Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tự mình chọn, bây giờ ngược lại ghét bỏ.
Dung Ly lại thích mèo đen nhỏ này vô cùng, ôm tràn đầy cõi lòng, không dám quá dùng sức, sợ làm nó khó chịu.
Hoa Túc liếc nhìn một cái, chầm chậm dời ánh mắt đi, cười nhạo một tiếng.
Tiểu Phù đi theo phía sau, nghiêng đầu hỏi: "Cô nương vừa nói cái gì."
"Cái gì cũng chưa nói, ngươi nghe lầm." Dung Ly ôm mèo, dọc theo hành lang dài chậm rãi bước đi tới.
Tiểu Phù mê man nhéo nhéo vành tai, trong lòng cảm thấy mấy ngày gần đây lỗ tai càng ngày càng không tốt, lời nói của cô nương nhà mình đều không phân biệt được.
Trong Văn Hương Hiên, Dung Trường Đình còn chưa cầm đũa, mấy vị phu nhân đành phải ngồi bất động.
Tự Chiêu ngồi ngay ngắn, vẻ mặt vui vẻ, mỉm cười hỏi Dung Trường Đình về những chuyện thú vị ở Bồng Châu, nàng rất có chừng mực, không đề cập đến tiêu cục nửa câu.
Mông Nguyên chưa ngồi trước bàn, Ngũ phu nhân Đổng An An vừa khỏi bệnh sau một thời gian dài lại ngồi bên cạnh Dung Trường Đình, Đổng An An xuất thân nhà quan, nhìn thái độ rất nhã nhặn lịch sự, hiện tại tuy sắc mặt vẫn còn ốm yếu, nhưng cũng thanh tú xinh đẹp.
Dung Trường Đình nghiêng đầu nói: "Nếu thân thể không khoẻ thì trở về nghỉ ngơi, ta sai tôi tớ đưa đồ ăn qua, nàng đi một đường đến đây còn hứng gió lạnh, nếu lại bị bệnh, chắc chắn không tốt."
Tự Chiêu cong mắt nói: "Muội muội chớ cậy mạnh, chăm sóc thân thể cho khỏe, lão gia mới có thể vui vẻ."
Dung Trường Đình gật đầu, ánh mắt tràn đầy quan tâm nhìn Đổng An An.
"Hiện tại đã hết trở ngại, lão gia không cần lo lắng." Đổng An An cúi đầu rũ mắt.
Cửa kẽo kẹt một tiếng, hai tỳ nữ đẩy cửa ra, nhẹ giọng nói: "Lão gia phu nhân, Đại cô nương tới rồi."
Dung Ly ôm mèo vào phòng, mèo con nhẹ giọng kêu to, không giãy giụa, tay mèo mềm mại đáp lên ngực nàng. Ánh mắt nàng đảo qua, thế nhưng chưa thấy Tam phu nhân Mông thị, rất là ngoài ý muốn.
Dung Trường Đình đứng dậy, nhìn thấy mèo con trong lòng ngực nàng thì thoáng sửng sốt một chút, "Hôm nay đi ra ngoài có mệt không?"
Dung Ly lắc đầu, ngồi xuống ghế trống, ngước mắt nhìn lên, thấy Hoa Túc chiếm lấy chỗ ngồi của Tam phu nhân.
Hoa Túc ngồi xuống, người khác đều không nhìn thấy nàng ấy. Nàng ấy ngồi thẳng tắp, áo đen trên người không phù hợp với Văn Hương Hiên này, rõ ràng chưa ngồi trên tòa cao, nhưng lại giống chủ nhân nơi này hơn cả Dung Trường Đình.
"Không mệt, hôm nay vừa lúc có hội chùa, nên đi xem một chút, thật sự náo nhiệt." Dung Ly nhẹ giọng nói, "Trên đường nhìn thấy vật nhỏ này, trong lòng cảm thấy thích thú, liền bảo Tiểu Phù mua."
Tiểu Phù đứng bên cạnh, đôi mắt tròn xoe, rụt cổ cười cười, hiện giờ lão gia phu nhân đều ở đây, nào đến lượt nàng ấy nói chuyện.
"Thích là được, vậy cứ nuôi nó." Dung Trường Đình quay đầu lại nói với tỳ nữ, "Ôm con mèo này xuống, lấy khăn ấm tới lau tay cho cô nương."
Dung Ly gật đầu, đưa mèo cho tỳ nữ, một bên tiếp nhận khăn ấm, thong thả ung dung lau chùi lòng bàn tay cùng khe hở ngón tay.
Tự Chiêu liếc nhìn mèo con bị ôm đi, ý cười trong mắt hơi cứng lại, chỉ chốc lát, độ cong khóe miệng càng sâu hơn, chầm chậm nói: "Kể ra thì, Dung phủ chúng ta ngoại trừ gà vịt ngỗng, chưa từng nuôi vật nhỏ như vậy."
"Bình thường ở trong phủ rảnh rỗi không làm gì, có mèo con làm bạn, hẳn sẽ không còn buồn chán nữa." Dung Ly ngừng lại, lông mi rũ xuống, "Nếu không phải hôm nay ra phủ, ta sẽ chẳng biết hội chùa náo nhiệt đến thế."
Nét mặt Dung Trường Đình thoáng cứng đờ, "Hội chùa nhiều người, Tề nhi khi còn bé ta từng dẫn nó đi xem hoa đăng, suýt nữa bị chen lấn lạc mất."
Tề nhi là Tứ công tử của Dung phủ, khi còn nhỏ suốt ngày không thích ở trong nhà, thường chơi bời với những tên ăn chơi trác táng bên ngoài, sau đó đã đi Bồng Châu.
Dung Ly từ từ nói: "Tề nhi cùng Húc Nhi đều được cha dẫn đi xem hoa đăng, chỉ có ta, là lần đầu tiên thấy hội chùa."
Dung Trường Đình cầm chiếc đũa, "Đó là vì có vết xe đổ, cha mới không dám dẫn ngươi đi, nếu lạc mất ngươi, cha sẽ hối hận suốt đời."
Tự Chiêu hơi nheo mắt lại, cười khẽ một tiếng, "Tuy thân thể Ly nhi không tốt, nhưng rốt cuộc đã trưởng thành hơn, đi lạc hẳn cũng biết cửa nhà mình ở hướng nào."
Dung Ly cầm lấy đũa ngọc, giọng nói yếu ớt, "Sao có thể quên nhà, cho dù chỉ ra ngoài vài lần, chung quy vẫn nhớ rõ."
Ngũ phu nhân Đổng An An không nói chuyện, chỉ cười ôn hòa với Dung Ly, dáng vẻ hiền lành nhã nhặn thật khiến người trìu mến, trong miệng tôi tớ, cũng chỉ mỗi vị phu nhân này giống......
Giống với Đại phu nhân đã qua đời nhất.
Tự Chiêu nắm cổ tay áo, thật cẩn thận gắp đồ ăn đặt vào chén Dung Trường Đình, lại nói với Dung Ly, "Ly nhi lần này ra ngoài, chỉ mang về một con mèo thôi?"
Dung Ly gật đầu, khẽ nhíu mày, môi vừa mở ra chút liền mím lại, muốn nói lại thôi.
Dung Trường Đình thấy thế cũng nhíu mày, hỏi: "Nếu có thứ gì chưa mua được, cứ sai tôi tớ mang về."
Dung Ly im lặng cắn đầu chiếc đũa một chút.
Hoa Túc ngồi bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm Dung Ly, nàng ấy biết rõ ràng, nha đầu ốm yếu này vừa vào cửa liền bắt đầu làm bộ làm tịch, giả vờ đáng thương như bị người chèn ép.
"Ngươi muốn cái gì, sai bọn nha đầu mua là được, Dung gia có cái gì mà không thể mua." Dung Trường Đình không vui.
Tiểu Phù nhìn trái nhìn phải, trong lòng nôn nóng, hiện nay không có Tam phu nhân, cũng không biết lời này có thể nói ra hay không.
Dung Ly chậm chạp nói: "Không có cái gì hiếm lạ, tháng sau nếu còn muốn, Ly nhi sẽ sai người đi mua."
Tự Chiêu tươi cười đầy ẩn ý, cố tình nói: "Vì sao phải chờ đến tháng sau, chẳng lẽ có kẻ nào gan lớn dám cắt xén tiền tiêu vặt của Đại cô nương chúng ta."
Lông mi Dung Ly run lên, không phát ra tiếng nào, giống như cam chịu.
"Cắt xén?" Sắc mặt Dung Trường Đình lập tức biến đổi, vỗ bàn rầm một cái, nhìn qua Tự Chiêu cùng Đổng An An, nghiêm nghị nói: "Ta chẳng qua chỉ không ở trong phủ, không phải đã chết."
Chén dĩa đựng đồ ăn trên bàn bị chấn động, đũa ngọc trong tay Ngũ phu nhân đinh một tiếng rơi xuống đất, vỡ tung.
"Lão gia đừng giận, ta chỉ thuận miệng nhắc đến, Ly nhi cũng chưa nói với ta việc này, lát nữa gọi quản trướng tới hỏi một chút sẽ rõ ràng ngay." Tự Chiêu nhìn qua Dung Ly, "Ly nhi ngươi nói có đúng không."
Dung Trường Đình đen mặt: "Chúng ta đến Bồng Châu, chẳng lẽ hồn của các ngươi cũng đi theo? Không biết chăm sóc tốt cho Ly nhi!"
Dung Ly buông đũa, đứng lên nói: "Ta hơi mệt, muốn về Lan viện nghỉ ngơi."
Dung Trường Đình đè đè giữa mày, thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, đứng lung lay sắp ngã, trông thật sự mệt mỏi, đành phải nói: "Lát nữa cha sai tôi tớ nấu chút cháo, đưa qua cho ngươi."
Tiểu Phù vội vàng ôm mèo con được đưa trở về, đi sát phía sau cô nương nhà mình.
Theo sau đuôi, ngoại trừ Tiểu Phù, còn có một quỷ.
Ra khỏi Văn Hương Hiên, vẻ mệt mỏi trên mặt Dung Ly biến mất hoàn toàn, sắc môi còn tái nhợt, nhưng đôi mắt cong cong, ngay cả nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt cũng sinh động thêm vài phần.
Hoa Túc thò tay ra khỏi áo đen, năm ngón tay để sau lưng nàng, cho nàng chút sức lực.
Dung Ly chậm rãi thở ra một hơi, "Vừa rồi không có tam nương, cũng không biết...... Tam nương đã ăn chưa."
"Cô nương sao người còn lo lắng cho Tam phu nhân." Tiểu Phù tức giận nói, "Tam phu nhân cùng quản trướng kia thân thiết với nhau, nhất định là do nàng ta làm khó dễ."
Dung Ly nhẹ giọng cười, lắc đầu nói: "Chớ có nghĩ ngợi lung tung."
Hoa Túc chậm rãi di chuyển bàn tay để sau lưng Dung Ly, đặt nhẹ lên bờ vai gầy yếu của nàng, "Ngươi trái lại rất thông minh."
Dung Ly chớp chớp mắt, dường như không hiểu ý.
"Lát nữa ta sẽ đi xem ngôi chùa kia, ngươi ở trong phòng, giấu bút trúc cẩn thận, đừng nên đi lại." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dung Ly dừng bước chân, ôm mèo từ trong lòng Tiểu Phù qua, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Hoa Túc, ý bảo nàng ấy dùng thể xác của mèo đen này.
Hoa Túc nhìn thẳng, "Không."