“Kết hôn với tôi, tiền chữa bệnh cho cháu gái em tôi sẽ trả.”
Ba năm trước ở trong phòng bệnh, tôi đã ký khế ước bán thân.
Bây giờ, người thương của hắn đã trở lại, đương nhiên tôi phải nhường lại vị trí bà Cố này.
Để có được quỹ tín thác hôn nhân của dòng họ, hắn không còn cách nào khác ngoài việc cưới tôi, nhưng người hắn muốn cưới từ trước đến nay luôn chỉ có một, Bạch San.
Quỹ tín thác gia đình/dòng họ là việc một cá nhân được gia đình/dòng họ ủy thác quản lý và định đoạt tài sản thay họ.
Bạch San cố ý chạy tới khiêu khích tôi: “Bây giờ đến lúc trả Cố Hoàn Chi cho tôi rồi chứ?”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bạch San trong truyền thuyết, cô ấy mặc một cái váy được cắt may đơn giản, đi giày cao gót cùng màu, tóc đen bóng mượt như tơ lụa, mềm mại và óng ả.
Cô ấy đứng ở trước mặt tôi, mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt như chứa cả ngân hà, cả người không chỗ nào không toát ra vẻ cao quý.
Là phụ nữ mà tôi còn không nhịn được liếc nhìn cô ấy thêm vài lần. Khí chất và sự quyến rũ của cô ấy khiến lòng người rung động.
Tôi bất giác nuốt nước miếng, đầu tôi có chút mông lung vì câu hỏi đột ngột của cô ấy, mãi một lúc lâu sau tôi mới ấp a ấp úng nói: “Cái đó, để tôi hỏi Cố Hoàn Chi trước nhé.”
“Bên Cố Hoàn Chi để tôi nói, chỉ cần cô không có ý kiến là được. Tôi chỉ sợ cô là loại phụ nữ lì lợm la lim.” Giọng điệu của cô ấy rõ ràng rất dịu dàng, nhưng tôi luôn cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tôi, không có ý kiến.” Hiệp thứ nhất đại chiến với Bạch San, hoàn toàn bại.
Vốn dĩ tôi và Cố Hoàn Chi chỉ là kết hôn giả, sớm muộn gì cũng sẽ phải chia xa, nhưng vì sao đến giờ khắc chia tay, trong lòng tôi lại cảm thấy có chút rầu rĩ.
Tôi ủ rũ cụp đuôi về nhà, phát hiện Cố Hoàn Chi đã về trước.
Lúc này hắn đã thay quần áo ở nhà, đang nhàn nhã ngồi đọc tạp chí trên sô pha ở phòng khách. Chị Ngô thì đang bận rộn trong bếp, chị ấy nghe thấy tôi về liền lớn tiếng nói với tôi: “Bà chủ, nhanh đi thay quần áo đi, cơm tối sắp sửa xong rồi!”
Cố Hoàn Chi ngẩng đầu lên dửng dưng liếc nhìn tôi một cái, rồi sau đó tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.
Không thể không nói góc nghiêng của Cố Hoàn Chi quả thực cực phẩm, khuôn mặt thon gầy, cằm kiêu ngạo, giữa mày luôn có một luồng khí bình tĩnh trầm ổn lướt qua, như thể nằm lòng cả thế giới, không có chuyện gì có thể làm khó hắn.
Đến khi tôi thay xong quần áo đi xuống, chị Ngô đã làm xong việc về nhà. Cố Hoàn Chi ngồi ở bàn ăn, hắn vẫn chưa động đũa. Hắn là một người đàn ông lịch sự, nếu hắn ăn cơm ở nhà thì đều sẽ chờ tôi cùng ăn.
Mà lần nào tôi cũng sẽ khách sáo: “Anh ăn trước đi, không cần chờ em.”
“Hôm nay Bạch San tìm em sao?” Vừa nghe Cố Hoàn Chi nhắc tới Bạch San, tôi lập tức ngồi thẳng người lên, vốn dĩ không định chủ động nói cho hắn biết, không ngờ hắn lại hỏi tôi.
“Dạ.”
Cố Hoàn Chi cũng không thèm nâng mí mắt, chỉ hỏi thẳng: “Nói gì?”
Tôi hắng giọng, ăn ngay nói thật: “Nói em trả anh lại cho cô ấy.”
“Em nói sao?”
“Em nói được.” Vừa dứt lời, Cố Hoàn Chi đã lạnh lùng nhìn qua, nhìn đến mức tôi toát mồ hôi đầm đìa, chẳng lẽ tôi nói sai gì sao?
Nhìn một lúc lâu, hắn mới từ tốn nói: “Sao thế, vội vàng muốn tiễn anh đi đến vậy?”
Lúc này hắn đã đặt đũa xuống, nhìn tôi chằm chằm, trong lúc nhất thời tôi không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy tôi hồi lâu không nói gì, Cố Hoàn Chi nói thêm: “Quên không nói với em, quỹ tín thác dòng họ quy định trong vòng mười năm không được phép ly hôn.”
“Vậy anh và Bạch San phải làm sao đây, anh phải ngoại tình hả?”
“Chu Ngưng Sơ, em là đồ đầu heo à?” Sau khi lớn tiếng mắng tôi xong, hắn liền rời khỏi chỗ ngồi, lập tức đi lên lầu, đến cơm cũng không thèm ăn.
Tôi ngồi tại chỗ, thực sự không hiểu nổi vị đại thiếu gia âm tình bất định này.
Nhưng vô duyên vô cớ bị mắng một câu khiến tôi thấy khó chịu trong lòng.
Tối đó tôi băn khoăn rất lâu không biết có nên đến phòng làm việc dỗ hắn hay không, nhưng tôi nghĩ nửa ngày cũng không biết mình sai ở đâu, trằn trọc trên giường hồi lâu, cuối cùng bất giác ngủ thiếp đi.
Từ nhỏ tôi đã thuộc tuýp người có trái tim rộng lượng, ba mẹ tôi trước kia thường nói người vô tâm vô tính thường dễ hạnh phúc.
Nhưng tôi có thật sự hạnh phúc không, tôi cũng không biết nữa.
Dù sao tôi là người từ khi còn trẻ đã phải trải qua sinh ly tử biệt, trong lòng luôn ẩn giấu một nỗi đau âm ỉ.
Tôi thường không cố nhớ về nó, nhưng khoảng trống trong tim tôi luôn khó lấp đầy, đôi lúc lơ đãng tôi sẽ gặm nhấm nỗi đau một mình.
Nếu như không gặp được Cố Hoàn Chi, tôi sẽ sống cuộc đời thế nào nhỉ?
Nên kể lại từ ban đầu đi.
Tôi là tuýp người chỉ cần ăn một chút đồ ngọt sẽ lập tức trở nên vui vẻ, trước kia tôi cũng không có ước mơ lớn lao gì, chỉ muốn được ở gần nhà một chút rồi mở một tiệm bánh ngọt nho nhỏ.
Tôi đã nghĩ ra rất nhiều tên cho tiệm bánh ngọt.
Vào đại học, tôi đã chọn chuyên ngành thực phẩm mà tôi hằng mong muốn, mỗi khi có thời gian rảnh tôi liền chạy đến mấy tiệm bánh ngọt để làm thêm rồi trộm học bí quyết của người ta, cùng với cách xử lý đủ loại bánh khác nhau. Mỗi một giây tôi đều cảm thấy hạnh phúc, không hề thấy vất vả chút nào.
Mỗi lần nghiên cứu được món mới, tôi sẽ bỏ vào trong miệng chầm chậm nhấm nháp dư vị của năm tháng.
Sau đó, tôi cảm thấy kỹ thuật của mình tiến bộ rất nhiều liền bàn bạc với bà chủ, xin cô ấy cho phép tôi bày bán món mình nghiên cứu được, sau đó chia cho tôi một phần hoa hồng.
Có lẽ là nhìn thấy được nhiệt huyết và đam mê trong mắt tôi, cô ấy đồng ý với điều kiện vô lý của tôi, muốn để tôi thử một lần.
Năm ba đại học, được sự cho phép của bà chủ, mỗi dịp lễ tôi đều thiết kế một hộp quà đặc biệt, hộp quà bán chạy nhất là hộp quà Tết.
Lần đó, tôi đã kiếm được phần lợi nhuận đầu tiên để gây dựng sự nghiệp sau này.
Vậy nên trong thời gian thực tập năm cuối, tôi đã chọn được địa điểm mở một tiệm bánh ngọt thuộc về riêng mình, tên là Viện nghiên cứu đồ ngọt Chi Ô.
Trên mỗi hộp bánh đều vẽ một con heo đáng yêu, có rất nhiều khách cũ thường gọi cửa tiệm này là “cửa hàng heo”.
Tiệm không lớn, bên trong vỏn vẹn mét vuông, cái sân nhỏ được tôi trang trí theo phong cách Nhật Bản, treo đèn vàng ấm áp phía trên.
Có lẽ là vì tôi rất thích nghiên cứu món mới nên cửa tiệm rất được giới trẻ yêu thích. Tôi kiếm được một khoản rất khá, cuộc sống mỗi ngày mệt mỏi nhưng vui vẻ.
Lại nói tiếp, tôi quen biết Cố Hoàn Chi là vì ông nội của hắn. Ông nội hắn đặc biệt thích ăn bánh mì không đường của tiệm tôi làm. Nhưng ông nội hắn đi lại không tiện, có đôi khi ông không có thời gian tới, liền sai Cố Hoàn Chi tới lấy.
Tôi ấn tượng sâu sắc với Cố Hoàn Chi không phải là vì hắn là người tiêu nhiều tiền nhất ở tiệm của tôi mà là lần nào tới lấy bánh mì hắn cũng luôn xụ mặt, không thích nói chuyện, cảm giác như tôi mắc nợ hắn vậy.
Có một lần bánh mì chưa nướng xong, tôi không đành lòng để hắn chờ quá lâu nên cầm một miếng bánh kem nhỏ cho hắn ăn. Hắn khẽ cau mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Sau khi tôi thuyết phục đủ kiểu, hắn mới ăn một miếng nhỏ.
“Thế nào?”
“Cũng được.”
Sau đó tôi lại bận rộn làm việc, lúc đi ra mới phát hiện hắn đã ăn hết miếng bánh kem kia rồi.
Lúc tôi đến dọn đ ĩa, hắn giải thích với tôi: “Lãng phí lương thực rất đáng xấu hổ.”
Tóm lại là, hắn cũng không phải một người dễ gần, dù thời gian tôi quen biết hắn cũng không xem là ngắn, nhưng chúng tôi từ đầu đến cuối cũng không thân thuộc. Hắn luôn bày ra dáng vẻ người lạ chớ gần.
Nhưng cửa tiệm của tôi kinh doanh càng ngày càng tốt, vị đại thiếu gia khó hầu hạ này đã bị tôi vứt ra sau đầu từ lâu.
Có đôi khi ba mẹ rảnh rỗi cũng tới giúp tôi trông tiệm, cuộc sống trong hai năm đó đẹp như là mơ.