Tục Lạt Giang Hồ

chương 33: tam tử hoàng kim đài mười một

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ninh Hòa Trần vào lúc đó nghĩ, bản thân y một đời không được ai yêu, e rằng không phải bởi vì y là nhi tử của Đại Hán thương ưng Chất Đô, cũng không phải bởi vì y đã làm ra rất nhiều quyết định ảnh hưởng cả đời, mà là vì y không có năng lực được yêu.

Không quản từng có bao nhiêu do dự chần chừ, y vào lúc này đều nghĩ, có thể gặp được Lý Đông Thanh là một chuyện biết bao may mắn trong đời mình.

Lý Đông Thanh có bản lĩnh khiến người thương yêu hắn, bất kể là ai đều nên vì Lý Đông Thanh mà nhường đường.

Ninh Hòa Trần là nghĩ như vậy.

Lý Đông Thanh nói: "Ta không muốn nói về đề tài này nữa, ta muốn ngủ."

"Ngủ đi." Ninh Hòa Trần nhẹ giọng nói.

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn y, tựa hồ còn có chút không tin, y dễ nói chuyện như vậy, thử thăm dò nằm ở trên giường, Ninh Hòa Trần vừa vươn tay, hắn lập tức quay người, chỉ thấy Ninh Hòa Trần lôi chăn từ dười thân hắn ra ngoài, đắp lên người hắn, vỗ vỗ, nói: "Ngủ đi."

Lý Đông Thanh: "..."

"Nhìn ta làm gì?" Ninh Hòa Trần hỏi.

"Ta sợ ngươi muốn gạt ta," Lý Đông Thanh nói, "Trong lòng sợ hãi."

Dù cho một năm qua Ninh Hòa Trần đối với hắn đều rất tốt, nhưng Lý Đông Thanh lúc này vẫn còn có chút di chứng, cảm thấy y dịu dàng như vậy, nhất định có việc gạt chính mình.

Ninh Hòa Trần không thèm để ý hắn, cạn lời cười một tiếng, vỗ vỗ chăn mền của hắn, nói: "Tùy ngươi vậy, ta đi đây."

Lý Đông Thanh nói: "Nếu như có chuyện, ngươi phải gọi ta dậy."

"Đương nhiên rồi," Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi thế nhưng còn là trụ cột của ta đó."

Lý Đông Thanh cũng cười, Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Y mới vừa chắp tay đi ra ngoài đã thấy Hoắc Hoàng Hà đang ngồi trên lan can, không biết ngồi bao lâu, giống như một màn một phong cảnh.

Ninh Hòa Trần nói: "Rảnh rỗi không có chuyện gì làm?"

"Mai phục Mục Dương địa," Hoắc Hoàng Hà nói một cách đơn giản, "Thám tử đến báo, quân Hán đã qua Trường Giang, phải hành động rồi."

Ninh Hòa Trần nói: "Điều bao nhiêu người?"

"Một nửa," Hoắc Hoàng Hà đạo, "Lưu Triệt giảo hoạt, thích an bài quân đội chia nhau hành động, phỏng chừng một sáng một tối.

Lần này phái một phó tướng quân tên là Vệ Thanh, không biết là lai lịch gì."

Ninh Hòa Trần cũng không biết, chỉ là nghe nói họ Vệ, bèn nói: "Người của Vệ Tử Phu đi."

"Há," Hoắc Hoàng Hà nói, "Một tên vô dụng."

Ninh Hòa Trần nói: "Phải tránh khinh địch."

Hoắc Hoàng Hà cũng đâu phải không hiểu, chỉ là thuận miệng nói một chút, không quen Ninh Hòa Trần giáo huấn mình, nói: "Coi ta là thành nhi tử của ngươi đấy à?"

"Tới gọi cha nghe thử xem?" Ninh Hòa Trần trêu ghẹo.

Hoắc Hoàng Hà nhìn thần sắc của y, mí mắt buông xuống, nói: "Người vừa đến, ngươi đã cao hứng."

Ninh Hòa Trần cau mày nói: "Ngươi hôm nay có chuyện gì vậy, âm dương quái khí."

Hoắc Hoàng Hà nói: "Ngươi kỳ quái nên ta mới kỳ quái."

Ninh Hòa Trần nhìn hắn, Hoắc Hoàng Hà qua một lát liền đứng dậy muốn đi, nói: "Thôi, không nói nữa."

Ninh Hòa Trần ngăn hắn lại, nói: "Có bệnh?"

"Ta cảm thấy ngươi không phải là Ninh Hòa Trần của trước đây," Hoắc Hoàng Hà trịnh trọng nói, "Ta đến Đông Âu, ngươi không hề muốn gặp lại ta, có đúng không? Ta cảm nhận được rồi."

Ninh Hòa Trần không thể tin nhìn hắn, Hoắc Hoàng Hà lại nói: "Chúng ta từng người để tay lên ngực tự hỏi đi.

Chúng ta là huynh đệ, ta chưa bao giờ hoài nghi, bất kể như thế nào ta đều coi ngươi là huynh đệ, ngươi nếu như cũng thế, vậy hãy thẳng thắn như ta đi."

Ninh Hòa Trần nhìn hắn, trong mắt tràn đầy phức tạp, y hoàn toàn không biết phải nói gì.

Trước đây y không hề có bằng hữu, Diệp A Mai lại là cô nương, chung quy cũng chỉ có một mình Hoắc Hoàng Hà biết được trong lòng Ninh Hòa Trần có phẫn nộ không cam lòng, biết y phải méo mó dục vọng của chính mình lớn lên, hai người là đồng bệnh tương liên.

Nhưng hôm nay, bên người Ninh Hòa Trần đã có Lý Đông Thanh, thậm chí còn có Vương Tô Mẫn, Hoắc Hoàng Hà lại là vào một năm sau mới biết được tung tích của Ninh Hòa Trần.

Sau khi chạy tới, cảm giác có chút cảnh còn người mất.

"Ngươi," Ninh Hòa Trần bật cười nói, "Ngươi nhiều năm như vậy rồi, sao lại vẫn bụng dạ thẳng thắn như thế?"

Hoắc Hoàng Hà hỏi ngược lại: "Ngươi ngày đầu tiên biết ta sao?"

"Trường Giang," Ninh Hòa Trần nói, "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, ta cũng không có thay đổi.

Ngươi tới Đông Âu tìm ta, ta thật cao hứng."

Hoắc Hoàng Hà thoáng nhướn mi, vẫn chưa nói có tin hay không.

Ninh Hòa Trần nói: "Ta vì con đường phía trước của chính mình mà do dự, ngươi tới đã nhìn thấy trạng thái này của ta, không phải là ta mất hứng, ta đương nhiên cũng không muốn cho ngươi nhìn thấy."

Hoắc Hoàng Hà lúc này mới nhịn xuống.

Ninh Hòa Trần không phải kiểu người gặp chuyện khó sẽ nói với người khác, chỉ biết làm khó chính mình.

Nếu việc này nghĩ không thông, vậy trước tiên cứ làm như vậy đã.

Từ khi xuống núi Bất Khả Đắc, chính như Lý Đông Thanh nói, bản thân y cũng chưa từng nghĩ rõ ràng phải đi như thế nào, chỉ biết không thể như vậy mà qua một đời, bằng không lớp vỏ kia cả đời cũng không lột ra nổi.

Trong lòng y có hận, lại không biết làm sao phát tác, cũng không biết là phải trả lại từng người từng người hay là chỉ mình Trung Hành Thuyết là dừng.

Thế nhưng y vẫn xuống núi, dù sao cũng có một số việc, chính là cho chính mình bao nhiêu thời gian cũng nghĩ không ra, còn không bằng cứ làm trước đã.

Có lẽ ở trên đường sẽ hiểu.

Mà những việc này, y cũng chỉ thông báo cho Hoắc Hoàng Hà mà thôi, không cùng ai thương lượng.

Người như bọn họ, không quá giỏi nghe người khác chi phối chính mình, cho dù làm hỏng việc cũng là chính mình tự gieo vạ, không liên quan đến ai cả.

Hoắc Hoàng Hà vỗ vai y, tự có thiên ngôn vạn ngữ ở trong đó.

Ninh Hòa Trần nói: "Điều binh khiển tướng thôi, còn có chính sự phải làm."

"Diệp lão đầu tự có dự định của hắn," Hoắc Hoàng Hà nói, "Phụ tá đắc lực của hắn không ít, không tới phiên ta."

Vừa dứt lời, một nam nhân tuổi còn trẻ mặc y phục của Thôn Bắc Hải chạy tới, nhìn qua thì tuổi tác xấp xỉ Lý Đông Thanh, nói: "Sư huynh! Diệp chưởng môn gọi ngươi."

Hoắc Hoàng Hà: "Gọi ta làm gì?"

Nam hài nói: "Nghênh đón binh của Vệ Thanh.

Vệ Thanh mang theo một vạn binh mã, vượt qua Trường Giang đã chạy thẳng tới, chưởng môn tự mình thủ hộ sơn môn.

Chưởng môn Văn Nhân Tam Thiên cùng Lý Trục Ca mang binh hướng Bắc, đón đánh quân đội Vệ Thanh, chưởng môn nhân bảo ngươi cũng qua đó."

"Há," Hoắc Hoàng Hà không bận tâm lắm, nói "Vậy thì đi thôi."

Nam hài: "Sư huynh, ngươi trước tiên đi..."

"Không đi," Hoắc Hoàng Hà đè lại trường kiếm bên hông mình, quay người hỏi, "Đánh một trận, trước hết cũng phải nghe hắn mắng ta, ta bị điên sao? Tuyết Mãn —— "

Ninh Hòa Trần nói: "Cùng đi thôi, ta cũng qua đó."

Hoắc Hoàng Hà liếc mắt nhìn phòng cửa phòng y, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết, Ninh Hòa Trần nói: "Còn đang ngủ đây, để ta đi hỏi một chút."

Hoắc Hoàng Hà không có chờ y, xoay người đi gặp mấy người Văn Nhân Tam Thiên, Lý Trục Ca trước, Ninh Hòa Trần xoay người vào cửa, Lý Đông Thanh hẳn là đã quen Ninh Hòa Trần đi lại trong lúc ngủ, không có tỉnh lại, ngủ còn ngáy nữa.

Ninh Hòa Trần ngồi ở bên giường, khẽ cau mày, nhìn một vòng đen thui dưới mắt Lý Đông Thanh.

Lý Đông Thanh trở mình quay lưng lại, Ninh Hòa Trần khẽ đẩy hắn một cái, nói: "Đông Thanh."

"Hả?" Lý Đông Thanh một hồi lâu sau đáp lại, vẫn còn không tỉnh.

Hắn một đêm này gấp rút lên đường, lại muốn theo quân đánh trận, khả năng phải mấy ngày đêm, chuyện trên chiến trường ai có thể nói chắc được đây.

Ninh Hòa Trần ngắm nhìn, nói một câu: "Ta sắp đi ra ngoài, ngươi ngủ trước đi, tỉnh lại đi tìm ta."

Lý Đông Thanh qua nửa ngày mới từ trong lỗ mũi "Ừ" một tiếng.

Ninh Hòa Trần cũng không biết hắn có phải là căn bản không nhớ kỹ hay không, đứng dậy, lại thấp giọng phân phó hạ nhân: "Chờ khi hắn tỉnh lại, nói cho hắn biết, ta với Hoắc Hoàng Hà đi đến Mục Dương địa."

Dứt lời, tiện tay kéo xuống một đoạn mành che cửa, đeo lên trên mặt, mành cửa kia thêu hoa văn rõ nét, vải màu tím đen, sợi chỉ màu vàng sáng, vừa mang lên mặt Ninh Hòa Trần lại giống như người dị vực, cô nương kia nhìn đến sững sờ, nửa ngày mới đáp một tiếng.

Dưới núi, Hoắc Hoàng Hà vẫn là toàn thân áo đen, chẳng qua còn càng thêm oai hùng, cửa tay áo nạm một vòng tinh thiết, ngồi ở trên ngựa, nhìn thấy Ninh Hòa Trần một mình đi xuống, thoáng nhướn mi.

Ninh Hòa Trần nói: "Chúng ta đi trước, bọn họ đến sau."

Hoắc Hoàng Hà còn tưởng xảy ra vấn đề gì, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ninh Hòa Trần dừng lại một chút, tựa hồ đang cân nhắc câu này nói thế nào, rõ ràng cũng không quá phận, sau đó nói: "Để bọn họ nghỉ ngơi một chút đi."

Hoắc Hoàng Hà liếc mắt nhìn y, không nói nhảm nữa, đánh ngựa quay người, nói: "Vậy chúng ta đi trước."

Chuyến này mang binh không đủ ba ngàn người.

Nhân thủ du hiệp giang hồ vốn đã ít, muốn cứu viện trước trận chiến càng chỉ có mấy nhà Tán Tiên thành, trong gần vạn người mang đến, tạm thời tráng đinh kéo tới có một nửa, đa số đều chưa từng lên Hoàng Kim Đài.

Còn dũng sĩ chân chính đi xuống Hoàng Kim Đài lại không đủ ba phần mười.

Binh mã của bọn họ so với triều đình mà nói, kỳ thực căn bản không thể so sánh, so không nổi, số lượng quá ít, nhưng may còn có ưu điểm chất lượng tốt, người tới đều là cao thủ lấy một địch mười, thậm chí ngay cả áo giáp cũng không mặc, một thân bố y nhảy lên ngựa.

Nơi này có rất nhiều người chưa từng thấy Ninh Hòa Trần, chỉ thấy y che mặt, nhóm người Văn Nhân Tam Thiên cùng y chào hỏi, dồn dập chú ý, Ninh Hòa Trần chỉ coi như không nhìn thấy.

Đoàn người đánh ngựa xuất phát, thực ra trong lòng đều rất thoải mái, không xem trận chiến này có gì to tát, bầu không khí cũng không căng thẳng, Văn Nhân Tam Thiên vẫn còn thừa lực trêu đùa: "Ta nghe nói ngàn quân dễ có, một tướng khó tìm.

Lão phu chưa bao giờ làm qua tướng quân, vẫn là lần đầu tiên, ha ha! Cảm giác không tệ."

Lý Trục Ca nói: "Vậy đúng dịp, tướng quân của đối phương cũng là lần đầu tiên, hai ngươi ngược lại đụng phải nhau, ai cũng đừng nói bắt nạt ai."

Văn Nhân Tam Thiên phóng khoáng cười to, ngay cả đệ tử thủ hạ cũng nói: "Diệp chưởng môn điều chúng ta ra nghênh đón Vệ Thanh này, là có chút coi thường chúng ta?"

Hoắc Hoàng Hà liếc mắt nhìn hắn, người kia lập tức ngậm miệng.

Văn Nhân Tam Thiên trầm mặt xuống, nghiêm mặt nói: "Mịch Hối, nói cẩn thận."

Mịch Hối vội vàng nói: "Vâng."

Hoắc Hoàng Hà nói: "Ta cũng chưa từng dẫn binh, thế nhưng biết đến một đạo lý từ xưa đến nay, gọi là Kiêu binh tất bại.

Bại không đáng sợ, bại trong tay những binh lính gầy yếu mới đáng sợ.

Chư vị vực dậy tinh thần đi, đừng để thế nhân cười nhạo chúng ta."

Thanh âm vững vàng mà truyền vào trong tai hơn ba ngàn người, hiển nhiên là một năm qua, công lực lại có tiến triển.

Người giang hồ có lẽ không phục cái gọi là xuất thân cùng địa vị, nhưng sẽ tôn trọng kẻ mạnh, thoáng chốc yên tĩnh lại.

Ninh Hòa Trần cười nói: "Hoắc tướng quân."

Hoắc Hoàng Hà đánh ngựa phi nhanh, sánh vai cùng y, oán giận nói: "Một đám con rùa.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio