Hầm trú ẩn
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Hai giờ chiều, lớp học thông báo đi họp.
Đại hội có điểm danh nên mọi người đều tới rất đông đủ, đám sinh viên chưa từng chịu gian nan vất vả khi học khảo cổ học, ai nấy hoạt bát sôi nổi tràn trề thanh xuân. Trong phòng ồn ào ầm ĩ, người hướng dẫn gõ hai tiếng thật to lên bàn mới khiến mọi người trật tự. Phòng học nhốn nháo như cái chợ cuối cùng mới yên tĩnh lại.
Người hướng dẫn vốn là đàn anh nghiên cứu sinh. Tuổi tuy còn trẻ nhưng lại có một khuôn mặt dãi dầu sương gió. Sau khi kiểm kê nhân số mới bắt đầu nói những điều cần chú ý và sắp xếp huấn luyện quân sự cho tân sinh viên.
Nhất là Tiền Thăng mới vừa nhập học đã bị quạt đập đầu nhập viện, chắc là sẽ không tham gia huấn luyện quân sự được, trong buổi họp đàn anh liên tục nhấn mạnh vấn đề an toàn. Trịnh Bàng theo bản năng nhìn tư thế ngồi ngay ngắn của Trương Tiện Ngư, cười nịnh nọt với cậu.
Đúng là cao thủ.
Họp xong, sáng ngày mai sẽ chính thức bắt đầu huấn luyện quân sự.
Huấn luyện quân sự bảy rưỡi bắt đầu, ba người dậy sớm tới nhà ăn ăn sáng sau đó tập trung ở thao trường. Toàn bộ bãi tập đã bị quân phục màu xanh bao phủ, lúc này mọi người còn chưa cảm nhận được sự tàn khốc của huấn luyện quân sự, thao trường tràn ngập tiếng cười hihi haha.
Tìm được lớp mình, Trịnh Bàng thân thiện bá vai bá cổ tán gẫu với mọi người, La Đan Thanh lười biếng phơi nắng ở bên cạnh, Trương Tiện Ngư thì cúi đầu nhắn tin với Ngô Thủy.
Sau khi trả phòng ở Tử Kinh Hoa Viên, Lận Vô Thủy trở về nhà mình, nhưng mà hai người đã add wechat của nhau, cho nên liên hệ không bị đứt đoạn. Lận Vô Thủy trở về công ty bắt đầu xử lý công việc chất chồng một tháng nay, liên tục tăng ca hai ngày, trợ lý còn chân chó hỏi dò hắn có chị em gái hay không khiến hắn vô cùng tức giận. Ăn vạ với Trương Tiện Ngư qua wechat.
[ Ngô Thủy: Tăng ca mà chả được tiền làm thêm giờ ]
[ Ngô Thủy: Trợ lý cả ngày chỉ biết đi hóng hớt bát quái ]
[ Ngô Thủy: Ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có mà ăn ]
[ Ngô Thủy: Khó chịu, tổn thương ]
Trương Tiện Ngư nhìn một loạt meme cô nàng gửi tới, tưởng tượng khuôn mặt cao quý lạnh lùng của cô bắt chước mấy meme đó, không nhịn được cười khúc khích.
[ Đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng: Huấn luyện quân sự xong mời cô ăn cơm ]
Lận Vô Thủy lập tức vui vẻ, bắt đầu được voi đòi tiên yêu cầu.
[Ngô Thủy: Tôi muốn ăn cá sốt chua ngọt, thịt bò cay xé phay, chuối chiên, xương sườn nướng khoai tây cà rốt....]
[ Đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng:.....]
[ Ngô Thủy: (T_T) ]
"Giáo quan đến. " La Đan Thanh thọc cùi chỏ vào Trương Tiện Ngư, nhắc nhở cậu cất điện thoại đi. Trương Tiện Ngư vội vã "ừ" một tiếng, nhét điện thoại vào trong túi.
Giáo quan là một người đàn ông mạnh mẽ hơn ba mươi tuổi, mặc đồ rằn ri, cơ bắp rắn chắc nước da ngăm đen, lúc cười vẫn lộ vẻ dữ dằn.
Trịnh Bàng rên rỉ, "Toang rồi."
Giáo quan họ Triệu, hắn giới thiệu sơ qua về bản thân sau đó bắt đầu kiểm kê nhân số, "Hàng thứ nhất bên trái bắt đầu điểm số!"
Nhóm sinh viên vừa mới thăng cấp tân binh phờ phạc lộn xộn báo số. Giáo quan mặt đen nhíu chặt chân mày, "Làm lại! Nói to lên!"
Vì vậy điểm số lại một lần, âm thanh lớn hơn nhưng vẫn cứ đứt quãng không chỉnh tề.
Lão Triệu nhăn mày tới mức có thể kẹp chết một con muỗi, nước bọt văng tung tóe khiển trách: "Mấy cô cậu là khóa kém nhất mà tôi dạy! Điểm số mà cũng không biết nữa à?!"
Thế là Trương Tiện Ngư đứng trong đội hình luyện điểm số tới giữa trưa. Toàn bộ bãi tập đều nghe thấy tiếng điểm số khàn cả giọng của bọn họ, cổ họng như muốn rách toạc ra.
......
Lúc ăn trưa, Trịnh Bàng nằm nhoài lên bàn ăn, gào khóc dặn dò di ngôn, "Tao không sống qua được mùa huấn luyện này đâu, nếu như tao không cố được. Bọn mày nhớ đốt cho tao nhiều tiền giấy chút. Tao ở dưới muốn ăn ngon huhuhu..."
La Đan Thanh cố ý đùa hắn, "Vậy tao thừa kế mô hình trên bàn của mày nhé."
"Không được!" Trịnh Bàng đang vô cùng suy yếu lập tức ngồi dậy, cả giận nói: "Đó đều là vợ tao. Vợ bạn không thể dùng hiểu không?!"
Trương Tiện Ngư: "......Mày nhiều vợ thế."
Vì bảo vệ cô vợ mô hình của mình, Trịnh Bàng không giả bộ nữa, hắn kéo hộp cơm, ăn hai miếng lại nhớ ra gì đó, vô cùng thần bí giật giật Trương Tiện Ngư, "Ngư nhi à...."
Trương Tiện Ngư bị giọng điệu nịnh bợ của hắn làm cho nổi da gà, liếc hắn hỏi, "Sao?"
Trịnh Bàng xoa xoa tay, cười khà khà, "Có gì đâu, đợi về kí túc xá thì mày cầu mưa đi chứ sao."
"...."Trương Tiện Ngư dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ để nhìn hắn.
Trịnh Bàng cuống lên, kéo La Đan Thanh, "Đan Thanh mày cũng thấy rồi còn gì, cái miệng của Ngư nhi nhà mình đúng là đã được khai quang, nói không chừng cầu một phát mưa to ý chứ."
La Đan Thanh từ ái xoa xoa cái đầu úp nồi của hắn, đồng tình nói: "Thật đáng thương, tuổi trẻ mà đầu óc đã không bình thường rồi."
Trịnh Bàng:...
Đừng dựa vào bố mày!
Trương Tiện Ngư nhìn điện thoại di động một chút, an ủi: "Ngày kia sẽ mưa."
Trịnh Bàng vui vẻ, lông mày nhếch lên, "Mày tính à?"
Trương Tiện Ngư mặt không cảm xúc thả điện thoại lên bàn, "Dự báo thời tiết tính."
Trịnh Bàng: "...Ờ." Nhưng mà vẫn vui vẻ.
- ---------
Huấn luyện buổi chiều cuối cùng cũng không phải đếm số nữa, bắt đầu luyện tập các tư thế đứng và đi đều trong quân đội. Buổi chiều hai ba giờ chính là thời điểm mặt trời độc ác nhất, các thiếu niên đứng nghiêm trang như mấy cây cải thảo bị phơi khô nước héo rũ ra, quanh thân mịt mù ai oán.
Vất vả sống qua một ngày huấn luyện, đến buổi tối bọn nhãi tân binh liền nghĩ trăm phương ngàn kế báo thù.
Buổi tối không phải huấn luyện, nhưng vì để bồi dưỡng tinh thần tập thể, đám sinh viên ngồi xuống theo đội ngũ ban ngày, bắt đầu thi đàn hát.
Giáo quan Triệu ban ngày rất độc ác, ban đêm lại không thể bó buộc bọn họ, đám nhóc tân binh cố gắng báo thù rửa hận, ồn ào đòi giáo quan hát. Giáo quan đội ngũ bên cạnh nghe thấy cũng bắt đầu ồn ào, cuối cùng biến hai phe gào to, "Ai sợ ai, đến đến!"
Trong đêm tối, gương mặt đen đen của Triệu giáo quan giống như đen hơn. Nhưng mà hắn lại không nhăn nhó, hắng giọng một cái, hát cho bọn họ một bài [Quân trung lục hoa].
Triệu giáo quan hát rất nghiêm túc, hắn không biết kỹ xảo ca hát, nhưng chính giọng điệu hùng hồn này, bất tri bất giác kéo theo tâm tình của mọi người, bắt đầu đồng thanh hát theo hắn.
Đội ngũ bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, mè nheo giáo quan nhà mình hát đi. Hai bên đội ngũ so sánh thực lực, bên này át bên kia, hô hào tới mức nửa cái thao trường đều có thể nghe thấy giọng hát của bọn họ.
Nô đùa đến chín giờ, cả đội giải tán, tất cả mọi người về nghỉ ngơi.
Ba người từ bãi tập trở về kí túc xá, quãng đường có chút xa, Trịnh Bàng đề nghị: "Chúng ta đi đường tắt đi?"
La Đan Thanh không tin tưởng lắm, "Mày thăm dò đường rồi?" Không trách hắn nghi ngờ được, đại học Giang Thành thực sự quá rộng, bọn họ mới khai giảng được hai ngày, cũng mới thông thuộc đường đi ký túc xá, nhà ăn với bãi tập. Muốn đi chỗ khác thì còn phải xem bản đồ.
Trịnh Bàng cười khà khà, "Chả nhẽ tao lại dẫn bọn mày xuống cống được?"
Từ bãi tập về kí túc xá, đi chậm thì cũng mất hai mươi phút, nếu như đã có đường tắt, hai người liền đi theo sau Trịnh Bàng. Trịnh Bàng vừa đi vừa nói: "Tao nghe đàn anh năm hai nói, có một cái hầm trú ẩn có thể đi qua." Đường từ ký túc xá tới bãi tập lòng vòng, nhưng đi qua đường hầm thì thẳng tắp, sẽ gần hơn.
"Nhưng mà....." Trịnh Bàng nháy mắt mấy cái, vô cùng thần bí nói: "Nghe nói cái hầm trú ẩn này không được yên ổn."
La Đan Thanh hỏi: "Sao không yên ổn? Có ma?"
Trịnh Bàng gật gật đầu, cố ý nhỏ giọng: "Có người ban đêm đi ở bên kia, nghe thấy bên trong cửa.... có người gọi hắn mở cửa."
Thời kỳ kháng chiến, Giang Thành đã từng bị quân Nhật chiếm đóng, đại học Giang Thành liền trở thành doanh trại chỉ huy của quân Nhật, nghe đâu quân Nhật ném rất nhiều thi thể vào bên trong hầm trú ẩn, cho tới bây giờ, thỉnh thoảng có mèo hoang đi vào tha ra mấy mảnh xương vụn từ bên trong.
La Đan Thanh cười nhạo một tiếng, trêu chọc nói: "Qủy còn cần mày mở cửa cho? Không phải đi xuyên tường à?"
Trịnh Bàng sững sờ, cảm thấy cũng có lý, bèn lên án rằng: "Bịa chuyện cũng qua loa quá rồi!"
Ba người cười cười nói nói đến hầm trú ẩn, cũng không trách sinh viên Giang Thành thích thêu dệt chuyện ma được, chủ yếu là cái hầm trú ẩn này nhìn qua cũng có chút đáng sợ thật, tường ngoài vô cùng cũ nát, mấy dây thường xuân mọc lan tràn, bên trong là một đoạn đường hầm dài, ánh đèn ảm đạm cho người ta cảm giác không an toàn, cũng vì độ sáng quá yếu, cảm giác có một loại quỷ khí âm trầm.
Hơn nữa nhiệt độ bên trong hầm trú ẩn cũng thấp hơn bên ngoài nhiều, đứng ngay cửa cũng cảm giác được hơi lạnh bên trong.
Đừng nhìn Trịnh Bàng ban nãy hào hứng kể chuyện ma thế nào, đến cửa liền rén, xoa xoa cánh tay nổi da gà, rất bình tĩnh lùi ra phía sau Trương Tiện Ngư, "Ngư nhi à, chúng mình đi thôi."
Trương Tiện Ngư liếc hắn một cái, chậm rãi đi vào.
Trong hầm trú ẩn chỉ có ba người bọn họ, nói chuyện lớn một chút đều có tiếng vọng lại, Trịnh Bàng sợ hãi như nàng dâu nhỏ núp sau Trương Tiện Ngư. Lan Đan Thanh còn ác như chó dọa hắn, "Bàn tử, sau mày có gì kìa?" ()
() Bàn tử: Biệt danh có nghĩa là mập, béo.
Trịnh Bàng dựng lông, hét ầm lên, giống như bạch tuộc quấn lên Trương Tiện Ngư.
"Mày đừng dọa nó nữa." Trương Tiện Ngư gian nan kéo người xuống, ghét bỏ nói: "Tư tưởng giác ngộ của mày kém, lúc về đọc Triết học Mác-Lênin nhiều một chút. Để chủ nghĩa xã hội khai sáng tâm hồn bị phong kiến mê tín đầu độc của mày."
Trịnh Bàng mặt nhăn như đít khỉ, muốn khóc.
Hầm trú ẩn rất dài, hai bên vách tường lác đác lắp mấy cái song cửa sắt, từ bên ngoài nhìn vào, trong cửa đen sì, đúng là có mấy phần u ám đáng sợ. Lại nhớ tới câu chuyện kia, Trịnh Bàng phía sau run như cầy sấy, hận không thể co mình lại thành một nhúm.
Trương Tiện Ngư cùng La Đan Thanh dẫn theo cái đồ nhát chết đi ra ngoài, chưa được hai bước, La Đan Thanh nhíu mày, giọng điệu có chút kinh ngạc, "Cánh cửa kia không đóng."
Bên phải ngay phía trước bọn họ, một cánh cửa sắt mở rộng, không biết là thằng nào thiếu đạo đức mở ra.
Hầm trú ẩn dưới mặt đất rất rắc rối phức tạp, nghe nói thời kỳ kháng chiến toàn bộ chân núi Lạc Thành đều bị đào rỗng, cho nên cái hầm trú ẩn này rộng từng nào, thông đến đâu thì không ai biết. Ngày trước lúc cửa hầm chưa bị niêm phong, không ít sinh viên gan lớn thích chui vào bên trong đó. Sau này nghe nói có sinh viên đi vào nhưng không thấy đi ra. Để phòng xảy ra chuyện. Trường học bèn niêm phong hầm trú ẩn, lắp mấy cái song cửa sắt vững chắc để khóa lại.
Trịnh Bàng run lập cập từ sau lưng Trương Tiện Ngư thò đầu ra nhìn, kêu "Má ơi" một tiếng, giục bọn họ đi nhanh lên, giọng điệu lắp bắp, "Đi mau đi mau." Hắn đúng là cái mỏ quạ đen mà!
Trương Tiện Ngư liếc mắt nhìn bóng tối phía trong cửa, hơi nhíu mày, đột nhiên cậu bị Trịnh Bàng hoảng loạn sợ hãi kéo chạy ra ngoài.
_____________
Cúc: Dọa ma bạn bè là thú zui tao nhã mà bất kì ai cũng có một niềm đam mê bất tận với nó:)))))