Bên ngoài phòng nghỉ.
“Mọi người nói xem chuyện này là sao, cụ và Giét-si ở trong đó hai mươi phút rồi mà sao chưa ai ra?” Lý Kính vừa nhìn đồng hồ, vừa lo lắng hỏi.
Ông hỏi chuyện này là sao, nhưng mọi người ở đây cũng mờ mịt. Tề Thiệp Giang và cụ Mạnh xuống sân khấu, liền tìm một phòng nghỉ để vào, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy đi ra.
Lại nói kể từ khi cụ Mạnh diễn xong, phản ứng của khán giả rất tốt, có thể thấy trạng thái của cụ rất tốt, không giống tâm tình kích động phải nhập viện, nhưng bọn họ còn chưa kịp chúc mừng, hai người đóng kín cửa ở trong phòng làm cái gì vậy??
Mạnh Tịnh Viễn lên sân khấu biểu diễn, Từ Tư Ngữ đành phải tới gõ cửa, cất giọng gọi: “Cụ à, Giét-si cần phải ra chuẩn bị rồi.”
Bây giờ tiết mục trên sân khấu đã diễn xong, đã tới hồi kết, cũng có nghĩa là đến tiết mục then chốt, đây vừa là tiết mục hạ màn, cũng vừa là tiết mục quan trọng nhất, nhất là hôm nay chính là liveshow đầu tiên của Tề Thiệp Giang và Từ Tư Ngữ, không thể lười biếng được.
“Biết rồi, cháu bảo Tịnh Viễn lôi kéo thời gian một chút đi.”
Bên trong vọng ra tiếng của cụ Mạnh, giọng điệu cũng không có gì bất thường, chẳng lẽ họ chỉ đang căn dặn tiểu bối nên biểu diễn thế nào thôi?
Từ Tư Ngữ nghe vậy, hẳn là còn chưa xong việc. Cậu đành phải chạy ra cánh gà, vẫy tay ra hiệu cho Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn, để họ nói thêm, kéo dài tiết mục hơn một chút.
Ở trong phòng.
Cụ Mạnh và Tề Thiệp Giang nhìn nhau không nói gì.
Ban nãy ở trên sân khấu, cụ Mạnh gọi anh là sư ca, lúc đó anh hết sức bối rối, nhất thời đầu óc trở nên rối bời, mãi đến khi bị sư đệ kéo tới một chỗ không người, anh vẫn còn chưa nói được lời nào, không biết nên đáp lại ra sao.
Lúc đó cụ Mạnh thở dài: “Sư ca à, em đã tới từng tuổi này rồi, đã coi nhẹ sinh tử từ lâu, nếu anh không chịu trả lời em, em chết ở nơi này cho anh coi.”
Tề Thiệp Giang nghe thấy vậy, cổ họng nghẹn ứ, khẽ ôm lấy ông.
“Không sao đâu, sư ca à anh khóc đi, em sẽ không khóc đâu.” Tuy rằng cụ Mạnh nói vậy, nhưng đôi mắt vẫn đỏ lên, “Em phải giữ gìn cái thân thể này, để ở bên anh thêm mấy năm.”
Tề Thiệp Giang nghe vậy, nhưng trong lòng lại càng thêm khó chịu, anh cũng không dám to tiếng khóc, chỉ rơi nước mắt kể lại chuyện mình đã gặp.
Cứ kể như vậy, cũng gần nửa tiếng trôi qua.
Bấy giờ cụ Mạnh đuổi người bên ngoài đi, nắm lấy tay Tề Thiệp Giang, “Sư ca à, chúng ta nói thêm một lúc nữa đi.”
Mũi Tề Thiệp Giang cay cay, rồi anh bật cười, “..Anh không ngờ, còn được nghe em gọi hai chữ này.”
Khoảng thời gian qua anh cũng đã chịu rất nhiều giày vò. Tuy thường xuyên tới bầu bạn cùng sư đệ, lúc nào cũng thủ thỉ, nhưng có rất nhiều tâm sự trong lòng không thể kể ra. Nói gì cũng phải nhớ mình là phận “vãn bối”.
“Em đã nghi ngờ từ lâu rồi.” Cụ Mạnh mỉm cười.
Cụ không có vẻ kích động như khi Tề Thiệp Giang lấy thân phận giả làm quen, không phải cụ không vui, mà giống như cụ từng nói, bởi vì cụ đã đoán được từ trước, thấy Tề Thiệp Giang thừa nhận, thay vì nói ngạc nhiên mừng rỡ, không bằng nói là an tâm.
Hơn nữa, đến mức này, muốn đoán một người hoàn hồn, khác rất nhiều với chỉ là người quen. Cụ Mạnh sống tới từng tuổi này, chuyện gì cũng đã gặp, chẳng còn sợ gì nữa, nên mới có thể suy đoán như vậy.
“Đã tám mươi năm rồi, nhưng hình ảnh của sư phụ và sư ca vẫn khắc ghi trong đầu em, em chưa từng quên.” Cụ Mạnh nói, “Dù sư ca đã thay hình đổi dạng, nhưng anh vẫn là anh, từng thần thái, cử chỉ…”
Trên đời này làm gì có hai phiến lá giống hệt nhau, dù có là thầy trò, thậm chí là cha con, cũng đâu thể giống đến mức này. Họ từng sớm chiều bên nhau, cụ Mạnh cũng cảm thấy đáp án này khó bề tưởng tượng, nhưng đây là lời giải thích duy nhất.
Hôm nay thể hiện “Trảm Thanh Long”, khiến cụ thực sự vững tin.
“Cũng may mà bây giờ em già rồi, mắt không tốt nữa, nhìn người đều nhìn tấm lòng. Sư ca à, anh vẫn là anh, không hề thay đổi.”
Tề Thiệp Giang nghe vậy nở nụ cười cay đắng. Đương nhiên anh không thay đổi, đối với anh mà nói, tám mươi năm chỉ như một cái chớp mắt, dòng thời gian xếp chồng lại.
“Nhưng suýt chút nữa anh không nhận ra em.”
“Có thêm bản lĩnh, cũng thêm nhiều nếp nhăn.” Cụ Mạnh nắm chặt bàn tay Tề Thiệp Giang mà xoa xoa nắn nắn, “Ông trời vẫn thương em, để chúng ta gặp lại. Em còn có thể lên sân khấu, biểu diễn “Trảm Thanh Long” với sư ca một lần nữa, tốt quá rồi!”
Cách thiên sơn vạn thủy, khoảng cách mấy chục năm đằng đẵng, lại thêm tầng tầng lớp lớp hiểu lầm, vạn ngữ thiên ngôn, cuối cùng chỉ có thể thốt lên rằng cảm ơn ông trời vẫn còn xót thương cho phận mình.
“Đúng vậy, tốt, tốt quá rồi.” Những cảm xúc ngổn ngang rối bời trong lòng anh, cuối cùng cũng hóa thành một dòng nước ấm.
Dù chỉ viên mãn một giây, cũng tốt lắm rồi.
…
Lúc Tề Thiệp Giang ra khỏi cửa phòng, thấy bên ngoài mọi người bu kín.
Lý Kính thở phào nhẹ nhõm, đẩy Từ Tư Ngữ ra ngoài, “Mau đi thông báo đi, Giét-si à, cháu.. cháu…”
Ông cảm thấy dường như đôi mắt Tề Thiệp Giang hơi ửng đỏ, không khỏi chần chừ, còn ngó đầu vào bên trong, thầm nghĩ cụ không sao đấy chứ??
“Không sao đâu, để cháu đi chuẩn bị.” Tề Thiệp Giang cầm khăn giấy lau mặt.
Cụ Mạnh cũng từ từ bước ra, trông có vẻ bình tĩnh hơn, còn nói, “Ta hơi buồn ngủ, chợp mắt một chút, diễn xong thì gọi ta.”
Liễu Tuyền Hải vội nói: “Bình thường tầm giờ này cụ cũng nên đi nghỉ rồi, đợi Tịnh Viễn xuống đưa cụ về, bọn họ còn phải diễn tiếp nữa, chắc là diễn tới đêm muộn đấy.”
Cụ Mạnh và Tề Thiệp Giang nhìn nhau, đều không nói gì.
Thôi, không so đo điều này.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy có lẽ hai người một già một trẻ này hàn huyên chuyện gì ghê gớm lắm, nhưng cũng chỉ là cảm giác, cụ thể thế nào không ai biết.
…
Trên sân khấu, Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn trông thấy Từ Tư Ngữ lấy dấu tay ra hiệu, đều thở phào nhẹ nhõm, đã tới lúc rồi, nên kết thúc thôi.
Họ khom mình, xuống sân khấu giữa những tràng pháo tay.
Hai người họ còn chưa ra khỏi sân khấu, Từ Tư Ngữ đi lên, lúc đi ngang qua chắp tay với hai người, chào hỏi lẫn nhau, miệng gọi: “Sư ca.”
Theo như vai vế, cậu đồng lứa với hai người này.
Từ Tư Ngữ đi tới vị trí bên mép bàn, nhưng không có MC lên giới thiệu tiết mục.
Khán giả thấy một mình cậu ta đi lên sớm như vậy, cũng đoán được đại khái, có lẽ đã sắp xếp tiết mục gì rồi.
Chỉ nghe thấy Từ Tư Ngữ nói: “Ban nãy xuống là hai thầy Mạnh Tịnh Viễn và Tăng Văn, chắc các khán giả cũng đã nghe thấy, tôi gọi họ là sư ca. Bởi vì ấy à, trông tôi còn trẻ vậy thôi, nhưng tôi đồng lứa với họ cả đấy, ông nội tôi cùng thế hệ với tổ tông của họ, còn từng làm việc với nhau, có quen biết cả đấy.”
“Mấy thế hệ nhà tôi đều làm nghề này, đi tấu nói, lúc tôi năm tuổi ra cánh gà, có một diễn viên đã thành danh chừng ba mươi tuổi gọi tôi là sư gia.”
“Nói chứ không khoe, trong giới tấu nói ở Hoa Hạ này, bối phận của tôi đi tới đâu cũng như vậy!”
“Tính từ đời tổ sư giới tấu nói, tới bây giờ…”
Từ Tư Ngữ khua tay múa chân, vẻ mặt rõ là huênh hoang, phổ cập cho mọi người vấn đề vai vế trong giới tấu nói, cũng tiện thể khoe vai vế của mình cao tới chừng nào.
Lúc bấy giờ, khán giả đột nhiên rộ lên những tiếng “Ồ ồ ồ…”
Từ Tư Ngữ không hiểu gì, quay đầu nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện, không biết Tề Thiệp Giang đã đi tới từ lúc nào, bấy giờ chỉ biết nở nụ cười ngượng ngùng.
Chỉ thấy Từ Tư Ngữ vén áo dài lên, quỳ một bên đầu gối, chắp tay la to: “Sư thúc!!”
Khán giả cười rộ lên!
Sao lại bị vả mặt nhanh như thế!!!
Chi tiết gây cười này của họ, quả thực thích hợp đến độ không thể thích hợp hơn, không ai có thể sử dụng được như vậy. Một người còn trẻ mà vai vế đã rất cao, mà người còn lại cũng còn trẻ, nhưng vai vế lại cao hơn một bậc, hơn nữa cả Hoa Hạ này đều đã biết.
Tề Thiệp Giang bước lên trước, Từ Tư Ngữ cũng từ bên mép bàn dịch vào bên trong.
Tề Thiệp Giang hỏi: “Ban nãy nghe thấy cậu nói cái gì vậy, nói vai vế của cậu lớn à?”
“Hahahaha!!”
Dưới tiếng cười của khán giả, Từ Tư Ngữ không ngừng xua tay, nói một tràng dài: “Không không không không, vai vế sao mà lớn bằng anh!”
Đến đây thì khó xử rồi, mọi người lại càng cười nắc nẻ.
“Có gì đâu, cậu đừng sợ.” Tề Thiệp Giang giống như đang đùa với khán giả, “Cái người bạn diễn này của tôi, cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện chẳng biết suy nghĩ gì cả.”
Ánh mắt anh dừng trên khán đài, thấy vị trí trống của Hạ Nhất Vi đã có người ngồi vào.
Người nọ đeo khẩu trang, để mái tóc xoăn dài, chính là Hạ Nhất Vi vừa mới tới.
Hạ Nhất Vi ở dưới khán đài, chạm mắt với Tề Thiệp Giang, lúng túng gật đầu.
Trong lòng Tề Thiệp Giang cảm thấy hết sức ấm áp, cuối cùng Hạ Nhất Vi cũng tới đây, đây là chuyện thứ ba khiến anh vui trong ngày hôm nay, đầu tiên là tổ chức buổi biểu diễn này, hai là được nhận sư đệ.
Từ Tư Ngữ thốt lên một tiếng “Này”, “Đã chọn tôi rồi, anh cũng đừng nói mấy lời vô dụng này.”
Tề Thiệp Giang nhìn trời nói: “Thực ra trong lòng vẫn không ưng, lúc đó tuyển phi hơi qua quít, thấy cũng tàm tạm thôi, chủ yếu là người nhà giục ghê quá.”
Khán giả: “Hahahahahahaha!!”
Những tiếng cười đùa và ồn ào không ngừng vang lên.
Họ rất thích nghe đề tài này.
Từ Tư Ngữ quay mặt về phía khán giả chê: “Tưởng nhà mình có ngai vị cần thừa kế thật đấy à.”
Tề Thiệp Giang nói: “Khụ, tôi một mình một thời gian, không có người hợp tác, lúc đó sư thúc của tôi bảo, muốn tìm một người bạn diễn cho tôi. Tôi vốn không muốn đâu, bạn diễn thì có ích gì chứ, còn phải chia tiền nữa, tôi tấu đơn không tốt à?”
Từ Tư Ngữ: “Nhưng tấu đơn cạnh tranh nhiều, bây giờ có rất nhiều talk show.”
Tề Thiệp Giang nhìn cậu ta, “Cũng bởi vì lý do này, nên tôi cực chẳng đã bắt đầu tuyển bạn diễn. Sư thúc của tôi mở một cuộc tuyển chọn trong nội bộ giới tấu nói, những người tới tuyển chọn đều phải lấy số xếp hàng phỏng vấn.”
Từ Tư Ngữ khẽ nói: “Anh cũng biết chơi dữ.”
Mọi người hiểu ý cười.
Tề Thiệp Giang lầm bầm: “Cái cậu này xếp số .”
“Ấy dà.” Tề Thiệp Giang đếm đầu ngón tay, “Năm đơn vị cơ à? Khắp Hoa Hạ này có nhiều người diễn vai phụ như thế cơ à? Anh xem có phải có fans trà trộn vào không?”
Tề Thiệp Giang đăm chiêu một lúc, “Nghe cậu nói hình như có mấy cô bé…”
Có fans nữ cao họng hét lên, còn bảo: “Chọn em đi!!”
“Không chọn cô được, tôi chỉ tuyển nam thôi.” Tề Thiệp Giang trả lời cô bé kia.
Từ Tư Ngữ chống bàn, lặp lại một câu: “Hứ, chỉ tuyển nam thôi.”
Đây là dùng giọng nói nhỏ, để dẫn dắt khán giả, ẩn ý rõ ràng là Tề Thiệp Giang chỉ thích nam, nhưng lại gây ra những tràng cười sảng khoái. Ngay từ đầu tiết mục này đã đưa ra những tình tiết luân lí, toàn bộ quá trình vai phụ còn là một “phi tử”.
Từ Tư Ngữ vờ như không hiểu, “Mọi người sao vậy, chính miệng anh ấy nói còn gì, không muốn con gái đâu.”
Câu này nhắc lại tình tiết trước đó, hiệu quả tăng cao, tràng cười của khán giả vang mãi không dứt, ai nấy đều buồn cười.
Mấy câu này đều là những câu đối đáp ngẫu hứng, qua đó có thể nhìn ra được sự ăn ý của họ, cũng như năng lực phản ứng của Từ Tư Ngữ.
..
Tiết mục mới sáng tác “Tuyển phi ký” này lấy đề tài Tề Thiệp Giang tìm bạn diễn làm chính để triển khai câu chuyện, xung quanh thiết lập rất nhiều tình tiết làm nền, chủ yếu lấy bản thân Từ Tư Ngữ ra soi mói.
Tình tiết làm nền dựa vào yếu tố luân lí, dẫu bên trong hay ngoài đều lấy Từ Tư Ngữ làm vợ, hoặc nên nói là phi tử.
“Ngay cả mẹ tôi cũng bảo, cái thằng bạn diễn này của con không được đâu, nó lười chảy thây ra đó.” Tề Thiệp Giang bắt chước giọng điệu của Hạ Nhất Vi, có thể nghe ra giọng có phần soi mói hà khắc.
Khán giả: “Phụt!!”
Sao nghe như chuyện mẹ chồng nàng dâu thế!!
Từ Tư Ngữ cũng nổi đóa: “Anh nói xong chưa hả?? Tôi nói cho anh biết, tôi đã chịu đựng nhà anh từ lâu rồi, sao mấy người suốt ngày bắt bẻ tôi thế? Sao anh không ngẫm lại mà xem, có ai khó hầu hạ như mẹ anh không??”
Bộ dạng phẫn uất và khóc lóc kể lể này của Từ Tư Ngữ ngược lại càng khiến mọi người cười muốn ná thở.
Trước đó cũng không ngừng biện bạch, đúng là tự tức tự giận, còn giận lẫy sang cả mẹ chồng. Nhất là khi mọi người gộp hình ảnh mẹ chồng và Hạ Nhất Vi lại với nhau, thì lại càng buồn cười hơn.
Từ Tư Ngữ vẫn chưa bỏ qua mà tiếp tục cằn nhằn: “Anh cũng không chịu nhìn lại xem, khắp cái đất Hoa Hạ này có ai khó hầu hạ như mẹ anh không, đến Đường Song Khâm cũng bị bà ấy hành hói cả đầu.”
Chính Đường Song Khâm cũng đang ngồi dưới khán đài, bấy giờ bị cua gắt, khán giả cười hả hê, lại ngó đầu nhìn ông ấy.
Đường Song Khâm cũng rất phối hợp, tủi thân sờ đầu mình, hậm hực lắm.
“Này, cậu không cập nhật à, chưa đọc tin đạo diễn Đường đã chịu chấp nhận mẹ tôi vào đoàn phim à?” Tề Thiệp Giang chỉ vào cậu ta, “Tôi thấy cậu thích phàn nàn thì có.”
Từ Tư Ngữ vỗ bàn: “Anh nói ai? Anh nói ai cơ? Trước giờ anh có chịu giúp gì cho tôi đâu!”
Khán giả được thể la ó:
“Tra nam!!”
“Ly hôn đi!!”
“Để em tới cho!!”
Từ Tư Ngữ cũng bị khán giả làm cho bật cười, chỉ xuống phía dưới bảo, “Nói “để em tới cho” mà cũng nghe được à?” Cậu ta điều chỉnh lại sắc mặt, hậm hực bảo rằng, “Anh đi đi, đám tấu hài các anh chẳng ai tốt cả.”
“Sao cậu vẫn giận thế?” Tề Thiệp Giang cầm cây quạt gõ bàn, hỏi rằng: “Cậu muốn thất nghiệp à?”
“Tôi không hầu hạ nổi, anh đi đi!” Từ Tư Ngữ cầm khăn đập vào người Tề Thiệp Giang, nổi giận đùng đùng mà xoay người đi xuống sân khấu.
Theo lý mà nói, diễn viên bị chọc đến mức bỏ xuống đều là do hiệu quả sân khấu, khi ấy bạn diễn sẽ ngăn cản, hoặc tự mình quay lại.
Nhưng hiện tại Tề Thiệp Giang không hề ngăn cản, Từ Tư Ngữ cũng không quay lại, cứ như vậy bỏ xuống sân khấu, một hai ba giây rồi mà chưa thấy quay lại.
Cả khán phòng vẫn không ngớt những tiếng ồn ào, cuối cùng mọi người cũng thắc mắc, sao Từ Tư Ngữ lại bỏ xuống thật thế kia?
Tề Thiệp Giang lại hết sức bình tĩnh mà gấp gọn chiếc khăn tay, sau đó đặt xuống mặt bàn, lẩm bẩm: “Đi thì đi, kẻ ba chân mới khó tìm chứ hoàng hậu.. à không, bạn diễn thì thiếu gì chứ?”
Anh nhìn về phía dưới, hỏi mọi người ngồi dưới khán đài: “Có ai muốn thượng vị không??”
Một giây sau, Trương Ước mặc chiếc áo dài đỏ, nắm vạt áo ung dung bước lên sân khấu.
Thoạt đầu khán đài vẫn còn im lặng, nhưng một giây sau, mọi người hét ầm cả lên!