Cuối cùng Bùi Y ở lại Giang Thành một tuần.
Sau khi về nhà họ Thẩm ăn trưa vào ngày cuối cùng, Thẩm Yến Lẫm lái xe đưa cô ra sân bay.
Vừa ra đến trước cửa, bà Thẩm đưa cho cô một túi quà, hiền hòa dặn dò thuận buồm xuôi gió.
Sau khi nói cảm ơn, cô cúi người xoa mái đầu xoăn của Thẩm Gia Ngôn.
Cậu bé kéo vạt áo khoác của cô, giọng sữa lưu luyến không nỡ rời: "Mợ, mợ đừng đi...!Mợ đi rồi, cậu phải làm sao bây giờ? Một mình cậu thật đáng thương."
"Chao ôi, thằng nhóc cháu biết thương người lớn từ bao giờ thế hả?" Thẩm Yến Lẫm khom người bế cậu bé nâng lên cao: "Cháu muốn mợ dẫn cháu đi chơi chứ gì? Hửm?"
"Bánh trôi nhỏ" ôm cổ anh lắc đầu: "Mỗi lần lúc mẹ và cháu về nước, cháu thấy một mình bố rất đáng thương."
Bùi Y mỉm cười, xoa mặt cậu bé: "Bảo mẹ đưa cháu đến Vạn Châu chơi nhé."
Sau khi móc tay trịnh trọng giao hẹn với cậu bé, hai người ra cửa.
Trên xe, Bùi Y hỏi anh: "Anh có biết là cái gì không?"
Một tay Thẩm Yến Lẫm giữ tay lái, liếc mắt nhìn túi quà đỏ đậm trong tay cô: "Theo tình báo của chị anh, hình như là sợi dây chuyền."
Anh thấy trên mặt cô thoáng có vẻ gánh nặng, nhẹ nhàng trấn an: "Chứng tỏ mẹ anh thích em.
Lát nữa anh đeo lên cho em."
Bùi Y không lên tiếng nữa, gấp túi bỏ vào túi xách.
Thẩm Yến Lẫm xin nghỉ ba tiếng.
Lúc đưa cô đến trước cổng an ninh đã gần đến giờ.
Trước khi anh chính thức điều chuyển sẽ bận rộn một đợt, ít nhất phải hai tháng nữa mới đến Vạn Châu tiếp.
Trước lúc xuống xe, anh giành giật từng giây từng phút âu yếm cô, mãi đến khi Bùi Y bất đắc dĩ đẩy anh: "Không kịp rồi...!Em còn phải ký gửi hành lý nữa."
Cô soi gương trên tấm che nắng tô lại son.
Thẩm Yến Lẫm yên lặng nhìn động tác của cô, một lúc sau giơ tay dựng thẳng cổ áo sơ mi của cô, muốn che đi dấu vết mập mờ bên trong: "Đến nhà thì gọi điện cho anh."
Bùi Y lên máy bay.
Chỗ của cô ở bên trong.
Lúc lên, khoang hành lý đã đầy.
Cô xách túi ngập ngừng đứng trên lối đi.
Chỗ bên cạnh là một hành khách nam hơn ba mươi tuổi.
Dáng người gầy, khí chất nhã nhặn ôn hòa.
Anh ta thấy cô do dự nhìn xung quanh bèn đứng lên chỉnh gọn va li của mình lại, ga-lăng vươn tay: "Tôi đặt giúp cô."
Bùi Y đưa túi cho anh ta, nói cảm ơn, lách người đi vào chỗ trong.
Ngoài cửa sổ là bầu trời nắng đẹp.
Bùi Y nghiêng đầu nhìn chằm chằm mấy đường thẳng song song trên mặt đất.
Sưởi nắng xong mí mắt càng ngày càng nặng.
Sau thời gian chuẩn bị rất lâu, cuối cùng máy bay chậm chạp lái vào đường băng.
Khi rời khỏi mặt đất, tiếng rền vang như chọc thủng màng nhĩ ập vào trong não.
Cô khoanh tay cau mày, môi mím chặt lộ ra vẻ khó chịu.
Đúng lúc này, khuỷu tay trái bị người ta khẽ đụng một cái.
Bùi Y hoảng hốt mở mắt ra, nhìn sang.
Vẻ mặt người đàn ông bên cạnh lo lắng: "Cô gái, cô vẫn ổn chứ? Có cần gọi tiếp viên giúp cô không?"
"Không cần, cảm ơn." Bùi Y lấy tay đỡ trán, không nhìn thấy sắc mặt mình lúc này tái nhợt rất xấu: "Lát nữa sẽ ổn thôi."
Khuôn mặt đối phương tỏ vẻ do dự, hình như chợt nhớ ra cái gì, đặt sách trong tay xuống, cúi đầu lục túi của mình: "Đúng rồi...!Cô có thể thử cái này xem."
Anh ta lấy trong ngăn ví da ra một thứ màu xanh lam được gói kín, bên trên chi chít tiếng Nhật.
Bùi Y liếc mắt nhìn qua, ang áng hiểu được mấy chữ "thông mũi", "hỗ trợ", "ngăn ngừa"...
Người kia xé một cái đưa tới: "Mua lúc bạn tôi tiễn tôi đấy, nghe nói rất hiệu quả."
Bùi Y cụp mắt lưỡng lự mấy giây, không chịu nổi cơn đau đầu như búa bổ, nhận lấy, xé bao bì rồi đeo lên.
Cô chậm rãi hít vào một hơi, mùi bưởi nhàn nhạt ngập tràn trong hơi thở, quả thực dễ chịu hơn chút.
Đối phương thấy trạng thái của cô tốt hơn rõ ràng, ôn tồn bắt chuyện với cô: "Cô là người Giang Thành à? Làm việc ở Vạn Châu?"
Bùi Y lễ phép đáp lại: "Vâng."
"Vậy vừa khéo chúng ta ngược nhau.
Tôi học đại học ở Giang Thành, sau này mới quay về." Người kia cười cười: "Nếu so sánh hai thành phố này thì tôi thích Giang Thành hơn, khí hậu dễ chịu hơn một chút."
Há miệng mắc quai.
Bùi Y xốc lại tinh thần, nhỏ nhẹ xã giao: "Anh làm công việc gì?"
Đối phương ngồi thẳng dậy, rút ra tấm danh thiếp từ trong túi: "Phóng viên."
Bùi Y nhận lấy nhìn lướt qua, bình thản nói: "Tôi còn tưởng là giáo viên Hóa học."
"Ồ, cái này à?" Đầu tiên là anh ta sững lại, sau đó giơ quyển sách đang đọc trong tay lên, cười nói: "Lúc đi học thì học cái này, bây giờ chỉ là sở thích không chuyên thôi."
"Nghề nghiệp và chuyên ngành của anh khác nhau khá xa nhỉ."
"Đúng vậy."
Người đàn ông tháo mắt kính xuống, tao nhã lau.
Bùi Y vô thức nhìn động tác của ngón tay anh ta, không hiểu sao đột nhiên liên tưởng đến bác sĩ ngoại khoa.
"Công việc khoa học công nghệ đa phần rất tẻ nhạt.
Tôi không muốn vùi mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, tốt nghiệp một cái là dứt khoát chuyển đi."
Bùi Y dời mắt đi: "Vậy đúng là rất giỏi."
Đối phương cười, có qua có lại: "Cô thì sao? Công việc của cô ở mảng nào?"
"Nhà thiết kế."
Anh ta hào hứng khen ngợi: "Người theo ngành nghệ thuật."
Bùi Y cười nhẹ: "Không đâu.
Là công việc thiên về sản xuất dây chuyền."
"Tôi cũng quen mấy người bạn là nhà thiết kế, đều là người rất tài năng và nghệ thuật." Người đàn ông dừng lại giây lát, tiếp tục hòa nhã cười nói: "Có điều nói đến nghề nghiệp khác nhau, khí chất cá nhân cũng sẽ rất khác.
Những người liên quan đến ngành nghệ thuật đều rất tao nhã tinh tế từ trong ra ngoài, khác biệt cực kỳ rõ rệt với những người bôn ba bên ngoài quanh năm như chúng tôi.
Ví dụ như bây giờ nhìn hai người chúng ta xem."
Bùi Y nghe vậy mỉm cười, không nói gì.
Đối phương quay mặt sang nhìn cô, giọng nói mang ý cười ôn hòa vừa đủ giữa chân thành và đường đột: "Nước hoa và trang phục của cô hôm nay rất hợp."
Bùi Y đáp lại lễ phép và xa cách: "Cảm ơn."
Sau khi máy bay hạ cánh, người đàn ông cầm túi trên khoang hành lý xuống giúp Bùi Y.
Anh ta hỏi Bùi Y có cần đi nhờ xe về nội thành không, Bùi Y uyển chuyển từ chối với lý do bạn trai tới đón.
Lấy hành lý xong, Bùi Y bắt xe về nhà.
Thể lực và tinh thần của cô luôn không được tốt.
Thay quần áo xong, cô đi thẳng đến ghế sô pha nằm phịch xuống, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra sạc pin.
Có ba cuộc gọi nhỡ của Thẩm Yến Lẫm.
Cô nằm trên ghế sô pha, vừa gọi điện lại, vừa nhìn tấm danh thiếp rơi ra ngoài theo điện thoại.
Một lát sau, cô tiện tay ném vào trong ngăn kéo dưới bàn trà.
Trong loa vang lên giọng nói nhàn nhã quen thuộc: "Vừa về đến nhà?"
"Ừ." Cô kéo chiếc chăn lông nhỏ vàng nhạt trên ghế sô pha lên, quấn chặt mình.
"Trễ chuyến sao?"
"Không, đường về tắc quá."
"Mệt à?"
"Ừm."
"Ở trên máy bay có khó chịu không?"
"Có hơi." Bùi Y trở mình, nghĩ ngợi, lại nói: "Hành khách bên cạnh cho em một cái hít mũi, dùng xong đỡ hơn một chút."
Đầu bên kia điện thoại dừng lại mấy giây: "Hành khách nam?"
"..." Bùi Y bật cười: "Anh tập trung vào trọng điểm gì thế?"
Đối phương thong dong nói: "Trọng điểm anh nghe được là em đang trách bạn trai không chuẩn bị cho em thứ này và cả anh ta có thể có dụng ý khác...! Anh ta có cho em phương thức liên lạc không?"
Bùi Y nhắm mắt, im lặng cười: "Suy nghĩ của anh thật là xa vời."
Thẩm Yến Lẫm nghiêm túc: "Lần sau anh nhất định phải chuẩn bị sẵn cho em...! Không, lần sau anh đích thân ngồi bên cạnh em thì hơn, không để cho người đàn ông khác có bất kỳ cơ hội lợi dụng nào."
Bùi Y cong miệng cười, không tiếp lời anh: "Anh tan làm rồi à?"
"Ừ.
Đúng rồi, mẹ anh vừa gửi cho em một ít thức ăn.
Hai ngày nữa là em nhận được."
Bùi Y nghe vậy chậm rãi mở mắt ra.
Bên kia điện thoại tiếp tục nói: "Bà nói thấy lúc em ăn cơm hình như thích ăn mấy món này, bảo em tự cầm về thì lỉnh kỉnh, gửi cho em thì tiện hơn."
"Cảm ơn dì giúp em." Bùi Y ngừng lại một lát, do dự mềm giọng nói: "Nhưng mà lần sau đừng gửi nữa.
Đóng gói với gửi bưu điện rất phiền phức, làm dì nhọc lòng."
"Bà vui mà, kệ bà đi." Giọng điệu Thẩm Yến Lẫm không nề hà: "Nếu như em thật sự muốn cảm ơn bà ấy mà, thì mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại cho con trai bà, mỗi ngày nhớ con trai bà nhiều một chút, mỗi ngày gửi một bức ảnh của em cho con trai bà...! là được rồi."
Bùi Y chống cằm lên cánh tay, khóe môi cong lên: "Quá phiền phức.
Em tự mình cảm ơn dì vẫn hơn."
Đối phương tốt bụng: "Bây giờ bà đang ở phòng khách, có cần anh ra ngoài bảo bà nghe điện thoại một chút không?"
"..." Bùi Y bị anh chặn họng như thường ngày, nhưng lần nào cũng coi là thật: "Không cần!"
Trong loa vang lên tiếng cười trầm, suýt nữa bị tiếng chuông đột ngột vang lên át đi.
Bùi Y nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vừa đứng lên vừa nói vào điện thoại: "Có người gõ cửa, anh chờ một lát."
Cô mở cửa nhà, đứng ngoài cửa là một anh trai giao hàng mặc đồng phục màu xanh đậm: "Cô Bùi, có một bó hoa của cô, mời ký nhận."
Tay cầm điện thoại của Bùi Y hơi run lên, đầu óc chết máy trong giây lát, vô thức hỏi một câu: "Ai tặng?"
Anh trai cúi đầu giở hóa đơn, người bên kia điện thoại từ xa xăm lên tiếng trước: "Cô Bùi, em còn cho người đàn ông khác địa chỉ nhà em?"
"..." Bùi Y cúi mặt day trán, ký tên, nhận lấy bó hoa khéo léo đan xen giữa màu trắng ngà và màu xanh sẫm từ tay anh ta.
Cô đóng cửa lại, nhẹ nhàng phàn nàn: "Anh làm gì vậy...!Lãng phí."
Thẩm Yến Lẫm ung dung cười nói: "Chẳng phải anh đây không có thuật phân thân, không có cách nào tự đi đón sân bay sao?"
Bùi Y dựa vào tủ thấp ở huyền quan, cúi đầu ngửi hoa trong ngực, một lát sau nhỏ giọng nói: "Đẹp lắm.
Cảm ơn anh Thẩm."
Anh Thẩm cười một tiếng, sau đó gọi tên cô: "Y Y..."
Trong giọng nói bất cần của anh có phần nghiêm túc: "Đợt tới anh sẽ rất bận, có thể phải đến đầu tháng năm mới đi gặp em được."
"Ừ."
"Lần sau đến thì phải đợi đến sau khi điều chuyển."
"Ừ."
Anh im lặng thở dài một hơi, giọng nói ngậm cười: "Ráng qua nửa năm cuối cùng này là anh có thể gặp em mỗi ngày rồi."
Bùi Y cụp mắt nhìn bó hoa kia, lát sau khẽ đáp lại: "Được."
Cô cúp điện thoại, đặt hoa lên bàn trà trong phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha châm thuốc, kẹp ở ngón tay hồi lâu không cử động.
Thực ra cô không nghiện thuốc, nhưng lúc cảm xúc sa sút không hiểu sao luôn muốn ngửi mùi này.
Tâm trạng của cô thường xuyên sa sút.
Giác quan của con người có ký ức.
Trong một hoàn cảnh và trạng thái đặc thù nào đó, một xúc cảm, một giai điệu, một mùi hương đều có thể trở thành van khóa của hồi ức sau
Chẳng hạn như không khí nóng ẩm giữa hè bên bờ biển hồi nhỏ, chẳng hạn như bánh kem vị đào được chuẩn bị cẩn thận cho nam sinh thầm mến, chẳng hạn như vị đắng ngắt nhàn nhạt của thuốc ngủ hòa tan nơi đầu lưỡi, chẳng hạn như cái đêm bốn năm trước ấy cảnh sát thông báo hung thủ vụ án Chủ tịch Dịch Thị tử vong.
Cô vùi mình trong sô pha mềm mại tối tăm.
Mùi thuốc lá thoang thoảng quẩn quanh đầu ngón tay cô, lượn lờ xâm nhập vào hơi thở và phế phổi.
Hồi lâu sau, cô cầm điều thuốc chậm rãi cúi người, nhìn chằm chằm bó hoa trên bàn trước mặt, bình tĩnh mở bật lửa.
Cánh hoa trắng muốt kia dần dần quắt queo, cháy sém, biến thành đen sì.
Mùi hương vẫn ngào ngạt thanh khiết như cũ, kéo cô ngẩn ngơ trở về hiện thực.
"Sao anh lại tới đây?".