“Tình trạng hiện tại của Giang tiên sinh đã ổn định, nhưng mà tôi đề nghị gác lại những bài trị liệu cường độ cao cùng tất cả công việc, dù sao thì thân thể của anh ấy căn bản là không phù hợp để tiếp nhận…”
Bác sĩ nhiều tuổi đi ra khỏi phòng vẻ mặt bình tĩnh nói với Kelvin, nhưng một góc sâu nhất trong hành lang giờ lại đang có người nhẹ nhàng lắc đầu, ông ấy chính là bác sĩ riêng của nhà họ Giang, cũng xem như đã nhìn thấy Vũ Chính lớn lên. Nhìn thấy anh không thương tiếc thân thể của mình như vậy, làm sao mà không đau lòng cho được?
Kelvin đưa mắt nhìn bác sĩ đi xuống cầu thang rộng lớn cũng không nhịn được thở dài.
Ngọn đèn tường trong phòng ngủ nhàn nhạt mông lung, Hà Thư Mẫn ngồi bên cạnh giường Vũ Chính, lẳng lặng nhìn dáng vẻ đang ngủ say của Vũ Chính, hoàn toàn không giống như vẻ sắc bén ở công ty, nhưng lại giống như một đứa trẻ làm cho người ta đau lòng.
Vừa rồi thực sự xém nữa hù chết cô, sau khi cô đóng cửa phát hiện ra mình bỏ quên túi văn kiện nên đã quay trở lại, vừa mở cửa phòng thì từ xa đã nhìn thấy cả người Vũ Chính lệch sang một bên, còn chưa kịp chạy đến trước mặt anh thì anh đã ngã trên mặt đất.
Lúc đi đến bên cạnh anh thì phát hiện anh đang không ngừng run rẩy, chính mình cũng luống cuống chân tay, cô chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, hay là đến tột cùng chính cô cũng không biết mình đang sợ hãi hay là đau lòng.
Đúng, có lẽ cô không thể có được người con trai hào phóng ngày xưa, cô không quên được anh, đã nhiều năm như vậy, đàn ông bên cạnh cũng không thiếu, nhưng cô lại chưa từng rung động.
Cô nắm lấy tay Vũ Chính, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh, “Em có thể có một vị trì giống như cô ấy trong lòng anh không?”
Vũ Chính lại giương hàng mi lên, chậm rãi mở mắt ra, anh đang nằm mơ sao? Hinh Ý của anh đã trở lại, dường như luôn ở bên cạnh anh, chưa bao giờ rời đi.
Anh chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt má Hà Thư Mẫn, nở một nụ cười.
Hà Thư Mẫn tựa như bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, vẻ mặt kinh ngạc, rồi trong lòng lại tràn đầy vui mừng.
Mà đột nhiên dáng vẻ của Vũ Chính như đang thất thần, tay run lên sau đó chậm rãi bỏ xuống, hai đầu lông mày đều là vẻ thất vọng, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
Hà Thư Mẫn cũng lấy lại bình tĩnh, buông tay anh ra, như không có việc gì nói: “Vừa rồi anh ngất xỉu trong công ty, em cùng Kelvin đưa anh về nhà.”
Nhìn anh giống như đang rất mệt mỏi nên cũng không nói thêm câu nào, đôi mắt chỉ như đang yên lặng nhìn bức hình trên tường, rồi cười cười với anh.
“Bác sĩ nói anh mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi thật tốt đi, em về công ty trước.”
Vũ Chính chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cô đứng dậy, bước nhanh về phía cửa phòng, rồi lại nghe sau lưng có tiếng nói như không thể nghe thấy, “Cảm ơn em.”
Tay của cô đặt trên tay cầm cánh cửa, chỉ cảm thấy hốc mắt nong nóng, đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại. Động tác linh hoạt nhanh chóng như vậy, sợ chậm một bước thì nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.
Anh chỉ tưởng rằng mình là người kia, vậy mà cô mới vừa rồi còn vui mừng cái gì. nhưng mà vì sao cô lại có cảm giác này? Như là cho dù biết rõ anh chỉ xem mình là thế thân nhưng vẫn có cảm giác vui sướng tột cùng…
Vũ Chính chỉ yên lặng nhìn bức hình trên tường, vừa rồi khi vừa tỉnh lại, anh thật sự cho rằng mình không phải đang nằm mơ, cô thật sự đã trở lại.
Nhưng mà đây không phải cô, anh nhìn rất rõ mới phát hiện chính mình đang nằm mơ.
Giống như tháng trước lúc đi Mĩ, anh đã dặn dò mọi người sửa chữa lại cả căn phòng, màu sắc ấm áp lúc trước nay biến thành màu sắc trang nhã, tất cả mọi thứ trong phòng đều thay đổi, ảnh cưới bị hạ xuống, không còn gì cả.
Có thể anh vẫn còn uất ức, không thể xa cô được.
Căn phòng duy nhất còn giữ lại dấu vết của Hinh Ý có lẽ cũng chỉ có phòng chứa quần áo.
Phòng chứa quần áo hơn một trăm thước vuông, một bên treo quần áo của anh chỉnh tề, bên kia của cô. Lễ phục dạ hội của cô, tây phục của cô, váy của cô, giày cao gót của cô, hết cả đều còn nguyên. Cũng chỉ có ở phòng chứa quần áo này anh mới có thể tìm được bóng dáng của cô.
Trước kia, cô luôn giúp anh mặc quần áo trước sau đó mới đến mình, cô để anh ngồi trên chiếc ghế quý phi, tự mình nửa quỳ trên mặt thảm bằng lông dẹ giúp anh mang giày. Anh còn nhớ rõ mỗi lần cô giúp anh đi giày luôn mát xa bàn chân cho anh vài phút trước khi mang giày vào, như vậy giúp chân không quá cứng ngắc mà khó xỏ vào giày da. Anh biết rõ cho dù động tác của cô rất nhẹ nhàng thì chân của anh cũng không có cảm giác thoải mái. Nhưng mà anh vẫn cảm giác được vẻ cẩn thận của cô.
Mặc dù bên ngoài có tu sửa như thế nào, chỉ cần có căn phòng nho nhỏ này mới có thể làm cho anh vụng trộm mà nhớ đến cô là tốt rồi. Anh cũng chỉ dám làm như vậy, cẩn thận mà để ý như vậy.
Thậm chí người thân cận như Kelvun cũng hiểu được ông chủ đã bước ra khỏi bóng tối, mà Vũ Chính lại chỉ có thể dùng cách hèn mọn như vậy, mỗi ngày một mình đi vào phòng chứa quần áo, có thể nhớ đến cô như vậy.
Lúc Vũ Chính còn đang ngơ ngác với bức tranh trên tường thì chuông điên thoại trên tủ đầu giường cắt đứt suy nghĩ của anh.
Anh cầm điện thoại lên xem, là Lý Tử Ngôn.
Anh cũng không biết chuyện Vũ Chính bị ngất trong phòng, bởi vì Vũ Chính đã từng dặn dò Kelvin, một “việc nhỏ” như vậy không cần phải nói cho Lý Tử Ngôn cùng Giang mẹ biết, tránh làm cho bọn họ lo lắng.
“Hắc hắc, người anh em, gần đây có khỏe không?” Thật ra thì mỗi một lần lão Lý đều không tim không phổi như thế, nhưng trong lòng Vũ Chính biết rất rõ anh lo lắng cho mình hơn bất kì ai khác.
“Ừ, khá tốt.”
Lão Lý nghĩ trong lòng, giọng nói chẳng có tí lực nào như vậy mà cũng gọi là “khá tốt” sao? “Nghe nói gần đây cậu hợp tác khăng khít lạ thường với bà chị Hà kia hả. Người phụ nữ này luôn bắt nạt tôi như vậy nha. Năm đó làm cấp dưới của tôi chẳng giữ một chút mắt mũi cho tôi, mọi chuyện đều đối nghịch với tôi, giờ thì lại trở thành một cô gái ngoan ngoãn trước mặt câu.”
Vũ Chính biết rõ cậu ta lại bắt đầu lên cơn điên nên nói qua loa vài câu chấm dứt cuộc gọi, “Tuần sau tôi sẽ mở cuộc họp ban giám đốc quý này, không có rảnh như vậy.”
“Này, này, tôi còn…” điện thoại bị cúp.
Hơn mười năm làm bạn, Lý Tử Ngôn làm sao mà không hiểu anh?
Đã buông xuôi rồi, làm sao có thể? Giang Vũ Chính mặc kệ công ty bên tổng bộ JL, gắng sức ở lại Giang Lâm, còn không phải là vì tin tưởng chờ đợi Lâm Hinh Ý sẽ có một ngày trở về sao.
Thật ra thì ông chủ JL mà giới truyền thông Mĩ nhất trí tán dương là “Kì tài kinh doanh” cũng chỉ là một đứa ngốc trên thế giới này.
Hang động lớn bên bờ biển PerthAustralia, Hinh Ý đứng cách vách núi năm mét, nhìn ra đường chân trời phía xa.
Mà Dư Chân vẫn còn đứng ở mép vực, dang hai tay ra, nhìn những cơn sóng lớn xô đập vào đá, trong lòng có một loại thoải mái vui vẻ nói không nên lời, dường như tất cả những chuyện phiền muộn hay công việc đều ném ra sau đầu.
Đây chính là nguyên nhân tại sao anh lại yêu thích việc một mình đi du lịch, có thể bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ mang theo thân thể của mình đi.
Chẳng qua là nếu cùng đồng hành cùng với người con gái xinh đẹp khí chất sau lưng này, vậy nhất định lại càng tuyệt vời. Thật ra thì anh ghét nhất việc cùng đi du lịch với phụ nữ, lúc thì nói sợ mệt, lúc lại nói sợ nắng. Nhưng mà vị Tâm Ý này thì không, trên đường đi đến biển, rồi lại lên núi cũng không kêu mệt mỏi, tĩnh lặng giống như không hề tồn tại.
Anh quay người lại, vẻ mặt buồn cười nhìn cô, “Cứ như em thì làm sao mà thưởng thức cảnh đẹp được chứ, mau tới đây, đến đây cảm nhận nó đồ sộ bao nhiêu đi.” Vừa nói vừa ngoắc cô, ý bảo cô đi tới gần vách núi.
Hinh Ý lễ phép cười cười với anh, lắc đầu, dáng vẻ tôn kính mà xa lạ.
Vẻ mặt anh tràn đầy ẩn ý hỏi: “Em sợ độ cao sao?”
Hinh Ý tiếp tục lắc đầu.
“Sợ nước?” anh tiếp tục không buông tha hỏi.
Vẫn lắc đầu.
“Vậy thì khó hiểu thật, cái gì cũng không sợ, vậy làm sao lại không dám tới?”
Vẻ mặt Hinh Ý cũng bất đắc dĩ nói, “Tôi không biết.” Cô không sợ độ cao cũng không sợ nước, nhưng khi hai người cùng đến đó thì cô sẽ sợ hãi lạ thường, thậm chí còn muốn nôn.
Dư Chân đành phải đi trở lại, kéo tay của cô, dẫn cô đi đến vách núi. Hinh Ý không nghĩ tới anh ta sẽ kéo tay mình, muốn tránh ra nhưng mà đất đá lúc này quả là trơn, hơn nữa mặt bằng rất nhỏ, cô lại càng không dám.
Dư Chân để cho cô đứng trước người mình, hai tay nắm lấy tay của cô.
Hinh Ý nhìn thấy nửa người của mình dường như đang treo trên bầu trời nơi vách núi, cơ thể căng cứng, nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống dưới.
Mà Dư Chân ở sau lưng cô lại dịu dàng nói: “Mở mắt ra, nhìn ngắm kì tích của thiên nhiên đi. Cái này sẽ không làm em sợ hãi đâu, chỉ làm cho em cảm thấy thư thái vô tận mà thôi.”
Hinh Ý tuy rất sợ hãi nhưng xác thực cũng muốn ngắm nhìn kì quan này, vì vậy chậm rãi mở mắt ra, cơ thể cũng bắt đầu mềm mại, không hề cứng ngắc như vừa rồi.
Sóng lớn đánh vào mỏm đá, thanh âm đinh tai nhức óc, cô lúc này mới hiểu được vì sao anh ta nhất định phải kéo mình đến đây xem, thì ra thị giác cùng thính giác kết hợp lại mang đến một cảm giác kì lạ như vậy.
Dư Chân đứng sau cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt phiêu đãng từ những sợi tóc của cô, còn có cơ thể của cô truyền đến độ ấm như vậy thì thân thể cũng tự giác nóng lên.
Anh đành phải lớn tiếng cười nói: “Nhìn xem, có tôi ở đây, có gì phải sợ?”
Hinh Ý nghe thấy câu nói này, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, nhớ đến khi còn du học bên Mĩ cùng Giang Vũ Chính đi ngắm thác nước Niagara. (thác nước nằm ở sông Niagra Bắc Mĩ, nằm ở đường biên giới của Mĩ và Canada)
Anh cũng đứng phía sau mình như thế, mà cô lúc đó một chút căng thẳng cũng không có, có chút hăng hái nhìn cầu vòng trên thác nước.
Vũ Chính trêu đùa hỏi: “Không phải rất sợ sao?” anh biết rõ cô rất sợ, cũng biết vì sao cô lại không sợ, nhưng mà vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Nét mặt cô tươi cười như hoa, quay đầu lại nói: “Có anh ở đây, em sợ cái gì?”
Hai tay Vũ Chính đặt bên hông cô càng ôm chặt hơn, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, cũng nhìn về phía cầu vòng, khuôn mặt tràn ngập vui sướng.
Khi đó bọn họ cũng không biết, cầu vòng tuy đẹp nhưng lại rất ngắn ngủi.
Hinh Ý định thần lại, muốn tránh đi cánh tay của Dư Chân, nhưng Dư Chân lại cầm chặt hơn, anh suy nghĩ, nếu có thể nắm như vậy, cả đời không buông ra thì hẳn là tốt biết mấy.
“Làm bạn gái của anh được chứ?” Anh ở phía sau lớn tiếng nói.
Hinh Ý sững sờ, xoay người lại đẩy anh ra xa vài bước, giãy ra khỏi tay anh, đi lên trên.
“Đến tột cùng là em đang sợ cái gì?” Dư Chân không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ lớn tiếng hỏi. Anh biết rõ cô là người có bí mật, trước khi rung động với cô cũng không có ý định tò mò chuyện của người khác. Nhưng mà anh lại không thể kìm nén được mà sa vào.
“Tôi đã từng kết hôn.” Hinh Ý dừng bước, rồi lại tiếp tục đi.
“Đã từng kết hôn? Vậy không phải hiện tại độc thân sao.” Anh thận trọng tiến công.
Hinh ý vẫn không ngừng lại.
Anh chạy lên trước giữ lấy cô, hỏi: “Em còn muốn trốn tránh đến khi nào?”
Hinh Ý không ngờ đến người này lại nói ra lời như vậy, cả người còn đang ngây ngẩn.
“Bắt đầu từ lần đầu tiên anh gặp em, anh chỉ biết em là một người có quá khứ. Anh mặc kệ em đã ly hôn hay đã kết hôn, tất cả đều không sao cả. Anh chỉ muốn em cho mình một cơ hội bước ra khỏi bóng tối, anh cũng muốn em cho anh một cơ hội giúp đỡ em, anh không muốn nhìn thấy em không vui. Tuy rằng em có thể cảm thấy chuyện chỉ mới quen biết một tuần lễ đã bị người khác theo đuổi, nhưng mà anh rất nghiêm túc, mặc kệ em có đồng ý ở bên anh hay không, anh chỉ muốn giúp em.” Anh nói xong một hơi rồi nhìn vào ánh mặt của cô.
Hinh Ý chỉ cảm thấy hai người họ thật giống nhau, luôn bá đạo như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng có chút giống, Vũ Chính có đôi mắt hai mí thật sâu, đôi mắt sâu thâm thúy như biển rộng vô tận.
Cô thấy sao mình thật vô dụng, bất kể ở đâu, ở bên cạnh ai cô cũng nhớ đến anh, cô thừa nhận, cô nhớ anh, lo lắng cho anh, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lại dày vò như vậy.
Dư Chân nhìn ánh mắt mê ly của cô, nghiêm túc hỏi: “Có thể cho anh một cơ hội không?”
Hinh Ý cũng nhìn vào trong ánh mắt anh.