Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, tiệm vải của An Ca sắp được khai trương rồi.
Lúc biết nàng mở là tiệm vải chứ không phải là quán ăn, Diệp Hoài có chút ngạc nhiên hỏi nàng:
"Sao lại là tiệm vải?"
"Ý huynh là sao?"
"Không phải nên là quán ăn sao? Cái đó không phải tốt hơn à?"
An Ca vừa sắp xếp lại vải trong tiệm, để theo phân loại, vừa trả lời câu hỏi của hắn:
"Huynh xem, trong thành thiếu gì quán ăn đâu.
Nơi sang trọng thì có Thủy Hương Lâu, còn thấp hơn một chút thì có quán trọ Hoa Thiến, đều là những nơi nổi tiếng, ta tranh được sao."
"Vậy cũng không nhất thiết là cái này mà.
Nếu như không bán được, không phải là lỗ rồi sao?"
An Ca vừa nghe đến chữ lỗ, liền nghệch mặt ra nhìn Diệp Hoài.
Lăn lộn trong giới thời trang bao lâu nay, đây là lần đầu tiên có người xem thường nàng.
"Không lỗ đâu.
Y phục là nhu cầu thiết yếu của mỗi người, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, đều cần mà.
Không phải huynh cũng đang mặc hay sao."
Diệp Hoài nhìn xuống y phục của mình, gật đầu tỏ ý bản thân đã hiểu.
"Trong kinh thành hiện tại cũng không có nhiều tiệm may y phục, ta mở ra thêm, chắc chắn vẫn sẽ thu được lợi nhuận cao."
"Cũng đúng."
Đương nhiên đúng rồi, cả một kế hoạch lập nghiệp nàng thức cả đêm để suy nghĩ, sao mà không đúng cho được.
Với lại, nguyên nhân mà nàng lựa chọn mở một tiệm vải kiêm may mặc, là vì đây là sở trường của nàng.
Lúc còn đi học, An Ca từng học qua một môn mà ai cũng thấy khó, nhưng nàng lại vô cùng hứng thú, mà điểm cũng rất cao, đó chính là may cổ phục.
Học qua bao năm, bây giờ cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.
"Cô biết may không?"
"Không chỉ biết, ta còn biết thiết kế y phục nữa đó, bảo đảm kiểu dáng mới lạ, khiến cho người khác phải mê mẩn."
Nhìn dáng vẻ tự tin của An Ca, Diệp Hoài nghĩ bản thân không cần phải lo lắng dư thừa nữa.
Không hiểu sao chỉ mới tiếp xúc mấy ngày, nhưng hắn lại rất có niềm tin vào vị cô nương này.
Có lẽ bởi vì nàng không giống với những người khác, tính cách khác lạ, tư tưởng cũng tiến bộ hơn hẳn.
Tiệm vải của An Ca có tên là Hồng Tụ.
Cái tên này nàng phải lật hết mấy quyển sách mới có thể tìm được một cái tên thích hợp.
Ngày đầu khai trương có rất nhiều người đến tham quan.
Tấm vải đỏ che bảng hiệu được kéo xuống, An Ca đích thân đốt dây pháo, sau đó bịt tai chạy ra xa, vô cùng náo nhiệt.
"Các vị khách quan, hôm nay Hồng Tụ khai trương, giảm nửa giá cho mọi sản phẩm, cảm ơn mọi người ủng hộ."
Sau câu nói của nàng tất cả mọi người đều vỗ tay, sau đó thì đi vào tham quan.
Số lượng khách hiện tại quá đông.
Nàng đã dự liệu được việc này, bảo Phù Cừ cùng Hạm Đạm đến giúp, nhưng vẫn làm không xuể.
Vả lại hai tỷ muội không có kinh nghiệm, chỉ có thể giúp được vài việc nhỏ, vẫn là nàng phải làm hết.
Xem ra phải thuê thêm người giúp nàng rồi.
Khi khách giảm được một nửa, An Ca mới nhìn thấy Diệp Hoài đứng ở ngoài cửa.
Nàng đi ra ngoài chào hắn một câu, hắn liền nói với nàng:
"Chúc mừng a, chúc cô làm ăn phát đạt."
"Cảm ơn lời vàng của huynh."
"Tình hình xem ra rất tốt a."
"Đúng a, ta cũng không ngờ mới khai trương, lại có nhiều người đến như vậy." Nàng nhìn vào bên trong, thấy có người cần tư vấn liền nói với hắn "Ta phải vào làm việc rồi, huynh cứ tự nhiên vào tham quan đi."
"Được, làm việc của cô đi."
Mấy ngày sau khai trương, lượng khách cũng dần dần tăng lên, ngày nào nàng cũng phải ở lại tiệm đến tối mới về.
Ban đầu nàng còn giấu được người trong Tề phủ, nhưng sau đó lão phu nhân đã nhìn ra được điểm lạ của nàng.
Bà hỏi mãi nàng mới chịu nói thật:
"Con xem con, một thiếu phu nhân, không ở trong nhà hưởng thụ, lại chạy ra ngoài tìm cực khổ cho bản thân."
"Tổ mẫu, con chỉ là muốn tìm việc làm cho bản thân đỡ chán.
Ngày ngày ở trong Tuyết Hoa viện, đi tới đi lui, con sắp chịu không nổi rồi."
"Thôi, cứ làm đi, con vui là được."
"Cảm ơn tổ mẫu."
Vị tổ mẫu này, thật sự rất thương nàng.
Tuy là tổ mẫu của Tề Nhược, nhưng lại luôn bảo vệ nàng, tuyệt đối không cho hắn bắt nạt nàng, còn ủng hộ nàng mọi việc.
Đến ngày thứ sau khai trương, khi nàng đang ngồi ở quầy tính sổ sách thì có một người phụ nữ tiến vào.
Nàng ngẩng đầu nhìn rồi nói:
"Chào mừng quý khách!"
"Thật ngại quá, tôi không đến mua y phục."
An Ca nghe vậy liền tò mò.
Không đến mua đồ, vậy thì làm gì? Không lẽ là một người chủ của một tiệm vải khác, bởi vì thấy nàng buôn bán đắt khách, cho nên đến để cảnh cáo.
"Xin...!xin hỏi, tôi có thể giúp gì?"
"Bà chủ, tôi muốn hỏi một chút, ở đây có cần thuê người làm việc không?"
Ra là đến tìm việc làm, dọa nàng sợ hết hồn
"À, có a.
Xin hỏi, nên xưng hô thế nào?"
"Gọi tôi Xuân nương là được."
"Ồ, Xuân nương, không biết cô có thể làm được gì?"
Đây là mấy câu hỏi thường dùng để tuyển người, chắc là nàng áp dụng đúng rồi nhỉ?
"Tôi từng học qua thêu thùa, may vá.
Tôi có kinh nghiệm may y phục."
"Không biết, Xuân nương có sản phẩm nào, có thể cho tôi xem được không?"
"Y phục trên người tôi có được không? Là do tôi tự may."
An Ca quan sát y phục trên người Xuân nương.
Đây là loại vải thô của dân nghèo, nhưng mà từng đường chỉ may trên đó đều rất cẩn thận.
Ở bên ống tay trái còn được thêu hoa, rất tinh tế.
Xem ra người này có thể giúp được nàng.
"Bao giờ thì cô có thể đến làm việc?"
Xuân nương vừa nghe câu nói của nàng, lập tức tươi cười "Hôm nay có thể luôn."
"Ngày mai đi, về sắp xếp ổn thỏa, nghỉ ngơi tốt, ngày mai đến làm."
"Đa tạ bà chủ."
Nhìn nụ cười trên môi của Xuân nương, nàng cũng thấy vui.
Nàng lại có thể giúp đỡ được thêm một người nữa rồi, đúng là chuyện tốt a..