Lần trước Chính Đức gấp gáp tranh thủ đến Nam Kinh nhận tù binh, hối hả qua Dương Châu nhưng không vào, mỹ nữ mà Trấn thủ thái giám Ngô Kinh tuyển chọn không ngờ không có cơ hội kính dâng. Lần này Chính Đức qua Dương Châu lần nữa, hắn vội vã đem chư nữ dâng lên, Chính Đức mừng rỡ. Lại nghe Ngô Kinh khen Dương Châu đến hoa trời rơi rụng, cũng không khỏi động lòng, liền ngừng xa giá ở Dương Châu, ngày ngày ra ngoài du ngoạn, hoặc đi săn bắn ở thành tây Dương Châu, ở lại Thượng Phương tự, trái ôm phải ấp quên cả lối về.
Lại nói Đoàn Phi mỗi ngày cùng Đường Bá Hổ đọc sách, du ngoạn, thỏa thích ngắm núi sông, có Tô Dung làm bạn, ngược lại cũng ung dung tự tại. Trải qua cuộc sống an nhàn tiểu phú tức an, mặc dù cũng nghe nói hoàng thượng đến Dương Châu, nhưng trải qua một phen chìm nổi, đã có nhận thức khắc sâu đối với từng bước nguy cơ trên quan trường, quan niệm nhập sĩ làm quan rất nhạt. Sau khi nghe được tin chỉ cười một tiếng, vẫn như mọi ngày không phải luyện chữ thì là đi chơi, hoặc là cùng mấy tên lười nhác Thạch Bân, chiếm một cái bàn của ông chủ quán trà ở đường lớn cửa bắc, đánh bài ăn tiền, ngược lại cũng vui cực kỳ.
Tô Dung hâm mộ tài hoa của Đường Bá Hổ, hầu như trở thành nha hoàn thiếp thân của Đường Bá Hổ. Đoàn Phi cơ hồ hoài nghi nàng sẽ thành Thu Hương thứ hai, nhưng phàm là lúc Đoàn Phi bọn hắn đi đầu đường lớn đánh bài, nàng liền mời Đường Bá Hổ chèo chiếc thuyền con đến hồ Phiếm Quang, ngươi đàn ta hát, ngâm thơ vẽ tranh chơi rất vui vẻ. Đoàn Phi lòng vui an nhàn, cùng mấy người Thạch Bân chơi vui đến nổi thường cả đêm không về.
Hoàng Tố Lương bây giờ đang có tiền vốn trong tay, mỗi ngày chạy đông chạy tây đi thu mua hàng hóa, đông nam tây bắc mua đi bán lại, mỗi ngày đều có bạc vào sổ, sự cảm ơn của gã đối với Đoàn Phi vẫn như thế, có gã giúp đỡ tiền bạc, Đoàn Phi hầu như không chút gánh nặng, nhưng hắn cũng không hề mất đi lòng cầu tiến, mà là hơi có chút mê man, lẽ nào thật phải kiếm một thân phận giám sinh, khiêu chiến với văn bát cổ sao?
học sinh trường Quốc Tử Giám.
- Phi ca, đã nghe gì chưa? Hoàng thượng đã mất tích tại Dương Châu chúng ta.
Thạch Bân vừa chia bài vừa thần bí hề hề nói. Bọn hắn tuy rằng có nhiệm vụ phải tuần tra đường phố bảo vệ trị an, nhưng huyện Bảo Ứng trước mắt rất yên ổn, không có việc gì các bộ khoái lén lười biếng cũng không ai đến hỏi.
Chính Đức lần này đi tuần phương nam, sau khi rời kinh không lâu liền mất tích mấy ngày, nghe nói là cải trang rời long giá đi gặp riêng mỹ nhân. Bây giờ y lại chơi trò mất tích lần nữa, Đoàn Phi cũng không lấy làm lạ, cười nói:
- Điều này thì có gì, dù sao hoàng đế bệ hạ đi đến đâu, bên cạnh đều có cao thủ hộ giá bảo vệ.
