Hinh ý đột nhiên mở mắt ra, thì ra thật sự chỉ là một giấc mơ, chỉ là mơ. Cô nhìn xung quanh, thì ra đang ngồi trên trực thăng, chính mình vẫn còn đang bị cố định vững chắc trên chiếc giường cáng, nhưng nhìn xung quanh đều không có Vũ Chính. Cô lập tức dùng tiếng Pháp hỏi y tá, nhưng các y tá đều không biết.
Cô đang cảm thấy lo lắng thì lúc này máy bộ đàm của phi công phát ra âm thanh: “Xin tất cả các phi công hãy chú ý, đã tìm được xác của nạn nhân nam , nhưng vẫn còn dấu hiệu của sự sống. Xin tất cả các máy bay hãy chấm dứt tìm kiếm, trở về căn cứ.”
Rất ngắn gọn, nhưng lại làm cho nỗi bất an của Hinh Ý nhẹ đi, Vũ Chính còn sống, giấc mộng không phải thật, Vũ Chính của cô không sao, thật tốt. Sau đó vì thể lực còn kém nên cô lại thiếp đi, giấc ngủ cực kì yên ổn.
Khi tỉnh lại thì Hinh Ý lại trông thấy bác sĩ, vị bác sĩ người Pháp hỏi cô một số vấn đề sức khỏe, bởi vì vội vã muốn đi gặp Vũ Chính cho nên trả lời có phần hấp tấp. Cuối cùng bác sĩ nói với cô: “Không có gì đáng ngại, chắc là ngày mai có thể xuất viện.” Sau đó thì bước ra khỏi cửa.
Trước khi bác sĩ ra khỏi cửa Hinh Ý đã kịp thời hỏi một câu: “Còn người cùng tôi, chính là người đi trượt tuyết cùng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngày mai anh ấy có thể xuất viện không?”
Bác sĩ người Pháp hơi ngẩn người hỏi: “Vị kia cùng đi với cô sao? Hiện tại anh ấy đang ở trong phòng ICU, tôi không phải bác sĩ chính cho anh ấy cho nên không biết tình trạng của anh ấy thế nào.” Thật ra cho dù có biết rõ thì anh ta cũng không nói ! Đôi vợ chồng còn trẻ như vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó cũng thật đáng tiếc nha. (ICU – Intensive care unit: phòng hồi sức cấp cứu, phòng dành cho các trường hợp đặc biệt nghiêm trọng)
Hinh Ý cũng ngây ngẩn cả người, ICU, Vũ đang ở trong ICU. Cô liều lĩnh giật chiếc kim tiêm xuống, xông thẳng ra ngoài. Bác sĩ muốn ngăn cản cô, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi dừng lại.
Hinh Ý chạy lòng vòng trong hành lang bệnh viện, cô không biết phòng ICU ở đâu. Cô dừng lại, bắt lấy tay một y tá, giọng run rẩy hỏi: “ICU ở đâu?” Trên thực tế toàn thân cô đều đang run rẩy, y tá chấn động và kinh ngạc nhìn cô, nói không ra lời. Cô hét to một lần nữa: “ICU ở đâu?” Mọi người trong hành lang đều bị tiếng hét của cô hấp dẫn sự chú ý. Cô chưa từng có biểu hiện như vậy, bộ dạng giống như đang nổi điên, đôi mắt đỏ hồng nhìn y tá chằm chằm. Y tá nói: “Lầu ”. Ngày hôm đó trong bệnh viện, cả ngày mọi người đều bàn tán về việc một người phụ nữ châu Á chân trần chạy như điên trong hành lang bệnh viện.
Khi cô đến phòng ICU, hỏi y tá chịu trách nhiệm ở đó thì nước mắt đã rơi đầy mặt, nức nở hỏi y tá về chuyện của Vũ Chính. Y tá nói người bệnh đang được giải phẫu, chủ yếu là tổn thương não bộ cùng xương sống, còn có cả nội tạng. Muốn biết tình trạng chi tiết thì phải hỏi bác sĩ chính.
Lúc này, một bác sĩ người Pháp bước ra từ phòng phẫu thuật. Hinh Ý lập tức chạy đến bắt lấy tay ông ta hỏi: “Người đang ở trong kia, anh ấy hiện tại thế nào rồi?”
Bác sĩ trầm ngâm một lát: “Cô đã là vợ của anh ta thì chúng tôi tất nhiên phải giải thích cho cô về tình trạng lúc này của bệnh nhân. Tình trạng hiện giờ của chồng cô thật sự không được tốt. Đội cứu hộ của chúng tôi đã phát hiện ra anh ta ở trên vách đá, do từ trên cao rơi xuống nên ngoài bị thương ngoài da thì não và một số cơ quan nội tạng của bị tổn thương, trong lúc cấp cứu đã nhiều lần xuất hiện tình trạng tụt huyết áp nghiêm trọng và phải nhiều lần dùng biện pháp kích tim. Cổ, xương cột sống cũng bị gãy, có khả năng sẽ gây nên tổn thương cột sống. Bây giờ còn đang trong tình trạng hôn mê. Hiện tại chúng tôi vẫn còn đang làm phẫu thuật, hy vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý…”
Hinh Ý ngã ngồi trên mặt đất, nhìn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật. Chính cô cũng không biết mình đã nghe được những gì, cô chỉ biết câu “Hãy chuẩn bị tâm lý” có ý gì. Sao có thể như vậy? Giấc mộng là giả nhưng không ngờ lại thành sự thật. Cô vùi đầu thật sâu vào hai cánh tay, vì cô, đều là vì cô mà Vũ Chính mới trở nên như vậy. Nếu như cô không hiếu thắng như vậy, không kiêu ngạo như vậy…Vũ Chính cũng sẽ không vì cứu cô mà rơi xuống núi. Nhiều chỗ bị thương như vậy, sẽ rất đau , Vũ Chính của cô có phải rất đau không? Chính cô cũng rất đau, đau đến mức trái tim như thắt lại, nước mắt rơi xuống mang theo vị nhàn nhạt của thuốc sát trùng, càng rơi càng nhiều.
Không biết qua bao lâu, cô lờ mờ nghe được tiếng bước chân, tưởng rằng đã làm xong phẫu thuật, thật nhanh ngẩng đầu lên, thì ra là người lớn hai nhà chạy tới. Mẹ Lâm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng như vậy của con gái, kinh hãi thiếu chút nữa thì té xỉu. Vội vàng chạy đến đỡ con gái dậy, đem cô ôm chặt vào lồng ngực, vuốt tóc của cô nói: “Không có chuyện gì đâu, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lời nói cũng nghẹn ngào, càng nói thì Hinh Ý càng khóc lớn.
Mà mẹ Giang thì chỉ nhìn vào cửa phòng phẫu thuật, bà là một người gia giáo, tuy chồng mất sớm nhưng vẫn nuôi dạy một đưa con xuất sắc như vậy. Bà tin con mình nhất định có thể vượt qua ải này, nhất định có thể.
Đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc đã tắt, nhìn thấy bác sĩ từ bên trong bước ra, lòng của mỗi người đều căng thẳng, giống như đã chờ đợi một thế kỉ, cùng nhau chờ đợi kết quả, cùng đợi lời tuyên án.
Bác sĩ chậm rãi tháo khẩu trang xuống nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Não của người bệnh đã chết, người bệnh đã vĩnh viễn sống đời sống thực vật. Nếu như mọi người đồng ý tháo thiết bị hô hấp ra thì có thể tuyên bố tử vong.”
Mẹ Giang nghe xong thì lập tức ngất đi, quản gia nhà họ Giang đứng bên cạnh lập tức đỡ lấy bà, đưa bà đến phòng bệnh.
Ngọn đèn trắng toát trong bệnh viện phủ trên khuôn mặt Hinh Ý cũng đang là một mảnh trắng bệch.
Y tá đẩy Vũ Chính ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy mỗi người đều đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của anh thì đều không nhịn được mà há miệng thở dốc vì kinh ngạc. Bộ dạng vô cùng thê thảm, đầu của anh sưng lớn, hai mắt đen nhánh nay bầm tím, phần xương sọ bên phải lún vào, bởi vì cằm bị gãy xương nên mí mắt phải cũng bị đọng máu tím xanh, chỗ khí quản bị rạch ra gắn máy thở, xoang mũi cũng gắn hai cái ống.
Mẹ Lâm chịu không được quay đầu đi, không dám nhìn.
Chỉ mình Hinh Ý nhìn Vũ Chính, ánh mắt dịu dàng như nước. Vũ Chính của cô còn thở, sao có thể gọi là chết được? Cô sờ lên ngón tay còn đeo nhẫn cưới của Vũ Chính, nơi này vẫn còn truyền đến hơi ấm. Cô ngồi xổm xuống, ghé vào tai anh nói: “Em sẽ không buông tha cho anh, anh cũng không được buông xuôi.” Đang trong tình trạng hôn mê sâu nên Vũ Chính không có bất kì phản ứng nào, nhưng cô biết rất rõ anh đã nghe thấy.