Tuần Thú Đại Minh

quyển 2 chương 87: mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn Phi có thể không nhận lời sao? Hắn đành gật đầu nhận lời, nói:

- Đa tạ đại nhân đề bạt, hạ quan duy chỉ có cố gắng hết sức giải ưu vì đại nhân, để đền đáp ơn tri ngộ của đại nhân

- Ha ha ha, như vậy rất tốt. Đoàn đại nhân phá án vất vả, đừng ngại nghỉ ngơi hai ngày hãy nói. Những vụ án đó ta sẽ bảo người chép một bản đưa đến thượng phủ.

Mã Văn Đào tủm tỉm cười nói.

Đoàn Phi ngẩn người, nói:

- Đại nhân, hạ quan vốn ở lại xá với chúng huynh đệ, chính là Trương đại nhân đích thân sắp xếp. Bây giờ hạ quan không có chuyện gì làm, chi bằng cho xem vụ án trước, thông thuộc tình hình nhé.

Mã Văn Đào cười nói:

- Ở lại xá thật sự là thiệt thòi cho Đoàn đại nhân rồi, chi bằng Đoàn đại nhân dọn đến hậu nha trong nhà ta nhé. Lúc thường nói chuyện với Đoàn đại nhân, bản quan có thể mở mang kiến thức, sau này đụng phải vụ án cũng sẽ không ngỡ ngàng.

Đoàn Phi lông mao dựng đứng, quan to tam phẩm này không phải xem trọng mình rồi chứ. Tuy nói sau khi chuyển thế gương mặt này đúng thật không làm mình thất vọng nhưng mình nói gì cũng sẽ không bán thân cầu vinh để làm tướng công.

Trương Chính Tung đột nhiên cười nói:

- Tòa nhà của Đoàn đại nhân mới đặt mua, tại sao còn không vào ở? Hay là muốn tìm ngày hoàng đạo? Ta thấy chọn ngày chi bằng được ngày, ta và Mã đại nhân cùng tới quý phủ chúc mừng Đoàn đại nhân khai phủ, thế nào?

- Cái này,

Đoàn Phi cười khổ nói:

- Thì ra hai vị đại nhân đều biết rồi. Kỳ thật phủ đệ mới mua, bên trong cái gì cũng không có, làm sao có thể tiếp đón hai vị đại nhân? Chi bằng ta ở Túy Tiên lầu mở một bàn tiệc rượu chiêu đãi hai vị đại nhân, thế nào?

Trương Chính Tung cười nói:

- Trong phủ không có đồ sao? Vậy ngược lại dễ làm việc. Sau này mọi người đều là đồng liêu, chi bằng Mã đại nhân dẫn đầu, quan viên lớn nhỏ trong Ứng Thiên phủ chúng ta tối nay đều đến Đoàn phủ quấy rầy một chút. Phủ đệ của Đoàn đại nhân vẫn chưa treo biển chứ? Ta tặng tấm biển cho Đoàn đại nhân được rồi.

Mã tri phủ bị y chiếm trước, lập tức nói:

- Đoàn đại nhân ngài không cần lôi thôi nữa, đề nghị này của Trương đại nhân rất hay. Trương đại nhân am hiểu thư pháp, viết tấm biển là thích hợp nhất. Lão phu nên tặng chút gì đây? Cái này thật sự là cân nhắc kỹ, Đoàn đại nhân, trong phủ có thiếu gì không?

- Không thiếu không thiếu, không dám để hai vị đại nhân tặng lễ cho hạ quan, thật là giết hạ quan rồi.

Đoạn Phi cực lực từ chối, cuối cùng Mã tri phủ sầm mặt, nói:

- Chẳng lẽ Đoàn đại nhân cả điều này cũng không chịu nể mặt cho à?

Đoàn Phi sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm, vội vàng nhận lời không dám lôi thôi nữa. Chỉ nghe Mã đại nhân và Trương đại nhân hứng chí bừng bừng bắt đầu tán ngẫu nên mời ai không nên mời ai. Đoàn Phi nghe đến mức khúm núm, trong lòng chỉ là không ngừng kêu khổ.

Thật không dễ chạy thoát ra ngoài, bọn Thạch Bân, Quách Uy nhìn thấy Đoàn Phi sắc mặt xám ngoét không khỏi quan tâm hỏi:

- Phi ca, huynh làm sao vậy?

Đoàn Phi thở dài, nói với bọn họ:

- Ta không thể gạt các ngươi nữa. Kỳ thật ta mua một phủ đệ trong thành, không biết làm sao mấy người Mã đại nhân biết. Bọn họ tối nay định đi đến phủ ta chúc mừng ta khai phủ.

Thạch Bân và Quách Uy không chút kỳ quái nói:

- Đây không phải chuyện tốt sao? Phi ca sắc mặt của huynh sao khó coi như vậy?

- Các ngươi cũng biết rồi?

Đoàn Phi kinh ngạc nhìn hai người họ. Thạch Bân cười nói:

- Không sớm lắm, cũng là vừa phá án về, mấy bộ khoái đó thổi phồng huynh nói lỡ lời. Phi ca, bọn họ nói sau khi huynh là quý nhân, bên cạnh có người phụ tá, đây là thật sao không?

Đoàn Phi đối mặt với hai đôi mắt thiết tha chờ đợi đó, hắn cười khổ nói:

- Thạch Bân lăn lộn với ta lâu như vậy, chẳng lẽ y còn không biết sao? Nói thật tại sao trở thành dáng vẻ bây giờ, ta cũng không biết nữa.