Thạch Bân lắc đầu cười nói:
- Ta không phải là ý này, ta là nói hoàng thượng của chúng ta cả ngày không lo việc triều chính đi chơi khắp nơi, không phải là một minh quân ah.
Đoàn Phi vỗ gã một phát, nói:
- Lời này cũng là lời ngươi có thể nói? Xem kịch xem tới choáng đầu rồi đó ngươi! Cái gì minh hay không minh quân, ngươi có tư cách bình luận không? Lúc hoàng đế bệ hạ trăm công ngàn việc mỗi ngày bận đến nửa đêm ngươi nhìn thấy sao? Ngươi một bộ khoái nho nhỏ cũng cả ngày lười nhác, lại không cho hoàng đế nghĩ ngơi vài hôm? Ngươi trong túi có tiền không phải cũng cả ngày nghĩ đến cưới vợ lớn lấy vợ nhỏ một ổ sao? Chỉ cần ngươi nuôi nổi, chỉ sợ nữ nhân của ngươi còn nhiều hơn so với hoàng thượng, chỉ bằng một chút bản lĩnh này của ngươi cũng dám bình luận hoàng thượng có phải là minh quân hay không? Ta hỏi ngươi, Thát Đát xâm phạm biên giới, là ai thân lĩnh đại quân đánh đại bại Thát Đát, mười năm không dám thả ngựa xuôi nam? Hoàng thượng lên ngôi tới nay chinh đông giết tây chinh nam chiến bắc, dẹp yên phản nghịch, sáng lập bao nhiêu uy danh hiển hách, từ triều đại Vĩnh Lạc đến nay ai có thể làm được?
Thạch Bân nghe đến cấm khấu tắc lời, gần đây Đoàn Phi ở lâu ngày với Đường Bá Hổ cùng với đám người đọc sách thỉnh thoảng đến thăm Đường Bá Hổ, thường bị bọn họ dùng lời lẽ trêu cợt lẫn nhau, không khỏi nuôi dưỡng thành thói quen tranh luận. Thấy Thạch Bân bị phản bác đến hết lời để nói, hắn dương dương đắc chí mà tiết lộ thiên cơ rằng:
- Với võ công của đương kim thánh thượng, ngày sau chắc chắn sẽ được ca ngợi thành Hán Võ của Đại Minh!
Chỉ nghe sau lưng có người vỗ tay khen ngợi rằng:
- Nói rất hay, Hán Võ của Đại Minh! Vị tiểu huynh đệ đây vì sao có thể tôn sùng đương kim thánh thượng như thế? Hắn ta ngày ngày bị các ngôn quan chửi mắng đến đầu đầy máu chó.
Đoàn Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên áo gấm khoảng trên ba mươi tuổi đang đứng sau lưng hắn, một tay cầm quạt ở trước ngực, một tay để sau người một cách tự nhiên. Tuy rằng chỉ đứng đó một cách rất tầm thường, nhưng khiến người ta cảm giác cao không thể với tới.
Một khoảng thời gian trước Đoàn Phi gặp qua không ít quan chức cao cấp, đám người đó cũng khiến người ta cảm thấy cao vời vợi, nhưng thanh niên phía sau lại cho người ta cảm giác khác hẳn. Đấy là một loại khí chất trời sinh dòng dõi cao quý, không giống với đám người ngạo mạn được xây đắp bởi quan vị.
Đoàn Phi còn chưa mở miệng, sau khi người kia thấy mặt của hắn sắc mặt chợt biến, kinh ngạc dùng quạt chỉ vào hắn nói:
- Là ngươi, như thế nào ngươi lại ở đây?
Đoàn Phi luôn cảm thấy người này không giống với tất cả mọi người, hắn cẩn thận từng chút một đứng lên, xoay người ôm quyền thi lễ với người nọ:
- Tại hạ thất lễ, tại hạ hình như trước giờ chưa gặp qua các hạ, các hạ gặp qua Đoàn Phi ở đâu?
Thanh niên nọ mở to hai mắt, nhìn Đoàn Phi nói:
- Quả nhiên là ngươi, ta ở Nam Kinh thấy qua ngươi phá án, nghe nói ngươi đi Giang Tây rồi mà? Sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ...
Đoàn Phi lấy làm lạ hỏi:
- Ai nói với các hạ là ta đi Giang Tây rồi? Tại hạ tháng trước thì đã trở về Dương Châu, bây giờ đã là một người bình dân, nào có từng đi Giang Tây chứ?
Thanh niên nọ chợt quay đầu nhìn lại, ánh mắt gã liếc nhìn về phía sau một gã đại hán to con hai bên mặt đều có hai vết sẹo, gã nọ nhìn thấy Đoàn Phi đã thấy không ổn, trong lòng như chớp, trên mặt cũng đầy vẻ vẻ kinh ngạc, nói:
-Ta cũng là nghe người khác nói lại, cái đám người này thế mà gạt ta, thực là đáng ghét.
Lúc thanh niên nọ vừa quay đầu nhìn lại, Đoàn Phi cũng theo ánh mắt của hắn nhìn qua đó, thấy được hai vết sẹo kia, trái tim Đoàn Phi chợt đập thình thịch. Người thanh niên trước mắt này hắn không có ấn tượng gì, gã đại hắn mặt sẹo kia cho hắn ấn tượng khá là sâu sắc, hắn mang máng nhớ rằng hôm đó ở trước nhà trọ Thiên Hạ từng gặp qua gã đại hán mặt sẹo này.
(Năm Chính Đức thứ sáu, trong kinh tặc nổi loạn, quân đội kinh thành không thể khống chế, điều quân biên cảnh về. Bân do quan tổng binh du kích Đại Đồng Trương Tuấn điều động cùng tặc chiến trên sông Hoài, bị ba tiễn, trong đó một tiễn ngay mặt, mũi tên xuyên qua tai, nhưng vẫn nhổ ra chiến tiếp. Võ Tông nghe được ngợi khen).
Địa danh ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Đoạn Phi không đọc qua chính sử, nhưng hắn lại từng nghe qua sự tích anh dũng của đại đô đốc đoàn doanh thứ mười hai Giang Bân tiêu diệt Lưu Lục, Lưu Thất. Lúc ấy Giang Bân bị một mũi tên đâm xuyên má, ông cắn tên mà chiến. Vốn là một tướng quân thiếu niên khá anh tuấn biến thành giống như hung thần, giết tới địch nhân thua to, một trận chiến đó khiến đại danh của Giang Bân đại chấn, ngay cả Chính Đức hoàng đế đều cũng nghe nói. Cũng chính là một trận chiến này, hai bên mặt Giang Bân mỗi bên nhiều thêm hai vết sẹo to.
Vốn Đoàn Phi cũng không để ý, nhưng đột nhiên gặp lại lần nữa, liên tưởng đến lời của thanh niên tuấn tú nọ, lại nhìn đến một gã nam nhân ở một bên khác với một khuôn mặt trắng không râu, đẹp đến nỗi cả nữ nhân cũng phải ghen tị, trong lòng Đoàn Phi bỗng nhiên thông suốt. Hắn chấn động đến nỗi hai chân cũng muốn nhũn ra, ba người trước mắt chẳng lẽ chính là Minh Võ Tông Chu Hậu Chiếu, đại đô đốc đoàn doanh thứ mười hai Giang Bân, cùng với chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Tiền Ninh sao!
Đoàn Phi không hề có ý nghĩ vận mệnh chiếu cố gì đó, nhưng giữa lúc bất chợt nhận ra rằng, ba người có quyền lực nhất triều Đại Minh xuất hiện ngay trước mắt mình, hắn cũng không khỏi sinh ra cảm giác váng đầu chuyển hướng, quá là kích thích, hoàng đế ah, người trước mắt đây chính là đương kim hoàng đế Chính Đức!