giết chết con chim y ngồi phệt xuống, miệng thở phì phò nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ vui mừng.
Bốp bốp bốp
Đột nhiên có tiếng vỗ tay khiến y hoảng sợ, y bò lên ngồi xổm trên đất, mắt nhìn về phía nhà giữa, chỉ thấy cửa nhà giữa đang mở có một người bước ra, ánh trăng soi tỏ khuôn mặt anh tuấn rạng ngời. Đoàn Phi tươi cười đi về phía phòng củi chỗ tên kia đang ngồi, Hoa Minh nhảy từ trên tường bao xuống mà rằng:
- Đại nhân cẩn thận!
Tên này nhìn thấy Đoàn Phi liền hiểu ngay những việc mình vừa làm thật nực cười giống như lừa mình dối người vậ thả dao găm rơi xuống đất bước lên trước hai bước, y quỳ xụp xuống không dám hé răng nửa lời bò đến chỗ Đoàn Phi dập đầu liên hồi. Đoàn Phi gạt Hoa Minh ra tiến lên phía trước đỡ y lên mà rằng:
- Con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng, ta thấy rất hài lòng khi ngươi biết dừng cương trước vực, không khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu rơi máu chứ không rơi lệ, biết lỗi sửa lỗi khóc cái nỗi gì?
Tên kia òa khóc bò tới ôm chân Đoàn Phi, vừa khóc vừa nói:
- Phi ca, đệ có lỗi với huynh, huynh hãy phạt đệ đi.
- Xuỵt
Đoàn Phi bịt miệng y lại nói:
- Nói nhỏ thôi, chuyện tối hôm nay ngoài ta và Hoa Minh ra sẽ không ai được biết. Còn ngươi muốn ta phạt thì có khó gì? Sáng sớm mai hãy chạy mười vòng quanh bãi tha ma cho ta.
Hoa Minh nghi hoặc nói:
- Đại nhân, phạt như vậy chẳng phải là quá nhẹ sao? Nếu như bị bắt ở chỗ Cẩm Y Vệ chúng ta, y nếu không bị lột da thì cũng bị đánh gẫy tay chân, cắt lưỡi khiến hắn không thể làm gian tế được nữa!
- Điều này cũng không nên trách hắn, ngày ta còn ở trấn Hải An, Hải công công cũng đã từng lôi kéo ta, ta thiếu chút nữa đã bị không giữ được mình. Ngày đó vị thế của chúng ta còn thấp, đó cũng là điều vạn bất đắc dĩ mà thôi, ngươi cũng không cần phải tự trách mình nữa mau đứng dậy đi.
Đoàn Phi nói. Tên kia đập đầu vài cái rồi đứng phắt lên thưa rằng:
- Đa tạ đại nhân khoan dung, xin thiên địa quỷ thần chứng giám, tiểu nhân cam tâm chịu phạt, từ nay về sau tiểu nhân sẽ không bao giờ dám làm những điều ngu xuẩn đó nữa nếu không sẽ chết không nhắm mắt!
- Hà tất phải như thế, tất cả mọi người đều là huynh đệ, hơn nữa ngươi cũng chưa phạm phải sai lầm gì lớn lao.
Đoàn Phi an ủi y
- Chuyện này từ nay về sau ai cũng không được nhắc đến nữa, mọi người về phòng ngủ cả đi.
Tên kia bèn nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân nào dám ngủ, tiểu nhân đi nhận hình phạt ngay bây giờ, Tiểu nhân sẽ không ngừng chạy nếu cái chân này chưa mỏi gãy đi …