Sáng sớm hôm nay hắn còn rất chắc chắn cho rằng thái độ dị thường của Mã đại nhân, Trương đại nhân cùng với Vương Húc đó đối với hắn là vì hôm qua trong những người đứng xem có nhân vật lớn nào đó nhìn thấy tất cả cũng cảnh cáo bọn họ. Nhưng bây giờ hắn lại có chút phán đoán nghi ngờ mình, sau khi mình xuyên việt đến, tất cả thuận lợi đều làm người ta nghi ngờ. Chẳng lẽ thật sự có người đang ở trong chỗ tối âm thầm giúp đỡ mình?

Hứa Dục không hài lòng với mình, trong nhà y liền xảy ra chuyện. Nghiêm bộ đầu gây trở ngại mình phát triển, Tạ thông phán liền xuất hiện. Hải An trấn có nhiều người chết như vậy, mình lại sợi lông cũng không sao. Mới đến Ứng Thiên phủ không có mấy ngày thì xảy ra biến hóa lớn như vậy, điều này chẳng lẽ đều là trùng hợp sao?

Đoàn Phi lấy lại bình tĩnh, thấy Thạch Bân và Quách Uy dáng vẻ vốn nên như vậy. Đoàn Phi cũng không lời nào để nói nữa, mọi người thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy, dù sao mình hỏi lòng không hổ thẹn thì được rồi.

Đoàn Phi nói:

- Đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ không có chuyện gì, cùng ta trở về nhà, giúp chuẩn bị một chút, tiếp đón các đại nhân.

Đoàn Phi là lần thứ hai về nhà mình, nếu như là nhà, hắn cũng không dám tin đây là nhà của mình. Vừa vào nhà thì giống như đang năm mộng, căn nhà to như vậy, trang hoàng lộng lẫy như vậy, đặt ở thế kỷ một tỷ cũng không có được. Sớm được nhà nước xếp vào đơn vị bảo hộ văn vật trọng điểm rồi.

Bọn người Thạch Bân cũng thấy choáng váng, bọn họ nằm mơ cũng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày có thể có một căn nhà như vậy.

Hoàng Tố Lương cũng đổi bộ dạng, không hề keo kiệt bỉ ổi giống như trước đây. Y cả người gọn gàng, thân hình béo mập đó lại làm y trở nên cực kỳ phúc hậu, giống như một ông chủ lớn thành đạt.

Trên thực tế, thật sự y cũng bớt thời gian làm chút làm ăn nhỏ, y giúp Đoàn Phi mua ba căn phòng tiêu tốn hơn chín mươi ngàn. Tiền còn lại ngoại trừ giữ một phần ngày thường tiêu xài còn lại hai ngàn hai, y không ngại vất vả chạy đến ngoại ô mua đống lớn gạo lúa mì bán lại, chuyền tay liền tăng gấp đôi. Bây giờ y lại cùng người ta hợp tác, mở một quán tửu lâu, hầu như ngày nào cũng có tiền vào.

Đoàn Phi nói chuyện đau đầu của mình cho y, ai biết Hoàng Tố Lương sau khi nghe xong lại vui mừng nói:

- Đây chính là chuyện tốt mà, có chư vị đại nhân ủng hộ, con đường làm quan của huynh sau này sẽ thuận lời nhiều. Làm ăn sau này của lão Hoàng ta cũng không có người dám loạn duỗi tay chân.

Đoàn Phi lắc đầu, lo lắng của mình hình như những người này một chút cũng không cảm nhận được, quả thật chính là đàn gảy tai trâu, không lo bọn họ nữa.

Đoàn Phi căn dặn nói:

- Vậy ta chuẩn bị tiếp đón khách vậy. Mấy người này đều là huynh đệ của ta, tiếp đón chu đáo, chuẩn bị mấy căn phòng, bọn họ bắt đầu từ ngày mai ở đây.

Hoàng Tố Lương liên tục gật đầu, môi toét đến tai, Đoàn Phi lại nói với đám người Thạch Bân:

- Ta phải đi đón một người, các người đi một chuyến với ta không?

- Đi đón ai vậy?

Thạch Bân hiếu kỳ hỏi.

- Tô cô nương.

Trên mặt Đoàn Phi hiện lên một nụ cười thần bí, nói:

- Bây giờ nàng ấy là nha hoàn bên cạnh ta.

- Woa,

Cằm của bọn Thạch Bân đều sắp rớt xuống, nhất là Thạch Bân, y trợn tròn mắt, nói:

- Lúc sáng huynh còn nói không có hứng thú với nàng ấy, sao bây giờ đột nhiên nàng ấy thật sự chịu làm nha hoàn của huynh? Huynh không dùng thủ đoạn cưỡng ép gì chứ?

Đoàn Phi lấy ra tờ khế ước quơ quơ trước mặt mọi người, nói:

- Ta có phải là loại người ép người bán thân đó không? Là tự nàng ấy quyết định, làm nha hoàn trả nợ cho ta. Nàng ấy là tri ân đồ báo, các ngươi đừng nghĩ bậy.

Cái miệng kinh ngạc của mọi người lúc này mới khép lại, Quách Uy một tay kéo Thạch Bân muốn tò mò nhìn theo, hi hi cười:

- Ngươi đi theo làm gì? Làm người ta ghét à? Tòa nhà xinh đẹp như vậy, ngươi không muốn dạo chơi còn muốn chạy đi đâu? Hoàng quản gia, có thức ăn, thức uống gì ngon mang lên hết. Chúng ta không cần theo những lão gia đó, cũng không có tư cách theo. Chúng ta tự uống không say không về!

- Tiểu nhân không phải quản gia, quản gia ở đây là bá phụ của tiểu nhân. Các ngài có thể gọi ông ấy là Hoàng bá.

Lúc Hoàng Tố Lương giới thiệu, Đòan Phi một mình đi rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio