Tuy Thịnh Tinh Hà đoạt giải quán quân nhưng anh cũng không hài lòng với thành tích lần này.
Anh nghe thấy rất nhiều người la hét trên sân đấu, nhưng mọi người càng cổ vũ anh lại càng cảm thấy thảm hại và xấu hổ.
Không biết vì sao độ cao đã từng có thể nhảy qua, bây giờ lại sống chết gì cũng không vượt qua được.
Anh cảm giác mình như đã sinh ra một loại chướng ngại tâm lý kỳ quái nào đó, mỗi lần chạy nhảy thì trong lòng đều đầy những băn khoăn và suy nghĩ lung tung.
Trước kia mỗi một lần rời khỏi sân đấu trong lòng anh đều tương đối lạc quan, luôn cảm thấy vẫn sẽ còn có cơ hội, nhưng bây giờ lại sợ bị thương, sợ nhảy không được, sợ nghe thấy thanh âm thất vọng của mọi người.
Trong lòng càng sợ hãi lại càng không thể liều mạng dốc hết sức được.
Bị vây vào một vòng tròn chết.
Có không ít phóng viên đang chờ phỏng vấn ở cửa dẫn ra khỏi sân đấu, tầm mắt của vài người đã tập trung vào người anh, nhưng anh không muốn nói thêm gì nên lui ra phía sau Hạ Kỳ Niên, muốn tránh tầm mắt mọi người.
Người đầu tiên bị kéo lại phỏng vấn là Tần Hạc Hiên, phóng viên quan tâm tới nguyên nhân bỏ cuộc của anh ta là gì.
"Là tại sáng nay thức dậy thì không cẩn thận bị vali ngã xuống đập cho một cái, chân sưng lên, đội ngũ y tế của chúng tôi đã hỗ trợ xử lý rồi, lúc đầu tôi cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng sau khi chạy vài lần lại cảm thấy càng lúc càng đau."
Phóng viên nói: "Thật đáng tiếc, nếu không bị chấn thương, tôi tin rằng anh đã có thể mang lại cho chúng tôi một giải vô địch vô cùng kịch tính."
Tần Hạc Hiên cười cười.
"Không hề gì, vẫn có thể chờ xem giải đấu vào tháng năm tới đây."
Khi Hạ Kỳ Niên đi qua thì bị một nữ phóng viên vóc người không cao kéo lại, cậu vừa đứng lại, Thịnh Tinh Hà thiếu chút nữa đã đụng phải ót cậu, vội vàng dừng bước theo.
Vốn định đi vòng qua bên cạnh nhưng một bàn tay lại bị Hạ Kỳ Niên túm lấy.
"Chờ tôi với chứ cái anh này."
Thịnh Tinh Hà buộc phải đối mặt với ống kính.
Nữ phóng viên buông tay ra.
"Xin lỗi, có thể chậm trễ mấy phút để làm một cuộc phỏng vấn ngắn không?"
Trên mặt Hạ Kỳ Niên lộ ra nụ cười thân sĩ.
"Đương nhiên là có thể rồi."
Phóng viên: "Là người trẻ tuổi nhất trong trận chung kết môn nhảy cao này, bạn có cảm thấy rất căng thẳng trước trận đấu không khi phải thi đấu với rất nhiều tiền bối?"
"Cũng tốt lắm." Hạ Kỳ Niên nói xong, cảm giác thấy người bên cạnh muốn đi liền dùng sức túm lấy một cái, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì vậy? Chị gái xinh đẹp cũng sẽ phỏng vấn anh đó."
"Lấy nước." Thịnh Tinh Hà bất đắc dĩ nói.
"Tôi khát nước muốn chết."
"Ai, sao anh không nói sớm." Hạ Kỳ Niên đưa chai nước còn khoảng phân nửa đang cầm trong tay cho anh.
Đối diện với hai người là một cái máy quay, Thịnh Tinh Hà mở nắp chai, cách không rót nước vào miệng, Hạ Kỳ Niên vừa nhìn anh vừa cười: "Môi tôi có thoa độc đâu."
Thịnh Tinh Hà phun luôn ngụm nước ra ngoài, đỡ bả vai Hạ Kỳ Niên ho đến tối tăm trời trời đất, mặt mũi đỏ bừng.
Nữ phóng viên và nhiếp ảnh gia bên cạnh đều nhịn không được bật cười, ống kính cũng rung rung.
"Xem ra bình thường quan hệ giữa hai người rất tốt." Nữ phóng viên nói.
"Đúng vậy, chúng tôi quen nhau được gần một năm rồi." Hạ Kỳ Niên nói.
"Hồi nào, rõ ràng mới có tám tháng."
Hạ Kỳ Niên cười: "Anh nhớ rất rõ ràng ha."
Lần này Thịnh Tinh Hà trực tiếp phọt luôn nước bọt vào miệng bình, khoé mắt liếc thấy Hạ Kỳ Niên đang nhìn mình nên xoè năm ngón tay đè đỉnh đầu cậu, cứng rắn ép xoay đầu người ta qua bên kia.
Cũng không biết vì sao mà anh vừa nhìn thấy Hạ Kỳ Niên đã muốn cười.
Nữ phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi, Hạ Kỳ Niên cũng không làm trò nữa, vì vóc dáng quá cao nên cậu đứng dạng chân chống hai tay lên gối để đối phương có thể đối mặt với mình.
Nữ phóng viên mỉm cười nói: "Đây là lần đầu tiên bạn tham gia giải vô địch trong nhà mà đã giành được vị trí á quân rồi, mọi người đều nghĩ rằng bạn là một vận động viên vô cùng có tài năng, bạn nghĩ sao về điều này?"
"Á quân là may mắn thôi, bởi vì anh Hiên bị thương ở chân, nếu không cũng không đến lượt tôi." Hạ Kỳ Niên nghiêm túc nói.
"Thật ra con đường thể thao này hoàn toàn không có đường tắt để đi.
Cái gọi là tài năng bẩm sinh thì cũng chỉ khởi đầu mà thôi, còn lại đều là mồ hôi.
Vinh dự đều được đổi lấy bằng tình yêu và lòng kiên trì cả."
Nữ phóng viên gật gật đầu, bày tỏ sự đồng tình: "Bạn có từng nghĩ sẽ làm mới PB của mình trong cuộc thi này không?"
Hạ Kỳ Niên: "Tôi đã từng nghĩ có thể vượt qua m, nhưng m thì không nghĩ tới, bình thường lúc huấn luyện tôi cũng chưa từng đạt tới độ cao này."
"Vậy khi nhảy lần thứ ba, cậu đã nghĩ gì?"
"Nghĩ tới..." Hạ Kỳ Niên vừa nói đến loại đề tài này liền hơi bắt đầu khẩn trương, cậu muốn nói rằng tôi nghĩ tới người mình thích nhưng nhìn thấy máy quay đang đối diện mình thì lại xấu hổ.
"Nghĩ tới buổi tối trở về sẽ ăn cái gì."
Nữ phóng viên cười ha ha, lại đưa micro qua Thịnh Tinh Hà.
"Anh cho rằng với tiêu chuẩn hiện tại của Hạ Kỳ Niên thì tương lai có khả năng sẽ vượt qua anh không? Anh có cảm thấy có chút căng thẳng không?"
"Không phải là có khả năng mà tôi tin rằng cậu ấy chắc chắn có thể vượt qua tôi." Thịnh Tinh Hà cũng hơi cúi xuống cầm lấy micro.
"Tôi cũng hy vọng đội tuyển điền kinh quốc gia của chúng ta có thể chào đón nhiều vận động viên xuất sắc hơn nữa để có thể đứng trên sân chơi lớn hơn.
Tất cả mọi người đều giành vinh quang cho quốc gia nên cần gì phải so đo loại vấn đề này, tất cả mọi người cùng cố gắng một phen, phù sa không chảy ruộng ngoài mà, ha ha."
Phì thuỷ bất lưu ngoại nhân điền: có thứ tốt hoặc có lợi ích mà mình không hưởng được hoặc không hưởng hết thì cũng tìm cách đưa cho người thân, người quen của mình chứ không để người ngoài hưởng.
Hạ Kỳ Niên mặt mày hớn hở ôm lấy cổ Thịnh Tinh Hà tiếp lời: "Đúng, chúng tôi chính là tổ hợp kỳ khai đắc thắng, mục tiêu là cùng nhau đem lại vinh quang cho đất nước! Lấy nhiều huy chương!"
Cờ giương ra liền thắng ngay, không làm thì thôi, làm nhất định sẽ thắng.
Thịnh Tinh Hà sửng sốt hai giây mới phản ứng được kỳ khai đắc thắng là xuất phát từ điều gì, vui vẻ không kìm được.
"Ngốc, ai muốn tổ hợp với cậu chứ."
"Why not? Tôi đẹp trai đến mức này cơ mà, anh cũng đâu phải chịu thiệt gì."
Hai người tranh cãi khiến một số phóng viên ở đó bật cười.
"Trận đấu kết thúc rồi có phải sẽ có một kỳ nghỉ không?"
Thịnh Tinh Hà gật đầu.
"Vậy hai người có định làm gì trong kỳ nghỉ không?"
Hạ Kỳ Niên vừa định thoải mái nói ra chuyện trước đó hai người đã lên kế hoạch đi du lịch thì đã bị Thịnh Tinh Hà cướp nói trước.
"Cậu ấy phải trở về trường đi học, còn tôi phải chuẩn bị giải đấu kim cương kế tiếp nữa nên sẽ về căn cứ nghỉ ngơi hai ngày rồi sau đó huấn luyện tiếp."
"Thật sự quá vất vả, chúc các bạn có thể đạt được thành tích tốt hơn trong trận đấu tiếp theo nhé."
Trận đấu kết thúc, cuối cùng cũng được tự do rồi.
Hạ Kