Mặt trời to lớn lặn xuống, chỉ còn sót lại những ánh chiều tà cuối cùng, toàn bộ một mảnh trời tăm tối cũng nhiễm sắc vàng, mây trôi trên bầu trời nuốt chửng ánh nắng, mặt trời bị nuốt vào bụng để lại khắp miền tối tăm, phía chân trời có một cái cây thật to, cành cây vươn về phía mặt trời, dưới ánh nắng vàng phác họa ra một hình bóng cực lớn, bên cạnh cây có cắm mấy cột tinh kỳ, hơi hơi lay động, thế nhưng dưới mảnh trời tối đen, không thấy rõ phía trên viết cái gì.
Trên mặt đất vô cùng yên lặng, không có tiếng vó ngựa, cũng không có âm thanh binh khí ra khỏi vỏ.
Liệp Kiêu Mỹ đi vào trong vương trướng của Y Trĩ Tà, nói: "Thám tử đến báo, bọn họ lên đường rồi."
Y Trĩ Tà cười lạnh một tiếng.
Liệp Kiêu Mỹ ngồi ở bên cạnh hắn, ngón tay chỉ về xung quanh, nói: "Bốn phía cũng đã an bài xong xuôi, lửa đã được dập tắt, các chiến sĩ nằm bên trong cỏ, chỉ chờ bọn họ xuất hiện."
Y Trĩ Tà rót cho mình một chén rượu, chậm rãi thưởng thức, sau đó gật gật đầu, không biết là đang tán thưởng rượu, hay là tán thưởng hắn.
Liệp Kiêu Mỹ nói: "Ta có một yêu cầu quá đáng..."
Y Trĩ Tà liếc mắt nhìn hắn.
Liệp Kiêu Mỹ nói: "Có thể để ta nắm giữ ấn soái không? Ta muốn tự tay chém giết dư nghiệt Nguyệt Chi, ngươi cũng biết, ta cùng với Nguyệt Chi có huyết hải thâm thù."
Y Trĩ Tà trầm mặc trong chốc lát, Liệp Kiêu Mỹ từ từ cúi đầu xuống, chờ hắn sắp nhịn không nổi nữa, tưởng phải hối hận những gì mình đã nói ra, Y Trĩ Tà lại nói: "Vậy ngươi cứ thử xem."
Liệp Kiêu Mỹ trong nháy mắt ngẩng đầu lên, quỳ gối dưới chân Y Trĩ Tà, nói: "Đa tạ Tả Cốc Lãi vương, ngươi yên tâm, hôm nay chính là buổi tối cuối cùng của những người Nguyệt Chi này, bọn họ ai cũng sống không tới bình minh."
Y Trĩ Tà bưng chén rượu trong tay, dùng ngón tay chỉ về hắn nói: "Đó là đương nhiên, nếu không, sống không tới ngày mai chính là ngươi."
Liệp Kiêu Mỹ nhếch môi nở nụ cười, sau đó lui người đi ra ngoài.
Đến nửa đêm, phương xa rốt cuộc truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, từ phía đường chân trời nổi lên ánh lửa, sau đó hợp thành một đám lớn, giống như là đốm lửa từ trên trời lăn xuống, những người kia ngồi trên lưng ngựa, vươn người vọt lên.
Liệp Kiêu Mỹ nằm nhoài trong đống cỏ, chờ bọn họ từng chút từng chút tới gần, bỗng nhiên bật dậy, hét: "Giết!"
Tất cả mọi người từ bốn phương tám hướng đứng lên, giương cung dẫn tiễn, ánh lửa nổi lên bốn phía, nháy mắt tên rơi đầy trời, chung quanh đều nổi lửa.
Liệp Kiêu Mỹ lại hét: "Giết!"
Kỵ binh lên ngựa, phía Tây là ngựa trắng, phía Đông là ngựa xanh, tất cả phía Bắc đều là ngựa đen, phía Nam là ngựa đỏ, bao vây xung quanh những người này, tứ phía đều là tiếng kêu, trong tay giơ lên trường đao, gương mặt mỗi người đều đen lại.
Một cậu bé dùng tiếng Hung Nô khóc lớn lên, từ trên ngựa rơi xuống, nói: "Chúng ta không phải địch nhân!"
Bầy ngựa tách ra, Y Trĩ Tà đánh ngựa đi lên phía trước, đốt đuốc lên đặt ở bên mặt cậu bé kia, sau khi nhìn được gương mặt của cậu bé, trong nháy mắt thần sắc đại biến.
Y Trĩ Tà phẫn nộ quát: "Ai cho các ngươi tới?!"
Một người phụ nữ xông lên, ôm cậu nhóc vào trong ngực, dũng cảm nói: "Tả Cốc Lãi vương, thủ hạ của ngươi bảo chúng ta giữa đêm nay tới nơi này tìm ngươi, hắn nói ngươi muốn trưng dụng toàn bộ người từ sáu tuổi đến năm mươi lăm tuổi trong bộ lạc của chúng ta, bất kể nam nữ."
Y Trĩ Tà nháy mắt quay đầu ngựa, nói: "Rút!"
Một tiếng huýt vang lên, bọn họ lập tức rút ra tứ phía, chính vào lúc này, bên trong quân sĩ bỗng nhiên có người rút ra trường đao, những người này từ trong bốn góc bỗng nhiên vùng dậy, trong tay cầm song đao song thương, phẫn nộ hét một tiếng đẩy về phía trước, bảo mã bốn màu dồn dập hí lên rồi ngã xuống.
Trong nháy mắt, có người chém đứt toàn bộ móng ngựa!
Ngay sau đó, tiếng đàn đầu tiên vang lên giữa bầu trời, nhạc khúc bi thương từ xa bay tới, cậu nhóc bất giác mà nhìn về phía tiếng đàng vang lên, lại phát hiện bọn họ ở trên trời.
Tiếng đàn như oán như khóc, giống như từ trên cao chảy xuống, vài người phụ nữ đáp xuống thân cây, bọn họ xuyên mặc váy lụa mỏng màu trắng, lộ ra cánh tay trắng nõn, hơi nhắm mắt lại, há miệng nhẹ nhàng hát lên, ngân ba câu dài, du dương vang vọng.
Y Trĩ Tà chỉ mới liếc mắt nhìn đã suýt nữa bị yểm trụ, hắn quát lớn một tiếng: "Liệp Kiêu Mỹ!"
Thế nhưng không ai trả lời hắn, Liệp Kiêu Mỹ từ từ đi xuống ngựa, thần sắc tựa hồ đã có chút mờ mịt.
Y Trĩ Tà xông lên trên hai bước, chính là muốn ngăn cản hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh lại rơi xuống, dùng trường thương chỉ vào chóp mũi con ngựa dưới thân hắn, ngựa trong nháy mắt kinh ngạc, ngửa về đằng sau, Y Trĩ Tà suýt nữa thì rơi khỏi ngựa, hắn nắm chặt dây cương, ngựa kêu lên một tiếng đau đớn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Đến tìm ta chơi một lát đi."
Y Trĩ Tà nhìn hắn, cau mày.
Bạo loạn đột nhiên xảy ra, hết thảy sĩ binh lúc này mới phản ứng được, mục dân bị lừa đến đây gào thét chạy đi, các binh sĩ từ dưới thân ngựa đã bị cắt đứt chân bò lên, giơ vũ khí của chính mình, vây quanh những người này lại.
Liệp Kiêu Mỹ đã từ từ đi về phía cây đại thụ kia, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Đại ca nữ cúi đầu xuống, thần sắc vừa bi thương vừa khổ sở.
Chính vào lúc hắn đang từng bước từng bước đi về phía bọn họ, con ngươi của Liệp Kiêu Mỹ bỗng nhiên giật giật, tầm mắt đột ngột nhìn xuống dưới, chính là nhìn vào cây đao hắn đang dắt bên hông.
Một tiếng động vô cùng khẽ, cơ hồ là không nghe thấy, hắn búng ngón tay một cái, thanh đao ra khỏi vỏ.
Lý Đông Thanh từ sau thân cây đi ra, vẻ mặt thâm trầm, không lên tiếng.
Liệp Kiêu Mỹ buông tay đang cầm đao, bắt hai tay để sau lưng, giống như có chút bất ngờ, nói: "Lưu Chuyết."
"Liệp Kiêu Mỹ," Lý Đông Thanh nói, "Đã lâu không gặp."
Năm đó Liệp Kiêu Mỹ cùng Lý Đông Thanh cũng có duyên phận ngắn ngủi, còn cho Thiên Cơ ăn một túi gạo ngon, hai người đều rất yêu ngựa, nói cũng không ít lời, khi đó phỏng chừng không ai từng nghĩ tới mọi người lại đi đến ngày hôm nay.
Liệp Kiêu Mỹ nói: "Ngươi bây giờ cùng một hội với người Nguyệt Chi sao?"
Hắn vẫn luôn dùng tiếng Hung Nô nói chuyện, mà Lý Đông Thanh lại dùng tiếng Hán trả lời hắn: "Đúng."
"Vậy có phải là không có gì để nói hay không?" Liệp Kiêu Mỹ hỏi.
Lý Đông Thanh vươn tay, ra hiệu hắn có thể tùy ý, nói: "Nhường ngươi ba chiêu."
Đại ca nữ hơi nhíu lông mày, thế nhưng không nói gì cả.
Liệp Kiêu Mỹ hiển nhiên có đề phòng với thủ đoạn của Nguyệt Chi, cho nên mới không có trúng chiêu, đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể dựa vào Lý Đông Thanh.
Liệp Kiêu Mỹ cũng không có bị hắn chọc giận, rút ra trường đao của chính mình.
Ở sau lưng hắn, Ninh Hòa Trần, Vương Tô Mẫn một thân hắc y, giống như tia chớp qua lại trong bóng tối, đằng sau là một mảnh kêu thảm.
Liệp Kiêu Mỹ hơi quay đầu lại, nghe động tĩnh phía sau, tâm trạng vô cùng hốt hoảng.
Y Trĩ Tà sẽ không tha cho hắn.
Hắn hiểu rõ điểm này, biết ngày hôm nay chỉ có một con đường chết, Liệp Kiêu Mỹ trái lại nở nụ cười, đầu lưỡi liếm đao, đột ngột xông lên!
Lý Đông Thanh quả nhiên không có rút kiếm, hắn nghiêng người né một đao, lắc mình đến sau lưng hắn, Liệp Kiêu Mỹ đột nhiên nhìn lại, bổ thêm một nhát, Lý Đông Thanh lại tránh được trong gang tấc, Liệp Kiêu Mỹ vỏn vẹn hai chiêu đã bị cảm giác bỏ lỡ cơ hội này chọc giận, ngang trời bổ thêm hai đường ánh bạc, Lý Đông Thanh từ thời điểm thanh đao thứ tư bổ xuống đã dùng hai ngón tay trái đón lấy đao của hắn.
Tay phải hắn đẩy thân đao một cái, dùng cứ như vậy dùng xảo kình bẻ nát thân đao.
Liệp Kiêu Mỹ nhìn mảnh vỡ dưới đất, phun ra một ngụm nộ khí, trực tiếp ném luôn cả chuôi đao xuống, song quyền nắm chặt, bày ra tư thế mãnh hổ vồ mồi, quyền phong uy vũ.
Lý Đông Thanh từ đầu tới cuối cũng không rút kiếm, hắn nhìn tư thế của Liệp Kiêu Mỹ, vẫn không có ý định rút kiếm, một tay đặt sau lưng, duỗi một chưởng ra, lòng bàn tay hướng lên trên, vẫy vẫy với hắn.
Liệp Kiêu Mỹ quyền phong mãnh liệt, không có kết cấu gì, hiển nhiên là bản lĩnh dùng công phu quyền cước mạnh hơn so với dùng đao, Lý Đông Thanh có một chốc bị áp chế lại, hắn ăn một quyền của Liệp Kiêu Mỹ, ngã vào trên cây khô, Đại ca nữ thoáng chốc cả kinh, rơi xuống, Liệp Kiêu Mỹ đuổi theo, Lý Đông Thanh dùng chưởng bao lấy nắm đấm của hắn, Liệp Kiêu Mỹ muốn móc bụng hắn, Lý Đông Thanh tay trái tay phải từng lần lượt bao lấy nắm đấm, hai tay giao nhau, dùng lực thật mạnh, hai tay của Liệp Kiêu Mỹ quấn vào nhau, trực tiếp vang lên một tiếng giòn tan.
Lý Đông Thanh thả nắm đấm của hắn ra, nhấc chân đá lên một phát, cằm của Liệp Kiêu Mỹ vung lên ngã về đằng sau, hắn ngã trên mặt đất, vừa muốn bò dậy, trước mặt lại léo lên ánh kiếm.
Lý Đông Thanh dùng kiếm chặn lại mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Liệp Kiêu Mỹ nhổ ra một ngụm máu, quay người lại, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười đến đầy miệng đều là máu.
"Ngươi có thể giết ta," Liệp Kiêu Mỹ nói, "Nếu như ta không chết ở trong tay ngươi, cũng sẽ chết trên tay Y Trĩ Tà, ha ha, cái mạng này của ta, cũng không đáng giá như ngươi nghĩ."
Liệp Kiêu Mỹ cười đến gần như có chút ác ý, hắn nói: "Ở trên thảo nguyên, ai cũng có thể lấy mạng của ta, các ngươi lại vì cái mạng này của ta mà sống tạm bợ hai mươi năm, ha ha ha ha!"
Đại ca nữ đi tới, liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh ra hiệu nàng có thể tùy ý xử trí, sau đó đi ra.
Liệp Kiêu Mỹ trợn to hai mắt, nhìn Lý Đông Thanh giống như vứt đi một cái rẻ lau, cứ như vậy vứt hắn ở lại nơi này, xoay người rời đi, sắc mặt hắn đỏ lên, không biết là bởi vì nôn ra máu hay là vì giận dữ.
"Lưu Chuyết!" Liệp Kiêu Mỹ nói, "Ngươi là chó của ai?!"
Đại ca nữ nghe không hiểu hắn, thế nhưng cảm giác được hắn đang dùng ngôn từ khiêu khích, mắng: "Im miệng!"
Liệp Kiêu Mỹ nằm trên đất nhưng lại giống như đang từ trên cao nhìn xuống nàng, hắn nhìn Đại ca nữ, mà lời lại nhằm vào Lý Đông Thanh, hắn nói: "Nếu đều là làm chó, ai lại so gớm hơn ai?"
Lý Đông Thanh huýt sáo một tiếng, giục tất cả mọi người chuẩn bị thu thế, giống như là không nghe thấy Liệp Kiêu Mỹ nói gì.
Liệp Kiêu Mỹ cười đến sặc, ho ra chút bọt máu, hắn dùng tiếng Trung nguyên nói: "Các ngươi thật là một đám người đáng thương, đáng thương đến mức ta cũng muốn thay các ngươi khóc một trận."
Y Trĩ Tà bị Hỏa Tầm Sưởng Minh kiềm chế lại không có cách nào nhúc nhích, Ninh Hòa Trần cùng Vương Tô Mẫn chế trụ đa số binh lực, phía ca nữ đã thu thế, ở trong màn đêm tiêu thất thân ảnh, phần lớn kế hoạch của Lý Đông Thanh đều đang trên quỹ đạo, hắn xoay người lại, nói một câu với Liệp Kiêu Mỹ, hắn nói: "Thua rồi cũng không cần nói nhiều lời như vậy để tìm đường sống cho chính mình đâu."
Bản thân Lý Đông Thanh cũng từng thua rất nhiều lần, kỳ thực hắn vẫn luôn thua, rất ít khi thắng được, mỗi lần Lý Đông Thanh đều nhận, bất kể là đến cùng bởi vì sao, hắn đều nhận.
Không cần phải làm bộ xem thường trận này, cũng không cần biện giải, thua chính là thua.
Nếu còn sống, vậy thì bò dậy, lần sau đừng tiếp tục thua nữa là được.
Liệp Kiêu Mỹ vẫn còn muốn cười lạnh nói gì đó, Lý Đông Thanh đã nói với Đại ca nữ: "Ngươi vẫn là để cho hắn bớt nói hai câu đi."
Lý Đông Thanh nghe hai câu ngược lại cũng không sao, chỉ sợ bản thân Đại ca nữ lại không chịu nổi sự khiêu khích này.
Hỏa Tầm Sưởng Minh vung cho Y Trĩ Tà một thương, Y Trĩ Tà lại bổ cho Hỏa Tầm Sưởng Minh một đao, một đao kia trực tiếp nhắm vào xe ngựa phía sau Hỏa Tầm Sưởng Minh, đao đóng trên cọc gỗ, Y Trĩ Tà mãnh mẽ rút đao ra, lại đuổi theo, Lý Đông Thanh ở phía sau hắn vỗ một cái, Y Trĩ Tà lúc này quay đầu lại, một quyền vung vào giữa mặt hắn.
Lý Đông Thanh trúng một quyền của hắn, không trốn, chính hắn xoa xoa máu mũi chảy ra, nói: "Đánh vào mặt?"
Y Trĩ Tà lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Đông Thanh hỏi: "Nói chuyện chút không?"
Hắn lại xoa xoa mũi của chính mình, máu mũi ào ào chảy xuống, lau cũng lau không sạch, cảm giác ngay cả xương mũi đều bị đánh lệch rồi, Lý Đông Thanh ít nhiều cũng có chút hối hận ăn một cú đấm này.
Y Trĩ Tà cứng rắn nói: "Nói cái gì?"
"Ta cũng chỉ muốn đầu của Liệp Kiêu Mỹ," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi cho ta, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi thảo nguyên, không bao giờ quay lại."
Y Trĩ Tà nói: "Ngươi giết ba ngàn ngựa tốt, năm ngàn sĩ binh của ta!"
"Không có giết sĩ binh," Lý Đông Thanh nói, "Không giết người của các ngươi, ngựa thì quả thực không còn cách nào, nếu như không giết ngựa, không thể bảo đảm không giết người của ngươi."
Trong mắt Y Trĩ Tà có lửa, cắn chặt hàm răng nhìn chằm chằm Lý Đông Thanh, đao trong tay lại cầm chặt hơn.
Lý Đông Thanh nói: "Đừng lại kết thù nữa, chấm dứt ở đây, không thể được sao? Ngươi gài bẫy hãm hại chúng ta, chúng ta giết ngựa tốt của ngươi, xem như là sòng phẳng không được à?"
Y Trĩ Tà hỏi: "Vậy mạng của Liệp Kiêu Mỹ thì sao? Lấy cái gì để đổi?"
Lý Đông Thanh cảm thấy không thể nói nổi với loại người như hắn nữa, chỉ có thể kiên trì mà thuận theo suy nghĩ của hắn, hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?"
Y Trĩ Tà quay đầu lại nhìn một cái, Ninh Hòa Trần một cước đá bay một xe ngựa chở đồ quân nhu, đè mười người xuống đất.
Lý Đông Thanh nói thẳng: "Nói cái gì có khả năng ấy."
Y Trĩ Tà thu lại loan đao, nói: "Ngươi biết ta muốn cái gì."
Y Trĩ Tà hao công tổn sức nhất định muốn phục kích bọn họ, hắn mưu đồ cái gì, kỳ thực đều bày rõ ở ngoài.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi bảo người của ngươi ngừng tay đi đã."
Y Trĩ Tà nói: "Ngươi cũng bảo bọn họ ngừng tay."
"Cùng ngừng thôi," Lý Đông Thanh nói chuyện với hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, Y Trĩ Tà vừa cố chấp vừa cảnh giác, còn có chút không xoay chuyển được, hắn nói, "Chúng ta cũng ngừng tay, được chưa?"
Trong ánh mắt Y Trĩ Tà còn mang theo phòng bị, hai người đồng thời vung tay lên, Y Trĩ Tà dùng tiếng Hung Nô, Lý Đông Thanh dùng tiếng Hán, đồng thời kêu dừng, âm thanh vang vang.
Tiếng binh khí thoáng chốc ngừng lại.
Ninh Hòa Trần lui về phía sau một bước, dưới giẫm chân phải một kẻ đã chết, y liếc nhìn chung quanh, đá người về phía sau, dùng xe ngựa giấu đi.
Y Trĩ Tà chỉ chỉ hắn, nói: "Các ngươi ở nơi này, ngươi làm chủ sao?"
"Không phải ta," Lý Đông Thanh nói, "Thế nhưng tất cả mọi người đều đang bận, cho nên vẫn là để ta làm đi."
Y Trĩ Tà hiển nhiên muốn tìm người có thể làm chủ mà nói chuyện, đứng ở chỗ cũ không động đậy, ôm cánh tay nhìn hắn.
Lý Đông Thanh chỉ đành nói: "Đúng, chính là ta."
Một lát sau, Y Trĩ Tà ngồi bên trong vương trướng, đối diện là Đại ca nữ cùng Lý Đông Thanh.
Người của Đại ca nữ giết được một nửa, còn chưa tính xong thù hận đã bị gọi tiến vào vương trướng, thế nên cũng hơi có chút mất kiên nhẫn, cau mày, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ta cũng không muốn gọi ngươi," Lý Đông Thanh nói, "Tả Cốc Lãi vương cảm thấy vẫn là muốn cùng ngươi đàm luận."
Y Trĩ Tà hỏi: "Nguyệt Chi các ngươi, bây giờ là ai đang làm chủ?"
"Ta." Đại ca nữ nói.
Y Trĩ Tà liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh.
Lý Đông Thanh: "..."
Đại ca nữ quan sát thần sắc của hai người liền hiểu, nói: "Hắn là vương tử Nguyệt Chi, đương nhiên có thể làm chủ Nguyệt Chi, ta hiện tại đã không quản nữa rồi."
Lý Đông Thanh đỡ trán, không biết tại sao mà tất cả mọi chuyện tối hôm nay đều cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Y Trĩ Tà cau mày, hỏi: "Ngươi là vương tử Nguyệt Chi?"
Lý Đông Thanh: "Đúng."
"Sớm biết như vậy, năm đó ta dù như thế nào cũng phải giết ngươi," Y Trĩ Tà cau mày, tự hỏi chính mình, "Ta lúc đó tại sao không giết ngươi chứ?"
"Giống như hiện tại," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi muốn làm đại thiền vu, muốn lợi dụng ta."
Y Trĩ Tà bị hắn nhắc nhở, "Ồ" một tiếng, nói: "Đúng là như thế."
Hắn lúc này mới nói: "Ta tất sẽ trở thành đại thiền vu, nếu như đến ngày đó, ta sẽ không quên tối hôm nay."
Đây có thể là uy hiếp, cũng có thể là ân huệ, Y Trĩ Tà sợ bọn họ không hiểu, lại tiếp tục nói: "Nếu như các ngươi giúp ta giết Vu Đan, vậy ta cảm ơn các ngươi, sẽ không làm gì Nguyệt Chi cả, nếu như các ngươi đêm nay cứ như vậy mà giết tướng quân của ta, sau đó chạy đi, chờ ta lên làm đại thiền vu, đám con của ta còn có thể đuổi các ngươi ra thảo nguyên giống như lần trước, triệt để xóa sổ các ngươi khỏi thế gian này."
Đại ca nữ sắc mặt nặng nề, nắm chặt thành quyền, tay đặt lên trên bàn, bàn thấp nhẹ nhàng nứt ra, nàng nói: "Còn có một con đường."
Y Trĩ Tà mở hai tay ra, nói: "Ngươi giết ta thử xem."
Đại ca nữ nhíu mày, không hề nhúc nhích.
Đối với Nguyệt Chi hiện tại mà nói, bất kỳ thù hận nho nhỏ nào cũng không khơi dậy nổi.
Năm đó Nguyệt Chi cũng là thị tộc trù phú cường thịnh trên thảo nguyên, sở hữu ngựa tốt cùng nam nhân cường tráng, tất cả những thứ này đều bắt đầu từ khi đấu đá với Côn tộc, Nguyệt Chi giết thủ lĩnh của Côn tộc, nhi tử của thủ lĩnh Côn tộc lại giết quốc vương của Nguyệt Chi, rất nhiều thị tộc trên thảo nguyên là bởi vì đánh đánh đấu đấu mà biến mất, rất nhiều thị tộc đã bị xóa tên, sát nhập vào dưới trướng của đại thiền vu.
Bọn họ sở dĩ biến mất, đều là bởi vì chọc giận đại thiền vu.
Năm đó Đông Hồ lại có bao nhiêu hưng thịnh? Còn tưởng rằng chính mình có thể trường tồn cùng đất trời, không phải cũng không bị Mạo Đốn thiền vu xóa sổ dễ như ăn cháo sao?
Lý Đông Thanh nói: "Soán vị cướp ngôi cần có thiên thời địa lợi nhân hoà, ngươi có được mấy yếu tố rồi?"
Vu Đan là thái tử chân chính, là nhi tử của đại thiền vu, Y Trĩ Tà chỉ là đệ đệ mà thôi.
Hơn nữa Quân Thần thiền vu còn sống, nắm chặt binh quyền, muốn cướp đi hoàng quyền từ trong tay hắn ít nhất phải qua hai cửa ải, một là Vu Đan, một là Quân Thần thiền vu, nào có dễ dàng như vậy?
Y Trĩ Tà nói: "Ta tất cả đều có được rồi."
"Đại thiền vu bệnh tình nguy kịch," Y Trĩ Tà đạo, "Vu Đan bị Vệ Thanh giáng một đòn nghiêm trọng, không đủ sức đón thêm một chiêu của ta, mà ta"
Hắn chỉ chỉ bốn phía, dang tay ra, nói: "Cái gì cũng có."
Lý Đông Thanh nghe không nổi nữa, đứng dậy, nói: "Từ từ nói chuyện, ta đi tiểu đây."
Y Trĩ Tà lại cảnh giác nhìn hắn, Lý Đông Thanh xốc lên vương trướng, quay đầu lại đề nghị: "Nếu không, ngươi đi cùng ta?"
Y Trĩ Tà lúc này mới không nhìn hắn nữa.
Lý Đông Thanh ra ngoài xem xét tình huống, mấy người Ninh Hòa Trần hình như đang đứng dưới tàng cây, hắn đang định đi qua, Hỏa Tầm Sưởng Minh lại vứt cho hắn một vật, Lý Đông Thanh theo bản năng mà vươn tay nhận lấy, cúi đầu xuống, vừa vặn đối diện một đôi mắt.
Hắn có chút bất ngờ, đi tới hỏi: "Ai giết?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn thần sắc của hắn, nhận lấy cái đầu kia, chán chường nói: "Ngươi vẫn là người sao? Vương Tô Mẫn mới vừa nãy còn giật nảy mình."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Mũi là xảy ra chuyện gì?"
"Bị Y Trĩ Tà đánh," Lý Đông Thanh lại xoa xoa mũi của chính mình, đã không chảy máu nữa rồi, chỉ là không lau sạch, trên mặt bị quệt đầy máu, hắn nói, "Không nghĩ tới hắn muốn đánh vào mặt."
Ninh Hòa Trần lấy tay áo của chính mình cúi đầu lau cho hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi nợ hắn sao?"
Ý tứ chính là cần gì phải chịu cú đấm này.
Thế nhưng Lý Đông Thanh lúc đó cũng không có cách nào khác, vốn là muốn để Y Trĩ Tà hả giận, không tính toán chuyện này, tuy rằng cũng không ôm hy vọng quá lớn, mà quả thực không thành.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đang nghịch cái đầu kia, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn qua, nói: "Thu nó lại đi, đừng đùa nữa."
"Các ngươi ở bên trong nói chuyện gì?" Hỏa Tầm Sưởng Minh nghe lời mà bỏ cái đầu vào trong túi đựng màu đen.
"Chuyện của người lớn, bớt hóng hớt đi." Lý Đông Thanh tỏ ra nghiêm túc.
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "?"
Vương Tô Mẫn nói: "Vậy ta có thể hỏi thăm một chút sao?"
Lý Đông Thanh hỏi ngược lại hắn: "Đầu của Liệp Kiêu Mỹ có phải do ngươi chặt hay không?"
Vương Tô Mẫn: "Phải."
Lý Đông Thanh cũng đoán vậy.
Vương Tô Mẫn nói mình rời khỏi Hung Nô là bởi vì Liệp Kiêu Mỹ, hai người rất không hợp nhau, hắn không ưa tác phong của những người này, cảm thấy lăn lộn ở đây không có gì hay, cho nên mới chạy, giờ khắc này kẻ thù gặp nhau, nhất định là vô cùng đỏ mắt.
"Ngươi chạy đi," Lý Đông Thanh nói, "Chạy càng xa càng tốt, Đại ca nữ ra đây rồi ta cũng không bảo vệ được ngươi."
Vương Tô Mẫn nở nụ cười, thờ ơ nói: "Không sao."
Lý Đông Thanh ở bên trong đã chịu không nổi Y Trĩ Tà nữa rồi, không biết tính cách của hắn vẫn luôn là như vậy, hoặc là nói hai năm qua đã thay đổi rồi, Lý Đông Thanh lần đầu tiên tới Hung Nô cũng không cảm thấy Y Trĩ Tà tự đại như thế, hiện tại gặp lại, tính cách còn rõ ràng hơn.
Chỉ có điều cũng có thể là bởi vì bản thân hắn thay đổi, cho nên nhìn người cũng không giống như trước.
Ninh Hòa Trần còn đang lau mặt cho hắn, đã lau được một lúc rồi, Lý Đông Thanh nắm lấy tay y, nói: "Được rồi mà, quay về rửa một cái là sạch."
Mấy người an vị dưới gốc cây, chờ người bên trong vương trướng đi ra.
Hỏa Tầm Sưởng Minh hiển nhiên là bởi vì giết được Liệp Kiêu Mỹ mà cảm thấy cao hứng, tâm tình không tệ, hỏi: "Đầu này rốt cuộc còn phải làm như thế nào mới có thể trở thành đồ nhắm rượu? Ai có tay nghề này?"
Vương Tô Mẫn nói: "Ta có này, đưa tiền đây, ta làm cho ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi bao nhiêu tiền, hắn vừa mở miệng đã bảo năm mươi kim.
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Ngươi chế tác đầu người cũng đừng đầu bảng sao?"
Vương Tô Mẫn: "Giết một người cũng là cái giá này."
Ninh Hòa Trần nhẹ nhàng kéo tay Lý Đông Thanh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Đông Thanh mới phản ứng lại hắn mời vừa thất thần, nói: "Không có gì."
"Suy nghĩ một chuyện," hắn lại bổ sung, "Khả năng không thể quay về Nguyệt Chi ngay được."
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi rất muốn về sao?"
Trên thực tế, Lý Đông Thanh vẫn chưa từng cảm thấy chính mình nhất định phải trở về nơi nào, hắn luôn có cảm giác phiêu bạt rất nặng, lúc nào cũng cảm thấy trời đất bao la, bốn biển là nhà.
Sở dĩ hiện tại lại cảm giác được lo lắng, là bởi vì người Nguyệt Chi khát vọng về quay về nhà, khát vọng đã rất lâu rồi..