Bầu gánh họ Triệu, nghe nói gánh hát này đều do lão bầu gánh nhặt về nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ nên đặt tên cũng rất tùy ý. Bầu gánh hiện tại tên là Triệu Đại, nam tử đánh xe với hắn là Triệu Tam, hai vị cô nương ngồi ở bên trong, một người kêu Triệu Tiểu Tứ, người kia tên Triệu Tiểu Ngũ.
Triệu Tiểu Tứ là cô nương cài trâm hoa, dáng vẻ xinh đẹp nhưng ánh mắt dường như không được tốt, ánh mắt có chút đờ đẫn. Nàng ấy hơi nheo mắt lại, liếc nhìn cái rương đặt dưới tấm ván gỗ.
Dung Ly ngồi không được yên ổn, luôn cảm thấy cái rương kia có đồ vật gì không bình thường, nhưng tối qua nghe bọn họ cãi nhau, trong rương hẳn chỉ có một vài trang phục hát tuồng.
Gánh hát này có đủ đại tam tứ ngũ, vậy còn nhị?
Tiểu Phù là người không thể im lặng, liền hỏi ngay: "Sư phụ của các ngươi đặt tên thật tùy ý, nhưng...... Triệu Nhị ở đâu rồi?"
Triệu Đại bị hỏi đến sửng sốt, nửa người của hắn còn chui vào thùng xe, ánh mắt đột nhiên lắc lư, có vẻ đang do dự chần chừ.
Tiểu Phù thấy biểu hiện của hắn kỳ quái, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là bị bệnh?"
Triệu Tiểu Tứ lập tức trả lời, "Là bị bệnh, gánh hát của chúng ta mỗi năm đều đi qua lại dọc theo Tượng Châu, Triệu Minh, Cung Tắc cùng Hoàng Thành, trên đường phải xướng mấy chục vở diễn, giọng của nhị ca hư rồi, không xướng được cho nên chưa đi theo chúng ta."
Nếu không phải nghe được những lời cãi cọ như có người nào bị hại đêm qua, Dung Ly nhất định sẽ tin lời nói dối của bọn họ.
Khi một người nói dối, sợ là ngay cả quỷ thần cũng sẽ bị lừa.
Tiểu Phù lúng ta lúng túng nói, "Thì ra là thế, giọng nói hư rồi nên chăm sóc cho tốt, rốt cuộc còn phải sinh sống, các ngươi...... Xướng một vở diễn có thể kiếm được bao nhiêu?"
Sắc mặt Triệu Đại dịu lại, "Không tính nhiều, nhưng cũng đủ chi phí ăn mặc thường ngày, có khi gặp được lão gia hào phóng sẽ được nhiều hơn chút."
Tiểu Phù hơi gật đầu, "Đêm qua ta......"
Nàng ấy mới vừa lên tiếng, đại tam tứ ngũ của gánh hát đều sửng sốt, sắc mặt chợt biến đổi.
Dung Ly nhíu mày, lập tức ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đêm qua ngủ còn tốt, tuy khách điếm ở thị trấn nhưng không thua kém khách điếm trong Hoàng Thành, đệm giường rất mềm, ngay cả đồ ăn cũng rất ngon."
Lúc này Tiểu Phù mới phản ứng ra, vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, bình thường nếu cô nương chúng ta ngủ không tốt, hôm sau sẽ bị đau đầu."
Nàng ấy tạm dừng, lại cứng nhắc nói: "Hôm nay không thấy đau đầu, có lẽ đã ngủ rất ngon."
Triệu Tiểu Ngũ nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon thì tốt rồi."
Triệu Tam nắm dây cương ngồi bên ngoài chẳng nói một lời nào, rất là trầm mặc.
Rõ ràng sắc trời còn sớm, ánh ban mai ảm đạm, nhưng trong thị trấn đã có nhiều người qua lại.
Triệu Đại buông rèm che xuống thấp hơn, tránh cho người khác trông thấy Dung Ly, hắn nhìn Dung Ly, lắc đầu nói: "Bức chân dung mà quan binh trình lên, kỳ thật không quá giống cô nương."
