Tuế Mộ Ngưng Chi

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng ngày ấy, Cố Hoàn Chi chỉ lột [email protected] tôi rồi ném vào phòng tắm chứ không hề làm gì tôi, theo lời hắn, hắn không có hứng thú với một con ma men.

Tôi nhìn mình [email protected] truồng dưới tấm chăn, mặt bất giác đỏ bừng.

“Chu Ngưng Sơ, bây giờ em mới xấu hổ có phải muộn rồi không?” Cố Hoàn Chi khó chịu nhìn tôi một cái rồi đi thẳng ra khỏi phòng, để lại tôi một mình trên giường xấu hổ muốn chết đi được.

Mấy ngón chân của tôi có thể đào ra ba phòng và một sảnh trên giường rồi.

May mắn là sau hôm đó Cố Hoàn Chi phải đi công tác mấy ngày, còn tôi thì vẫn ở lại nhà ông nội, chúng tôi không gặp nhau nữa nên sự bối rối cũng dần vơi đi.

Mấy ngày nay ông nội rất vui vẻ, ông còn tự tay xuống bếp nấu cho tôi mấy món ăn. Càng ngày tôi càng tin nhà họ Cố là một gia đình gia giáo, họ sẽ không vì khoảng cách giàu nghèo mà khinh thường người khác.

Ngồi trên bàn ăn, lòng tôi chợt ấm áp, có cảm giác như ở nhà. Tôi biết ông nội thật sự yêu mến tôi, không phải như đối với cháu dâu mà giống với cháu ruột hơn.

Mới đó đã tới năm mới, mỗi nhân viên của Cố thị đều đến cửa tiệm của tôi để quẹt thẻ, số tiền khổng lồ mà tôi chưa từng nhận được trong đời cứ như vậy gửi vào tài khoản của tôi liên tục.

Như lời Cố Hoàn Chi nói thì lúc tôi vui vẻ cứ nhảy cẫng lên như con khỉ vậy: “Nhìn dáng vẻ chẳng có chút tiền đồ của em kìa.”

“Cảm ơn kim chủ ba ba!” Mấy ngày nay chẳng hiểu sao tôi luôn ân cần với Cố Hoàn Chi. Mỗi lần thấy hắn tan làm tôi sẽ chạy nhanh đến đón, lấy dép lê cho hắn; lúc ăn cơm sẽ đẩy hết tất cả món ngon đến trước mặt hắn nên mỗi lần gắp đồ ăn tôi đều phải cật lực duỗi ra với.

Hắn còn không thương tiếc mà khịa tôi: “Đừng tự làm khó mình nữa, tay ngắn có một mẩu.” Sau đó lặng lẽ đẩy món ăn lại.

Tôi còn rắc đầy cánh hoa tươi vào nước tắm cho hắn, hắn đứng ở cửa ung dung nhìn tôi: “Sao vậy, em muốn tắm cùng tôi sao?”

Tôi lắc đầu như trống bỏi vội vàng chạy ra ngoài, sau đó lại nghe thấy tiếng hét của Cố Hoàn Chi ở bên trong: “Sao lại nóng như vậy, em muốn bỏng chết tôi à?”

Sau đó thì nhờ chị Ngô giới thiệu tôi mới biết bồn tắm trong nhà đều là loại bồn tắm thông minh, không những có thể xả nước tự động mà còn có thể duy trì nhiệt độ ổn định, điều khiển từ xa để trong ngăn kéo ở phòng ngủ.

Làm hại tôi đổ hết xô này tới xô khác vào trong cái bồn, mệt đến nỗi đau lưng mỏi eo, còn tự thấy cảm động nữa chứ.

Trước đây tôi chưa từng tắm bồn vì phiền, bây giờ đã biết có loại bồn tắm tiện lợi như vậy nên cũng thường dùng bồn tắm trong phòng hơn.

Thêm chút tinh dầu, mở nhạc lên, đúng là chuyện vô cùng hưởng thụ.

Đến đêm giao thừa Cố Hoàn Chi mới được nghỉ nên tôi về nhà ông nội trước. Tôi còn gặp được ba mẹ chồng, em chồng và chồng cô ấy. Ngày thường biệt thự rất hiu quạnh nhưng đến Tết thì lại vô cùng náo nhiệt.

Duy chỉ có một điều khó xử chính là mấy ngày nay để không bị lộ tôi và Cố Hoàn Chi phải ngủ chung một giường, sắm vai một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Tôi cũng không ngờ hắn có thể diễn thâm tình đến vậy, diễn đến nỗi con nai trong lòng tôi cứ chạy loạn.

Đêm đương nhiên phải thức đêm để đón giao thừa, nhưng xét thấy ông nội đã lớn tuổi nên chúng tôi đã xúc tiến mọi hoạt động, pháo hoa cũng được bắn trước giờ.

Cố Hoàn Chi ôm tôi vào lòng, cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Vì ba mẹ tôi mới qua đời nên năm nay nhà họ Cố cũng không đi thăm họ hàng. Họ luôn dành cho tôi đủ sự tôn trọng, phần lớn thời gian người thân quây quần bên nhau.

Cố Hoàn Chi và ba hắn giống như được đúc ra từ một khuôn, họ đều rất nghiêm túc, mỗi lần mở miệng thì đều giết người không đền mạng.

Mẹ chồng nói với tôi nếu Cố Hoàn Chi có lỡ nặng lời thì tôi cũng đừng để trong lòng, suy cho cùng thì họ đều là kiểu đàn ông thích chọc giận những người thân thiết nhất mà thôi.

Hệ thống sưởi nhà ông nội đã được sửa xong, nhưng không hiểu sao ban đêm tôi lại cảm thấy nóng đến khó chịu, trong mơ màng tôi đã bất giác tự mở cúc áo của mình ra.

Tôi mơ hồ nghe thấy Cố Hoàn Chi nhỏ giọng hỏi tôi: “Chu Ngưng Sơ, em đang làm gì đấy?”

Tôi mơ màng trả lời hắn: “Nóng quá…”

Ngay sau đó một nụ hôn phủ lên môi tôi, hắn nắm tay tôi đưa lê n đỉnh đầu rồi lại thô bạo lấp kín môi tôi lần nữa, tôi lập tức tỉnh táo lại.

Mở mắt ra, chỉ thấy đôi mắt nhắm nghiềm của hắn dưới ánh trăng mờ ảo, hàng mi dài dán vào má.

Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, tôi không muốn đẩy hắn ra chút nào, kệ cho hơi thở lành lạnh thuộc về riêng hắn chiếm lấy môi lưỡi tôi.

Sau đó hắn lại không yên phận mà hôn dần xuống dưới, tôi căng thẳng gọi tên hắn: “Cố Hoàn Chi!”

Hắn ra hiệu tôi im lặng, sau đó lại tiếp tục làm theo ý mình, đêm dài sâu thăm thẳm, có những khoảnh khắc tôi thấy đầu óc trống rỗng rồi bỗng chốc lại có ánh sáng trải dài vô tận.

Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy hắn thì thầm bên tai: “Chúng ta đã thực sự thành vợ chồng rồi.”

Một câu ngắn gọn nhưng đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Ngày hôm sau, để tránh cho người giúp việc phát hiện ra dấu vết trên giường nên chúng tôi dứt khoát cuốn ga giường bỏ vào vali, sau đó lại lấy ga giường mới thay vào.

Từ đầu đến cuối, mặt tôi vẫn cứ đỏ bừng vì ngại, hiếm khi mà Cố Hoàn Chi không trêu chọc tôi.

Mấy ngày sau đó hai chúng tôi vẫn làm ‘vợ chồng thật’, khổ nỗi Cố Hoàn Chi ở trên giường hoàn toàn không có sự lịch thiệp như khi xuống giường, hắn gần như bá đạo quyết định tất cả.

Cuối cùng đến một ngày, tôi không còn cách nào đành xin Cố Hoàn Chi thương xót: “Cố Hoàn Chi, eo em đau.”

Hắn liếc mắt nhìn tôi: “Không có tiền đồ.”

Hắn vọt đi tắm nước lạnh, khi quay lại thì ra lệnh cho tôi: “Xoay người lại, nằm xuống đi.”

Lúc tôi vừa định mắng hắn là thứ vô tình vô nghĩa thì đột nhiên có một đôi tay đặt lên eo tôi làm tôi rừng mình.

“Đừng có lộn xộn, anh xoa giúp em.” Thật đúng là đại thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, bàn tay được bảo dưỡng rất tốt không thô ráp chút nào, tôi thoải mái mà rên lên.

Kết quả lại bị hắn tét vào mông: “Em rên cái gì vậy? Em còn dụ dỗ anh thì tự gánh lấy hậu quả đấy.”

Tôi tủi thân mà ậm ừ, khổ nói không nên lời.

“Sau này tập thể dục với anh, sức khỏe em quá yếu rồi.” Hắn vừa xoa vừa bật chế độ phàn nàn làm sự cảm động mới dâng lên trong lòng tôi tan biến chỉ trong một giây.

Ban đầu, tôi nghĩ Cố Hoàn Chi chỉ nói cho có mà thôi, nhưng không ngờ hắn lại kéo tôi đi tập thể dục thật.

Nỗi khổ bị hắn kéo ra khỏi giường vào sáng sớm mùa đông quả thật khiến tôi khắc sâu trong lòng.

“Chạy nhanh lên, chân ngắn.” Mùa đông mặt trời lên trễ, có đôi khi ra ngoài mà trời vẫn chưa sáng hẳn, cảnh vật bên đường chỉ có mấy vệt sương mù.

Tôi cũng không ngờ lần đầu tiên mình ngắm bình minh trong đời là cùng với Cố Hoàn Chi.

Lúc mặt trời nhô lên từ đỉnh núi thì vạn vật trên thế gian đều được phủ một tầng hào quang rực rỡ, ngay cả chóp mũi Cố Hoàn Chi cũng được phủ một lớp nhung mỏng nhìn rất dịu dàng.

Tất cả những ngày mới của sau này đều sẽ trải qua cùng Cố Hoàn Chi.

Có một sáng sớm nọ, lúc chúng tôi chạy được nửa đường thì trời đổ mưa phùn, chúng tôi tìm một cái chòi nhỏ để trú mưa: “Em không cần phải trú mưa đâu.

“Hửm?”

“Chẳng phải thường nói đầu to đầu to, trời mưa không lo sao, đầu em to như vậy mà!” Tôi lại lần nữa hoài nghi cuộc đời, Cố Hoàn Chi rõ ràng xem việc trêu chọc tôi làm niềm vui mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio