Hinh Ý vội vàng chạy đến vững vàng ôm lấy anh, mà anh cũng có thể đem toàn bộ sức nặng đặt trên người cô.
Cô dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy anh, muốn cứ như vậy, vĩnh viễn đều không buông tay.
Mặt của cô dán vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, lòng mệt mỏi chua xót, nước mắt lại không tiếng động mà rơi xuống, cứ như vậy đứng ôm anh khóc nức nở.
Giọng nói của Vũ Chính từ đỉnh đầu cô truyền đến, “Đừng khóc, em cười xinh đẹp như vậy, không nên khóc. Đứng lâu quá rồi anh mệt chết đi được.” Tiếng cười hình như từ trong lồng ngực của anh rơi vào tai cô. Tay của anh ôm lấy bời vai cô, những ngón tay gầy đến xương kia làm cho vai cô đau nhức.
Thật vất vả mới vừa ôm vừa kéo anh đến ngồi lên ghế sofa duy nhất trên gác, hai người đều thở gấp, hơi thở nhẹ nhàng quấn lấy nhau, căn phòng vô cùng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng sóng biển, không có một âm thanh nào khác.
Hinh Ý đứng bên cạnh ghế sofa cúi đầu nhìn chân của anh, gầy như vậy, mặc quần ngủ vào thoạt nhìn trống rỗng, làm cho người ta đau lòng.
Cả thân thể Vũ Chính đều dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại làm cho mình thoải mái hơn, một hồi lâu mới nói: “Đêm nay không phải em họp mặt với bạn học không về sao?” Giọng điệu rất nhẹ, cố gắng làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thư thái.
Nhưng mà lọt vào tai cô lại đều là bi thương, cẩn thận như vậy, hèn mọn như vậy. Cô không muốn để cho tiếng nức nở của mình bị anh nghe thấy nhưng vẫn thút thít nói: “Nhớ anh, cho nên trở về.” Cứ để cho cô ích kỉ một lần đi, cứ để cho cô nhiệt tình với anh một lần đi, cô thật sự không muốn bất kì thứ gì, cô chỉ muốn có anh.
Anh không nhìn cô, ánh mắt lẳng lặng rơi trên tấm ảnh trên sàn nhà, ánh mắt có chút hoảng hốt, như là đang nhớ tới điều gì đó, khóe miệng nhếch lên, sắc mặt nhu hòa đến mơ hồ, như đang tự mình lầm bầm: “Anh cũng rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ. Nằm trên giường nhưng có thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ, trong lòng trống rỗng, như là bị mất đi thứ gì đó.” Khi đó anh nhớ tới đã từng nói Kelvin cất cuốn album ảnh cưới lên căn gác nhở lầu ba.
Hai năm trước tình trạng hồi phục của anh vẫn chưa tốt như bây giờ, tay phải vẫn không thể tự do hoạt động, nhưng mỗi lần đến biệt thư van biển ở New York đều nhịn không được mà lật đi lật lại xem cuốn ảnh cưới trong thư phòng. Anh không muốn làm cho chính mình chìm quá sâu trong những thương nhớ vô bờ bến, anh sợ chính mình sẽ phát điên lên. Vì vậy anh bảo Kelvin cất nó vào căn gác nhỏ này, bởi vì chỗ này anh không thể lên, anh nghĩ, có lẽ không nhìn thấy những kỉ niệm kia thì ít nhất cũng sẽ không nhớ cô như vậy.
Nhưng từ đầu năm nay, trị liệu của anh bắt đầu hiệu quả, khi anh có thể chống nạng bước đi thì liền không có cách nào bắt chính mình không lên đây. Mặc dù té đến mặt mũi bầm dập nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng.
Lúc Kelvin giúp anh thu dọn giấy tờ đem ảnh chụp để lại trong thư phòng thì anh lại dùng giọng điệu kiên quyết và lãnh đạm nói anh ta để nó lại căn gác.
Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao mình lại làm một việc nhàm chán như vậy, Giang Vũ Chính cũng chỉ có thế mà thôi. Cho dù chỉ có thể vụng trộm nhớ đến cô trong những đêm dài cô đơn, vụng trộm liếc nhìn cô một cái, như vậy cũng đã rất thỏa mãn.
Hinh Ý nhìn ánh mắt mơ màng cùng nụ cười khổ nơi khóe miệng thì giống như không thể thở được, nước mắt rơi nhòa hai mắt. Cô ngồi xổm xuống, đứng bên cạnh ghế sofa dùng tư thế kì quái mà ôm lấy chân anh, dùng hết toàn lực mà ôm, dán sát mặt vào đùi anh, nức nở nói: “Rốt cuộc anh còn muốn tra tấn em đến khi nào…đến khi nào đây? Em đã rất có gắng…rất cố gắng…rất cố gắng…vì sao vẫn như vậy? Ô ô…” Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt làm cho quần ngủ của anh ướt một mảng.
Vũ Chính cúi đầu nhìn cô ôm lấy đôi chân không hề có cảm giác của mình mà run rẩy, tay dịu dàng vuốt đầu cô, từng cái từng cái nhẹ nhàng vỗ về, thương yêu nói: “Rất xin lỗi, đều tại anh không tốt. Đừng khóc, được không?” tiếng khóc nhẹ nhàng mà nức nở của cô làm cho anh đau lòng, lại thoáng cái run rẩy làm cho anh mờ mịt không biết phải làm sao.
Hinh Ý khóc thật lâu mới ngừng được, lúc này mới phát hiện thì ra đôi chân đang bị cô ôm lấy của anh lạnh như băng, cứng ngắc giống như một khối băng, còn đang nhẹ nhàng mà rung động.
Cô ngẩng đầu lên chất vấn: “Sao lại mặc ít quần áo như vậy?”
Anh nhìn xem dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc lúc này của cô, nhớ tới dáng vẻ cô gái nhỏ ôm lấy chân anh khóc la thảm thiết, vẻ mặt càng dịu dàng, cười nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy ngồi trên đùi anh.
Hinh Ý đứng dậy theo anh, không để cho anh dùng một chút sức nào, do dự có nên ngồi lên đùi anh hay không, cô đau lòng.
Mà anh lại hai tay ôm lấy eo cô, đụng vào chỗ mẫm cảm nhất của cô, làm cho cô mềm nhũn, rơi vào trong lồng ngực anh. Dù cho phần eo của anh đã đau đến nỗi anh sắp chịu không nổi nữa, nhưng mà anh lại không có cách nào trơ mắt ra nhìn cô rời khỏi anh một lần nữa, lúc này đây, anh muốn ôm cô thật chặt, không cho cô đi.
Cô ôm chặt lấy anh, muốn đem hơi ấm của mình truyền cho anh, mặt dán chặt trên lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, không nhanh không chậm, làm cho đáy lòng cô tuyền đến một cảm giác mềm mại. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng một chữ cũng không thể nói ra được. Chỉ muốn ôm anh như vậy, không nói gì cả, cứ ôm anh như vậy không buông tay, cả đời cũng không buông tay.
Vũ Chính cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy thân thể anh của cô ngày càng siết chặt, vẻ vui sướng trên mặt ngày càng rõ, cuối cùng vẫn nhịn không được cười đến ho khan.
Hinh Ý lại theo phản xạ tự nhiên đứng lên, vẻ mặt khẩn trương nói: “Còn cười nữa? Tay lạnh như vậy, ở trong này quá lạnh, đi xuống đi.” Tay nắm lấy bàn tay đông cứng của anh, lòng xót xa không thôi.
Cô buông tay anh ra, giúp anh cầm đôi nạng lên, nhưng anh lại kéo lấy tay cô không buông, trên mặt mang theo một vẻ bất đắc dĩ cùng tự giễu, chậm rãi mở miệng: “Gọi quản gia lên đi, anh không thể tự mình đi xuống được.” Thật ra thì trước kia cũng đã từng thử, nhưng mà không có một lần nào thành công, dường như mỗi lần đều lăn xuống.
Hinh Ý đưa lưng về phía anh, nghe thấy vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói của anh, một giọt nước mắt rơi trên mặt. Nhìn thấy vừa rồi anh cầm đôi nạng rất thành thục, khẳng định đây không phải lần đầu tiên, trước kia mỗi lần khi đi lên, anh làm sao xuống dưới đây? Quản gia nhất định không biết anh đi lên, cô có thể tưởng tượng được rốt cuộc anh đã “đi” xuống dưới thế nào.
Cắn cắn môi, cô không để cho anh nghe thấy bản thân mình đau lòng cho anh mà run rẩy nên vội vàng đi ra ngoài.
Phòng ngủ được thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải, ánh đèn sáng tỏ, Hinh Ý nhìn thấy sắc mặt Vũ Chính tái nhợt, nhớ tới vừa rồi lúc quản gia ôm anh nhẹ đặt lên chiếc ghế sofa trong góc phòng ngủ, trên mặt anh ẩn nhẫn một vẻ thống khổ, còn có một tay vịn chặt lấy eo. Cô lo lắng ngồi bên cạnh anh hỏi: “Gọi bác sĩ riêng tới được không?”
Mà Vũ Chính chỉ nhìn cô cười yếu ớt lắc đầu, an ủi cô: “Không sao đâu.” Giọng nói không có chút lực nào.
Hinh Ý biết rõ anh rất quật cường, chỉ yên lặng đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, ngồi xổm xuống bên cạnh chân anh, nhẹ nhàng vén ống quần của anh lên, lộ ra đôi chân gầy yếu lạ thường, làn da cũng tái nhợt.
Cô cẩn thận nâng chân của anh lên bỏ vào trong nước, cho dù có ngâm trong làn nước ấm áp thì chân của anh cũng lạnh buốt không một hơi ấm, muốn đem nhiệt độ trong lòng bàn tay của mình truyền cho anh như đều không thể.
Mà cả cơ thể Vũ Chính đều dựa vào ghế sofa, nửa người dưới vốn không cảm giác được lại như có một loại sức mạnh truyền đến làm cho anh cảm thấy thư thái, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hưởng thụ thời khắc an nhàn khó có được này.
Hinh Ý nhìn những ngón chân co quắp lại của anh, hai tay mát xa bàn chân mềm mại của anh, nhớ tới vừa rồi lúc quản gia ôm anh xuống, không có giày đỡ lấy nên bàn chân rũ xuống gần thành một đường thẳng, không có chút sức sống nào. Mà Vũ Chính lại nhắm chặt hai mắt, giống như một bức tượng mà không một ai có thể nhìn thấy thấu được lòng anh.
Nhưng mà Hinh Ý lại có thể cảm giác được anh đang quẫn bách, một chút biểu cảm của anh cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, loại bất lực bi thương đánh thẳng vào trái tim cô, không cho cô bất kì cơ hội nào để thở.
Những giọt nước mắt của cô không một tiếng động mà rơi xuống, bọt nước nho nhỏ long lanh như những tinh linh (những sự vật có linh hồn thuần khiết, giống nhu thiên sứ). Nếu quả thật có tinh linh thì có thể cầu nguyện cho anh có thể đứng dậy một lần nữa được không. Cô nguyện ý dùng tất cả để đổi lấy việc anh có thể như những người bình thường khác đi lại khắp nơi.
Vì không muốn làm cho nước mắt của mình càng rơi càng không thể khống chế được, cô nhẹ giọng hỏi: “Thư thái như vậy sao?” Tay vẫn còn đặt trên huyệt đạo bàn chân anh.
Vũ Chính cười cười, nhẹ nói: “Ở cùng em, thế nào cũng thoải mái cả.” Giọng nói bình tĩnh, thỏa mãn như vậy, như là đang có tất cả, được nhìn thấy đỉnh đầu cô, nhìn thấy cô cúi đầu bận rộn vì chính mình. Anh từng cho rằng sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, anh cho rằng cho sẽ không trở lại nữa. Nhưng mà anh đã đợi được cô, không phải sao? Ít nhất lúc này, anh cảm thấy mình đã đợi được.
Trong bóng đêm yên tĩnh, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, mặt biển rất tĩnh lặng, làn nước cũng an nhàn giống như không muốn phát ra tiếng động nào, chỉ vỗ vào bờ theo quy luật.
Không có ánh trăng rọi vào phòng ngủ, nhưng ngọn đèn tường mờ nhạt lại huyền ảo trong phòng lại làm cho sự yên lặng thêm nồng đậm, dịu dàng chiếu rọi cho hai người đang ôm nhau ngủ trên giường.
Hai người bọn họ chỉ lẳng lặng ôm nhau như vậy, cảm thụ hơi ấm truyền đến từ đối phương, như một cặp song sinh, quấn quýt với nhau. Không sao cả, chỉ bởi vì yêu, yêu làm cho bọn họ không muốn giữa hai người có một chút khoảng cách nào.
Hinh Ý nghe tiếng thở đều đều của anh lúc ngủ say, hơi thở đều là hương vị của anh, hương thị quen thuộc chỉ thuộc về Giang Vũ Chính làm cho cô cảm thấy ấm áp mà nghẹn ngào. Mặc dù đang rất thỏa mãn nhưng cũng chìm trong vô tận mời mịt. Nhưng, hãy để cho cô tạm thời ích kỉ một lần đi, cô muốn sự ấm áp của anh, sự ấm áp chỉ thuộc về một mình cô.