Dung Ly chán nản cười, dường như vô cùng miễn cưỡng, "Vậy tại sao bầu gánh nhận ra ta."
Triệu Đại chỉ vào đuôi mắt mình, "Trên bức chân dung vẽ cô nương có một nốt ruồi nhỏ ở chỗ này, tướng mạo còn xinh đẹp."
Hắn tạm dừng một chút, lại nói: "Người khác đều nói có nốt ruồi ở chỗ này là bởi vì đời trước chảy quá nhiều nước mắt."
Dung Ly cười: "Đời trước khổ, đời này mới có thể khổ tận cam lai."
Hoa Túc ở bên cạnh lãnh đạm xùy một tiếng, "Nói như thể ngươi biết bản thân mình ở đời trước thế nào."
Triệu Đại ra khỏi thùng xe, kéo rèm che kín mít thùng xe lại để người qua đường khỏi phải nhìn vào trong.
Triệu Tiểu Tứ cùng Triệu Tiểu Ngũ im lặng không nói, cũng không có ai hỏi Dung Ly bị vu oan tội gì, dường như trong lòng mỗi người đều có việc che giấu.
Hoa Túc quan sát hai tiểu cô nương kia, "Trong lòng có quỷ."
Dung Ly cũng cảm thấy thế, trang phục trong rương gỗ kia không chừng là thật sự của Triệu Nhị.
Hoa Túc suy nghĩ một lúc, tự mình nói: "Có điều trên thân thể của mấy người này đều rất sạch sẽ, một tia âm khí oán hận cũng chưa dính vào, việc này rất kỳ lạ."
Dung Ly chậm rãi di chuyển chân một chút, gót chân lơ đãng đá vào cái rương kêu bùm một tiếng, suýt nữa bị bao phủ bởi tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe.
Triệu Tiểu Tứ cùng Triệu Tiểu Ngũ đồng thời quay đầu lại, hai người đều cúi đầu nhìn xuống dưới tấm ván gỗ.
Dung Ly tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Hai người vội vàng dời ánh mắt đi, quả thực trong lòng có quỷ.
Triệu Tiểu Ngũ khẽ nói: "Đồ vật đặt dưới ván gỗ e rằng không thể đặt chân, nếu không thì cô nương qua bên chỗ ta ngồi."
Dung Ly lắc đầu, "Không sao."
Hoa Túc khoanh tay trước người, mí mắt rũ xuống, thật là cao không với tới được, thái độ xa cách kiêu căng. Nàng ấy rũ mắt, đôi môi đỏ mấp máy, "Trong rương gỗ chỉ là những xiêm y và mũ mão, không có gì đặc biệt, sao bọn họ lại sợ vải lụa gấm vóc."
(Mũ hoá trang trong hát tuồng.)
Từ Hoàng Thành đến Tượng Châu, ước chừng phải đi hai ngày.
Trong hai ngày, đại tam tứ ngũ này đều lo lắng đề phòng, mất hồn mất vía, vừa không di chuyển rương gỗ, cũng chưa cho người khác chạm vào.
Ba nha đầu biết tới Tượng Châu là phải xa cách cô nương, mong ước không rời nửa bước, dùng hồ dán lên trên người cô nương.
May mắn quan tuần tra triều đình của Hoàng Thành chưa đuổi đến đây, chắc còn ở Hoàng Thành lục soát tìm kiếm nàng. Mà năm lộ tà ám cùng La Hà cũng chẳng biết tung tích, không chừng đã bị bỏ lại.
Sắp tới Tượng Châu, Dung Ly biết càng ngày càng đến gần Bồng Châu thì không khỏi nóng lòng, sốt ruột lên, nhịn không được lấy Họa Túy ra cầm trong tay ngắm nhìn tới tới lui lui như tiện thể cầm một viên bi.
Hoa Túc vốn đang khoanh tay, dường như không thèm để ý đến bất cứ điều gì, nhưng cố tình khi nàng cầm Họa Túy lại quay đầu nhìn qua, ánh mắt bình tĩnh dừng trên bàn tay cầm bút của nàng.
Tay Dung Ly khựng lại, cảm thấy khó hiểu, quỷ này sao giống như có đôi mắt ở sau gáy, nàng vừa mới lấy Họa Túy ra, quỷ này liền quay đầu lại.
Sắc mặt Hoa Túc kỳ quái, bình tĩnh nhìn một hồi mới dời ánh mắt, hỏi: "Bút này dễ cầm sao."
Dung Ly liếc nhìn sang bên cạnh, thấy mấy cô nương đều nghiêng đầu ngủ rồi mới lặng lẽ gật đầu.
Hoa Túc nói hàm ý sâu xa: "Cũng không sợ bị bút đâm vào tay."
Dung Ly định cất Họa Túy vào, đột nhiên nhớ tới, quỷ này còn chưa nói cho nàng biết Họa Túy còn giấu bí ẩn gì.
Hiện tại ngẫm nghĩ lại càng cảm thấy lạ lùng, rõ ràng thứ Thận Độ cần chính là Quỷ Vương ấn, nhưng cố tình muốn đoạt Họa Túy, còn muốn lấy mạng của Hoa Túc, dường như Họa Túy, Quỷ Vương ấn và quỷ này là một thể, phải đồng thời phá hủy Họa Túy cùng quỷ này mới lấy được món đồ kia.
Dung Ly nghĩ trăm lần cũng chưa ra, việc của quỷ thần với nàng như rãnh trời ngăn cách, nàng là một người phàm làm sao có thể suy đoán được rõ ràng.
Triệu Đại đi một đường thật trầm mặc, đợi đi qua một cây cầu đá mới nói: "Sắp tới Tượng Châu rồi."
Tượng Châu cách Bồng Châu khoảng chừng hai ngày đi đường, không tính quá gần, cũng không phải xa, còn khá yên bình, ít nhất chiến hỏa chưa cháy đến đây, bá tánh trong thành tuy lo sợ bất an, nhưng tóm lại vẫn không cần chạy nạn.
Vào Tượng Châu, mắt mũi Tiểu Phù chua xót, ở trong xe bắt đầu khụt khịt.
Nàng ấy khóc quá mức đột nhiên, dẫn tới Triệu Tiểu Tứ cùng Triệu Tiểu Ngũ đều quay đầu lại nhìn nàng ấy, ngay cả Không Thanh cùng Bạch Liễu cũng cảm thấy lúng túng, không biết sao nha đầu này bỗng dưng lại khóc.
Tiểu Phù khóc đến không còn hình tượng, giương mắt nhìn chằm chằm cô nương nhà mình, nhất thời không nói nên lời.
Triệu Đại nghe được tiếng khóc, vén rèm lên nhìn vào trong, thấy Tiểu Phù khóc đỏ mắt còn nấc lên. Hắn nghi hoặc hỏi: "Đây...... Là làm sao vậy?"
Tiểu Phù cũng thấy mất mặt, nhưng nàng ấy luyến tiếc cô nương.
Bạch Liễu kinh ngạc nói: "Ngươi khóc giống như con thỏ, vừa lúc trên đường chưa ăn được gì ngon, thịt thỏ kho tàu thật ra cũng không tệ."
Tiểu Phù lập tức ngừng khóc, chỉ còn nức nở, lắp bắp nói: "Ta, chẳng qua là, mệt mỏi khó chịu."
Bạch Liễu nghi ngờ: "Cô nương cũng chưa yếu đuối như ngươi."
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Không Thanh đành phải nói: "Nhỏ giọng chút, đừng làm ồn đến người khác."
Tiểu Phù và Bạch Liễu liền im lặng, từng người quay đầu đi, không ai thèm nhìn ai.
Từ khi rời khỏi Kỳ An, hai nha đầu một người khóc vì sợ bị cô nương nhà mình bỏ rơi, người kia thì khóc vì sợ quỷ, ai cũng chẳng khá hơn.
Triệu Đại tin lời Tiểu Phù, suy tư một lát nói: "Nếu mấy vị cô nương còn muốn lên đường, không bằng đợi ngày mai trời sáng rồi đi tiếp, tối nay ở chỗ của chúng ta nghỉ ngơi một chút, cũng tiết kiệm được tiền trọ."
Triệu Tiểu Tứ gật đầu, rõ ràng đêm qua chính là nàng ấy cãi nhau với Triệu Đại, bây giờ lại hòa thuận như chưa từng lục đục. Nàng ấy phụ họa: "Một đường từ Tượng Châu đến Kim Mân sợ không dễ tìm nơi trú tạm, tối nay các cô nương vẫn nên nghỉ ngơi ở chỗ chúng ta một chút đi."
Ba nha đầu đồng thời nhìn qua Dung Ly, Dung Ly đành phải gật đầu: "Như thế cũng được, thật làm phiền các ngươi."
Hoa Túc nhíu mày, "Cũng không sợ mấy người này không có ý tốt."
Tượng Châu không bằng Hoàng Thành cùng Kỳ An, hơn nữa còn gần Bồng Châu, hiện tại trời vừa mới tối, đường phố chỉ có ít ỏi vài người.
Trên con đường lát đá, bốn phía yên tĩnh vắng lặng, tiếng bánh xe ngựa đặc biệt rõ ràng.
Tới nơi, ba nha đầu xuống xe ngựa trước, đứng ở phía dưới duỗi tay đỡ hai vị cô nương họ Triệu.
Chờ mọi người đều xuống xe hết, Triệu Đại đứng bên cạnh leo vào thùng xe với ánh mắt né tránh, đem từng món đồ trên xe xuống.
Triệu Tiểu Tứ cùng Triệu Tiểu Ngũ đứng ở dưới nhận đồ, khi xe ngựa mới vừa dừng lại, hai người rõ ràng còn tươi cười, lúc này lại mím chặt môi, đều cười không nổi.
Dung Ly đứng một bên, chờ Triệu Đại lấy đến cái rương kỳ lạ kia, nàng liền ngước mắt lên.
Hoa Túc ngoắc ngón trỏ, một sợi quỷ khí như mây khói mờ mịt chầm chậm bay qua.
Quỷ khí quấn lên bàn tay đang cầm rương gỗ của Triệu Đại, thoáng chốc rương gỗ như nặng hơn vài phần, hắn nhất thời không cầm chắc, rương gỗ tuột khỏi tay.
Cái rương rơi xuống đất bật nắp ra, đồ vật bên trong lăn ra ngoài, quả thật là một số trang phục, còn có mũ mão đính hạt ngọc cùng tua rua xanh biếc.
Dung Ly không nhìn ra gì cả, chẳng hiểu sao mấy người này lại sợ đến vậy.
Hoa Túc nhíu mày, nhấc áo đen dài phết đất lên cúi người xuống, khẽ chạm tay vào mũ mão kia, nói: "Chủ cũ đã chết, bên trên dính quỷ khí cực nhạt, nếu không chạm vào một chút thì thật sự không cảm nhận được."
Nàng ấy đứng thẳng dậy, vê hai ngón tay mới vừa chạm vào mũ mão kia, "Đã chết nhưng không thấy hồn, tử khí cũng loãng như vậy, linh hồn đi đâu rồi?" Ngay cả quỷ này cũng không biết, làm sao Dung Ly biết được.
Triệu Tiểu Tứ cuống quýt ngồi xổm xuống nhét tất cả trang phục vào trong rương, rồi vội vàng đóng rương gỗ lại, bước nhanh đem vào trong viện.
Triệu Đại lập tức nói: "Không cầm chắc, may chưa rơi trúng người."
Đợi thu dọn đồ vật xong, mấy người đồng thời vào nhà, một khoảng thời gian chưa trở về, nhà cửa lộn xộn vô cùng, nơi nơi đều là bụi bặm, trông không giống như có người quét tước.
Triệu Tiểu Tứ cùng Triệu Tiểu Ngũ nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, thay đệm giường sạch sẽ, lau bàn vài cái đơn giản.
Tiểu Phù nhìn khắp nơi một vòng, nghi hoặc hỏi: "Không phải nói Triệu Nhị ở nhà sao, nhưng trong nhà dường như không có người."
Triệu Tiểu Ngũ đang vắt khăn, suýt nữa làm rớt khăn xuống bồn, nàng ấy lắp bắp nói: "Nhị ca thường đi xa, tìm bạn tốt cùng nhau du sơn uống rượu, có đôi khi đi rất lâu, mấy tháng mới trở về."
Tiểu Phù càng cảm thấy thắc mắc, "Giọng nói của hắn bị hư, chẳng lẽ là do uống rượu."
Triệu Tiểu Ngũ không lên tiếng, coi như cam chịu.
Hoa Túc quan sát viện này một vòng, lãnh đạm nói: "Theo lý mà nói, người chết đều sẽ hồn về quê cũ, nếu Triệu Nhị kia thật sự bị hại chết, không quấn lấy người sống thì sẽ trở lại ngôi nhà này."
Dung Ly lặng lẽ nhìn chung quanh, thật sự không thấy vong hồn nào, nếu không phải quỷ khí trên mũ mão đính hạt ngọc kia là thật, nhất định nàng sẽ nghĩ Triệu Nhị vẫn còn sống.
Triệu Tiểu Ngũ vắt khô khăn, phơi nó ở trên lan can của hành lang gấp khúc, sau đó cùng Triệu Đại, Triệu Tam vào phòng dọn đồ.
Trong phòng sột sột soạt soạt một trận, Triệu Tiểu Tứ nhớ tới trong nhà còn có khách, vội vàng nói: "Nếu cô nương mệt mỏi thì hãy vào phòng nghỉ ngơi trước, phòng bên cạnh đã dọn dẹp sạch sẽ."
Dung Ly cúi người cảm tạ, xoay lưng vào phòng, chưa nghỉ ngơi mà lại lặng lẽ mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ba nha đầu đi theo vào phòng, ba người đưa mắt nhìn nhau, vì không biết đại quỷ kia còn ở đây hay không nên chưa dám mở miệng.
Tiểu Phù giơ tay vỗ đầu một cái, gấp gáp ôm Thùy Châu ở trong rương trúc ra, mèo con nằm trong rương ngơ ngác một đường, sắp bị ngốc rồi.
Mèo con uể oải ỉu xìu, thân mình mềm oặt, cái mũi cử động, không biết ngửi được cái gì mà bỗng dưng quay đầu nhìn về phía bên cạnh Dung Ly, cả người đều xù lông lên.
Bạch Liễu nhìn chằm chằm, thầm nghĩ chắc hẳn có thứ gì đứng bên cô nương. Nàng ấy nhớ lại lời mà Tiểu Phù đã an ủi nàng ấy lúc ở Đan phủ, ác quỷ cũng sợ người hung dữ......
Vì thế, nàng ấy lặng lẽ hít vào một hơi, hướng về sau lưng Dung Ly hét to một tiếng: "Ha!"
Dung Ly xoay người, không biết sao nha đầu này tự nhiên hét lớn như vậy.
Tiểu Phù ôm mèo, vội vàng lui lại một bước, còn duỗi tay kéo tay áo của Không Thanh.
Dung Ly khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Liễu giơ tay sờ sờ đầu, cười gượng nói: "Không có gì, muốn học bọn họ hát tuồng luyện giọng."
Hoa Túc cười nhạt, "Hay cho câu luyện giọng, sợ là muốn làm khàn tiếng."
Tiểu Phù thả mèo xuống, mèo nhanh như chớp chạy vào góc tường. Nàng thấy cô nương nhà mình lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhịn không được hỏi: "Cô nương đang nhìn cái gì?"
Ngoài phòng, Triệu Đại, Triệu Tam, Triệu Tiểu Tứ cùng Triệu Tiểu Ngũ đang bận rộn, chỉ chốc lát đã dựng lên một sân khấu kịch.
Gánh hát tuồng này, dù gì cũng nên xướng ở bên ngoài chứ sao lại xướng trong nhà, đây là xướng cho ai nghe.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Xem bọn họ dựng sân khấu kịch."
Ba nha đầu nghe vậy đồng thời nhìn ra ngoài, quả thực thấy một sân khấu kịch, nhưng vẫn chưa dựng xong, trông rất sơ sài.
Tiểu Phù vỗ tay một cái, "Vậy cũng quá vui đi, chúng ta chỉ ở nhờ tại đây một đêm, bọn họ lại muốn diễn cho chúng ta xem."
Hoa Túc nhếch khóe miệng lên, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, "E rằng nha đầu này của ngươi bị người ta bán còn muốn trả tiền cho họ."
Không Thanh có chút kinh ngạc, "Dựng sâu khấu trong viện, chẳng lẽ muốn mời người khác đến nhà nghe diễn?"
Trong viện mấy người kia đang thì thầm nói chuyện.
Triệu Đại nói: "Nếu làm xong việc này, hắn...... Chắc chắn có thể an tâm rồi."
Triệu Tiểu Tứ lui lại một bước, lắc đầu nói: "Ta không muốn xướng hí khúc này."
Triệu Đại còn đang bình tĩnh, nghe vậy sắc mặt đỏ lên, lạnh lùng nói: "Không xướng cũng phải xướng, vở diễn này cần phải hoàn thành, bằng không làm sao ban đêm chúng ta dám chợp mắt!"
"Cũng đâu phải ta làm, sao ta không dám chợp mắt!" Triệu Tiểu Tứ lớn tiếng.
Triệu Đại chỉ vào mũi nàng ấy nói: "Ta là vì ngươi mới, mới......"
Triệu Tiểu Tứ che lỗ tai, như đau xé ruột gan: "Không liên quan đến ta, ta không biết!"
Hai người này lại ồn ào giống lúc ở khách điếm, còn kèm theo vài câu mắng chửi cực kỳ khó nghe, so sánh với hai người này, cuộc cãi vã của Tiểu Phù và Bạch Liễu có thể coi là cuộc chiến nhỏ mà thôi.
Tiểu Phù sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, sao bọn họ lại cãi nhau rồi, tối nay còn diễn được không?"
Nàng ấy nói xong, tự mình vui vẻ, "Ta còn chưa nghe diễn đâu."
Hoa Túc thờ ơ liếc mắt một cái, "Nghe có vẻ bọn họ không muốn diễn hí khúc này, nhưng đây là chấp niệm của người bị hại lúc sinh thời, cho nên mấy người này muốn ngàn dặm xa xôi từ Hoàng Thành gấp gáp trở về."
Dung Ly không hiểu rõ, diễn ở đâu chẳng được, vì sao phải về Tượng Châu diễn, chẳng lẽ bởi vì Triệu Nhị kia muốn về Tượng Châu?
Hoa Túc chế nhạo: "Nếu chấp niệm của Triệu Nhị thật sự ở đây, việc làm của bọn họ sợ là sẽ dẫn hồn Triệu Nhị trở về."
Dung Ly sững sờ, nhưng hiện tại không biết hồn của Triệu Nhị đi nơi nào, biết đâu...... Đã bị quỷ quái khác làm thành canh thang.
Triệu Đại và Triệu Tiểu Tứ cãi nhau một trận, hai người hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, khi trở về cầm theo một ít đồ ăn trong tay, dường như phải làm cơm.
Bạch Liễu nhìn qua khe cửa, lo sợ nói: "Bọn họ sẽ không lấy chúng ta để nấu ăn chứ."
Tiểu Phù ở phía sau nói nhỏ: "Vậy lát nữa ngươi đừng nên ăn cơm chiều, đừng nhai nát xương cốt của ta."
Bạch Liễu đột nhiên xoay người lại, dùng trán đập vào.
Hai người đụng nhau, Tiểu Phù ôm đầu kêu lên ai da, Bạch Liễu nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Túc ở một bên xem vui vẻ, "Đi đến Bồng Châu, không có ba nha đầu này bên cạnh, có vẻ thiếu chút chuyện vui."
Dung Ly không hé răng, nàng tình nguyện thiếu chút chuyện vui như vậy.
Hoàng hôn buông xuống, Triệu Tiểu Ngũ tới kêu ăn cơm, trong tay còn cầm cái chén nhỏ bỏ một ít thịt cá.
Không Thanh nói lời "Đa tạ", cầm chén đặt trước mặt Thùy Châu.
Mèo đen còn run run rẩy rẩy, thường thường liếc nhìn qua bên cạnh Dung Ly. Sợ thì sợ, cơm vẫn muốn ăn, nó cúi đầu vùi mặt vào trong chén, rầm rì bắt đầu ăn.
Trong lúc ăn cơm, Triệu Đại và Triệu Tiểu Tứ càng thêm trầm mặc, hai người giương cung bạt kiếm, chỉ Triệu Tam cùng Triệu Tiểu Ngũ thỉnh thoảng nói mấy câu.
Dung Ly cầm đũa gỗ, hỏi: "Tối này các ngươi muốn hát tuồng ở trong viện?"
Triệu Tam gật đầu: "Hôm nay là ngày đặc thù, vở diễn này là hát cho người một nhà nghe, sẽ diễn xong sớm, cô nương cứ an tâm nghỉ ngơi."
"Vô duyên vô cớ được nghe một vở diễn, cảm thấy được hưởng lợi." Dung Ly nhẹ nhàng cười.
Triệu Tam cũng cười theo, cười rất miễn cưỡng, "Nếu các cô nương thích, tối nay ra viện xem."
Hoa Túc thản nhiên mở miệng: "Ngày mấy mà đặc thù, chẳng lẽ là đầu thất."
( ngày đầu tiên sau khi một người qua đời.)
Ăn cơm xong, Triệu Tiểu Ngũ nhanh chóng thu dọn chén đũa, không rửa mà đi vào phòng đổi trang phục.
Dung Ly ngồi trong viện, chợt thấy một bên cơ thể lạnh hơn rất nhiều, nàng run rẩy vội vàng quay đầu lại nhìn, trước mắt mơ hồ có một sợi quỷ khí lướt qua.
Hoa Túc nhíu mày, "Bọn họ thật sự đưa người trở về."
Qua một lúc, Triệu Đại ở trong phòng hỏi: "Ai động vào cái rương, đồ vật bên trong đâu?"
Triệu Tiểu Tứ cuống cuồng kêu: "Ai di chuyển cái rương, cái rương đâu rồi!"
Triệu Tam rầu rĩ nói: "Không còn kịp rồi, canh giờ sắp tới."
Mấy người hấp ta hấp tấp đi ra khỏi phòng, trong viện chỉ có đèn lồng lay động trong gió, nên không thấy rõ lớp hóa trang trên mặt bọn họ.
Sân khấu bị giẫm thùng thùng rung động, Triệu Đại, Triệu Tam, Triệu Tiểu Tứ cùng Triệu Tiểu Ngũ cấp tốc đi nhanh lên sân khấu, nhưng đếm số lượng, trên sân khấu lại có năm bóng dáng.
Sắc mặt Hoa Túc đột biến, nắm lấy tay Dung Ly, khinh thường nói: "Biết vì sao bây giờ Triệu Nhị mới trở về không."
Bàn tay của Dung Ly đã chảy mồ hôi, nàng mím môi lắc đầu.
Hoa Túc bình tĩnh nhìn bóng dáng xuất hiện trên sân khấu, không mặn không nhạt nói: "Hồn của hắn bị câu đi rồi, có thứ khác bám vào bên trong, hiện tại sân khấu đã làm xong, chấp niệm của hắn sắp được vẹn tròn nên hồn bị dắt trở về, thứ bám vào cũng đi theo đến đây."
Nàng ấy nâng cằm lên, mắt phượng rũ xuống liếc nhìn, lãnh đạm xùy một tiếng, "Còn muốn chơi hành động bất ngờ ở trước mặt ta."
Gió phần phật quát tới làm những chiếc đèn lồng màu đỏ xung quanh đung đưa.
Ánh sáng đỏ rực dừng trên một bộ trang phục, mũ mão đính nhiều hạt ngọc đủ màu, tua rua dài xanh biếc thõng xuống.
Con ngươi của Bạch Liễu và Tiểu Phù co lại, bộ trang phục kia dường như được dựng lên giữa không trung, dưới mũ mão không có mặt, ống tay áo chưa vươn tay, dưới váy chẳng lộ chân cẳng......
Người khác không nhìn thấy, nhưng Dung Ly thấy được rõ ràng, khuôn mặt của quỷ kia chia thành hai phần âm dương, một nửa là nam tử, một nửa lại là...... La Hà.