Tui Bị Quỷ Bám Càng

chương 17: lại thăm dò hầm trú ẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Cao ốc Lận thị.

Lận Vô Thủy ngồi ở sau bàn làm việc, mặt trầm như nước.

Lâm Minh thừa dịp vào đưa trà, ánh mắt không nhịn được đánh giá đạo sĩ ngồi trên ghế sô pha. Đó là một người đàn ông còn rất trẻ, ngũ quan như ngọc, tóc dùng một nhánh trúc xanh búi lên, đạo bào màu xám vô cùng giản dị, nhưng khí chất đặc biệt kia khiến người ta không thể xem nhẹ.

Ngoại trừ gương mặt quá mức điển trai ra thì đúng chuẩn quy cách của đạo sĩ.

Không ngờ ông chủ của mình còn tin đạo, ánh mắt Lâm Minh liếc qua liếc lại, sau khi đặt trà xuống thì lề mà lề mề đi ra ngoài, hận không thể để mấy cái lỗ tai ở lại hóng hớt.

"Ra ngoài thì đóng cửa lại." Lận Vô Thủy ngồi sau bàn làm việc lạnh lùng ra lệnh.

Ý định nghe trộm bị ông chủ vô tình cắt đứt, Lâm Minh u oán đóng cửa ra ngoài. Phòng làm việc rộng rãi nháy mắt chỉ còn lại hai người.

"Phong ấn lại bị hỏng rồi. Thời gian sớm hơn so với dự đoán lần trước, hơn nữa còn có ba sinh viên xảy ra chuyện." Tạ Định Tâm ngồi trên ghế sô pha mở miệng trước, giữa hàng lông mày hắn bao phủ một tầng lo lắng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lận Vô Thủy ngả lưng dựa vào ghế da, ngón tay gõ gõ lên bàn, trầm tư chốc lát nói: "Lấp không bằng khai thông, nếu đã không phong ấn được, không bằng giải quyết sạch sẽ một lần...." Bàn tay hắn làm thế cắt đứt, sắc mặt lạnh lùng, "Nếu không càng nuôi càng lớn, tai họa vô cùng."

"Anh có nắm chắc thành công không?" Tạ Định Tâm bị dao động, hắn sớm đã muốn san bằng cái mảnh đất rách nát kia, thứ bên trong được người nuôi nhiều năm như thế, số lượng nhiều mà còn có một đám rất khó đối phó. Hắn không chắc diệt một lần là sạch sẽ nên đành tạm thời phong ấn lại, dựa vào dương khí của sinh viên để trấn áp.

Lận Vô Thủy lắc đầu một cái, "Chắc khoảng bảy phần, bên trong có những thứ gì thì phải vào xem mới biết được."

Tạ Định Tâm vê vê ngón tay, cắn răng nói: "Bảy phần là đủ rồi! Tôi về quán triệu tập nhân lực, đêm nay vào thăm dò thực hư trước."

- ------------

"Đan Thanh, mày qua đây..."

La Đan Thanh không hiểu, nghe vậy tiến sát đến trước song cửa sắt, nghi ngờ nhìn Trương Tiện Ngư bên trong, "Sao thế?" Đang nói chuyện hắn cảm thấy cổ có chút mỏi, bất giác nâng tay bóp bóp gáy hai cái.

Quỷ ảnh sau lưng vặn vẹo thân hình, cái cổ duỗi dài, miệng ngoác đến mang tai, có thể cắn rơi đầu hắn bất cứ lúc nào. Nhưng có lẽ nó e dè cái gì đó, chậm chạp không dám ngoạm.

La Đan Thanh không hề hay biết những điều này, hắn vẫn cầm chặt lá phù mà Trương Tiện Ngư kín đáo đưa cho mình. Tuy rằng lầm bầm nhưng cuối cùng vẫn cầm lá phù trong lòng bàn tay.

Trương Tiện Ngư nhìn chằm chằm quỷ ảnh sau lưng hắn, giọng điệu bình thản không gợn sóng, "Mày ăn lá phù tao đưa cho mày đi."

"Hở???"

La Đan Thanh bất ngờ nhìn tấm hoàng phù trong lòng bàn tay, bên trên còn vẽ hoa văn quái dị bằng chu sa, hắn nuốt nước bọt, cười khan nói, "Ăn á? Sẽ không bị ngộ độc chứ...."

Phù chú vốn phải đốt thành tro rồi hòa nước uống mới tốt. Nhưng sự tình cấp bách, nuốt luôn thì cũng tương đối hiệu quả. Trương Tiện Ngư gật đầu, giọng điệu nghiêm túc, "Bây giờ ăn đi. Sau đó đứng im đừng nhúc nhích."

Vẻ mặt tươi cười của La Đan Thanh biến mất, hắn nhận ra được tính nghiêm trọng trong lời nói của Trương Tiện Ngư, hiển nhiên đối phương không đùa mình. Hắn nhìn lá phù trong tay, lại nhìn Trương Tiện Ngư, gân xanh trên trán nổi lên. La Đan Thanh hít sâu một hơi, nhét vội lá phù vào miệng nhai mấy cái, mùi giấy và chu sa xộc lên tận óc, cảm giác vô cùng buồn nôn, hắn cắn răng vất vả nuốt hết xuống.

"Tao nuốt...rồi"

Mặt La Đan Thanh xám ngoét nuốt lá phù xuống, ngẩng đầu đang định nói chuyện thì đồng tử co lại, một tia chớp chói mắt sượt qua bên mặt hắn, bắn về phía sau.

Cần cổ nặng trĩu bỗng nhiên được thả lỏng, chóp mũi thoang thoảng mùi khét. La Đan Thanh đột nhiên có cảm giác, hắn quay đầu nhìn, sau lưng lại trống trơn chẳng có gì.

"Không sao rồi." Trương Tiện Ngư đỡ Trịnh Bàng đi ra, "Nửa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tao đưa chúng mày về trước."

La Đan Thanh nhìn về phía Trịnh Bàng vô cùng yếu ớt, hắn lo lắng hỏi: "Trịnh Bàng không sao chứ?"

"Không sao." Trương Tiện Ngư áy náy nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Trịnh Bàng bị dọa một chút, nhưng mà không sao."

Trịnh Bàng yếu ớt:....Đấy mà là bị dọa một chút à?

Tiếc là hắn đang yếu ớt dựa vào Trương Tiện Ngư, nhìn vẻ mặt không muốn nhiều lời của đối phương, đành nuốt xuống một bụng oan ức.

Ba người trở về kí túc xá, trên đường về sương trắng đã tản đi. Cửa lớn ký túc xá vẫn mở, ba người thuận lợi lên tầng, La Đan Thanh rót một cốc nước ấm trong bình đưa cho Trịnh Bàng. Trịnh Bàng cầm cốc nước bốc hơi nóng, lòng bàn tay ấm áp, cái lạnh trên người bị xua đi.

"Chúng mày nghỉ ngơi đi, đêm nay không được ra khỏi ký túc xá."

Trương Tiện Ngư dán mấy lá bùa cuối cùng lên cửa sổ và cửa chính, sau đó lại lấy lá phù hình tam giác lần trước đặt dưới giường Trịnh Bàng, cậu lấy ra một xấp giấy vàng, một lọ chu sa và một cây bút lông ở tầng dưới cùng vali.

Cậu cũng không chú ý địa điểm, trải giấy vàng lên bàn, bút lông chấm chu sa, bắt đầu vẽ bùa như nước chảy mây trôi. Tốc độ của cậu rất nhanh, mỗi lần vẽ chín tấm rồi cất gọn, sau đó lại trải chín tờ giấy khác, cứ lặp đi lặp lại như thế y hệt máy in, thủ pháp kia vừa nhìn đã biết ngay người trong nghề.

Trịnh Bàng cùng La Đanh Thanh ở bên cạnh nhìn đến mắt chữ a mồm chữ o, La Đan Thanh ngu ngơ hỏi: "Vẽ bùa kiểu này á?"

Trịnh Bàng hơi thở mong manh, "Không, không phải chứ...."

Phim truyền hình cũng không dám diễn như thế, nhìn chả nghiêm túc tí nào, trông như bọn giang hồ bịp bợm bán bùa giả ý.

Trương Tiện Ngư không có thời gian nói chuyện tào lao với hai người, chuyên tâm vẽ phù chú. Trong vòng mười mấy phút đã vẽ xong một xấp. Cậu cẩn thận cất kỹ chúng vào trong túi. Sau đó lại trịnh trọng trải ba tờ giấy màu tím lên bàn.

Ba lá phù này nhìn khác hẳn với hoàng phù, toàn thân trên dưới nó đều viết bốn chữ "quý giá" và "đáng tiền", trên mặt giấy màu tím sẫm dường như ẩn hiện hoa văn mờ, La Đan Thanh mới chỉ liếc mắt nhìn một cái liền có ảo giác như bị hút vào.

Trương Tiện Ngư cuối cùng vẽ ba tấm ngũ lôi phù.

Ba tấm tử phù() này là bảo vật cậu tìm được trong đống di vật của sư gia. Hoa văn ngầm bên trên là khí của người chế bùa phong ấn lên, dạng bùa này trình độ cao có thể dẫn khí trời đất, phát huy đầy đủ uy lực của phù chú.

() bùa màu tím

Trước kia cậu từng hỏi thăm giá cả, một lá như vậy phải tốn vài nghìn tệ, bởi vì quá đắt nên cậu vẫn luôn không nỡ dùng. Hiện tại không thể không lấy ra để đề phòng.

Trương Tiện Ngư chuẩn bị quay lại hầm trú ẩn lần nữa. Trước khi đi cậu nhìn Trịnh Bàng mặt mũi trắng bệch, chần chừ nói: "Chuyện đêm nay nếu như mày không muốn nhớ thì tao có thể biến chúng thành một giấc mộng."

Trịnh Bàng sững sờ, sau đó rụt vai lùi về phía sau, hét lên: "Tao không muốn quên! Cái này là huân chương của đàn ông, mày đừng hòng xóa sạch trí nhớ của tao! Cho dù là anh em tốt thì tao cũng sẽ không tha thứ cho mày!"

La Đan Thanh ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, nét mặt như có điều suy nghĩ.

Trương Tiện Ngư bất đắc dĩ nhún vai, "Tao đi đây, chúng mày nhớ đừng đi ra ngoài. Cứ ngủ một giấc đi."

"Mày định đi đâu?" La Đan Thanh cau mày gọi cậu lại.

"Tao quay lại hầm trú ẩn xem một chút, chỗ đó có chút kỳ quái." Trương Tiện Ngư không nói nhiều, ước lượng số bùa chú rồi vội vàng rời đi.

- --------------

"Có người đi vào trước chúng ta." Lận Vô Thủy hít hà không khí, con ngươi co lại, "Còn giết một quỷ hồn."

Tạ Định Tâm nhìn khóa sắt bị bẻ gãy trên đất, tự hỏi từ bao giờ Giang Thành xuất hiện một nhân vật mà mình không biết, "Là ai nhỉ?"

"Đi thôi." Khóe môi Lận Vô Thủy cong cong, trong lòng hắn thực ra có sẵn một ứng viên, nhưng mà hắn không muốn nói cho Tạ Định Tâm biết, đó là do hắn phát hiện trước. Nếu để tên kia biết được thì nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế lừa người về đạo quán của mình.

Không tiếp tục nhiều lời, hai người đẩy cửa sắt, đi sâu vào bên trong hầm trú ẩn.

Sau khi hai người đi vào không lâu, Trương Tiện Ngư cũng quay lại, nhìn cánh cửa sắt bị đẩy ra, đuôi mày cậu khẽ giật một cái, thận trọng đi vào trong.

Cậu không có con đường khác để chọn nên vẫn lần theo con đường ban đầu, tìm tới nơi bày kết giới khi nãy, sau đó cậu phát hiện kết giới đã bị phá, ba tấm ngũ lôi phù rơi trên đất bị thấm ướt, đám quái vật kia thì không thấy tăm hơi.

Trương Tiện Ngư cắn môi đi theo phương hướng của quỷ hồn lúc trước, bởi vì phù ẩn nấp vô dụng với những quái vật kia, cho nên cậu dứt khoát đi qua lối đi tối thui. Dùng chính bản thân làm mồi, hấp dẫn quái vật ẩn náu trong bóng tối.

Không biết là bên trong lối đi nào truyền tới tiếng gió và tiếng nhai nuốt, Trương Tiện Ngư dừng bước đánh giá xung quanh, nhưng không thấy con quái vật nào xuất hiện. Cậu trầm tư chốc lát, nhắm mắt lại cảm nhận dị động xung quanh bằng linh cảm.

Cậu chậm rãi chuyển động thân thể, lúc quay tới phía sau thì ngừng lại, đột nhiên mở mắt, vừa vặn đối diện với một gương mặt trắng bệch.

Gương mặt kia trắng như tuyết, không chỉ không có huyết sắc mà ngay cả ngũ quan cũng không có. Cả khuôn mặt giống như bị bóp méo mó, những nơi tương ứng với ngũ quan có chút lồi lõm không rõ ràng lắm.

Trương Tiện Ngư nhanh chóng lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách, bản lĩnh ẩn nấp của thứ này không tệ, không biết theo sau lưng cậu bao lâu rồi, nếu cậu cứ dùng mắt thường như lúc đầu thì căn bản không thấy được, có khi thực sự không phát hiện được ra nó.

Quỷ vô diện nghiêng đầu một chút, tóc dài sau lưng bỗng giống như mạng nhện, vây quanh Trương Tiện Ngư từ bốn phương tám hướng.

Trương Tiện Ngư phi thân vọt tới trước mặt quỷ vô diện, bàn tay trong túi thản nhiên lấy ra một tấm ngũ lôi phù chuẩn xác dán lên trên mặt quỷ.

Mái tóc dài dữ tợn bay múa dừng lại, sau đó hóa tro từng khúc.

Trương Tiện Ngư lại thả tay vào trong túi lần nữa, tiếp tục đi sâu vào bên trong. Lúc trước vào đây, cậu không biết quỷ hồn đó muốn đưa người đi đâu, thế nhưng bây giờ không cần dẫn đường, cậu đã cảm nhận được quỷ khí nồng nặc trong không khí...

Hít sâu một hơi, ánh mắt Trương Tiện Ngư bình thản đi tới nơi quỷ khí phát ra.

_________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio