Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
Mấy người ngồi nói chuyện uống trà trong nhà chính, Trương Tiện Ngư liền đề xuất vào buồng trong xem thử.
Trần Hỉ Phát cầu còn không được, vội vàng dẫn bọn họ dạo một vòng.
Căn nhà hai tầng có lẽ được xây dựng từ rất lâu rồi, khắp nơi tràn đầy hơi thở cổ xưa.
Tầng một là bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, không được sửa sang trùng tu mà chỉ quét vôi trắng, phòng ngủ lớn sát cửa chính là của mẹ Trần Hỉ Phát, bà cụ lớn tuổi không lên xuống cầu thang được nên ở tầng dưới. Một gian phòng khác đặt hai chiếc giường, trên giường trải đệm chăn, chắc là thu dọn cho bọn họ. Bên trái nhà hai tầng còn có một gian nhà trệt, chỗ đó là phòng bếp kiêm nhà ăn, cả gia đình thường ăn cơm ở đó.
Tầng hai là phòng của hai vợ chồng Trần Hỉ Phát và hai cô con gái. Trên này được trùng tu hơn một chút, không quá phô trương nhưng cũng sạch sẽ ngăn nắp. Phòng lớn là của vợ chồng Trần Hỉ Phát, phòng nhỏ là của một cặp sinh đôi.
Trương Tiện Ngư xem lần lượt từng phòng, tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì, cậu lại lên tầng ba kiểm tra thử. Tuy nói là tầng ba nhưng thực ra chỉ là gác xép nhỏ dùng để chứa đồ linh tinh, người đi vào sẽ phải khom lưng, bên trong phủ đầy tro bụi.
Trương Tiện Ngư kiểm tra một lượt không có gì định đi xuống, ánh mắt chợt liếc thấy một cái bóng vụt qua, cậu cảnh giác quay đầu, "Ai?"
Cậu vừa cất tiếng, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hướng thùng đựng nước. Gác xép chật chội, chỗ có thể trốn rất ít, cũng chính là phía thùng đựng nước.
Phía sau thùng đựng nước thập thò một cái đầu đen thui.
Bọn Trương Tiện Ngư còn chưa kịp phản ứng, Trần Hỉ Phát đã nổi giận đùng đùng, hắn ta đi qua tóm lấy bóng người lôi ra, sau đó tét vào mông đứa trẻ "Bép" một phát, "Mày ở trên này làm gì?"
Đứa trẻ bị hắn xách cổ áo nhem nhuốc gầy gò, Trần Hỉ Phát đánh nó đau nó cũng không kêu một tiếng, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm.
"Trần đại ca, đứa nhỏ cũng không làm chuyện gì xấu, còn đánh nữa thì tội nó quá." Trần Dương không nhịn được đi qua ngăn cản.
Trần Hỉ Phát bị ngăn cản thì không đánh nữa, hắn ta kẹp đứa con gái lớn vào nách, dẫn bọn họ xuống.
Sau khi xuống tầng một, Trần Hỉ Phát mới thả cô bé ra, mặt mày hằm hằm dạy bảo đứa nhỏ: "Em gái con đâu? Lại lang thang đến chỗ nào rồi?"
"Đi tìm bà nội rồi ạ." Đứa nhỏ rụt rè cúi đầu đáp.
Trần Hỉ Phát cáu giận xốc cô bé lên cho mấy cái bạt tai, "Không phải dặn con trông em à?"
Hắn nói xong thì vội vàng chạy ra sau nhà, bọn Trương Tiện Ngư cũng không hiểu gì đi theo sau. Phía sau nhà là một mảnh đất trồng rau, một bà cụ tóc hoa râm quay lưng về phía họ ngồi bên cạnh luống rau, nghe thấy âm thanh cũng không quay đầu lại.
Ngược lại bé gái nằm úp sấp trên đầu gối bà cụ nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn mấy người, còn gọi cha một tiếng.
"Trần Hỉ Phát không trả lời cô bé, đứng ở phía sau cửa gọi mẹ. Bà cụ kia mới quay đầu lại, lộ ra một đôi mắt mù lòa.
"Mẹ tôi già rồi, mắt do bị bệnh dẫn tới mù lòa, nhìn hơi đáng sợ một chút." Trần Hỉ Phát mất tự nhiên xoa xoa hai bàn tay, tiến lên dìu bà cụ trở về phòng.
Bé gái kia nhảy nhót theo phía sau, dáng vẻ vô cùng hoạt bát. Gương mặt cô bé giống y chang với bé gái bọn họ gặp ở gác xép, nhưng tích cách đứa bé ở gác xép rụt rè không khiến người ta yêu mến. Còn cô bé này lại cười khanh khách, người ngợm sạch sẽ, đáng yêu hoạt bát vô cùng.
Trần Dương móc ra một cái kẹo mút đưa cho cô bé, hỏi tên là gì.
"Trần Chiêu Đệ." Trần Chiêu Đệ bóc vỏ kẹo ngậm trong miệng, cười híp mắt trả lời hắn.
"Có phải em còn một chị gái không?" Trần Dương lại hỏi.
"Vâng, chị ấy tên Trần Phán Đệ." Cô bé lon ton đi ở phía trước, miệng ngậm kẹo nên nói chuyện không được lưu loát, còn lớn tiếng gọi chị gái của mình.
Trần Dương nói tích cách hai chị em này khác nhau một trời một vực.
Trương Tiện Ngư nhìn bóng dáng vui vẻ của Chiêu Đệ, lắc đầu không nói gì đi theo.
Trần Hỉ Phát sắp xếp cho mẹ già xong xuôi thì ra nói chuyện với bọn họ. Cô vợ Hồ Phượng Lan đang bận lúi húi cơm nước trong bếp, mấy người ngồi nói chuyện một hồi, cơm canh chín thì ngồi vào bàn ăn cơm.
Lúc ăn cơm lại không thấy hai đứa nhỏ đâu.
Trương Tiện Ngư tò mò hỏi một câu, Trần Hỉ Phát liền đáp ăn ở dưới bếp, trẻ con nghịch ngợm nên không ăn trên này.
Vợ hắn đang chăm mẹ già ăn cơm dưới bếp, trên bàn ăn chỉ có bốn người bọn họ, Trương Tiện Ngư cũng không tiện nhiều lời nữa.
Lúc uống rượu trong bữa cơm, Trần Hỉ Phát nhớ ra Trần Dương và Trương Tiện Ngư đều là đạo sĩ, cho nên muốn bọn họ tính thử mệnh giúp mình. Người đàn ông trung niên cười chất phác, "Phiền hai vị sư phụ rồi."
"Tôi không am hiểu mảng này lắm." Trần Dương ngượng ngùng xua xua tay, "Sư phụ tôi không dạy cái này."
Trương Tiện Ngư lại nghiêm túc nhìn tướng mạo hắn một hồi, nói số mệnh của anh ta định sẵn là không con không cái.
Trần Hỉ Phát đang cười khà khà đột nhiên trầm xuống, một lúc sau hắn mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khan: "Vận mệnh cũng có thể thay đổi, không nhất định là số kiếp không con không cái. Phiền tiểu sư phụ nghĩ cách giúp cho."
Trương Tiện Ngư nhìn hắn nói thẳng: "Không phải anh đã sửa một lần rồi à?"
"...." Lần này Trần Hỉ Phát câm như hến, hắn cười khan mấy tiếng mới nhấc chén rượu lên, "Quên đi, lần này mời hai vị đến cũng không phải vì chuyện này, chúng ta uống rượu, uống rượu tiếp."
- --------
Ăn cơm trưa xong, ba người đi dạo quanh xóm năm, bởi vì ban ngày không thấy gì khác thường nên Trương Tiện Ngư nói đợi đến đêm xem thử. Bây giờ mới ban trưa, ba người liền đi dạo quanh thôn cho tiêu cơm, thuận tiện dẫn Lận Vô Thủy ngắm nghía cảnh sắc vùng quê.
Tất nhiên việc thăm thú nông thôn chỉ là một cái cớ Lận tổng tùy tiện nghĩ ra mà thôi. Hắn thực ra muốn đi cùng Trương Tiện Ngư là chính. Bất kể làm chuyện gì, chỉ cần đi cùng cậu thì hắn đều sẽ thấy thoải mái vui vẻ.
Trương Tiện Ngư không biết mưu kế này, cậu đang nói chuyện với Trần Dương. Phần lớn thời gian đều là Trần Dương nói, cậu lắng nghe.
Trần Dương: "Cậu làm có cái nhiệm vụ cỏn con mà lái cả siêu xe đến? Tiền công chuyến này còn chẳng đủ để chi tiền bảo dưỡng xe ấy nhỉ?."
Ban nãy hắn rõ ràng nhìn thấy chiếc xe xịn sò bao nhiêu, giờ lại lấm bùn, nếu không phải đầu xe có ký hiệu thì có khi không nhận ra đây là loại xe nào.
Trương Tiện Ngư quay qua nhìn Lận Vô Thủy, bất đắc dĩ nói: "Không phải xe của tôi, bạn tôi muốn đi thăm thú vùng quê nên đi theo."
Trần Dương nhìn Lận Vô Thủy im lặng không nói gì từ đầu tới cuối, đối phương mặc áo sơ mi và quần tây, bên trong thấp thoáng áo ba lỗ, bên ngoài khoác một cái áo khoác, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là kiểu người có tiền lại không dễ gần. Hắn biết ý không gợi chuyện liên quan tới người đàn ông này nữa, Trần Dương quay về chuyện chính, hỏi Trương Tiện Ngư có phát hiện ra điều gì không.
Trương Tiện Ngư suy nghĩ một hồi đáp: "Người trong gia đình này đều rất kỳ quái."
Trần Dương thắc mắc: "Kỳ quái chỗ nào?"
Trương Tiện Ngư quay đầu lại nhìn, trên ban công tầng hai có một bóng dáng nho nhỏ nhìn về phía bọn họ, thấy cậu quay đầu lại thì lập tức trốn về phòng, vì khoảng cách quá xa nên không rõ là Chiêu Đệ hay Phán Đệ.
Cậu hất cằm ra hiệu: "Anh không thấy thái độ khác lạ của Trần Hỉ Phát với hai cô con gái à?"
Trần Dương nghiêm túc suy nghĩ nhưng vẫn không nhận ra được vấn đề ở đâu.
Trương Tiện Ngư chỉ có thể giải thích toẹt ra cho hắn, "Ban nãy lúc chúng ta gặp Phán Đệ ở gác xép, hắn theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó mới đi qua tóm người."
"Tôi không để ý." Trần Dương phát hiện mình vốn không để ý tới chi tiết nhỏ nhặt ấy.
"Cả lúc Phán Đệ nói em gái đi tìm bà nội, biểu hiện của Trần Hỉ Phát cũng không bình thường. Hắn như vừa sợ hãi lại vừa sốt ruột." Cho nên mới vội vàng chạy ra sau nhà tìm người. Tìm thấy người rồi thì không dám lại gần, đợi đứa con gái rời khỏi bà mẹ thì mới đi tới dìu người.
"Cha con bình thường sẽ không như vậy."
Hắn nói như vậy Trần Dương cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái, "Vì sao lại thế nhỉ?"
Vì sao ư? Trương Tiện Ngư cũng muốn biết, cậu bình thản nói: "Đợi đến tối xem xem."
Ba người càng nói càng đi xa, đi tới đầu cầu xóm năm mới vòng về, trên đường trùng hợp gặp mấy cô mấy dì rủ nhau đi uống trà. Lận Vô Thủy lái xe tới nên đương nhiên sẽ bị người khác chú ý, bởi vậy mấy cô đều biết bọn họ được Trần Hỉ Phát mời tới.
Đối phương âm thầm đánh giá ba người, một người trong đó nhịn không được nói: "Thím khuyên mấy đứa một câu, giao du với Trần Hỉ Phát ít thôi, nhà bọn họ làm nhiều chuyện thất đức nên bây giờ mới gặp báo ứng đấy."
Trương Tiện Ngư thay đổi sắc mặt, "Gia đình Trần Hỉ Phát đã gây ra chuyện gì ạ?"
"Chính là hai đứa con gái của hắn...." Một người khác vừa định mở miệng đã bị kéo áo, cô ta nhìn mặt bạn mình ngượng ngùng im miệng. Người phụ nữ lúc trước nói, "Ghé nhà bọn họ ít đi là được rồi."
Nói xong mấy người phụ nữ nhanh chân rời đi, như thể nói nhiều hơn hai câu thì sẽ gặp phiền phức vậy.
"Hai cô con gái?" Trần Dương còn đang lơ mơ, "Hai cô con gái thì làm sao? Tôi thấy gia đình Trần Hỉ Phát rất tốt bụng mà, có thể gây ra chuyện thất đức gì được chứ?"
Trương Tiện Ngư cười cười chuyển vấn đề sang cho Lận Vô Thủy, "Anh nhìn ra được gì không?"
Lận Vô Thủy dùng gương mặt điển trai gật đầu, "Nhìn ra được chút ít."
"Ừ, có chỗ tôi vẫn chưa hiểu lắm. Đợi buổi tối xem thế nào."
Trần Dương: "???"
Mấy người nhìn ra cái gì thế?
- ------
Đến đêm, gia đình Trần Hỉ Phát từng người đi ngủ. Bọn Trương Tiện Ngư nghỉ ngơi trong căn phòng được sắp xếp dưới tầng. Bởi vì chỉ có hai cái giường cho nên Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy ngủ chung, điều kiện gia đình Trần Hỉ Phát như vậy, nghĩ thôi cũng biết sẽ không được thoải mái, may đêm nay Trương Tiện Ngư cũng không có ý định ngủ, cậu dựa vào đầu giường câu được câu chăng nói chuyện với Trần Dương. Hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Lận Vô Thủy ở bên cạnh.
Giường Trần Hỉ Phát chuẩn bị chỉ rộng m, theo lý mà nói thì hai người nằm vừa đủ, nhưng dáng dấp Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy cao lớn, cộng thêm chỉ có một chiếc chăn, không muốn bị lạnh thì chỉ có thể kề vai sát vai, chân sát chân mà ngủ. Trương Tiện Ngư thì cảm thấy bình thường, lúc lên cấp hai vì để giữ ấm cũng thường ngủ cùng Trương Kiến Quốc như thế. Nhưng Lận Vô Thủy thì không bình tĩnh được như vậy, hắn cảm thấy cơ thể mình như phát sốt.
Giữa mùa đông lại còn ngủ ở nhà người khác, hai người chỉ cởi áo khoác, quần áo bên trong vẫn mặc nghiêm chỉnh, nhưng mà không hiểu vì sao, hiện giờ nằm chung một chỗ, cho dù cách mấy lớp quần áo thì Lận Vô Thủy vẫn cảm thấy cơ thể mình khô nóng. Phía sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn mất tự nhiên co chân lên, tỉnh rụi dịch sang bên cạnh. Vừa mới động một cái, ổ chăn ấm áp bị gió lạnh lùa vào, Trương Tiện Ngư quay ngoắt đầu qua nhìn gương mặt đỏ hồng của hắn hỏi: "Nóng lắm à?"
"...."
Lận Vô Thủy cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, hắn gian nan nuốt nước bọt, gật gật đầu đáp: "Ừ, hơi nóng, tôi ra ngoài hóng gió một lát."