Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

quyển 2 chương 21: lời thề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba năm sau

"Được rồi, tôi đi liền bây giờ đây, đại khái nửa giờ nữa sẽ tới… Đồ tôi đều chuẩn bị tốt hết rồi, nếu họ tới trước thì nhờ họ chờ tôi chút…” Một người mang kính mặt búp bê mang theo một túi văn kiện từ tòa nhà đi ra, vừa đi vừa nói điện thoại, chờ anh ta đến được bãi đỗ xe công ty mới phát hiện không ổn.

“Sao vậy?" Anh ta hỏi.

Lái xe từ sau nắp máy đang mở rộng ló đầu ra, "Xe có chút vấn đề, khởi động không được.”

“Chuyện gì đây?” Mặt búp bê đi tới, "Phải mất bao lâu mới sửa được? Tôi đang gấp.”

“Tôi đang xem… Hay là đổi xe khác cho anh?”

Mặt búp bê gật gật đầu, vừa định nói cũng được, vừa khéo một người thanh niên trẻ tuổi đi ngang.

"Xe dở chứng hả?” Cậu ta chạy tới, lên tiếng chào hỏi mặt búp bê, “Giám đốc Lý.”

Mặt búp bê gật đầu, anh đã gặp qua chàng trai này, là nhân viên mới đến công ty thực tập không lâu, bình thường đều làm mấy việc chạy chân lặt vặt, rất chịu khó, thực khiến đồng nghiệp ưa thích.

“Có phải không khởi động được không? Để tôi tới coi giùm cho.”

Nói xong cậu ta liền thuần thục kiểm tra động cơ, vài cái đã tìm ra chỗ có vấn đề.

“Chuyện nhỏ thôi, năm phút là xong,” chỉ thấy cậu linh hoạt chuyển tới dời lui đống dây nhợ linh kiện phức tạp, nói cậu không phải chuyên nghiệp chỉ sợ không có ai tin.

“Sao cậu biết nhiều như vậy?" Mặt búp bê nhìn động tác cậu có chút kinh ngạc.

Chàng trai ngay cả đầu cũng không ngẩng, thuận miệng đáp, "Học từ sư phụ tôi.”

Mặt búp bê lại càng không hiểu, tuy công ty họ thành lập vẫn chưa tới ba năm, cũng không nổi tiếng đến mức lọt vào danh sách Fortune , nhưng lúc nhận người cũng yêu cầu học lực tối thiểu là sinh viên chưa tốt nghiệp, sao lại ngoại lệ mướn một công nhân sửa xe?

Fortune , QT là Ngũ Bách Cường, là bảng xếp hạng danh sách công ty lớn nhất Hoa Kỳ theo tổng thu nhập mỗi công ty. Nó là một chuyên trang của CNN.

“Cậu tên Tiếu…” Anh nhất thời nghĩ không ra.

"Tiếu Tùng Dương, ngài gọi tôi Tiểu Dương là được."

Nghe tên đó, trong đầu mặt búp bê chợt lóe linh quang.

“Tiếu tổng của tập đoàn Tiếu Thị là…?”

Tiếu Tùng Dương cười hắc hắc, “Là ba tôi.”

Mặt búp bê hoảng hồn cả nửa ngày, "Vậy sao cậu lại tới chỗ chúng tôi thực tập?"

“Tôi muốn sửa xe, ba tôi không cho, nói là cũng không thể sửa xe cả đời, tôi lại không thích tới công ty ổng, người bên đó cả ngày coi tôi như con nít, cho nên liền qua đây,” cậu hai ba câu giải thích xong, vỗ vỗ tay, "Xong rồi, ngài coi thử.”

Lái xe phát động xe, thật đúng là một phát liền nổ, đối một đứa nhóc dáng vẻ bình thường không khỏi cũng một bộ kính nể, "Được a tiểu tử."

“Biết chút thôi, sau này có việc cứ kêu tôi, tùy kêu tùy đến," cậu khoát tay.

“Được đó!”

Cậu ta lại cáo biệt mặt búp bê, “Tôi tới cục an toàn thực phẩm đưa cái văn kiện, không quấy rầy ngài nữa.”

“Cục an toàn thực phẩm? Tôi vừa lúc tiện đường, tôi đưa cậu đi.”

"Không cần không cần, tôi có xe," cậu khoát tay, “Cảm ơn nha.”

Lời còn chưa dứt cậu ta đã xoay người chạy mất, mặt búp bê nhìn thấy cậu ta tiến vào một chiếc QQ, rẹt rẹt nổ máy lái đi, khi đi ngang còn rất lễ phép ấn còi một cái.

Mặt búp bê lên xe, lái xe còn đang khen Tiếu Tùng Dương không dứt miệng, "Tên nhóc đó sau này nhất định có tiền đồ, vài năm nữa lại có thêm một tổng giám đốc."

Lời lái xe nhắc nhở mặt búp bê, “Đúng rồi, tổng giám đốc đâu? Cả ngày nay tôi không thấy cậu ấy.”

"Nghe người ta nói hôm nay hình như là kỷ niệm ngày thành lập trường bên trường cũ của tổng giám đốc, tổng giám đốc được mời qua diễn thuyết."

Yên Đại trăm năm nghênh đón kỷ niệm ngày thành lập trường của nó, trên bục ngồi trong hội trường giờ phút này ngồi đầy người, phía cuối hội trường còn đông nghìn nghịt đứng một đám, ngay cả hành lang cũng bị người chiếm dụng, mọi người đều đang chờ vị học trưởng đã tốt nghiệp sáu năm quay về trường diễn thuyết.

Kinh lịch của vị học trưởng này rất truyền kỳ, lúc còn ở trường là Chủ tịch hội sinh viên trường, thành tích vượt trội, thanh danh truyền xa, được lưu lại làm nghiên cứu sinh nhưng lại buông tha, ở nước ngoài bồi dưỡng hai năm sau đó về nước tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, nhưng không được bao lâu liền mang theo vài người ra tự lập môn hộ, ngắn ngủi hai năm liền đem một công ty nhỏ phát triển thành công ty dẫn đầu trong ngành, vượt qua rất nhiều xí nghiệp cỡ lớn, bản thân anh cũng được truyền thông vinh danh nhân vật truyền kỳ của ngành.

Trong một mảnh náo động ồn ào, Lăng Đạo Hi khoan thai lên bục, anh đã không phải lần đầu tiên đứng nơi đây, điển lễ khai giảng mười năm trước, điển lễ tốt nghiệp sáu năm trước, anh đều từng đứng ở vị trí đồng dạng, đối mặt dưới đài vô số ánh mắt, thời gian thay đổi, những người sở hữu ánh nhìn thay đổi, nhưng hi vọng trong những đôi mắt đó lại chưa bao giờ đổi thay.

Anh hắng giọng, chậm rãi mở miệng, "Tôi biết, mọi người hôm nay tới đây, đều là muốn nghe lịch sử gây dựng sự nghiệp của tôi, nhưng mà, chủ đề hôm nay tôi diễn thuyết, là tri ân..."

Kỳ Đông từ sân huấn luyện đi ra, còn đặc biệt đi vòng qua hồ nhân tạo một chuyến, hoa sen trong hồ vẫn nở tươi kiều diễm.

Hắn còn nhớ năm đó khi đội thuyền luyện tập nơi đây, những hoa sen lá sen luôn gây trở ngại họ huấn luyện, làm cho người ta hận không thể đem chúng nhổ sạch tận gốc, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy, có chúng sinh trưởng nơi đó so ra vẫn tốt hơn.

Hắn đi qua sân trường quen thuộc, trên sân bóng vĩnh viễn không thiếu những thân ảnh đang chơi bóng, Kỳ Đông đứng ngoài rìa sân nghỉ chân nhìn, từng gương mặt xa lạ đó, lại tràn ngập thanh xuân dào dạt quen thuộc. Thanh âm va chạm của bóng rổ vào mặt đất, thức tỉnh cảm xúc mạnh mẽ đã ngủ say nơi hắn, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, chỉ cảm thấy máu dưới làn da sôi trào, nhắc nhở chính mình từng là một danh cầu thủ ưu tú bao nhiêu, dù là kỹ thuật chơi bóng đã không còn thông thạo, nhưng loại ký ức này như khắc vào cốt tủy, trọn đời trọn kiếp không quên.

Lúc Kỳ Đông đi vào phòng hội trường, bên trong đang vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, không bao lâu sau Lăng Đạo Hi đã ra, bên cạnh còn đi theo một người có lẽ là giảng viên, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lăng Đạo Hi phát hiện Kỳ Đông trước, nói mấy câu kết thúc cuộc trò chuyện, rất nhanh đi về phía hắn.

"Chủ nhân," anh dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được vấn an một tiếng, “Em đang muốn đi bàn việc tài trợ, ngài cũng đi cùng chứ?”

Kỳ Đông dù sao cũng không có gì làm, dứt khoát đồng ý.

Lăng Đạo Hi lấy danh nghĩa Kỳ Đông tài trợ cho đội thuyền kayak Yên Đại, lần này về tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, ngoại trừ diễn thuyết, một mục đích khác chính là thương thảo chi tiết việc tài trợ.

"Chủ nhân, ngài nói trên mỗi chiếc thuyền đều in ảnh chân dung ngài thì thế nào?" Lăng Đạo Hi vừa đi vừa hỏi.

“Dẹp đi.” Kỳ Đông cười mắng, thử tưởng tượng đến cái loại hình ảnh đó, liền buồn nôn không chịu nổi.

Huy chương và cúp thưởng của Kỳ Đông vẫn còn được trưng bày ở vị trí bắt mắt nhất, kỷ lục của hắn tuy đã bị phá, nhưng bao nhiêu năm qua không có hậu bối nào đạt được vinh dự cá nhân vượt qua hắn.

Huấn luyện viên vừa thấy Kỳ Đông liền kích động ôm lấy hắn, hắn là môn sinh đắc ý nhất của thầy, bốn năm tình nghĩa sư đồ, sau khi tách ra thì cứ cảm giác có rất nhiều lời muốn nói, gặp lại rồi thì một câu cũng nói không nên lời.

Một cái ôm kết thúc, Kỳ Đông cười đấm một cái vào vai thầy, huấn luyện viên mũi hơi cay cay, "Ai nha, trưởng thành rồi."

Trong lòng thầy đối phương còn là một đứa nhóc, hoàn toàn quên năm đó khi Kỳ Đông vào đội thầy thì đã là một chàng trai mười tám tuổi, thầy tiếp tục cẩn thận đánh giá trên dưới cánh tay Kỳ Đông, như thể thế nào cũng nhìn không đủ, "Càng ngày càng đẹp trai."

Kỳ Đông để ý thấy mấy sợi bạc trên thái dương thầy, trong lòng cũng có chút cảm khái, lại tiến lên ôm lấy huấn luyện viên vỗ mạnh hai cái lên lưng thầy, đây chính là cách biểu đạt hàm xúc nhất của hắn.

Hắn buông huấn luyện viên, đi đến bên tường, cầm lấy một mái chèo, múa may hai cái, lại lần nữa cảm thấy máu mình sôi trào.

Huấn luyện viên quay đầu nhìn kệ trưng bày, còn thổn thức chuyện năm cũ, “Không về đội tỉnh, thật sự rất đáng tiếc..."

Đảo mắt thầy lại chứng kiến Kỳ Đông một thân âu phục, tôn lên vóc dáng cao thẳng, diện mạo bất phàm, lại từ tận đáy lòng vui mừng thay hắn, "Bất quá như vầy cũng không tồi, chỉ cần người sống tốt, thì cái gì cũng tốt."

Ba người rốt cục ngồi xuống chính thức trao đổi thủ tục tài trợ, đề nghị ảnh chân dung của Lăng Đạo Hi sau khi bị Kỳ Đông bác bỏ, anh lại bắt đầu ra chủ ý dùng tên Kỳ Đông đặt cho đội thuyền, nếu không phải huấn luyện viên còn ở đây, Kỳ Đông đã đem người này một cước đá bay vài lần.

Người cũng đã sắp ba mươi rồi, mà chỉ cần đề cập đến chuyện của Kỳ Đông, Lăng Đạo Hi liền biểu hiện y như đứa bé có trong tay mảnh giấy gói kẹo xinh đẹp, hận không thể khiến cho người khắp thiên hạ đều biết, cái weibo lượng fan đã lên năm số kia chính là ví dụ tốt nhất, Kỳ Đông thật sự cảm thấy may mắn là hôm nay mình theo tới đây, bằng không chẳng biết kết quả sẽ thành ra thế nào.

Đợi cho Kỳ Đông loại bỏ sạch sẽ toàn bộ yêu cầu loạn thất bát tao hiếm lạ cổ quái của Lăng Đạo Hi, thì cũng sắp hết giờ.

Kỳ Đông nhìn đồng hồ, “Tạm thời cứ như vậy đi, tụi em còn có việc, hôm khác lại đến thăm thầy.”

Huấn luyện viên cũng không nỡ mà cho hắn một quyền, "Thằng nhóc em đừng có chỉ nói suông đó, nhất định phải thường đến a, bằng không thầy xử em.”

Hai người rời khỏi văn phòng khoa, nhìn ra được Lăng Đạo Hi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện kế hoạch của mình thất bại, lúc đi ngang dãy phòng học già cỗi khu Đông, anh chỉ vào tòa kiến trúc nói, "Chờ em kiếm thêm ít tiền, sẽ quyên góp xây một thư viện ở đây, đến lúc đó thư viện cũ bên Tây gọi là ‘Tây viện’, chỗ này thì gọi ‘Đông viện’.”

“’Đông viện’, còn Thâm Quyến thì sao,” Kỳ Đông không lưu tình đả kích anh thẳng mặt, chuyện khiến hắn không thể lý giải được nhất chính là ai cũng nói Lăng Đạo Hi chỉ số thông minh cao, còn hắn lại thấy Lăng Đạo Hi làm toàn những chuyện ngu ngốc đến mười con Samoyed cũng không theo kịp, chẳng qua giỏi giả vờ trước mặt người ngoài mà thôi.

QT là ‘Đông quán’. Thư viện là ‘Đồ thư quán’, nên thư viện khu Đông gọi là ‘Đông quán’, đồng âm với Đông Quản, đây là một thành phố công nghiệp quan trọng tọa lạc tại Đồng bằng châu thổ Châu Giang. Đông Quản giáp Quảng Châu về phía nam, Huệ Châu về phía đông bắc, Thâm Quyến về phía nam, và Phật Sơn về phía tây. Thành phố này giống Thâm Quyến ở chỗ đều là trung tâm kinh tế lớn của TQ, có khu mua sắm lớn nhất thế giới South China Mall.

Lăng Đạo Hi còn đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình, “Em còn muốn đặt một tượng bán thân của ngài ngay cửa thư viện, để mọi sinh viên lui tới đều có thể chiêm ngưỡng được anh tư (tư thế oai hùng) của ngài.”

Kỳ Đông chịu hết nổi, quay đầu lại nhìn thấy phía sau không người, nâng chân đạp vào mông người này một cái, Lăng Đạo Hi lúc này mới chịu thành thật.

Lúc Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi đi vào nhà hàng, bạn học cùng lớp đều tới đông đủ, thấy hai người bọn họ liền ồn ào đòi phạt rượu tội đến muộn.

Hai người phạt ba ly xong mới được cho phép ngồi, vì Lăng Đạo Hi là trưởng lớp, mọi người rất tự nhiên dành ghế chủ vị cho anh, Lăng Đạo Hi nhường cho Kỳ Đông ngồi, mình thì ngồi xuống bên cạnh hắn.

Bạn học cũ gặp mặt, ngoại trừ ôn chuyện, đương nhiên là hỏi thăm tình hình gần đây, không ít người đã kết hôn, thậm chí đã có con ẵm bồng rồi, lúc mọi người nghe được Kỳ Đông còn độc thân, thì không chút ngoài ý muốn.

“Phụ nữ nhìn trúng Đông tử nhiều quá, tên này căn bản là không biết nên cưới người nào," có người nói.

“Phải đó phải đó, năm xưa đào hoa đến mức tức chết người,” lập tức có người phụ hoạ.

Còn có người bạo phát, “Đáng ghét nhất chính là gom hết mấy nữ thần tớ thầm mến vào tay, cậu có biết lúc đó tớ hâm mộ ghen tị hận cỡ nào không? Không được không được, nội chuyện đó thôi tớ cũng phải phạt cậu một ly."

Mọi người cười ồ, Kỳ Đông giữa tiếng cười thống thống khoái khoái uống cạn, đề tài lại chuyển tới sự nghiệp của đám đàn ông.

Vừa nhắc tới công việc, mọi người khó tránh trao đổi danh thiếp, danh thiếp của Lăng Đạo Hi và Kỳ Đông ngoại trừ nội dung văn tự ra thì cùng kiểu cùng dạng, rõ ràng đến mức ai cũng nhận ra.

"Ai nha? Đông tử với lớp trưởng cùng một công ty?"

“Không phải chứ, thật là có duyên phận a."

Có người chú ý tới chức vụ của Lăng Đạo Hi, “Không hổ là lớp trưởng, tự mình mở công ty."

“Vậy Đông tử chẳng phải là làm công cho lớp trưởng sao?" Một người nhanh nhảu buột miệng nói ra.

Tràng diện an tĩnh hai giây, lập tức có người phản ứng nhanh nói tiếp, "Đông tử cũng là giám đốc phòng thị trường a, rất lợi hại."

“Phải phải, tớ lăn lộn lâu như vậy vẫn còn cấp phó đây này, vợ tôi đều sắp bỏ tôi luôn rồi.”

Mọi người cười xảo diệu chuyển đề tài, sau khi tốt nghiệp có người lên cao, có người xuống thấp, chuyện này rất bình thường, nhưng là đồng học, một người lại làm việc dưới tay người khác, thì có hơi xấu hổ.

Kỳ Đông ngược lại phản ứng vẫn bình thường như trước, chẳng chút bối rối nào, hắn trò chuyện với mọi người chốc lát, đưa tay vào túi quần tìm gói thuốc, lại phát hiện thuốc để trên xe quên cầm xuống.

Người bên cạnh thấy thế móc gói thuốc của mình ra đưa tới, Kỳ Đông lắc đầu, "Loại này hút không quen."

Lăng Đạo Hi lập tức để đũa xuống, "Em đi lấy."

Kỳ Đông quẳng chìa khóa xe cho anh, một lát sau Lăng Đạo Hi cầm gói thuốc trở lại, Kỳ Đông ngậm một điếu lên miệng, đầu hơi nghiêng, Lăng Đạo Hi thực tự nhiên châm cho hắn, những người mới vừa rồi trong lòng hơi xem thường Kỳ Đông giờ phút này đều nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Mọi người đều sản sinh một tia nghi hoặc đối quan hệ hai người, nhưng nhìn lại hai người này hoàn toàn không để ý chuyện người khác biết quan hệ của bọn họ, Lăng Đạo Hi mở hai đôi đũa, một đôi dùng để gắp rau lột vỏ tôm giẻ xương cá cho Kỳ Đông, một đôi thì để mình dùng.

Đám bạn cũ đành phải dùng cách uống rượu che giấu buồn bực trong lòng, rượu qua ba tuần, không khí náo nhiệt trở lại, mọi người mời rượu nhau, sỉ vả nhau, quậy đến bất diệc nhạc hồ, chút chuyện của Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi cũng quăng ra sau đầu.

Họp mặt kết thúc, không ít người uống đến say mèm, Kỳ Đông vốn đã có tửu lượng tốt, Lăng Đạo Hi hai năm qua trên thương trường rèn luyện cũng không tồi, hai người đều có chút chếnh choáng, bất quá ý thức vẫn còn thanh tỉnh. Gió đêm mùa hè phả vào người vô cùng thư thái, họ không trở lại xe, mà dạo bộ về sân trường.

Trời đã về khuya, trong sân trường không một bóng người, hai người đi trên con đường nhỏ, đèn đường kéo bóng dáng họ đổ xuống thật dài.

Họ trở lại sân bóng, nơi này hình như vừa được tu bổ, trên lan can tăng thêm rất nhiều ngọn đèn chiếu sáng, người đứng trên sân bóng, liền như được ánh đèn tập trung lại, xung quanh một vòng đều là bóng dáng nhợt nhạt.

Kỳ Đông đứng ở vạch ba điểm, làm một thủ thế ném rổ, quả bóng tưởng tượng trên không trung bay a bay a, bay thẳng vào rổ.

Vạch ba điểm: Dùng khoanh vùng khu vực điểm, đứng trong khu này ném bóng sẽ ghi được ba điểm, tạm hiểu là khoảng nửa vòng tròn bán kính .m quanh rổ.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú vòng rổ một lúc lâu, ký ức thanh xuân lần nữa dâng lên trong lòng, bên cạnh hắn phảng phất như xuất hiện những thân ảnh hư ảo từng cái từng cái một, chạm không đến, rồi lại vô cùng chân thật. Hắn lại nhớ tới cảnh tượng trên sân năm đó, dần dần người xem cũng liên tiếp tuôn ra, hắn nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng hoan hô quen thuộc.

Kỳ Đông xoay người, trong một mảnh bóng người hư ảo, liếc mắt một cái liền phát hiện Lăng Đạo Hi chân thật tồn tại, người đó đứng ở vị trí trung ương của sân bóng, không chuyển mắt dõi theo hắn, dù bóng đêm ngăn cách, hắn vẫn cảm nhận được sùng bái toát ra từ ánh mắt kia.

Hắn đi tới, một bước rồi một bước, đến trước mặt Lăng Đạo Hi, tiếng hoan hô dần dần tiêu thất, người xem lẳng lặng đứng bên sân, tắm mình trong ánh sáng, hai người nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của sân bóng, Lăng Đạo Hi thấy hắn đến, khóe môi lại gợi lên ý cười phát từ tận đáy lòng.

Anh ngẩng đầu đánh giá bốn phía, "Chủ nhân ngài còn nhớ không? Mười năm trước chính tại nơi này, em lần đầu tiên hướng chủ nhân tỏ rõ tâm ý mình.”

Kỳ Đông không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Lăng Đạo Hi nói tiếp, “Mười năm qua, tâm ý em vẫn luôn chưa từng thay đổi, em muốn cảm ơn sân bóng này, đã khiến nguyện vọng của em biến thành sự thật, đến tận giờ này khắc này, em vẫn cảm thấy mình phảng phất như đang sống trong mộng, dẫu giấc mộng này dễ vỡ như bọt biển, em vẫn muốn không biết tự lượng sức mà tiếp tục hoài bão.”

Ánh mắt Kỳ Đông phiêu tới ngọn đèn ngoài sân, ánh đèn chiếu rọi hắc ám, chẳng ai thấy được trung tâm nguồn sáng là cái gì.

Lăng Đạo Hi lại lần nữa kiên định ngữ khí, "Tại đây em xin thề, mười năm sau, tâm ý của em với chủ nhân vẫn sẽ như quá khứ, tuyệt đối không thay đổi."

“Lời thề của em chỉ được mười năm thôi sao?” Kỳ Đông bộ dạng lười biếng đặt câu hỏi.

Lăng Đạo Hi lắc đầu, "Nếu mười năm sau, em vẫn còn may mắn được cùng chủ nhân một chỗ, em sẽ trở lại nơi này lễ tạ, sau đó lại lập lời hứa cho mười năm kế tiếp.”

"Chỉ cần chủ nhân không chê, em sẽ mỗi mười năm qua là một lần mười năm hứa hẹn, thẳng đến khi tóc chủ nhân trắng xoá, thẳng đến khi em già đến không quỳ nổi nữa.”

"Đây chính là lời thề của em, có sân bóng này làm chứng, ngài là chủ nhân duy nhất của em kiếp này, điều này vĩnh viễn không thay đổi."

Nói xong, anh quỳ xuống, giống như mười năm trước, thành kính hôn lên mũi giày Kỳ Đông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio