Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

chương 103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dung Ly nghẹn họng, nói không ra, nuốt không được.

Hoa Túc nghiêng người qua nhìn nàng chằm chằm, "Nếu ngủ không được thì ngươi nhắm hai mắt cũng được, cầm Họa Túy làm cái gì."

Lòng bàn tay Dung Ly chảy mồ hôi, nàng giấu tay dưới chăn mỏng, tấm chăn thêu hoa lan hơi phồng lên như ngọn núi, nhìn như vậy nhất định không thể nhìn ra trong tay nàng đang cầm bút, làm sao Hoa Túc biết được.

Hay là...... Dùng pháp thuật nhìn xuyên mọi vật?

Nàng không dám né tránh ánh mắt của Hoa Túc, e sợ bị nhìn ra điều gì, lại thấy ánh mắt Hoa Túc tìm tòi nghiên cứu, dường như nhìn thấu được nhất cử nhất động vừa rồi của nàng.

Hoa Túc cau mày, nâng tay lên cẩn thận xem xét, không ngờ có một giọt mực chảy ra từ móng tay sạch sẽ, "Ngươi lặng lẽ vẽ cái gì."

Dung Ly lúng ta lúng túng: "Muốn thử vẽ con rối mà chưa vẽ xong, Họa Túy ở trong tay ta, không thể khiến nó chỉ là vật bài trí."

Hoa Túc vê mực trên móng tay đi, "Thư sinh đi thi cũng chưa cần mẫn như ngươi, ban đêm không ngủ còn ngồi dậy vẽ tranh."

Dung Ly nhỏ giọng nói: "Biên cương chiến loạn, thấy dân lưu lạc đến quá nhiều, ngủ không được."

Dường như Hoa Túc chỉ cảm thấy bất thường, nhưng lại không thể chính mắt chứng thực, cười nhẹ một tiếng, "Họa Túy đều bị ngươi cầm đến nóng lên."

Dung Ly gật đầu, "Hai tay nhàn rỗi nên lấy Họa Túy ra thử một lần, không cố ý lăn qua lộn lại nó."

"Là thử hay là cầm chơi đùa?" Hoa Túc hỏi cực kỳ bình thản.

Dung Ly hơi cử động bàn tay nắm Họa Túy, đưa bút tới dưới gối, "Cái này phải cầm chắc, nếu bị người khác đoạt đi, ta giải thíchvới ngươi thế nào."

Hoa Túc nhìn nàng không chớp mắt: "Vậy tốt nhất ngươi nên ngẫm lại, khi thật sự muốn giải thích với ta thì phải nói lời gì cho xuôi tai."

Dung Ly gật đầu, thấy Hoa Túc chưa truy vấn chuyện khác mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra Hoa Túc chưa biết nàng vừa rồi còn đi ra ngoài một chuyến.

Nàng nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy ngươi đã ngủ?"

"Nhập định, tu vi đã khôi phục, cảnh giới thì chưa xong." Hoa Túc nói.

Bên ngoài còn hơi ầm ĩ, rõ ràng những người kia bị bắt đi rồi bên ngoài nên yên tĩnh mới phải.

Một nam tử sốt ruột nói: "Vừa rồi khi ta trở về, thấy vị Dung cô nương kia đi ra ngoài, ta gọi nàng ấy vài tiếng mà nàng ấy cũng chưa trả lời ta, không quan tâm mà bỏ đi, cũng chẳng quay đầu lại, hay là bị những người Phu Dư dọa sợ?"

"Sao chàng không đi theo nàng ấy, một cô nương có thể đi đâu vào buổi tối thế này?"

"Ta đi theo hồi lâu, nhưng sau khi quẹo qua một đường thì bị mất dấu, ta tìm khắp nơi cũng không tìm được nàng ấy nên dứt khoát trở về."

"Nàng ấy thật sự không nói lời nào?"

"Thật sự."

Tiểu cô nương chần chừ nói: "Nàng ấy chắc là không sợ người Phu Dư, khi các ngươi không ở đây, những người kia làm ồn ào trong y quán, nàng ấy bảo ta chạy đi, ta ra khỏi y quán mới cảm thấy không ổn, vội vàng đi tìm các ngươi, nếu nàng ấy thật sự sợ hãi thì phải sợ những quan binh mới đúng."

"Nhưng quan binh đi rồi liền lục soát mọi nơi trong thành, nàng ấy tội gì ra y quán!"

"Thôi, lần trước cô nương này rời đi cũng âm thầm lặng lẽ, không để lại một lời nào, có thể là có chuyện gì muốn làm."

Tiểu cô nương nghi ngờ: "Có phải chàng nhìn lầm rồi không, hay nàng ấy căn bản chưa ra ngoài đâu."

Nam tử nói chuyện nóng nảy: "Ta đều đi theo nàng ấy một đường, còn có thể nhìn lầm được sao?"

Tiểu cô nương thở phì phì nói: "Ta quen biết chàng lâu như vậy, chàng còn nhận sai ta vài lần, chưa kể bây giờ đã hơn nửa đêm, ngay cả mặt đều không thấy rõ, hơn nữa chàng với cô nương kia cũng không thân."

Nam tử á khẩu không trả lời được.

Tiểu cô nương đi đến đẩy cửa phòng chất củi, cửa chưa cài khóa nên dễ dàng đẩy ra.

Dung Ly từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn qua, hai mắt hơi mê man như nửa mê nửa tỉnh, trông còn buồn ngủ.

Tiểu cô nương vội nói: "Làm phiền ngươi, vừa rồi may nhờ có ngươi, nếu không ta không thể biết có người Phu Dư lẻn vào, những người kia biết được y quán từng bị lục soát qua nên trốn đến nơi này của chúng ta."

Nàng ấy thở dài một hơi, "Bọn họ đã bị quan phủ đưa đi, trước đó ta ra ngoài tìm gia gia, sợ mấy người kia làm khó dễ ngươi, chạy nhanh đến muốn gãy chân."

Nam tử đứng sau cô nương kia trừng to mắt, không tin vào hình ảnh trước mặt mình, vội vàng giơ tay xoa mắt.

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Ta thấy vóc dáng và thái độ của những người đó không giống dân lưu lạc ở Bồng Châu, lại cảm thấy công tử luôn miệng hét to kia rất kỳ lạ, khi xem xét vết thương cho hắn, thấy trên tay hắn có nhiều vết chai, nếu thật sự là công tử nhà phú quý ở Bồng Châu, sao trên tay có nhiều vết chai như vậy. Cho nên ta mới tìm biện pháp để ngươi rời đi, không ngờ ngươi lại đưa quan binh tới."

Tiểu cô nương bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra là thế! Nhưng nam nhân thúi ồn ào kia không phải binh của Phu Dư, chỉ là kẻ lừa đảo thôi."

Dung Ly mỉm cười, ho nhẹ vài tiếng.

Tiểu cô nương liền nói: "Cô nương nghỉ ngơi đi, chúng ta không quấy rầy nữa."

Dung Ly gật đầu, chờ cửa khép lại mới chầm chậm nằm xuống, nắm góc chăn cẩn thận nhìn Hoa Túc.

Qua một thời gian, con rối nàng vẽ ra sẽ biến mất, nhưng vừa rồi vì Hoa Túc thình lình tỉnh lại nên không biết con rối có biết cách đối phó với Xích Huyết Hồng Long hay không.

Hoa Túc thấy nàng im lặng chỉ lén lút nhìn, cân nhắc một phen, "Ngươi quả thực có việc giấu ta."

Dung Ly dời ánh mắt, thấy chuông bạc rơi xuống chăn gấm chưa kịp cất đi, vừa định làm bộ dịch chăn để giơ tay lấy.

Nào ngờ, Thùy Châu từ trong chăn chui ra nhào tới chiếc chuông bạc, Dung Ly hoảng hốt, sau đó lập tức giả vờ vỗ mèo, kẹp chuông bạc giữa hai ngón tay rồi lặng lẽ thu tay về dưới tấm chăn.

Thùy Châu kêu meow một tiếng, chui theo vào trong chăn chơi đùa với tay nàng.

Dung Ly vội đẩy đầu nó ra, một bên nhẹ nhàng nói: "Ta có việc gì có thể giấu ngươi, gần đây lòng nghi ngờ của ngươi thật nặng, ta lén nhìn ngươi một cái ngươi liền hoài nghi ta."

Hoa Túc vừa nhìn thấy bộ dáng cẩn thận lẫn giảo hoạt của nàng, trái tim như bị nắm một chút, nhất thời không thể nói gì.

Dung Ly xê dịch nằm thẳng người lại, tròng mắt xoay chuyển, hỏi: "Mảnh vảy còn nóng lên không."

Hoa Túc lấy vảy đỏ ra, tuy mảnh vảy trong lòng bàn tay còn phát ra ánh sáng đỏ rực, bốc lên ngọn lửa nhỏ, nhưng không nóng như lúc đầu, giống như bị dội nước lạnh vào một lần.

Nàng ấy nửa tin nửa ngờ, lãnh đạm nói: "Đi rồi?"

Tuy ở vị trí này không thể thấy rõ mảnh vảy nhưng Dung Ly vừa nghe liền an tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra Xích Huyết Hồng Long đã đi rồi.

Khi dùng con rối nói những lời sáo ngữ, kỳ thật nàng chẳng biết gì cả, chỉ muốn đào ra tin tức hữu dụng từ Xích Huyết Hồng Long, may mắn Xích Huyết Hồng Long chưa nhận ra điều bất thường của con rối, nghiêm túc trả lời một lúc.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại, cảm thấy không nên như thế.

Lúc trước nghe Hoa Túc nói, Xích Huyết Hồng Long hẳn là vô cùng lợi hại, không đến mức không nhận ra con rối, kỹ năng vẽ của nàng chưa đủ để dùng giả đánh tráo. Hơn nữa, trước đó Hồng Long Ngư còn ăn một kiếm của Hoa Túc, thậm chí không biết trốn tránh.

Hoa Túc cất vảy đỏ vào, vừa lật tay lại, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa quỷ xanh lam lạnh lẽo, tâm ngọn lửa đen nhánh tựa một luồng quỷ khí, "Âm khí ở Bồng Châu rất nhiều, nhưng cũng chỉ đủ cho ta khôi phục đến bảy tầng."

Cơ thể Dung Ly mệt mỏi, cưỡng ép bản thân mở to mắt, "Bảy tầng nghe thấy cũng đã vô cùng ghê gớm, nếu đối đầu với Thận Độ, hoặc là...... Động Hành Quân cùng Xích Huyết Hồng Long, ngươi có mấy phần thắng?"

Hoa Túc trầm mặc một lát, ngước mắt lên nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi đối với Động Hành Quân cùng Xích Huyết Hồng Long, để ý đến vậy sao?"

Trái tim Dung Ly đột nhiên nhảy dựng, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn các ngươi là kẻ địch."

Hoa Túc lãnh đạm: "Phần thắng cũng có, nhưng nếu muốn hoàn toàn không bị thương thì còn có chút khó, Thận Độ lấy oán hận làm thức ăn, tu luyện nhanh như gió mạnh sét đánh, chắc hẳn đã khác so với lần cuối cùng ta thấy hắn."

Dung Ly khẽ mím môi.

Hoa Túc lại nói: "Động Hành Quân rời khỏi đầm băng, hiện lại chưa biết tung tích, nếu nàng ta thật sự có thù oán với cá tiên trong Động Minh Đàm thì nên trở về rửa sạch nỗi nhục mới phải, nhưng bây giờ vẫn không xuất hiện, Xích Huyết Hồng Long chỉ còn lại nửa hồn, trở nên chất phác ngây ngốc, nếu vậy nàng ta cũng bị trọng thương. Ta dùng bảy tầng để đối phó với nàng ta, dư dả."

Bên ngoài rầm một tiếng vang lên như có thứ gì vỡ nát, sau đó tiểu cô nương cùng nam tử khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Nam tử thì thầm: "Ta thật sự thấy nàng ấy, cô nương này trở về khi nào, sao ta không biết!"

"Không phải lần đầu chàng nhận sai người, mấy ngày trước đây ta đứng trước mặt chàng, chàng còn nhìn về phía ta kêu tên cô nương khác." Tiểu cô nương nghiến răng nghiến lợi.

Dung Ly nghĩ tới nghĩ lui, tự mình ngồi dậy.

"Đi đâu?" Hoa Túc hỏi.

Dung Ly khụ khụ, giọng nói khàn khàn, "Ta đi tìm chút nước uống."

Nàng mở cửa ra ngoài, tiểu cô nương cùng nam tử thấy nàng đến không hẹn mà cùng quay đầu lại, ai cũng không nói lời nào.

Nàng đi đến giếng múc nước bên cạnh hậu viện, sau khi múc nước lên thấy bốn phía vắng vẻ, nàng lặng lẽ mở cửa hậu viện ra, đôi môi tái nhợt mấp máy, nhẹ nhàng thốt lên hai chữ "Trở về".

Ngoài cửa, một bóng hình chậm rãi bước tới gần, người nọ đi cực chậm, chân cẳng dường như không được tốt.

Ánh đèn ngoài đình dừng trên mặt người nọ, đâu phải người nào, rõ ràng là con rối kia.

Canh giờ sắp tới, nửa chân của con rối sắp tan đi, khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ, trên người giống như bốc cháy, nhè nhẹ từng đợt từng đợt khói đen bay lên trời.

Dung Ly hỏi: "Nàng ấy còn nói cái gì?"

Con rối nề nếp trả lời: "Sau khi quân thượng đầu thai, mắt đầm còn ở trong linh tương, nghiệp chướng đã tẩy hết theo thân thể, nhưng sinh mạng của Hồng Long Ngư không dài nên không thể chiến đấu cùng quân thượng."

Nói xong, nó giơ tay tháo chuông bạc xuống, đưa đến trước mặt Dung Ly.

Dung Ly mới vừa cầm lấy chuông bạc, con rối liền hóa thành khói tan biến hoàn toàn. Nàng suy tư một lúc lâu mới sáng tỏ, sở dĩ Xích Huyết Hồng Long phải chia nửa hồn để đầu thai, quả thật là vì nàng, nàng quả nhiên là...... Động Hành Quân.

Trước khi đầu thai nàng tu luyện Vô tình pháp, vô tâm vô tình nên không thể đột phá, hơn nữa còn mang nghiệp chướng, sau khi đầu thai quay về thân thể người phàm, đúng lúc có lại được thất tình lục dục.

Nhưng nàng đã làm việc gì, nghiệp chướng kia từ đâu tới?

Sương mù dày đặc bao vây lấy nàng, nàng may mắn mở được một góc, hóa ra thế giới bên ngoài lại khó bề phân biệt, mơ hồ kỳ lạ như vậy.

Dung Ly phân tâm trở về phòng chất củi, im lặng nằm xuống.

"Uống xong?" Hoa Túc nghiêng đầu hỏi.

Ván gỗ trên giường khá cứng, đệm giường lót phía dưới lại rất sơ sài, nằm hơi cộm lưng, mặc dù bên ngoài đã hết ầm ĩ nhưng Dung Ly vẫn không thể ngủ được.

Cả người Dung Ly đều không thoải mái, rụt vào bên trong một chút, sắp chạm vào bức tường, "Nếu không ngươi cũng tới nằm một lát đi."

Hoa Túc: "Ngủ cùng với quỷ, gan của ngươi sao phì như vậy."

Dung Ly thì thầm: "Ngươi sẽ ăn ta hay sao?"

Hoa Túc đi qua, ngồi xuống mép giường, "Ban ngày biết ăn nói còn chưa tính, bây giờ trăng đã lên giữa trời, cũng không thấy ngươi mỏi miệng."

Dung Ly duỗi tay giữ chặt góc áo của quỷ này, dường như nắm chặt thứ gì đó trên tay mới có thể an tâm hơn nhiều.

Nàng chậm rãi dịch tới trước, cách tấm chăn kề sát sau thắt lưng Hoa Túc, khẽ nói: "Ngươi hãy tin ta nhiều hơn một chút, ta là người phàm, hiện tại lại không có nơi để đi, thân thể thì không tốt, ngoại trừ ngươi ra không ai chịu đưa ta theo."

Hoa Túc: "Ngươi ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, cửa bị gõ vang thùng thùng.

Tiểu cô nương ở ngoài cửa nói: "Cô nương, cô nương, công tử Dung gia đã ra khỏi nhà lao!"

Dung Ly ngủ không được thoải mái, tỉnh lại đau đầu vô cùng, ngồi dậy cũng khó khăn. Mơ màng choáng váng chống người lên, sau lưng bị một bàn tay lạnh lẽo đẩy một chút.

Hoa Túc không quá vui vẻ, "Phiền nhất là người phàm la hét ầm ĩ chuyện bé xé to."

Dung Ly vốn định để chân trần đi mở cửa, không ngờ Hoa Túc dùng quỷ khí đưa giày đến bên chân nàng.

Cửa kẽo kẹt vang lên, tiểu cô nương ở bên ngoài chưa chờ nàng lên tiếng, tự tiện đẩy cửa vào phòng.

Đôi giày bay giữa không trung cạch một tiếng rơi xuống đất, dấy lên một ít bụi bặm.

"Phiền." Hoa Túc đối với người phàm mà nàng ấy không thích, đôi khi nửa chữ cũng bủn xỉn không muốn phun ra.

Dung Ly ngước mắt lên, "Hắn...... Ra ngoài rồi?"

Tiểu cô nương nghĩ nàng chưa mang giày xong nên mới rớt xuống, gật đầu nói: "Gia gia cho người âm thầm theo dõi, nhìn thấy Dung công tử bị người ta đưa ra, hiện tại Dung công tử đang ngồi ngoài sảnh."

Dung Ly định nói, như vậy không thể gọi là "Theo dõi", nhưng nàng không nghĩ tới Dung Tề vẫn sẽ quay về y quán, cho rằng với tính tình của hắn, chắc chắn đã bị dọa đến trốn chạy không ngừng.

Nàng trả lời: "Ta đã biết, ta đi gặp hắn."

Tiểu cô nương sửng sốt một chút, vốn tưởng cô nương này biết được tin tức sẽ vô cùng vui sướng, nào ngờ nàng có vẻ không vui lắm.

Hoa Túc khoanh tay, "Đi gặp hắn làm chi, muốn nói tỉ mỉ cho hắn biết cha mẹ chết thế nào sao."

Dung Ly không lên tiếng, mặc xiêm y rồi rửa mặt đơn giản, đi theo tiểu cô nương đến ngoài sảnh.

Dung Tề thay một bộ đồ vải, hẳn là người của y quán đưa cho hắn, trông hắn xanh xao hơn rất nhiều, có lẽ đã bị dùng hình, sắc mặt còn khó coi hơn người sắp chết như nàng.

"Ngươi chịu khổ rồi." Dung Ly nói.

Dung Tề cầm cái ly, bàn tay đột nhiên run lên, cổ họng như bị khâu lại, âm thanh đều bị chắn trong cổ họng không thốt ra được chữ nào.

Năm đó khi chưa đi Bồng Châu, hắn mang vàng đeo bạc, suốt ngày phe phẩy cây quạt, tiêu sái phóng khoáng, hiện tại lại rách rưới hốc hác, một vòng râu xanh quanh miệng trông thật nghèo túng.

"Tứ đệ." Dung Ly lại nói.

Một tiếng này đột ngột khiến Dung Tề bừng tỉnh, cổ họng hắn thắt lại, khô cằn mở miệng: "Thật sự là ngươi."

Dung Ly gật đầu, bạch y trắng hơn tuyết, so sánh với hắn như mây bùn ngăn cách, ngọc diệp kim kha cũng chỉ là như vậy, "Ta đưa ngươi từ trên sườn núi Giác Ngõa đến đây, trên đường gặp rất nhiều dân lưu lạc cùng người Phu Dư, vết thương của ngươi rất nặng, ta không dám để quan binh phát hiện ra ngươi, nên lặng lẽ đưa ngươi đến y quán."

(Giống như lá ngọc cành vàng, chỉ người có xuất thân cao quý hay những người mỏng manh, yếu đuối.)

Dung Tề nghe vậy ngơ ngác, chưa bao giờ nghĩ Dung Ly ở Kỳ An xa xôi sẽ đưa hắn từ sườn núi Giác Ngõa tới Kim Mân, "Ngươi đến đây thế nào, ngươi...... Vì sao đến đây?"

Dung Ly khụ một tiếng, "Ta đi Hoàng Thành, nhưng vì người Phu Dư mượn danh nghĩa tiêu cục trà trộn vào Hoàng Thành, ngươi trở thành nghi phạm, ta cũng trốn không được. Ta như con chim trong lồng, không thể không chọn đường xa để đi, suy nghĩ thật lâu rồi quyết định đến Bồng Châu tìm ngươi, ta không tin ngươi sẽ làm việc như vậy."

Dung Tề tin tưởng, khi hắn vừa đến Bồng Châu vẫn còn là một công tử ca ngây thơ mờ mịt, hai năm nay trải qua nhiều chuyện đã tẩy đi sự ngây thơ của hắn, hắn như dây cung kéo căng đột nhiên buông lỏng, nước mắt tuôn rơi.

"Cha sớm đoán được Bồng Châu không yên ổn, hắn không dám ở lại Bồng Châu lâu, nhưng cũng không muốn thay đổi con đường buôn bán nên kiên quyết muốn ta đảm đương. Ta tới một khoảng thời gian mới nghĩ thông suốt, ta không muốn bị người khác coi thường, mọi chuyện đều tự tay làm hết, không dám lừa gạt, ta nào dám thông đồng với địch, là người Phu Dư đoạt lệnh bài, còn chiếm hàng hóa, hại chúng ta thành thế này."

Dung Ly trầm mặc một lúc, "May mắn ngươi đã rửa sạch oan khuất."

Hai mắt Dung Tề đỏ bừng, "Ta cùng mấy người Phu Dư kia bị thẩm vấn một đêm, mấy người kia để lộ việc bắt cướp tiêu cục, chưởng quân thống lĩnh của Hoàng Thành đến Kim Mân, sau nhiều lần xác nhận, thống lĩnh đó truyền tin về Hoàng Thành ngay tại chỗ rồi mới gật đầu thả ta ra."

"Từ nay về sau," Dung Ly khựng lại, "Ngươi tính toán thế nào?"

Dung Tề do dự, "Ta muốn trở về Kỳ An."

Dung Ly đoán chắc hắn chưa biết việc ở Kỳ An, im lặng một lát mới nói: "Dung gia không còn nữa."

Dung Tề ngẩn ngơ: "Cái gì...... Không còn?"

Hoa Túc ngước mắt lên, "Bị quỷ ám, cha mẹ ngươi đã chết."

Dung Ly nói không cụ thể, "Có vài việc không tốt xảy ra, bị trả thù, nếu ngươi muốn trở về cũng được, có lẽ tiền trong kho vẫn còn thừa, sau khi ngươi về có thể làm một ít mua bán, cuộc sống sau này cũng tính ổn định."

"Vậy còn ngươi?" Dung Tề vốn muốn gật đầu, nhưng cẩn thận cân nhắc mới cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

"Đương nhiên là đi theo ta." Hoa Túc nói.

Dung Ly nhếch khóe miệng, mới vừa giơ lên một chút liền vội vàng hạ xuống, làm bộ khó xử phiền muộn, "Ta còn chút việc phải làm, ngươi về Kỳ An là được, đừng nên tìm ta, nếu ta trở về Kỳ An chắc chắn sẽ đi gặp ngươi."

Dung Tề như bị choáng váng, mở to mắt thật lâu không thể hoàn hồn.

Dung Ly nói: "Lần này trở về với sự trong sạch, ngươi nhất định có thể bình yên đến Kỳ An, dọc đường đi cũng không cần trốn trốn tránh tránh."

Dung Tề lúng ta lúng túng hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Không cần hỏi nhiều, ta có thể tìm được ngươi ở Bồng Châu thì ắt sẽ không để chính mình gặp bất lợi." Dung Ly nói lảng tránh.

Dung Tề: "Nhưng ngươi......"

"Ta bình yên vô sự đưa ngươi tới Kim Mân, đổi lại là người khác, có thể làm được sao." Dung Ly ôn hòa nói.

Nàng nói càng nhẹ nhàng, Dung Tề càng cảm thấy khó hiểu, qua một lát hắn mới hỏi: "Vậy ngươi...... Khi nào đi?"

"Còn sớm." Dung Ly xoay chuyển ánh mắt.

Ngoài miệng nói còn sớm, kỳ thật sau khi ăn xong nàng đã đi cùng Hoa Túc rồi.

Dung Tề ngồi bên bàn cơm thật lâu không chờ được nàng quay lại, sốt ruột chạy ra đi tìm, nhưng tìm trong ngoài y quán đều không thấy người.

Tiểu cô nương y quán nhớ đến Dung Ly mang theo một con mèo, vội vàng chạy vào phòng chất củi, chỉ thấy đệm giường được xếp chỉnh chỉnh tề tề, mèo cũng bị mang đi rồi, nàng lắp bắp nói: "Nàng ấy là thần tiên ư, sao có thể tới vô ảnh đi vô tung như vậy."

Nam tử gặp con rối đêm qua khá hoảng hốt, trước sau vẫn cảm thấy mình chưa từng nhìn lầm.

Dung Tề rất hoang mang, cảm thấy bên trong có một số việc mà hắn không biết, sau khi cảm tạ mọi người trong y quán liền cưỡi tuấn mã rời khỏi thành.

Dung Ly hỏi muốn đi đâu, Hoa Túc chắp tay sau lưng đi không hề đắn đo, khói báo động của Bồng Châu không liên quan đến nàng ấy, sinh tử của người phàm cũng chẳng thèm để ý. Nàng ấy lãnh đạm nói: "Chờ đến đêm dài, mở Thành quỷ."

"Thành quỷ?" Dường như Dung Ly đã nghe nói qua, hồi tưởng kỹ lại, còn không phải là nghe quỷ này nói sao, hình như rất phồn hoa náo nhiệt, không biết có phải đầy ắp quỷ khí quanh quẩn giống âm phủ hay không, khắp nơi đều là quỷ hồn bay bay.

Hoa Túc gật đầu: "Ta phải tìm cách tu bổ linh tương, một ngày linh tương không thể phục hồi như cũ thì thần chú này thêm một ngày không thể giải, ta không thể trở về nguyên thân."

Dung Ly đã âm thầm suy đoán hồi lâu, đoán nguyên thân của quỷ này đến tột cùng là cái gì, nhưng lăn qua lộn lại đều chưa nghĩ ra.

Nàng khẽ liếm cánh môi khô ráo, "Có cách gì?"

"Đi đến Thành quỷ tìm một thứ." Hoa Túc nói.

Dung Ly chớp mắt, "Thành quỷ có thể mua được mọi thứ sao?"

Hoa Túc quay đầu lại, "Cho dù là mạng của người sống ngươi cũng có thể mua được. Nếu ngươi có cái gì muốn bán, cũng có thể cầm đi để trao đổi."

Dung Ly suy tư một lát, "Nói như thế, chẳng phải là chỉ có thể đổi những thứ lạ lùng kỳ quái."

Hoa Túc gật đầu: "Đương nhiên."

Dung Ly nhỏ giọng hỏi, "Vảy của Xích Huyết Hồng Long cũng cầm đi đổi được sao?"

Hoa Túc không nghi ngờ gì, "Nó chính là vật hiếm lạ, người bình thường không thể có."

"Ngươi lấy ra cho ta nhìn xem." Dung Ly nhẹ nhàng nói.

Hoa Túc thật sự lấy mảnh vảy ra, vảy cá trong tay tuy còn đỏ nhưng đã ảm đạm hơn rất nhiều, giống bị bao phủ bởi một lớp tro bụi.

Dung Ly vừa thấy liền biết Xích Huyết Hồng Long đã đi xa, như thế thì rất tốt.

Hoa Túc nheo mắt lại, "Ta còn tưởng ngươi luyến tiếc mảnh vảy này, chẳng lẽ ngươi muốn cầm đi bán?"

Dung Ly trông thật vô tội, "Ta đương nhiên là không nỡ, Hồng Long là nửa người của Đan Tuyền, sao ta có thể bán đi."

Hoa Túc nghi hoặc, đặt tay lên vai nàng, "Đến bờ sông rửa tay."

Dung Ly giơ tay lên, không thấy bàn tay mình bị dơ bẩn chỗ nào, ngón tay đều sạch sẽ, móng tay không dính một chút bùn đất, các móng tay vẫn hồng hồng.

"Người chết mới đi vào Thành quỷ được, con sông kia nhiễm rất nhiều máu, còn tắm gội cho xác chết, ngươi đến rửa tay là có thể dính lên chút thi khí." Hoa Túc rất hứng thú.

Dung Ly nghe sởn tóc gáy, giấu hai tay ra sau lưng, "Ngươi lừa ta."

"Không phải buổi sáng ngươi còn giấu ta sao, ta lừa ngươi một chút thì thế nào." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

- ----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio