Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

chương 36: sao làm việc cẩu thả này

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Ly hơi mở miệng ra giống bị dụ dỗ, rũ mắt nhìn xuống, ngay cả hơi thở cũng vô cùng nhẹ nhàng như đang bị bóp chặt cổ.

Hoa Túc nắm cằm nàng, cúi người đến gần, sợi tóc hai màu đen trắng bị gió thổi bay đến bên tai nàng ấy.

Tay của quỷ này từ trước đến nay đều lạnh lẽo, Dung Ly cảm thấy khí lạnh theo cằm nàng lẻn vào, trong giây lát di chuyển khắp toàn thân, chiếm hết kỳ kinh bát mạch, thấm vào xương cốt.

Hoa Túc tới gần như lúc độ khí vậy, môi để trước miệng nàng cách chưa tới nửa thước, gần đến mức hơi thở lẫn lộn.

Dung Ly vẫn rũ mắt, lông mi dày gần che khuất hết con ngươi đen nhánh, hơi thở nàng yếu ớt, trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhất thời quên mất tôi tớ mà Mông Nguyên phái tới đang đứng chờ ngoài cửa.

Ngoài phòng mấy người chưa nghe thấy đáp lại, gõ cửa lần nữa hỏi: "Cô nương, cô nương đang nghỉ ngơi?"

Dung Ly vẫn không trả lời, không nói lời nào còn được, nếu nói chuyện không phải hơi thở sẽ chạm đến miệng Hoa Túc sao.

Hồn vía như đang trên xe ngựa xóc nảy lắc lư, trước mắt như có mây mù lượn lờ, suýt nữa hoa hết cả hai mắt.

Thân thể nàng lung lay ngưỡng ra sau một chút, thiếu chút nữa ngã xuống, hai ngón tay nắm cằm nàng buông lỏng ra ngược lại nắm lấy bả vai nàng.

Hoa Túc nắm vai kéo nàng lại. Vẻ mặt nàng ấy nhàn nhạt, "Đứng vững vàng."

Dung Ly liền đứng yên bất động, từng đợt từng đợt cảm giác ù tai hoa mắt ập tới, tựa đại dương mênh mông dựng lên muốn bao phủ lấy nàng.

Hoa Túc thấy nàng đứng vững mới thả vai nàng ra, ngón trỏ lại đụng lên khóe môi nàng, "Đừng lề mề."

Lời nói lạnh nhạt như vậy, nhưng lại không có vẻ không kiên nhẫn.

Đôi mắt Dung Ly long lanh ánh nước, dứt khoát mở miệng ra to hơn một chút, đầu lưỡi đỏ tươi ngoan ngoãn chống lên hàm răng.

Hoa Túc cũng mở miệng, chậm rãi hít một hơi.

Chỉ chốc lát, luồng khí lạnh lẽo êm đềm nảy lên trong lòng, chảy thẳng dọc theo cổ họng, một làn khói đen từ đó tuôn ra.

Hoa Túc vừa vặn nuốt lấy, sau khi nuốt xuống vẻ mặt thản nhiên thu tay về, "Người ngoài phòng còn đứng."

"Tới." Dung Ly lên tiếng, đỡ cho người bên ngoài lại kêu cửa.

Nàng giơ tay chạm chạm vào khóe môi mình rồi liếc nhìn Hoa Túc một cái, thấy áo đen khoác trên người quỷ này tựa hồ bị thiếu một góc, bím tóc còn rối mù, không biết đã gặp chuyện gì.

Ngoài phòng nghe Đại cô nương lên tiếng vì thế nói: "Cô nương, giờ tý đã đến, có đi đình Trấn Tây hay không?"

"Đi." Dung Ly đáp, ngược lại hạ thấp giọng hỏi Hoa Túc: "Ngươi mới vừa đi chỗ nào?"

Hoa Túc phất áo đen, áo choàng liền khôi phục về trạng thái ban đầu, không còn nhìn thấy dấu vết từng bị rách. Nàng ấy nâng tay lên hơi xoay cổ tay, trên người lập tức phát ra quỷ khí khắp bốn phía, ngưng tụ thành một đôi tay dài, thay nàng ấy thắt lại bím tóc phía sau.

Bím tóc được thắt xong rũ xuống lưng, quỷ khí lại ù ù chui vào trong cơ thể, nàng ấy nói: "Đi tìm hòa thượng kia."

Dung Ly hơi sửng sốt, vốn còn muốn nói chuyện lại bị Hoa Túc ấn nhẹ lên vai, đành phải im lặng.

"Trước tiên ứng phó người ngoài cửa rồi ta lại nói tỉ mỉ cho ngươi nghe." Hoa Túc khẽ nói.

Dung Ly đi đến cửa phòng, mở cửa nhẹ giọng nói: "Muốn đi, Tam phu nhân nghỉ ngơi sao?"

Ngoài phòng là một tỳ nữ cùng một gã sai vặt, biểu hiện của gã sai vặt vẫn bình thường, tỳ nữ lại né tránh ánh mắt, lúng ta lúng túng nói: "Hẳn đã nghỉ ngơi."

Dung Ly quan sát bộ dáng tỳ nữ này, xác thật đã từng hầu hạ Mông Nguyên, trí nhớ của nàng rất tốt, mặc dù không thấy tỳ nữ này được mấy lần, nhưng cũng nhớ rõ khuôn mặt của nàng ấy.

Tỳ nữ bị quan sát có chút hoảng loạn, chân tay luống cuống nắm lấy góc áo, vừa nhìn là biết không giấu được việc, tâm sự gì đều viết ở trên mặt.

Dung Ly thò nửa người ra cửa, thoáng nhìn xung quanh một cái mới nhỏ giọng nói: "Khi các ngươi tới chưa bị người khác nhìn thấy chứ?"

Gã sai vặt cũng nhỏ giọng nói: "Cô nương yên tâm, ngay cả lão gia cũng không biết việc này."

Tỳ nữ nghe vậy liên tục gật đầu, cúi mặt rũ mắt nói: "Tam phu nhân sai ta đợi đi theo cô nương, lát nữa tới đình Trấn Tây thì đứng xa xa là được, bởi vì đại sư kia chỉ mời một mình cô nương, ta không tiện xuất hiện."

"Cũng được." Dung Ly cong đôi mắt.

Bên chân bỗng nhiên vang lên một tiếng mèo kêu, nàng vội cúi đầu xuống thấy Thùy Châu đi đến bên cạnh nàng, đang ngẩng đầu mở to hai mắt xanh lạnh băng nhìn nàng. Chỉ cùng mèo nhìn nhau liếc mắt một cái, nàng liền biết thể xác này chính là Hoa Túc.

Dung Ly cúi người bế mèo con lên, "Xuống lầu nhẹ nhàng chút, đừng phát ra tiếng động."

Tỳ nữ cùng gã sai vặt cúi người thi lễ, "Vâng."

Hiện tại là đêm khuya, trên hành lang chỉ có hai cái đèn lồng sáng lên, ánh đèn rọi dưới chân khẽ đong đưa. Khắp nơi yên tĩnh vắng lặng, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa.

Lúc này trên phố xá đã không còn một bóng người, ngay cả trước đại sảnh của khách điếm cũng trống trải, chưởng quầy đã sớm nghỉ ngơi.

Dưới lầu chưa đốt đèn, gã sai vặt sờ soạng đi phía trước, còn tỳ nữ kia đỡ cánh tay Dung Ly, sợ nàng đụng trúng bàn ghế.

Mắt xanh óng ánh của mèo đen vào ban đêm đặc biệt sáng ngời, lạnh lùng lại quỷ quyệt.

Hoa Túc lạnh giọng chậm rãi nói: "Hòa thượng kia đi lên đồi Trấn Tây, ngươi có biết đồi Trấn Tây chôn cái gì không?"

Dung Ly đương nhiên là không biết, mở to mắt từ từ bước đi trong bóng đêm, cái gì cũng thấy không rõ, giống thành người có mắt như mù.

Hoa Túc lại nói: "Là xương người chết."

Dung Ly thoáng sửng sốt, thầm nghĩ có xương người chết, vậy thì sẽ có quỷ hồn, nhưng không phải trấn Ngô Tương không có quỷ sao.

"Không ít quan tài được chôn ở đồi Trấn Tây, còn có thứ dẫn linh trận, dẫn linh trận dùng để tụ linh hồn dẫn quỷ quái. Sau khi hòa thượng tới đồi Trấn Tây, hắn giải trận pháp, giấu dấu vết của trận pháp đi. Có lẽ trong số chúng quỷ tụ tập đến Kỳ An hẳn là có từ nơi này dẫn đến." Hoa Túc bình tĩnh nói.

Nàng ấy tạm dừng, cười nhạt một tiếng, "Sau đó hắn còn đưa tới một con hủ cốt điểu."

Gã sai vặt đã sờ đến then cửa rồi đẩy ra, thật cẩn thận mở cửa, ngoài phòng từng dãy đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao đều sáng, cửa vừa rộng mở, ánh sáng đỏ đậm liền chiếu vào đại sảnh.

Dung Ly nhấc váy cẩn thận bước ra ngoài, quay đầu lại nhìn gã sai vặt đóng cửa, mới hỏi: "Đình Trấn Tây đi hướng nào?"

"Cô nương đi theo ta." Gã sai vặt cúi mình nói.

Dung Ly đi theo, lại nghe Hoa Túc nói: "Hủ cốt điểu là loài chim ở trong Thương Minh Thành, loại chim này sinh ra chỉ có thể truyền tin một lần, sau khi truyền tin xong liền sẽ hóa thành bùn, nó chỉ nghe quỷ quái trong thành sai khiến, quỷ đưa tin hơn phân nửa là La Hà."

Hoa Túc tựa như nói bên tai Dung Ly, "Mặt mày hòa thượng này nhiễm hơi thở thế tục, đã sớm phá giới, hắn mời ngươi đến đình Trấn Tây nhất định không đơn thuần chỉ vì cho ngươi vật trừ tà."

Vậy hắn là...... Trong lòng Dung Ly căng thẳng.

"Đi xem là biết." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Đình Trấn Tây đương nhiên nằm ở phía tây của trấn, một đường đi tối lửa tắt đèn, chó cũng không thấy kêu, chỉ có tiếng bước chân cùng xiêm y sột soạt.

Đến phía tây của trấn, tỳ nữ buông cánh tay Dung Ly ra, nhỏ giọng nói: "Cô nương, người đi dọc theo phía trước, ta chờ ở phía sau."

Gã sai vặt dẫn đường ở phía trước cũng ngừng lại, chỉ vào con đường: "Đi dọc theo con đường này sẽ có một cái đình nghỉ mát sáu góc."

Dung Ly gật đầu, ban đêm gió lớn, nàng bước đi lung lay như có thể bị gió thổi bay. Nàng nâng cổ tay áo lên che miệng, ho nhẹ hai tiếng, hỏi một câu đột ngột, "Tam nương thật sự đã nghỉ ngơi?"

Tỳ nữ lại né tránh ánh mắt, ấp úng nói: "Hẳn là, hẳn là nghỉ ngơi, mới vừa rồi đi ngang qua trước cửa phòng Tam phu nhân, nô tỳ thấy trong phòng đã tắt đèn."

Dung Ly khẽ thở dài một tiếng, yếu ớt nói: "Nếu tam nương ở bên cạnh, ta còn có thể an tâm hơn được chút."

Tỳ nữ cúi đầu im lặng. Dung Ly lẻ loi đi qua, vừa đi vừa ho, bước chân như hư không.

Hoa Túc đột nhiên mở miệng: "Có người tới."

Dung Ly dừng bước, nhẹ giọng hỏi: "Hai tôi tớ đi cùng ta?"

"Không phải, tam nương của ngươi tới, đi lối khác, cách đây một dãy phòng ốc." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.

Mèo đen nằm trong lòng vẫn chưa nhúc nhích, nếu không có cặp mắt xanh thỉnh thoảng chuyển động thì trông thật giống con mèo giả.

Khóe môi tái nhợt của Dung Ly cong lên, nhưng không hề kinh ngạc, nàng sớm biết Mông Nguyên chưa ngủ, cho nên mới lặp lại hỏi tỳ nữ hai lần. Mông Nguyên đặc biệt sai người đi theo nàng đến đình Trấn Tây, sao có thể ngủ được.

Tam phu nhân Dung phủ này, xem ra quả thực quen biết hòa thượng kia, rõ ràng quen biết lại cố tình làm bộ không biết, thật sự kỳ lạ.

Đi ra đầu hẻm, mắt thấy còn có trăm thước liền đến đình Trấn Tây, thân thể Dung Ly run lên, lần này không phải là đứng không vững, mà là thật sự ngã xuống. Nàng giống như bị rút xương, thân thể mềm nhũn, đông một tiếng ngã xuống đất.

Mèo đen trong lòng làm bộ làm tịch nhảy lên hai cái, nằm bên cạnh nàng không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới meo meo kêu to một tiếng.

Dung Ly nhắm mắt nhưng thần chí lại vô cùng thanh tỉnh, rõ ràng là đang giả vờ bất tỉnh. Nàng ngã không bị đau, ngay khoảnh khắc ngã xuống đất, tựa hồ có một luồng gió nâng nàng lên, cú ngã này ngược lại như gối mây mù, dưới thân mềm mại.

Bên tai, Hoa Túc lành lùng cười nhạt một tiếng, "Ngươi là muốn ngã cho ngốc ra sao?"

Hòa thượng trong đình dường như chưa phát hiện, không đứng dậy, nhìn bóng dáng vẫn còn ngồi thẳng tắp.

Tỳ nữ và gã sai vặt đi theo từ xa vội vàng chạy tới, nâng Dung Ly dậy nhìn xung quanh. Tỳ nữ sốt ruột kêu: "Đại cô nương?"

Dung Ly nghiêng người dựa vào tỳ nữ, hai mắt nhắm chặt, một chút phản ứng cũng không có.

Tỳ nữ đỡ nàng, thoáng nhìn qua đình rồi quay đầu nói với gã sai vặt bên cạnh: "Đại cô nương ngất rồi, phải làm sao bây giờ, phu nhân dặn chúng ta nhìn cô nương vào đình."

Gã sai vặt khó xử, khẽ cắn môi dứt khoát nói: "Trở về đi, thân thể Đại cô nương mảnh mai, nếu lại bị bệnh, lão gia nhất định sẽ hỏi."

"Nhưng, nhưng Tam phu nhân......" Tỳ nữ run run rẩy rẩy.

Gã sai vặt than một tiếng, "Cũng không biết hòa thượng này rốt cuộc có ý đồ gì, ngươi có biết Tam phu nhân lén nói với ta thế nào không?"

"Thế nào?" Tỳ nữ nhỏ giọng hỏi.

"Phu nhân nói......" Gã sai vặt có vẻ không muốn mở miệng, nhíu chặt mày sau một lúc lâu mới nói: "Phu nhân, phu nhân bảo ta nhìn cho rõ Đại cô nương Dung gia hẹn hò hòa thượng vào ban đêm thế nào."

Tỳ nữ kinh ngạc hô lên một tiếng, khó có thể tin nói: "Tam phu nhân thật sự nói như vậy?"

Gã sai vặt gật đầu, lại nhìn nhìn đình Trấn Tây, thấy hòa thượng vẫn không nhúc nhích, dứt khoát nói: "Chúng ta mang Đại cô nương về đi, cô nương đáng thương, Đại phu nhân đi sớm, lão gia thì không thường xuyên ở trong phủ."

Dung Ly nghe thấy được, nhưng hiện tại nàng không phải muốn chạy, nàng muốn nhìn xem, sau khi nàng diễn một tuồng kịch như vậy, Mông Nguyên có vào đình Trấn Tây hay thay nàng không.

Gã sai vặt cùng tỳ nữ nâng nàng dậy, tỳ nữ nhỏ nhỏ gầy gầ, cõng nàng lên lưng, một bước ngắn một bước dài đi trở về.

Mèo đen ở trong tay gã sai vặt, gã sai vặt này hình như sợ mèo, cả người cứng đờ, không dám ôm vào trong lòng.

Dung Ly nằm trên lưng tỳ nữ, con ngươi đen láy mở ra, quả thực nhìn thấy bên dãy nhà kia có hai bóng người đang lén lút, đúng là Mông Nguyên cùng tỳ nữ bên người.

Hoa Túc sâu kín nhìn qua, cười nhạt một tiếng, "Đây là ý đồ của ngươi?"

Đợi tỳ nữ cõng Dung Ly trở về hẻm nhỏ ban đầu, Mông Nguyên chốn trong chỗ tối mới chậm rãi đi ra, ngừng ở giữa đường một lúc lâu, có vẻ đang chần chừ.

Dung Ly nhắm mắt không nhúc nhích.

Tỳ nữ bỗng dưng dừng bước, thật cẩn thận mở miệng: "Cô nương khỏe hơn chưa?"

Gã sai vặt nghe tiếng nhìn qua, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương tỉnh?"

Tỳ nữ vốn định quay đầu lại, nhưng làm sao cũng không nhìn tới người nằm trên lưng mình, thấy Dung Ly chưa đáp lại, lắc đầu nói: "Chưa tỉnh đâu."

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn nhìn?"

Dung Ly chưa đáp lời, trong lòng là muốn.

Bỗng nhiên, gã sai vặt kinh ngạc hô lên một tiếng, không nghĩ đến con mèo ngoan ngoãn trong tay đột nhiên đạp lên cánh tay hắn nhảy ra ngoài, móng vuốt mảnh nhỏ quẹt lên tay áo hắn một chút.

"Mèo ——" tỳ nữ nhỏ giọng kêu.

Gã sai vặt vội vàng cất bước chạy theo, sau khi chạy ra ngõ nhỏ lo lắng quay đầu nhìn lại, thình lình thấy Tam phu nhân ở bên kia đường. Hắn cứng đờ cả người, nhất thời không biết có nên đuổi theo mèo hay không, trong lòng nóng như lửa.

Mông Nguyên hẳn đã nhìn thấy hắn nhưng cũng đứng yên bất động, giống bị bại lộ chuyện xấu, nội tâm loạn như ma mà nắm lấy khăn.

Gã sai vặt dứt khoát nói: "Phu nhân, Đại, Đại cô nương té xỉu, ta đưa Đại cô nương trở về."

Mông Nguyên đứng thẳng, giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy đưa cô nương trở về, còn đuổi theo mèo làm gì."

Gã sai vặt chắp tay đáp lời, đành phải không đuổi theo nữa, mắt trông mong nhìn mèo chạy xa, khó xử quay trở về.

Đợi gã sai vặt đi xa, Mông Nguyên mới thở ra một hơi, chậm chạp đi lên trước. Tới gần đình Trấn Tây, nàng ta giống như bị quỷ nhập, bước chân vững vàng, một bước cũng không lùi, ngược lại tỳ nữ đi theo phía sau nàng ta đang nhìn ngó xung quanh, còn kéo tay áo nàng ta nhỏ giọng nói chuyện.

Dung Ly mở to mắt, trong ánh mắt dạt dào hứng thú.

Tỳ nữ cõng nàng tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, bất chợt lui nửa bước đến ven tường. Nàng ấy lui vội vàng, nhất thời đã quên Đại cô nương còn nằm trên lưng, làm hại Đại cô nương đụng vào tường đá.

Nha đầu này kinh hoảng, dựa vào tường mới ý thức được mình khiến Đại cô nương bị đụng, nhẹ nhàng "Ai nha" một tiếng.

Dung Ly mở mắt, nốt ruồi nơi đuôi mắt càng tôn thêm khuôn mặt trắng như tuyết. Hai tay nàng vô lực để lên vai tỳ nữ, nhẹ nhàng ho một cái.

Tỳ nữ kinh ngạc nghiêng đầu: "Cô nương tỉnh?"

"Ta...... Làm sao vậy?" Giọng nói Dung Ly khàn khàn nhỏ nhẹ.

"Cô nương vừa mới bỗng nhiên té xỉu." Tỳ nữ nói đúng sự thật.

"Để ta xuống dưới." Dung Ly đè lên vai tỳ nữ, xuống khỏi lưng nàng ấy.

Nàng hơi híp mắt lại, đôi mắt nhập nhèm một mảnh giống như chưa tỉnh ngủ, giơ tay xoa xoa đuôi mắt, nghi hoặc "ah" một tiếng, hỏi: "Ta đang ở đâu, còn ở Trấn Tây sao, không phải tam nương...... đã nghỉ ngơi sao, người vào đình Trấn Tây sao lại giống phu nhân vậy."

Tỳ nữ nào dám nói chuyện, phu nhân xinh đẹp kia không phải chỉ là giống Tam phu nhân, mà căn bản chính là nàng ta.

Lúc này, gã sai vặt lui đến đầu hẻm đột nhiên xoay người lại, cuống quít cúi người xuống, thật cẩn thận nhìn xung quanh một trận. Mắt thấy mèo sắp đi đến đình Trấn Tây, hắn nóng lòng sốt ruột, lại không thể cứ như vậy chạy ra bắt mèo, đành phải trốn vào trong bụi cỏ.

Mèo đen này trông nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng bước chạy lại như bay, nhanh như thỏ chạy. Chân trước của mèo bước lên bậc thang trên đình Trấn Tây, ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh mơn mởn.

Gã sai vặt mở to mắt, che miệng không dám gọi.

Tam phu nhân vào đình, tỳ nữ của nàng ta cũng giống như bị câu hồn, rõ ràng có một con mèo đang ngồi xổm bên chân lại dường như không nhìn thấy, đừng thẳng không chớp mắt, thẳng còn hơn cây trúc.

Trong đình, hòa thượng vẫn ngồi yên bất động, cho đến khi Mông Nguyên đi tới trước mặt hắn, hắn mới buông hai tay khép trên đầu gối ra.

Hòa thượng buông hai tay, Mông Nguyên......

Dung Ly nhìn thấy rõ ràng, Mông Nguyên ngồi lên trên đùi hòa thượng.

Mèo đen có một dúm lông trắng trên cái đuôi dài vẫn chưa bước lên thềm đá, quay đầu lại chạy vào trong bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm gã sai vặt đang run bần bật.

Gã sai vặt vốn đang che miệng, trơ mắt thấy Tam phu nhân ngồi trên đùi hòa thượng, ngược lại giơ tay che mắt. Hắn nghe âm thanh sột sột soạt soạt, mở khe hở ngón tay ra thấy mèo đen đi dạo tới trước mặt hắn, cuống quýt khom lưng bế mèo lên, xoay người trở về.

Ngõ nhỏ, Dung Ly thấy gã sai vặt ôm mèo đi tới, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi mau."

Nàng dời ánh mắt, mơ hồ cảm thấy khá kỳ lạ, cho dù Mông Nguyên có tư tình với hòa thượng thì cũng không nên trắng trợn táo bạo như vậy......

Trở về khách điếm, tỳ nữ cùng gã sai vặt đều lo sợ bất an, nhưng trong lòng biết rõ không thể lung tung truyền ra việc này, một câu cũng chưa đề cập đến, chờ Dung Ly trở về phòng, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, mang bí mật này về phòng từng người.

Gã sai vặt trả mèo đen lại cho Dung Ly, sau khi vào phòng, mèo trong lòng nàng lại nhắm mắt ngủ say, khói đen nồng đậm từ thể xác nó dâng lên, ngưng tụ thành nữ quỷ mặc áo choàng đen.

Hoa Túc ngồi xuống, để tay trên bàn, ngón trỏ chạm vào ly sứ đựng nửa ly nước trà đã nguội. Nàng ấy nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì."

"Mông Nguyên nàng ta......" Dung Ly đi đường có chút mệt, tự mình cởϊ áσ lông chồn ra, làm cho trên người nhẹ hơn một ít. Nàng treo áo lông chồn trên xà ngang, hai đầu gối mềm nhũn ngồi lên mép giường, "Nàng ta bị yểm?"

Hoa Túc kéo lụa đen trên đầu xuống, tay gõ bàn lúc có lúc không, "Ngươi có biết vì sao ta chưa vào đình Trấn Tây không?"

Dung Ly lắc đầu, sau một lúc lâu hơi thở mới ổn định, nàng chưa đốt đèn chỉ nghe tiếng nhìn qua bên kia bàn, trước mắt tối đen, không thể thấy rõ bóng dáng Hoa Túc.

Hoa Túc đến gần nàng, gần như sắp đụng vào đầu gối nàng, cúi người nói: "Trong vòng mười thước xung quanh đình Trấn Tây có thể ngửi thấy hương rối, người thường trúng hương rối sẽ mặc cho người điều khiển, sau khi tỉnh lại không còn nhớ rõ việc đã xảy ra."

Dung Ly rũ mắt, trái tim bỗng nhiên đập nhanh, sợ Hoa Túc ngồi lên đầu gối nàng, nàng nghĩ nghĩ, thân thể nàng yếu như vậy, khả năng là...... Chịu không nổi đâu.

Đôi môi tái nhợt của nàng khẽ mấp máy, "Vì sao hòa thượng kia phải...... làm như vậy?"

"Hắn vốn có thể cảm nhận được xung quanh có người, nhưng trước đó ta đã giao chiến với hắn và làm hắn bị thương, hiện giờ năm giác quan của hắn không thông, tự nhiên không thể biết được xung quanh có người." Hoa Túc lạnh nhạt mở miệng, "Hắn dùng nữ tử làm lô đỉnh, đây......Là con đường tu hành của hắn."

(Chỉ một phương pháp song tu mà một bên dùng thân thể của đối phương để gia tăng tu luyện của mình. Nam nhân dùng nữ nhân để hấp thụ âm khí gia tăng công lực.)

Dung Ly nghe thấy sửng sốt, một hơi thở lành lạnh rơi vào vành tai, có chút ngứa ngứa.

Hoa Túc đưa một ngón trỏ đến cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu lên, chân nàng ấy thật sự cách lớp áo choàng đen chạm vào đầu gối của nàng.

Cả người Dung Ly run lên, lông mi nhẹ nhàng run rẩy như suy nghĩ đang rối loạn của nàng.

"Bát tự của ngươi nhẹ, hắn vốn muốn để ngươi làm lô đỉnh, nhưng không ngờ người đến đình Trấn Tây lại là Mông Nguyên, đáng tiếc giác quan của hắn đã mất, sợ là hấp thụ xong rồi mới biết lô đỉnh đã biến thành người khác." Ánh mắt Hoa Túc âm u, gập tay vuốt xuống cổ tay áo Dung Ly, vuốt từng tấc từng tấc, đến khi nắm lấy cây bút trong tay áo nàng.

Nàng ấy lạnh lùng cười nhạt một tiếng, nói: "Hắn thật dám nghĩ."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio