Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hai mắt Khương Tự đau đớn, mở lòng bàn tay thì phát hiện mảnh lá nguyệt quế kia đã hóa thành tro tàn, từ từ biến mất.
Là lá nguyệt quế của Đại sư huynh đã cứu bé.
Trong mộng cây nguyệt quế thật đẹp, mẹ cũng đẹp, cha cũng hòa ái.
Khương Tự kéo kéo ống tay áo Lan Tấn, tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, đi đến bên cạnh Mặc Khí, hành lễ nói: “Cảm ơn huynh đã cởi bỏ tiếc nuối cho muội, để muội được thấy cha mẹ, hóa ra bọn họ vẫn luôn rất thương muội.”
Lúc tiểu động phủ gọi bé, bé cũng đã thanh tỉnh, chỉ là không muốn tỉnh mà thôi.
Mặc Khí thấy bé tới gần, trên người còn mang theo mùi hương Hoa Hồng thanh lộ nhàn nhạt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vội vàng lui về phía sau một bước, khàn khàn quát lớn: “Cút ngay.”
Miếng vải đen bao ngoài hai mắt bị vết máu thẩm thấu thành sẫm màu.
Trong thức hải, tiểu động phủ lắc đầu thở dài: “Tiểu Khương Tự, hắn chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, lại tu mắt Luân Hồi, chú định cả đời thân ở địa ngục, không thể chút xíu dịu dàng hay vui sướng nào cả.
Cô cùng hắn giống như gương hai mặt, một mặt âm một mặt dương, một mặt đen một mặt trắng.
Cô càng tới gần hắn, hắn lại phải chịu mắt Luân Hồi phản phệ càng mạnh.
Trừ phi hắn có thể bỏ qua hấp dẫn của thượng cổ tà thuật.”
Loại người này ngoài mệnh cách thì sợ nhất gặp phải người công đức kim quang đầy mình, gặp được tiểu Khương Tự cũng coi như hắn xui xẻo.
“Ý, tiểu Khương Tự, cô không trách hắn suýt nữa hại tính mạng cô, còn muốn cảm ơn hắn?”
Khương Tự lắc đầu: “Huynh ấy giúp ta hoàn thành tiếc nuối, cứu ta khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, dĩ nhiên phải cảm ơn.”
Nếu đáy lòng bé chấp niệm Vô Tình đạo quân Cố Kỳ Châu đó mới là ác mộng sâu nhất trên đời này.
Tiểu động phủ âm thầm gật đầu.
“A Tứ, đây là Nhị sư huynh của muội, Mặc Khí.” Lan Tấn tiến lên, dắt lấy tay Khương Tự, âm thầm kéo rộng khoảng cách giữa bé cùng Mặc Khí.
Phong chủ Nhị phong núi Thanh Vụ không chỉ có riêng một thuật pháp mắt Luân Hồi, không có người nào biết Mặc Khí rốt cuộc mạnh ra sao.
Mặc Khí cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng thì trong tay đã bị nhét vào một ống trúc nho nhỏ.
Tiểu cô nương năm tuổi mềm mại nói: “Đây là Hoa Hồng thanh lộ, ngọt, mẹ muội nói khổ uống chút thanh lộ sẽ ngọt, cha nói không phải sợ trời tối, từ từ trời sẽ sáng thôi.
Uống ống trúc thanh lộ này rồi, về sau huynh chính là Nhị sư huynh của muội.”
() Khổ và đắng tiếng trung giống nhau nên câu này mang hai nghĩa nhé.
Mặc Khí suýt nữa bị bé làm lảo đảo, bên tai vang lên tiếng ong ong ong, tức giận đến mức che miệng ho khan kịch liệt.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhóc con phiền như vậy, y muốn đem đồ uống thanh lộ giá rẻ của bọn người phàm kia bóp vỡ rồi “Loảng xoảng” một tiếng ném ra ngoài.
Y mới không uống đồ người khác đưa, chưa từng có ai cho y đồ.
Giờ con nhóc đưa thanh lộ cho y, về sau trưởng thành chỉ biết sợ y, chán ghét y, né tránh y.
“A Tứ, tu sĩ không uống thanh lộ.
Hôm nay coi như một giấc mộng, tỉnh dậy liền quên đi.”
“Vâng, vậy khi muội nhờ cha mẹ có thể tìm Nhị sư huynh giúp vào mộng cảnh không ạ?” Khương Tự ngẩng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hỏi.
Nếu bé không sợ mắt Luân Hồi, ngày sau cũng có thể vào mộng cảnh nhiều chút.
Lan Tấn kinh ngạc, Mặc Khí tức đến xanh mặt, Lý Đồng tri đứng một bên “Phụt” một tiếng không nhịn nổi cười.
“Thực xin lỗi, ta lập tức cút đây.” Lý Trường Hỉ chân chó cười nói rồi “Vèo” một tiếng cút luôn: “Hai vị đại nhân, tiểu nương tử, nhiệm vụ đều trong danh sách, các người tự mình chọn, tiểu nhân đi uống rượu.
Đúng rồi, tiểu nương tử, phát cho ngài ngọc bài này.”
Khương Tự nhìn ngọc bài trước mặt xuất hiện từ trống rỗng, chỉ thấy mặt trên viết một chữ “Hoàng”, là lệnh bài sứ giả sơ cấp nhất.
“Ta không thể tu luyện.” Khương Tự vội vàng hô.
“Tiểu nương tử nhận lấy đi.” Giọng Lý Đồng tri đại nhân xa xa truyền đến, tiểu nương tử có thể làm Mặc đại nhân trọng thương, hai mắt đổ máu, lợi hại lắm chứ chẳng chơi.
“Nhận lấy đi, này ngọc bài có thể thu thập điểm thiện ác.” Lan Tấn mỉm cười nói, lấy quyển sách trên bàn ra, tìm được một vụ có hệ số nguy hiểm cao nhất, ở mặt sau thêm tên Mặc Khí, hắn và Khương Tự, xem như cùng nhau nhận nhiệm vụ, điểm thiện ác tùy thời phân phối.
Khương Tự nhón mũi chân nhìn ngó, chỉ thấy trên quyển sách cũ viết rằng: “Tây Sơn Phủ Thanh Châu gần mười năm nay mất tích ly kỳ hơn một ngàn tu sĩ, gần khu vực Quỷ Khốc Địa.
Cấp bậc nguy hiểm: cấp Địa, không phải Địa Sử không thể nhận.”