Hinh Ý nhìn thật sâu vào mắt anh rồi xoay người rời bước ra khỏi phòng, không để cho anh có một cơ hội phản bác nào.
Cô có thể mặc kệ công việc của anh, mặc kệ chuyện làm ăn của anh ở bên ngoài thế nào, nhưng mà cô không có cách nào mặc kệ sức khỏe của anh.
Từ một tháng nay khi anh trở lại Giang thị, mỗi ngày đều bận đến tối mặt tối mũi. Vậy nên sức khỏe sau khi trở về được chăm sóc cẩn thận đã bắt đầu khởi sắc nay lại lóe lên báo động đỏ. Ngày hôm nay đầu đau như vậy cũng không phải lần đầu tiên, cô còn cố ý tìm bác sĩ cố vấn, bác sĩ nói có thể là di chứng sau lần não bị tổn thương, phải đưa anh đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện một lần nữa.
Hết lần này tới lần khác Vũ Chính đều nói đó là chuyện nhỏ, ai mà không bị đau đầu, gần đây hơi mệt mỏi mà thôi.
Cô cũng không còn cách nào nữa, chuyện Vũ Chính đã quyết thì không mấy người có thể khuyên anh, kể cả Lâm Hinh Ý.
Ngọn đèn hành lang chiếu vào sàn nhà bằng gỗ tếch, Hinh Ý chỉ lo nghĩ đến chuyện của mình, thiếu chút nữa đã làm rơi bình hoa cổ.
Có người kịp thời bắt lấy bình hoa, Hinh Ý ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là trợ lí của Vũ Chính, Kelvin.
“Bà Giang.” Kelvin vô cùng lễ phép gật đầu chào hỏi cô.
Hinh Ý cũng gật đầu chào anh ta, mắt nhìn văn kiện trên tay anh ta, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.
“Dạo này công ty rất nhiều việc sao? Đừng để cho anh ấy quá mệt mỏi.”
Kelvin cũng hiểu được nỗi lo lắng của cô, nhưng anh chỉ là trợ lí, có rất nhiều chuyện không có khả năng làm trái ý ông chủ.
“Tôi sẽ chú ý.” Anh chỉ trả lời như vậy.
Ánh mắt của Hinh Ý một lần nữa đảo qua tập văn kiện trên tay anh: “Anh ấy vừa mới ngủ, có việc gì ngày mai hãy bàn tiếp đi, văn kiện này cứ để tôi đưa cho anh ấy là được rồi.”
Kelvin ngẩn cả người, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến độ làm cho người ta khó mà phát hiện được, sau đó vô cùng biết điều mà đưa tập văn kiện cho Hinh Ý.
“Vậy làm phiền bà Giang, tôi về trước.” Sau đó liền xoay người đi theo con đường cũ.
Hinh Ý vừa nhìn thấy bóng lưng anh biến mất tại hành lang thì cúi người nhìn tập văn kiện trong tay.
Cứ như vậy trong thoáng chốc, cô vô cùng muốn mở tập văn kiện kia ra, có thể tất cả những nghi hoặc của cô có thể tìm được đáp áp trong này. Nhưng mà nếu như cô mở văn kiện này ra, vậy thì câu “em tin anh” lúc trước đã nói với Vũ Chính sẽ là tổn thương lớn nhất đối với anh.
Cô do dự, nắm càng chặt tập văn kiện trong tay, nhìn bình hoa đã được đặt lại trên tủ. Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, cầm chặt tập văn kiện xoay người đi vào phòng ngủ.
Tất cả đèn trong phòng ngủ đều được mở lên, những đồ vật trong phòng đều hiện ra rõ mồn một, nhưng mà có nhiều thứ lại mơ hồ như vậy làm cho Hinh Ý cảm thấy rất áp lực.
Cô đến gần giường, nhìn Vũ Chính đang nhắm mắt nằm trên giường.
Nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nói: “Vừa rồi gặp Kelvin ngoài hành lang, anh ta đưa cho anh tập văn kiện này.”
“Ừ!” Cô cầm văn kiện đưa cho anh.
Vũ Chính mở to mắt, nhìn tập văn kiện, không cầm lấy, chỉ nói: “Em xem giúp anh đi!”
Hinh Ý không ngờ anh lại nói như vậy, nhất thời không có phản ứng, một lúc sau mới thở dài.
“Anh biết em chưa bao giờ hỏi đến chuyện công việc của anh mà, trước kia không, hiện tại cũng không.”
“Cái này có liên quan đến Lâm thị.”
Cô nghe thấy câu nói kia thì sững sờ, có quan hệ với Lâm thị? Anh nguyện ý cho mình biết sao?
Hinh Ý chậm rãi mở văn kiện ra, xem nội dung từng tờ từng tờ một, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng.
“Anh tính đá hết tất cả các nhân vật kì cựu trong Lâm thị cùng Giang thị ra khỏi hội đồng quản trị sao?” Cô dò hỏi.
“Không chỉ có các nhân vật kì cực mà còn có những kẻ thân thích theo sao cạp váy.”
Trên thực tế, anh chính là muốn loại bỏ hoàn toàn hình thức kinh doanh gia tộc của Lâm thị và Giang thị. Cho dù lúc này anh không làm thì Giang thị cùng Lâm thị sớm muộn gì cũng bị đám hoàng thân quốc thích kia phá tan.
Hinh Ý ngồi vào mép giường, đôi mắt của hai người nhìn nhau.
“Bọn họ đã ở trong Lâm thị và Giang thị vài chục năm rồi, làm gì có thể dễ dàng đá bọ đi như vậy được?” thật lâu sau cô mới nói được một câu như vậy.
Cô không phải không hiểu rõ quyết tâm của anh, cô cũng Giang thị cùng Lâm thị có thể thoát khỏi hình thức cố hữu để vực dậy, nhưng bởi vì như vậy mà Giang thị cùng Lâm thị từ nay sẽ không còn được yên bình.
Vũ Chính duỗi tay trái ôm cô vào trong lòng, Hinh Ý cũng vươn tay ôm chặt lấy eo của anh, nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực anh, tham lam hưởng thụ mùi hương của anh.
Anh chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng trên người anh lại tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt làm say mê lòng người, làm cho người ta cảm thấy an tâm mà trầm mê không thể tự thoát ra được.
“Em chỉ cần tin tưởng anh là được rồi, những chuyện khác không cần để ý làm gì.” Giọng nói của anh trầm thấp mà có chút khàn khàn, lại làm cho người ta an tâm như vậy.
Hinh Ý nằm trong lồng ngực anh, rầu rĩ “Ừ” một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, vịn vai của anh, dụi dàng nhìn vào ánh mắt anh, khuôn mặt tràn đầy vẻ tin tưởng cùng ý nghĩ yêu thương.
“Hứa với em, bất kể chuyện gì có xảy ra cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình trước tiên, không cho phép quá mệt mỏi. Em cũng hứa với anh, em sẽ luôn tin tưởng anh.”
Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều như gió thoảng mây trôi.
Tuy Hinh Ý rất phản đối việc Vũ Chính muốn sang Mĩ, nhưng mà hình như bên kia thật sự có chuyện gì rất quan trọng, cuối cùng Vũ Chính vẫn theo kế hoạch cũ mà xuất phát.
Hinh Ý vẫn lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều nên cũng không ngăn cản nữa.
“Sang bên kia nhớ chú ý giữ ấm cho cậu chủ, mỗi ngày cách hai tiếng phải nhắc nhở anh ấy nghỉ ngơi một chút, còn nữa mỗi buổi sáng nhớ phải…” ở trong đại sảnh, Hinh Ý dặn dò hộ lý không ngớt.
Vũ Chính ngắt lời cô, bảo hộ lý đi ra ngoài.
“Người ta là hộ lý chuyên nghiệp nên cũng biết phải làm thế nào mà.” Anh nhìn cô một chút, thở dài nói.
“Em sợ anh ta không đủ cẩn thận, lo lắng cậu ấm như anh khiến cho người ta khó chiều mà thôi.” Mắt Hinh Ý trắng dã không còn chút máu, anh không biết người ta lo lắng cho anh nhiều thế nào đâu. Đêm qua Hinh Ý thức trắng đêm không ngủ được.
“Được rồi, anh phải lên máy bay đây.” Anh nhìn nhìn ra ngoài, đến JL ở Mĩ phải lập tức tham dự một hội nghị.
“Đây là máy bay riêng của mình, chậm một chút không được sao.” Cô ngồi trên ghế sofa, không chịu buông tay.
Vũ Chính cũng không chấp nhìn cô một cái, “Bướng bỉnh, anh phải đi làm việc, không phải đi du lịch.” Giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ.
Cô gái này không dễ gì làm nũng, nhưng một khi đã phát tác thì anh tuyệt đối không thể ngăn cản được.
Hộ lý đứng trước cửa lớn vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt chưa từng liếc sang, chỉ lẳng lặng chờ đợi, dường như hoàn toàn không thấy cảnh hai người đang triền miên lưu luyến chia tay ở bên trong.
“Anh đi đi.” Cuối cùng hôn lên trán anh một cái rồi bảo hộ lý giúp anh ngồi lên xe lăn.
Hôm nay, Hinh Ý quay trở về nhà họ Lâm ăn cơm tối với ba mẹ.
“Chăm sóc cho Vũ Chính chắc là mệt chết rồi nhỉ, nhìn xem con gầy đi rồi này, cằm nhọn hoắc.” Lâm mẹ đau lòng sờ sờ cằm của con gái mình.
“Có mệt gì đâu mà, gần đây con ăn không ngon thôi.” Cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, từ khi Vũ Chính sang Mĩ thì mình ăn không được ngon lắm, chắc là bởi vì mình quá nhớ anh ấy.
Lúc này, chị Hàng bưng dĩa cá hấp lên nói: “Con nghĩ chắc tiểu thư nhớ thiếu giá quá nên mắc bệnh tương tư đó.”
Hinh Ý đang muốn phản bác lời trêu ghẹo của chị Hàng, nhưng mà khi ngửi thấy mùi cá thì cảm thấy rất chán ghét, chạy vội vào toilet.
Thật ra thì cũng không nôn quá nhiều, nhưng mà dạ dày rất khói chịu, bởi vì từ hôm qua chưa ăn thứ gì nên chỉ không ngừng nôn ra nước chua.
Tay Hinh Ý bám chặt vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch mát lạnh, nôn đến chảy nước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chi Hàng cũng chạy vào, vừa vỗ lưng cho cô vừa hỏi: “Có phải ăn trúng thứ gì không? Sao lại nôn nhiều như vậy?”
Hinh Ý rửa mặt, nhìn vào gương, cau mày: “Không có, dạo này đều như vậy, dạ dày không được tốt lắm.”
Vẻ mặt chị Hàng đầy ý tứ sâu xa nhìn gương mặt Hinh Ý, nụ cười càng lúc càng rộng, nếp nhăn trên khóe mắt càng sâu: “Có phải là có cái kia rồi không?”
Hinh Ý cũng ngẩn người, chỉ mờ mịt nhìn vào gương. Dạo này chính mình cũng bận túi bụi ở công ty, hình như đã không để ý vài thứ. Cái kia… “dì cả” hình như đã hai tháng không tới, trước kia cô chưa bao giờ bị như vậy.
“Vẫn chưa biết có phải hay không, trước tiên vẫn chưa vội cho anh ấy biết.” Hinh Ý cũng không thể giấu được nụ cười tươi tắn.
Hai tuần sau, Hinh Ý nói chuyện điện thoại với Vũ Chính trong thư phòng.
“Dạo này có phải em bị bệnh không? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Vũ Chính ngắm nhìn khuôn mặt của Hinh Ý, hơi gầy một chút.
“Làm gì có? Do ánh sáng có vấn đề, hơn nữa em vừa mới tẩy trang.” Tâm trạng Hinh Ý rất tốt, nhưng rồi lại nghiêm túc hỏi: “Em vẫn còn chưa hỏi anh đây, có ăn cơm, đi ngủ đúng giờ không?”
“Vợ yêu đại nhân đã dặn dò, anh nào dám không tuân theo?” Ở đầu dây bên kia Vũ Chính cũng rất nghiêm túc trả lời.
“Em nhớ anh, khi nào thì anh trở về thế?” em có tin tốt muốn chia xẻ với anh. Hinh Ý không thể chờ đợi được muốn chia xẻ tin vui của bọn họ.
“Giải quyết xong việc bên này anh sẽ về, có lẽ khoảng nửa tháng nữa. Em phải tự chăm sóc cho mình, không bằng trở về nhà họ Lâm thì tốt hơn, người nhà bên kia có thể chăm sóc cho em…” Vũ Chính lo cô ở một mình không quen.
“Em không cần, em muốn ở nhà của mình. Anh giải quyết xong việc bên kia phải lập tức trở về, biết không?”
“Tuận lệnh, vợ yêu đại nhân. Còn nữa, trở về anh có một món quá lớn muốn tặng em.” Vũ Chính nhìn hợp đồng bên cạnh máy tính của mình, lần này sang Mĩ mục đích là muốn làm cho JL hoàn toàn tấn công vào thị trường trong nước, còn có phải giúp cho Giang thị cùng Lâm thị thay da đổi thịt.
Nụ cười của Hinh Ý càng rạng rỡ: “Em cũng có một món quà muốn tặng cho anh.”
Tay cô vuốt ve bụng mình, nhớ đến lời nói hôm trước bác sĩ đã nói với cô, thai nhi được hai tháng rất khỏe mạnh, nhưng mà thân thể của cô hơi gầy, phải chú ý bồi bổ cùng nghỉ ngơi, giữ cho tinh thần thoải mái, không được để tâm trạng bị kích động.
Trong thân thể cô đang mang một sinh mạng khác, đây là chuyện vui mừng kì diệu cỡ nào.
Hơn nữa, ngoại trừ lúc đầu mang thai có những phản ứng khó chịu, những thứ khác đều khỏe, cũng không lo được lo mất như mọi người, tâm tình rất thoải mái.
Nhưng mà, chính mình cũng chưa nói chuyện này với ai. Bởi vì cô muốn để cho ba ba của đứa trẻ là người biết tin này đầu tiên. Mỗi một ngày hai người đều hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh, Vũ Chính có thể sớm trở về một chút cùng cô chia xẻ tin vui này.
“Em cũng có quà? Món quà gì vậy nhỉ?” tâm trạng của Vũ Chính cũng rất vui vẻ, dường như cách cả một Thái Bình Dương cũng có thể chạm vào niềm vui của Hinh Ý.
“Anh muốn biết thì sớm trở về đi.” Hinh Ý thừa nước đục thả câu.
Con à! Con ơi! Con biết không? Ba của con, anh ấy có thể dùng sức của chính mình để sáng lập ra một tập đoàn tài chính JL hùng mạnh nhất toàn cầu; anh ấy có thể vì cứu mẹ mà ngay cả tính mạng cũng không màng đến, anh ấy là một người đàn ông rất giỏi.
Cho tới bây giờ Hinh Ý chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy, chưa bao giờ mong chờ tương lai như vậy, ngay cả người bên cạnh mình cũng có thể cảm giác được.
Trong công ty, tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết người phụ nữ mạnh mẽ trong mắt bọn họ trở nên thích cười từ khi nào, kinh ngạc nhất chính là thư kí của cô.
Trước kia buổi sáng vừa đến văn phòng Lâm tổng nhất định phải có một ly cà phê nóng đặt trên bàn, mà hôm nay, loại cà phê thường uống đều đổi thành sữa.
Trong nhà, tuy bình thường cô cũng không vênh váo hất hàm sai khiến người giúp việc, nhưng cũng có lúc tự nhiên tâm tình không tốt thì sắc mặt đanh lại. Đặc biệt là sau khi tan tầm trở về, người giúp việc luôn phải chú ý.
Nhưng mà, không biết từ lúc nào mà vẻ mặt của phu nhân luôn vui vẻ như vậy, lại còn trò chuyện với quản gia những việc lớn nhỏ trong nhà, còn nói chuyện thực đơn với đầu bếp, đây thực sự là một thay đổi thần kì.
Cô nhìn vào ảnh chụp siêu âm của con cùng ảnh cưới của hai người, thật ra thì hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, có người yêu mình cùng người mình yêu.