Tuần mới bắt đầu với cuộc họp hàng tuần của công ty.
Người tinh mắt đều nhìn ra được tâm trạng Bùi Y rất tốt.
Nụ cười xuất phát từ đáy lòng kia mặc dù vẫn nhạt như cũ, nhưng khác nhau rõ rệt so với nụ cười nhạt lễ phép bình thường.
Cô ôm sổ đi tới ngồi xuống.
Ghế chủ trì của bàn dài vẫn còn trống, các nhân viên nhỏ giọng trò chuyện riêng phần mình.
Ánh mắt Trịnh Du Nhiên dõi theo cô đi vào, hạ giọng hỏi thăm: "Có chuyện vui?"
Bùi Y giở sách ra: "Không có."
"Cuối tuần bạn trai đến?" Đối phương lại hỏi.
Bùi Y không có ý định nhiều lời: "Ừ."
Trịnh Du Nhiên cười một tiếng ý tứ sâu xa, ngón tay gõ cốc cà phê: "Nhìn hôm thứ sáu cậu nhấp nhổm muốn về nhà là biết chắc chắn có biến."
Bùi Y khẽ cười, không trả lời.
Buổi sáng là Thẩm Yến Lẫm đưa cô tới.
Hiếm khi trời không mưa, hai người ăn sáng xong ra ngoài trước giờ mười phút.
Bây giờ hẳn anh cũng sắp đến cửa hàng bánh mì tầng dưới khu nhà rồi, đúng lúc có thể gặp được bánh mì nướng ra lò.
Cô lơ đãng xoay bút bi trong tay, bỗng nhiên lo lắng anh sẽ bị cửa hàng thú cưng bên cạnh hàng bánh mì thu hút.
Anh rất thích chó, nhưng vì mẹ anh dị ứng nên trong nhà chưa bao giờ nuôi động vật.
Về sau sống một mình lại sợ không chăm sóc được.
Trước đó anh từng nhắc đến với cô rất nhiều lần.
Dáng vẻ mong ngóng đó còn tha thiết hơn là nói về con cái.
Bùi Y hơi bất đắc dĩ cúi đầu nhắm mắt lại, lấy đuôi bút chọc nhẹ vào trán.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô luôn có phần trốn tránh sống chung.
Tiếng nói chuyện tụm năm tụm ba sau lưng đột nhiên im bặt, trước cửa phòng họp vang lên tiếng bước chân.
Bùi Y ngước mắt nhìn qua.
Thư ký trẻ tuổi kính cẩn dẫn đường phía trước.
Lão Ngụy cất bước đi thẳng tới, theo sau là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc đồ bộ vàng nhạt, vóc dáng không cao lắm nhưng rất cân đối.
Ngũ quan và khí chất đều thuộc hàng diễm lệ, một đôi làn thu thủy ngậm ý cười trong sáng, âm thầm đốn tim trai thẳng vừa độ tuổi chưa kết hôn và đã kết hôn.
Trịnh Du Nhiên nhếch môi, gảy chân Bùi Y, im lặng ra hiệu bằng ánh mắt: "Nhìn đi, cậu nhìn đi, đàn ông thế đấy."
Người bên cạnh không có phản ứng như cô ấy mong muốn, khoanh tay, mặt không cảm xúc.
Lão Ngụy nhìn quanh một vòng, dường như hài lòng với tỉ lệ có mặt hôm nay, ngồi xuống, hắng giọng nói: "Phó tổng giám đốc của tổ mới tới, Sở Kiều."
Nói xong ông ta khoát tay, ra hiệu người bên cạnh tự giới thiệu.
Cô ta quét nhìn xung quanh, nụ cười xinh đẹp động lòng người, giọng nói vừa phải giữa mức độ ngọt và ngấy: "Xin chào mọi người, tôi là Sở Kiều, mọi người cũng có thể gọi tôi là Jessie.
Sau này sẽ tham gia và phụ trách công việc hàng ngày của tổ .
Mong được quan tâm nhiều hơn."
Tiếng vỗ tay lác đác.
Trịnh Du Nhiên vỗ tay qua loa, tầm mắt liếc thấy người bên cạnh vẫn không có động tác, không khí quanh người cũng trầm xuống.
Cô ấy nghi hoặc trong lòng, nhìn đi chỗ khác.
Đồng thời rời ánh mắt đi giống như cô còn có người phụ nữ đứng trước phòng họp mỉm cười tươi tắn.
Cô ta chậm rãi đi về vị trí của mình, tư thế yểu điệu.
Trịnh Du Nhiên rời họp sớm nên không nhận được cơ hội thu hoạch tin lá cải trực tiếp.
Bùi Y dẫn theo thực tập sinh mới tới trong tổ đến công ty khách hàng mới.
Chờ đợi khiến Trịnh Du Nhiên nóng lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Buổi trưa vẽ qua loa hai bản thảo, cô ấy ôm hộp cơm và điện thoại chạy vào phòng trà nước, nhét hộp cơm vào lò vi sóng rồi gửi một tin nhắn hư tình giả ý: "Bạn yêu, gặp khách hàng mới có thuận lợi không? Bao giờ mọi người về? Có muốn cùng uống một ly trà sữa % đường, gấp đôi trân châu, không đá không?"
Mãi đến khi lò vi sóng quay năm phút rồi dừng lại, cô ấy vẫn không nhận được hồi âm, trái lại trên bàn giữa quầy bar vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói không ngớt.
Trịnh Du Nhiên nhìn thoáng qua, trên bàn có hơn một nửa là người tổ , vị trí trung tâm là phó tổng giám đốc chui hôm nay mới tới.
Cô ấy cầm hộp cơm đi tới, ánh mắt lặng lẽ quan sát.
Đây có lẽ là bữa tiệc chào mừng quy mô nhỏ.
Có tám người, hai chiếc pizza, một phần ăn nhẹ, còn có hai cặp bánh tart trứng giống như là dùng điểm tích lũy để đổi.
Mấy người đều ăn rất dè dặt, dùng những món ăn sơ sài nhất tạo ra cảm giác thị giác như một bữa tiệc thịnh soạn.
Trịnh Du Nhiên không khỏi sinh ra tình yêu nồng nàn với lão Diệp.
Nhớ lại mấy món không hề rẻ trong bữa chào đón thực tập sinh vào tổ nửa tháng trước, điểm số của lão Diệp trong lòng dần dần tăng vọt, lúc sắp đột phá đến số điểm cao nhất trong lịch sử, bên tai lọc được chuẩn xác tin tức bất ngờ.
"Người đó là ai...!Đại mỹ nữ của công ty chúng ta, Bùi Y...!Các cô quen?"
Người chính giữa đám người cười ngọt ngào, giọng điệu nhiệt tình và thân thiện: "Bạn học cũ."
Có người đáp lời: "Cấp ba sao?"
"Không phải." Cô ta bẻ một góc bánh tart trứng: "Đại học."
"Bùi Y cũng từng du học sao?"
"Không phải, là khoa chính quy." Sở Kiều cong mắt: "Cùng là Đại học Giang Nam."
Trịnh Du Nhiên thầm nhíu mày.
Cô ấy từng xem sơ yếu lý lịch của Bùi Y, tại sao hoàn toàn không có ấn tượng trên đó có Đại học Giang Nam?
Đám người cũng đều như lần đầu tiên nghe nói:
"Nữ thần Bùi còn là con nhà người ta ư?"
"Khiêm tốn như vậy, chân nhân bất lộ tướng nha."
"Ài, khoảng cách giữa tôi và nữ thần càng ngày càng xa rồi."
"Không thì cũng không liên quan đến anh.
Bạn trai người ta cao to đẹp trai lại chân thành, theo đuổi nhiều năm mới thành công, anh mau chóng tỉnh lại đi!"
Sở Kiều im lặng nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, đối phương quay đầu lại thuận miệng hỏi: "Hồi đại học có phải cô ấy rất được chào đón không?"
Sở Kiều lập tức chuyển sang vẻ mặt mỉm cười: "Đúng vậy, cô ấy ở đâu cũng rất được chào đón.
Nhất là người khác phái."
Trịnh Du Nhiên bên cạnh càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, nhẫn nhịn cơn cồn cào ruột gan hồi lâu, cuối cùng nghe thấy có một nhân viên cũ nói ra nghi vấn của cô: "Tôi nhớ lúc nhận chức cô ấy giới thiệu bản thân hình như không phải Đại học Giang Nam?"
Sở Kiều nhìn quanh đám người, chớp mắt mấy cái, trong ý cười mang mấy phần ngỡ ngàng và kinh ngạc vừa đủ: "Cô ấy chưa từng nói sao?"
Mọi người đều lắc đầu: "Không có...! Chưa từng để ý...!Hình như là không có...!Lần trước lão Ngụy đến Đại học Giang Nam diễn thuyết cũng không mang cô ấy đi..."
Trên bàn lần lượt có người rời đi, lại liên tục có người tham gia, phần nhiều là giống Trịnh Du Nhiên ăn chiếc cánh gà cuối cùng trong hộp cơm với tốc độ chậm bốn lần để nán lại sau cùng.
Sở Kiều thở dài sâu xa, vẻ mặt tiếc nuối: "Tôi có thể hiểu được.
Năm đó từng xảy ra một ít chuyện không tốt lắm, nhưng mà cũng trôi qua rất lâu rồi...!Có lẽ cô ấy không muốn nhớ lại đoạn chuyện cũ kia chăng."
Cách trình bày uyển chuyển thoang thoảng mùi thảo mai thảo quả này lập tức thu hút hứng thú của mọi người.
Tuân thủ nghi thức xã giao cơ bản nơi làm việc, đám người im lặng lĩnh hội ý nghĩa thâm sâu trong lời nói này, không có ai "một người vì mọi người" ra mặt hỏi đến cùng, nhưng mỗi người đều âm thầm tính toán nên thân thiết bắt chuyện với Sở Kiều thế nào để có vẻ tự nhiên.
Có người vừa ngồi xuống không nghe được đoạn trước, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Đang nói ai vậy?"
Trịnh Du Nhiên lắc đầu, vẻ mặt vô tội đến không hề giống một người phụ nữ ngồi ở đây chậm chạp ăn sạch hai hộp cơm.
Kẻ khơi mào đặt xuống nửa miếng bánh trứng mân mê trong tay hồi lâu, tao nhã lau miệng, tiếp tục ôn hòa nói: "Hơn nữa Đại học Giang Nam coi trọng danh tiếng nhà trường hơn."
Cô ta ngẩng đầu, cố tình dừng lại mấy giây, sau đó cười tủm tỉm nói: "Sau khi xảy ra chuyện này, cho dù không bị đuổi khỏi trường thì cũng rất khó có thể lấy được bằng cử nhân."
Chiếc cánh gà của Trịnh Du Nhiên không được gắp chắc, rơi xuống mặt bàn.
Từ chỗ khách hàng đi ra đã quá giờ cơm trưa từ lâu.
Bùi Y không đói nhưng cũng không muốn về công ty ngay, bèn dẫn thực tập sinh đến nhà hàng ven đường gần đó.
Hương vị món ăn Vạn Châu hết sức thanh đạm.
Hai người chọn ba món ăn một món canh.
Món đậm vị nhất là đĩa rau diếp xanh xào, trong đó có nửa quả ớt khô màu đỏ thái thành miếng nhỏ.
Bùi Y càng không muốn ăn.
Cánh tay cô vắt ngang thành ghế bên cạnh, chống đầu, cụp mắt im lặng nhìn chằm chằm chiếc đĩa trước mặt.
Điều này khiến chàng trai trẻ bàn đối diện tự dưng căng thẳng.
Quách Tích mới đến tổ không lâu, được Diệp Minh Thanh phân công làm việc dưới quyền Bùi Y, cũng chính là chuyện hai tuần nay.
Vốn dĩ cậu ta thầm nhảy cẫng.
Nghề thiết kế vốn vất vả.
Năm đó lúc cậu ta chọn ngành đầu bị úng nước, nhưng nếu như có thể làm việc chung với một mỹ nhân cũng coi như ông trời không đối xử tệ với cậu ta.
Huống chi tính tình người đẹp ôn hòa nghiêm túc, năng lực nghiệp vụ ưu tú, hoàn hảo đến gần như không thể bắt bẻ...!Chỉ ngoại trừ thỉnh thoảng cô sẽ im lặng ngẩn người bất kể trường hợp.
Quách Tích lén quan sát cô mấy lần.
Với ánh mắt tinh tường sau nhiều năm học cao đẳng mỹ thuật của cậu ta, đôi mắt xinh đẹp thanh mảnh kia sau khi rũ bỏ đi vẻ ôn hòa thì sâu trong đó là cô độc và u ám.
Chàng trai trẻ mê muội vì cảm giác thần bí tương phản này.
Cậu ta lờ mờ cảm thấy sư phụ của cậu ta tuyệt đối không phải một cô gái không có chuyện cũ.
Trong đầu Quách Tích suy đoán quá khứ của người ta rồi chột dạ không dám ngẩng đầu.
Sau khi cậu ta yên lặng uống hết hai chén nước, thấy đối phương vẫn không có xu hướng thức tỉnh từ trong trầm mặc, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng nói: "Chị Y, chị không đói sao?"
Bùi Y hờ hững lắc đầu: "Đói."
Quách Tích: "?"
"Nhưng mà không thấy ngon miệng." Bùi Y ngồi thẳng người, vắt chéo chân, đưa tay vào trong túi sờ hộp thuốc theo thói quen, đột nhiên nhớ ra đây là nơi công cộng và cả cậu con trai khuôn mặt ngây ngô trước mặt vẫn đang mờ mịt nhìn cô.
"..." Cô rút tay về, cười theo thói quen: "Ăn cơm đi."
Cô cầm đũa gắp miếng rau xanh, nhai nuốt chậm chạp, ăn không biết vị.
Bầu không khí trên bàn cơm yên tĩnh đến làm người ta bất an, Quách Tích cố gắng gợi chủ đề, giả vờ ung dung lên tiếng: "Chị Y, có phải chị rất ít chơi Broad Game không?"
"Hầu như không chơi."
"Ma sói lần trước là lần đầu tiên chị chơi à?"
Động tác gắp thức ăn của người đối diện rõ ràng ngừng lại.
Trái tim Quách Tích trĩu xuống theo chiếc đũa của cô, thầm mắng mình hết chuyện để nói à, nhắc đến chuyện vớ vẩn này làm gì? Không thể tâm sự cuộc sống, bàn chuyện lý tưởng với nữ thần hay sao! Không thì nói chuyện công việc cũng được!
Không khí yên lặng xấu hổ.
Bùi Y không cảm xúc gắp miếng thịt cá vào trong bát, lần lượt nhặt bỏ xương, dường như làm lơ với câu hỏi của cậu ta.
Quách Tích cúi đầu ra sức và cơm, không còn mặt mũi nói chuyện với cô nữa.
Lúc âm thầm cầu nguyện bữa cơm này mau kết thúc, không ngờ đối phương lại trả lời cậu ta: "Không phải."
Trong thoáng chốc Quách Tích không kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ nghe cô tiếp tục nói bằng giọng lạnh nhạt:
"Trước đây rất lâu từng chơi một lần, hồi đại học.".