Tục Trú

chương 21: gió bão

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối hôm sau, sau khi ăn cơm xong, cả đội hình sự đi KTV.

Sau một lượt rượu, mọi người đều ngà ngà say, có lời gì là tuôn ra hết.

Trong đó có một thanh niên vô cùng xởi lởi, tên là Kim Minh, người phụ trách bầu không khí trong đội.

Hai ngày nay đi theo Thẩm Yến Lẫm ra ra vào vào đã rất thân quen lẫn nhau, bê đĩa xiên rán lại gần quan tâm: "Đội trưởng Thẩm, chị dâu không tới sao?"

Thẩm Yến Lẫm cười: "Cô ấy có công việc."

"Chị ấy làm gì mà bận rộn thế?"

"Nhà thiết kế."

"Ồ, ghê gớm." Thanh niên nhướn mày: "Đây chẳng phải là rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc lại vẫn cứ dựa vào tài hoa sao?"

Thẩm Yến Lẫm ngạc nhiên ngước mắt: "Cậu từng gặp cô ấy?"

"Từng gặp, không quen." Kim Tinh bĩu môi với điện thoại đúng lúc sáng lên của anh, trêu: "Anh, lần sau anh nhất định phải đưa chị dâu tới.

Nếu chị dâu có chị em bạn bè gì cũng xin nhờ chị ấy đưa hết đến luôn!"

Thẩm Yến Lẫm đập vai cậu ta một cái, đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.

Anh đứng ngoài hành lang châm điếu thuốc, vừa cúi đầu gõ chữ vừa đi về phía WC ở cuối.

Người đối diện đi tới vậy mà lại biết anh: "Ơ kìa, Cảnh sát Thẩm, trùng hợp quá, anh cũng ở đây à?"

Thẩm Yến Lẫm nghe tiếng ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp thanh tú: "A Y đâu? Cô ấy nói có hẹn, không có thời gian họp mặt bạn cũ, có phải vì đến tụ hội cùng anh không?"

Anh cười lịch sự, trả lời: "Cô ấy phải tăng ca."

Sở Kiều chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Cô ấy tan làm từ sớm rồi mà.

Lúc tôi ra trông thấy cô ấy đi cùng anh Diệp."

Nụ cười bên môi Thẩm Yến Lẫm hơi cứng đờ, rãi nhắc lại một lần: "Anh Diệp?"

Người trước mặt khẽ nhếch môi anh đào, tỏ vẻ kinh ngạc: "A Y chưa nói với anh sao? Là lãnh đạo trực tiếp của cô ấy, vẫn luôn rất quan tâm cô ấy."

"Chưa từng nhắc tới."

"Ờ...! Vậy có thể là cô ấy sợ anh suy nghĩ nhiều." Cô ta đưa tay vén tóc rủ xuống tai, như vô tình nói: "Con người anh Diệp rất tốt, cao ráo đẹp trai, cũng rất hào phóng, rất được đám con gái công ty chúng tôi thích."

Thẩm Yến Lẫm nhìn cô ta giây lát, lạnh nhạt trả lời: "Trong công ty có người quan tâm Y Y là chuyện tốt."

"Chẳng thế thì sao.

A Y xinh đẹp như vậy, ở đâu cũng rất được quan tâm." Cô ta cười yêu kiều một tiếng: "Vốn dĩ tôi còn muốn bảo cô ấy đưa anh cùng đi tụ họp.

Hồi đại học cô ấy rất nổi tiếng.

Mọi người đều rất mong chờ được gặp bạn trai của cô ấy.

Kết quả hôm qua hỏi thì không khéo là cô ấy đã có hẹn.

Tôi còn tưởng cô ấy đi hẹn hò với anh chứ."

Vẻ mặt Thẩm Yến Lẫm rõ ràng muốn kết thúc: "Lần sau đi, lần sau có cơ hội rồi tôi sẽ đi cùng cô ấy."

Đối phương cũng rất biết nhìn mặt đoán ý, mỉm cười quay người: "Được, nói lời giữ lời nha."

Thẩm Yến Lẫm một mình dựa vào góc tường hút hết điếu thuốc, trên điện thoại cầm trong tay là nửa câu tin nhắn đã đánh xong vẫn chưa gửi đi: "Ăn cơm tối chưa?"

Anh cụp mắt nhìn chằm chằm màn hình một lúc, con trỏ xóa sạch khung chat.

Lúc về đến nhà đã gần rạng sáng.

Thẩm Yến Lẫm uống đến mức hơi đầu nặng chân nhẹ, vừa thay giày, vừa nhìn về phía người mặc cả áo nằm trên ghế sô pha: "Về bao lâu rồi?"

Bùi Y ngồi dậy dụi mắt, vẻ mặt có phần mệt mỏi: "Chưa lâu.

Em mua hộp bánh ngọt.

Thứ hai anh mang đi chia cho đồng nghiệp đi."

Thẩm Yến Lẫm đi tới, nhìn chiếc hộp màu đỏ trên bàn trà, là nhãn hiệu lâu đời được livestream của hot mạng làm nổi lên.

Hồi trước bọn họ đi ngang qua đó còn từng mua.

Nghe nói nửa năm gần đây chỗ đó ngày nào cũng phải xếp hàng lấy số, số lượng có hạn, cung không đủ cầu.

"Em đến phố ngự à?"

"Ừm."

Anh ngồi xuống ghế sô pha, cầm cốc nước trên bàn, hờ hững hỏi: "Tối thứ sáu chắc rất đông người đi dạo bên đó phải không?"

Bùi Y không nhận ra sự khác thường của anh: "Rất đông."

"Xếp hàng rất lâu?"

"Cũng bình thường."

"Chẳng phải nói kết thúc công việc sẽ đến sao? Sao đột nhiên đi xếp hàng mua bánh ngọt?"

Bùi Y nhìn góc mặt anh, nhẹ nhàng giải thích: "Em qua bên đó có chút việc.

Từ lúc ra khỏi công ty đã không còn sớm nên không gọi điện cho anh."

Sau mấy giây thấy anh không trả lời, cuối cùng cô cũng nhận ra cảm xúc của anh không bình thường: "Sao thế?"

"Không sao." Thẩm Yến Lẫm nặn ra một nụ cười, đặt cốc nước xuống, dựa vào ghế sô pha, gối lên cánh tay: "Chỉ là so với bánh ngọt thì hi vọng là em tới hơn."

Cô mím môi, giọng nói ôn hòa mềm mỏng làm người ta không tức giận được, cũng không nỡ chất vấn: "Lần sau đi.

Dạo này thật sự hơi bận."

Thẩm Yến Lẫm quay mặt sang nhìn cô, một lúc sau, trầm giọng hỏi: "Hồi trước lúc anh không có ở đây, em cũng thường xuyên tăng ca như thế sao?"

Bùi Y khẽ gật đầu: "Lúc dự án gấp thì sẽ như vậy."

"Áp lực có lớn quá không?"

Cô suy nghĩ: "Tổng thể thì vẫn ổn.

Đôi khi một vài bên A hơi khó xử lý."

"Những lúc như vậy thì em làm sao?"

"Thường thì vất vả mấy ngày hoặc mấy tuần rồi thế nào cũng nặn ra bản thảo.

Nếu như thật sự không làm được, ở trên em còn có trưởng phòng."

Thẩm Yến Lẫm ngừng giây lát, lại hỏi: "Trưởng phòng các em có dễ chung sống không?"

Cô "ừ" một tiếng, không nghi ngờ gì: "Từ lúc em nhận chức vẫn luôn ở trong tổ anh ta, rất thân rồi."

Thẩm Yến Lẫm quay đầu về phía TV, cười nhẹ một tiếng, mỉa mai nửa thật nửa giả: "Vậy là sáu năm rồi.

Sớm chiều ở chung, còn thân hơn anh đúng không?"

"..." Người ngu ngốc đến mấy cũng nghe ra được ghen tuông trong lời nói đó: "Anh sao thế?"

Ngón tay anh chầm chậm gõ tay ghế, điềm tĩnh thong dong nghĩ một đằng, nói một nẻo: "Tự trách.

Sáu năm không ở bên em tử tế."

Bùi Y hơi nhíu mày.

Anh nào phải đang trách mình, rõ ràng là đang trách cô.

Nhưng mà tại sao?

Mặc dù hiện giờ cô không hiểu ra sao, nhưng việc cấp bách trước mắt là dỗ anh.

Bùi Y suy tư một lát, tìm một điểm tiếp cận tinh tế khéo léo, thăm dò nói: "Nếu bảo anh hồi tưởng lại mấy năm đã qua, chắc anh sẽ không nghĩ đến thời gian làm việc đâu chứ?"

Thẩm Yến Lẫm ngước mắt, chờ đợi câu sau của cô.

Bùi Y nhìn vào ánh mắt anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Thời gian em không làm việc thì đều là anh ở bên cạnh em."

Vẻ mặt người trước mắt dường như có phần bất ngờ, sau vài giây yên lặng, cuối cùng bật cười một lần nữa, nhàn nhã khen cô: "Được đấy cô nương, kỹ thuật dỗ người có tiến bộ."

Bùi Y âm thầm thở phào, không quên lợi dụng bầu không khí này ám chỉ anh: "Nhưng nếu anh thường xuyên không vui muốn nghe những lời này, có thể em không nói được quá nhiều đâu."

Thẩm Yến Lẫm vươn cánh tay ôm cô vào lòng, khóe môi mỉm cười: "Vậy mỗi lần em không cần tốn suy nghĩ như thế, dứt khoát qua hôn anh một cái là được rồi."

"Vậy nếu là lúc em không vui thì sao?" Bùi Y chống lên vai anh.

Anh rất hào phóng dâng hiến: "Anh cũng có thể hôn em."

Bùi Y hơi bĩu môi: "Vậy em càng không vui được."

Ngón tay Thẩm Yến Lẫm khẽ sờ tai cô, ung dung trêu chọc: "Không thể nào, anh thấy mỗi lần em đều rất thích thú."

Anh biết rõ điểm nhạy cảm lý và tâm lý của cô ở đâu, một câu nói đã dễ dàng khích người kia mất bình tĩnh: "Em thích thú bao giờ..."

Bàn tay của anh chợt ép đầu cô xuống.

Sau một hồi quấn quýt lưu luyến, anh lấy ngón tay chà nhẹ môi đỏ lấp lánh ánh nước của cô, cười trầm: "Bây giờ."

Người phía trước mím môi, vùng vằng quay đầu đi kháng cự anh chạm vào, lại không biết phần gáy thon trắng mang theo dấu vết mập mờ mình vô tình để lộ ra kia còn mê hoặc hơn.

Thẩm Yến Lẫm thưởng thức tác phẩm của mình ở khoảng cách gần, mỗi chỗ nông sâu không đồng đều, rải rác kéo dài từ bên gáy xuống dưới cổ áo len sáng màu.

Trong đó còn có dấu vết ám muội kịch liệt hơn, dẫn dụ người ta muốn thâm nhập ôn lại một lần nữa.

Ánh mắt anh đen tối, giơ tay lên rãi ve.

Người trong ngực bị vết chai mỏng trên ngón tay anh thích đến co rụt lại tránh né.

Anh âm thầm siết chặt cánh tay bên eo cô, giữ gáy cô hôn lên.

Đêm dài kiều diễm.

Hôm sau Bùi Y ở nhà làm thêm.

Sáng dậy cô đau nhức khắp người, kiềm chế cơn gắt ngủ, không muốn nói chuyện.

Kẻ đầu sỏ biết mình đuối lý, tự giác xử lý tất cả việc nhà và ba bữa cơm.

Sau bữa ăn lại dỗ cô ăn trái cây, gọi một bàn trà sữa, xiên que, tôm hùm đất; cuối cùng đổi lấy một ánh mắt cạn lời của cô: "Là tự anh muốn ăn chứ gì?"

Thẩm Yến Lẫm ân cần bóp vai nắn chân cho cô, nịnh nọt quan tâm: "Cục cưng nghỉ một lát đi, xem máy tính cả buổi sáng rồi, ăn ít việt quất bổ mắt."

Bùi Y bất đắc dĩ nhận lấy bát đựng việt quất, hỏi anh: "Ngày mai mấy giờ đi?"

"Buổi chiều."

"Mất khoảng bao lâu?"

"Chắc là hai, ba tiếng.

Chỉ hẹn hai căn." Thẩm Yến Lẫm quay người cầm điện thoại trên bàn: "Anh khá ưng căn này."

Bùi Y cúi đầu nhìn, trên màn hình là hình toàn cảnh VR của căn nhà.

Cô nhìn một lúc, đưa tay lướt đến bản thiết kế tổng thể ngôi nhà: "Vị trí ở đâu?"

"Ở phía tây, chỗ Trường Phổ." Thẩm Yễn Lẫm im lặng một chút rồi nói tiếp: "Cách công ty em chín cây số, nhưng cũng tiện đường anh đi làm, hàng ngày có thể đưa đón em."

"Sau này anh bận cũng không tiện đưa em lắm." Bùi Y do dự: "Anh rất thích căn này sao?"

"Ừ.

Anh đã xem qua vài căn rồi, tổng thể căn này mà nói tương đối phù hợp nhất."

"Chỗ Trường Phổ giá cả không rẻ phải không?" Bùi Y nhìn diện tích và đơn giá, âm thầm tính toán trong lòng: "Em cảm thấy giá căn này sẽ hơi cao."

"Đúng là không thấp, nhưng vẫn trong phạm vi dự toán."

Bùi Y ngẩng đầu nhìn anh: "Anh định thanh toán bước đầu bao nhiêu?"

Thẩm Yến Lẫm nhún vai: "Thanh toán toàn bộ."

Thẩm Yến Lẫm thấy cô dường như có phần kinh ngạc, đặt điện thoại xuống, hôn gương mặt cô, yêu cầu khen ngợi: "Có phải anh là chàng trai hiếm có khó tìm không?"

Bùi Y nghe vậy khẽ cười một tiếng, thuận theo khen ngợi anh: "Chàng trai già hiếm có khó tìm."

Cực hiếm khi Thẩm Yến Lẫm không thẳng tay bắt nạt cô, liếc nhìn cô một cái hàm ý sâu xa, nụ cười ẩn chứa điều gì đó.

Bùi Y không có tiền đồ, cũng không kiên định: "Anh muốn nói cái gì?"

Anh lười nhác cong khóe môi, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ buông tuồng: "Anh muốn nói, già thì già thôi, dùng được là được."

"..."

"Chẳng phải tối hôm qua em cũng thích thú dùng sao?"

"..."

Bùi Y đỏ tai đẩy mạnh anh một cái, bị anh ôm lấy eo trước một bước, mượn trọng lượng của cô cùng sa vào trong sô pha mềm mại.

Sô pha nhỏ không chịu nổi sức nặng phát ra một tiếng cọt kẹt.

Cô chống lên người anh muốn giùng giằng đứng dậy, bị anh đè cắn tai hôn hồi lâu cuối cùng mới mềm nhũn, ngoan ngoãn lại.

"Y Y, nếu như căn nhà kia không có vấn đề gì thì chắc là anh sẽ chốt."

Thẩm Yến Lẫm giữ cằm cô, hôn lên khóe môi cô.

"Chúng ta chuẩn bị một chút, trước tết chuyển vào đi."

Chiều chủ nhật, hai người lái xe đến Trường Phổ.

Khu dân cư là nhà kiểu tây xây xong chưa lâu, tuổi nhà chưa đến năm năm, xem như là một nơi ở cao cấp.

Cảnh quan sân vườn rất hiện đại và thân thiện, khiến căn hộ của Bùi Y có vẻ cũ kỹ, mộc mạc.

Hai người đi theo môi giới lên tầng vào trong nhà.

Tầng một thông từ hướng bắc đến nam, có sân vườn và tầng hầm.

Được ngày hôm nay trời nắng, vừa vào cửa, ánh sáng chiếu qua cửa sổ sát đất phủ đều một màu nhạt lên vách tường và sàn nhà, êm dịu và thoải mái.

Người môi giới là một chàng trai tuổi tác không lớn, hình như mới vào nghề chưa lâu, cực kỳ coi trọng mối làm ăn này, ân cần thái quá.

Thẩm Yến Lẫm chê anh ta nói nhiều phiền phức, đuổi anh ta ra ban công liên hệ căn tiếp theo cho mình, bản thân thì dẫn bạn gái đi xem:

"Diện tích phòng ngủ chính cũng được, chỗ này kê giường, bên kia kê bàn trang điểm cho em, còn có ban công cũng rất thuận tiện...!Bồn tắm này khá tốt, anh thích, rộng rãi, thực dụng."

Bùi Y: "..."

"Phòng này gần phòng ngủ, có thể làm phòng để quần áo cho em.

Em nhiều quần áo như vậy, bây giờ đổi mùa đều xếp hết vào trong vali, thấy rất bất tiện."

"Chỗ này anh muốn làm phòng xem phim, đóng một cái màn chiếu trên tường, mua những phim hai chúng ta thích về mở...!Gian này làm phòng vẽ tranh của em đi, thế nào?"

Bùi Y lộ vẻ khó xử: "Lâu lắm rồi em không vẽ."

Thẩm Yến Lẫm không để ý: "Vậy thì bắt đầu lại, luyện tập từ vẽ bạn trai em.

Em muốn vẽ trong phòng khách cũng được, anh có thể ngồi trên ghế sô pha nhìn em vẽ."

Bùi Y tạm thời không muốn thảo luận với anh những việc này, nói qua loa: "Nói sau đi."

"Diện tích phòng bếp khá rộng, sau này em muốn bày cái gì, chuyển cả cửa hàng bánh vào nhà cũng đủ."

"Anh rất thích vườn hoa, bên này dựng cái giá đặt hoa của em, chỗ này xếp một chiếc xích đu, nuôi thêm một con chó.

Lúc nắng đẹp, chúng ta có thể bật một đoạn nhạc, ở đây uống trà, nói chuyện.

Chó nằm nhoài bên chân chúng ta sưởi nắng..."

Anh nắm tay cô, quay đầu lại cười nhìn cô: "Em thấy thế nào?"

Nét mặt Bùi Y có phần khó nắm bắt.

Cô im lặng giây lát, đúng lúc thanh niên môi giới đi tới đầy lòng mong chờ xoa tay nhìn hai người họ.

Một tay đặt lên khóa cặp, chỉ đợi cô gật đầu là anh ta cấp tốc lấy hợp đồng ra ấn bọn họ ký tên đồng ý giao tiền đặt cọc...!Bùi Y ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng thương lượng: "Mua nhà là chuyện lớn, chúng ta xem thử những căn khác trước, sau đó về rồi bàn bạc thêm."

Thẩm Yến Lẫm biết cô đang suy nghĩ gì.

Anh cười, gật đầu: "Được, nghe em."

Cánh tay thanh niên kia ủ rũ hạ xuống.

Lúc về đã gần xế chiều.

Hai người ăn mì dưới tầng rồi mua hoa quả ngoài quầy hàng xách lên.

Cả đường, tâm trạng Bùi Y đều có phần mất tập trung.

Thẩm Yến Lẫm nhìn thấy nhưng vẫn không nói.

Đến khi hai người vào nhà, cô thay dép lê xong, nhặt lá vàng trong giỏ cây trên chiếc tủ thấp ở huyền quan, vẻ mặt thất thần.

Thẩm Yến Lẫm đứng ở phòng khách yên lặng nhìn cô hồi lâu, khẽ giọng gọi cô: "Y Y..."

"Hửm?" Cô ngẩng mặt lên, ngơ ngác đáp lại.

"Em ở căn nhà nhỏ này lâu rồi, có phải có phần không nỡ không?"

Căn nhà cũ này là Bùi Y mua lúc mới tới Vạn Châu.

Thẩm Yến Lẫm nhớ cô từng nói, tiền đặt cọc nhà gần như ngốn hết tất cả tiền tiết kiệm của cô lúc ấy.

Tiền lương của nhân viên thiết kế mới lại thấp.

Cô sống một cuộc sống khó khăn giật gấu vá vai, bớt ăn bớt mặt một khoảng thời gian rất dài.

Mãi đến hai năm sau thăng chức tăng lương, rồi trúc trắc nhận thêm việc riêng, tình trạng mới dần dần cải thiện.

Khi đó họ đã ở bên nhau rất lâu.

Anh nghe xong trầm mặc nửa ngày, vừa tự trách vừa đau lòng.

Trong hai năm đó anh đi gặp cô rất nhiều lần, làm sao anh lại vô tâm không hề phát hiện ra cô gặp khó khăn về kinh tế? Tại sao cô lại thanh cao, cố chấp như vậy? Thà chịu khổ cũng phải giữ khoảng cách với anh, không chịu nhờ anh giúp đỡ?

Sự ngang ngạnh của cô không chỉ có chừng đó.

Bởi vì sau khi đặt cọc không còn dư tiền, tân trang căn nhà cũ cũng là tự cô làm từng chút một.

Một cô gái như cô không hiểu những việc này, giữa hè nắng chang chang chạy đến thị trường xây dựng, lãng phí rất nhiều thời gian và công sức, còn bị người ta bắt nạt ăn xén nguyên vật liệu.

Cô sống một thời gian dài trong căn phòng trống trải đơn sơ.

Sô pha, TV này cũng là lần lượt mua thêm sau khi chuyển tới một năm...!Tất cả những việc này cô không hề nhắc đến với anh.

Anh hoàn toàn có thể hiểu được tình cảm của cô đối với căn nhà này.

Đây là cái vỏ cô dựng cho mình sau khi thay đổi một hoàn cảnh xa lạ, như một chú sóc con mỗi ngày cần cù vất vả mang một ít đồ về xây nên cái ổ nhỏ này.

Mặc dù không rộng rãi, đẹp đẽ lắm, nhưng ấm cúng thoải mái.

Có thể an tâm nghỉ ngơi thư giãn, cũng có thể che mưa chắn gió ngoài kia.

Như vậy đối với cô mà nói cũng đủ rồi.

Bởi vì vỏ bọc đáng ra do cha mẹ tạo dựng nên trong thời kỳ trưởng thành của cô lại khuyết thiếu, thậm chí là vỡ vụn.

Có thể là vì nguyên nhân gia đình mình, từ đầu đến cuối cô rất khó sinh ra lòng tin xây dựng một gia đình của hai người họ.

Mặc kệ anh tỏ thái độ làm sao, cô vẫn cứ mập mờ trốn tránh.

Cô không muốn rời khỏi cái vỏ này.

Anh nhìn thấy rất rõ, cô không nỡ, nhưng nhiều hơn là sợ hãi.

Cô sợ hãi sau khi không có lớp vỏ bọc này, bản thân sẽ phải hoàn toàn trụi trước mặt anh, sợ hãi mình sẽ dựa dẫm vào anh quá mức, sợ hãi về tương lai đằng đẵng chưa biết, anh sẽ thay đổi, sẽ rời đi.

...!"Phải."

Bùi Y cụp mắt nhặt lá cây trong chậu hoa, khẽ nói: "Đúng là hơi không nỡ."

Thẩm Yến Lẫm hồi thần, cười một tiếng, dịu dàng nói: "Anh cũng không nỡ.

Anh còn nhớ sau lần đầu tiên em đưa anh tới, anh cứ nghĩ mãi, bao giờ anh mới được vào?"

"Anh chờ một năm, sau khi vào ở lại ngủ ghế sô pha hơn hai năm, cuối cùng mới được em cho phép vào phòng ngủ."

Bùi Y nghe vậy không khỏi khẽ cười bất đắc dĩ: "Sô pha nhỏ, giường cũng hẹp, thật ra anh vẫn luôn không được nghỉ ngơi thoải mái phải không?"

Thẩm Yến Lẫm đi tới, dựa vào tủ ôm cô trong ngực, nghiêm túc suy xét: "Lúc ôm em trên ghế sô pha không cảm thấy nhỏ, nhỏ thêm chút nữa cũng được, nhưng một mình anh nằm trên đó sẽ rất khó chịu, rất lạnh lẽo."

Cô im lặng cười, ngón tay kéo dây mũ hoodie của anh: "Vậy mà anh không nói sớm, em trải giường dưới đất cho anh."

"Em chẳng biết thương anh, không thể cho anh ngủ trên giường sớm một chút sao?" Thẩm Yến Lẫm cúi đầu khẽ cắn chóp mũi cô như trừng phạt: "Dưới đất lạnh như vậy, nếu anh ngủ đến nỗi bệnh tật đầy mình, phong thấp viêm khớp, trúng gió liệt nửa người, không thể tự lo, chẳng phải sau này vẫn là em chăm sóc anh hay sao?"

"Em trải thảm điện cho anh." Bàn tay bên hông chợt bóp chặt uy hiếp.

Bùi Y nhột đến đẩy cánh tay anh ra, giãy giụa vô ích: "Không trải...!Không trải nữa!...!Em mời giúp việc cho anh!"

Thẩm Yến Lẫm bị cô làm tức quá hóa cười, day mạnh má cô một cái, ôm cô vào trong ngực.

Một lúc sau lại trầm giọng nói: "Căn hộ này cũng giữ lại, thỉnh thoảng chúng ta có thể về ở mấy ngày."

Cô dựa vào vai anh, giọng nói rất nhẹ: "Có nhà mới rồi anh còn muốn trở về sao?"

"Đương nhiên." Thẩm Yến Lẫm ngậm cười nói: "Đợi sau này một ngày nào đó em chán anh, nhìn khuôn mặt này của anh cảm thấy phiền thì chúng ta quay về, tìm lại cảm giác lúc yêu đương cuồng nhiệt."

Cô cười một tiếng, hững hờ hỏi anh: "Cảm giác gì?"

"Ừm, cảm giác này chính là..." Anh chầm chậm siết chặt cánh tay, suy tư, giọng nói trầm cuốn hút: "Nhìn thấy em là anh muốn cười, nhìn thấy em cười là anh muốn hôn."

Người trong ngực vùi đầu vào vai anh im lặng cong khóe môi.

Thẩm Yến Lẫm cúi đầu cắn tai cô: "Đang cười trộm?"

Đương nhiên Bùi Y không thừa nhận, tỏ vẻ lạnh lùng chê bai: "Mắc ói."

Thẩm Yến Lẫm không tin, xoay mặt cô qua, nghiêm túc nghiền ngẫm: "Anh xem xem."

Quả nhiên cô nghiêm mặt cau mày, môi mím lại, dáng vẻ chính trực trong sạch không chịu được quân địch bôi nhọ, vừa mềm vừa ngốc.

Anh thấy vậy không nhịn được cười thành tiếng, cô lại chột dạ không nghe được tiếng cười của anh, khuôn mặt tức tốc nóng cháy, nhỏ giọng đẩy anh: "Anh cười cái..."

Anh nâng cằm cô hôn lên.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ bốn ô rãi bao trùm gian phòng nhỏ.

Trời chiều mạ lên ánh sáng êm dịu cho đôi tình nhân đang nồng nàn, hắt bóng trên một khoảng tường trống trước huyền quan, quấn quýt say mê.

Anh còn có rất nhiều lời chưa nói ra.

Tình yêu cuồng nhiệt rốt cuộc là cảm giác gì? Với anh mà nói, là bởi vì cô cho nên cảm thấy trời nắng hay mưa to đều là thời tiết tốt, cảm thấy bốn mùa đổi thay không còn vô vị tẻ nhạt nữa, cảm thấy tất cả những điều trải qua lúc trước đều vì một giây phút như ý này, cảm thấy quãng đời còn lại dài đằng đẵng luôn luôn có ngày về.

Trước khi gặp cô, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một người như vậy xuất hiện trong thế giới của anh, im lặng cuốn lên gió bão mềm mại, dịu dàng nắm giữ cả trái tim anh.

Từ đó, vì cô mà không gì anh không làm được, cũng vì cô mà cởi bỏ nhiệt huyết và tùy ý, thời khắc duy trì sự kiềm chế, tỉnh táo.

Tỉnh táo ứng đối với tất cả những phức tạp vụn vặt bên ngoài, giữ lại chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.

"Y Y, chúng ta nên bắt đầu cuộc sống mới.

Cuộc sống của hai người."

Nụ hôn của anh từ khóe môi tỉ mỉ kéo dài đến bên tai, giọng nói hơi trầm dịu dàng nghiêm túc.

"Cảm giác an toàn của em không cần dựa vào căn phòng này, em cũng có thể dựa vào anh."

Người trong ngực mềm mại dựa vào người anh, im lặng không trả lời.

Hồi lâu sau, cánh tay níu trên vai anh khe khẽ siết chặt, cô nhắm mắt lại..

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio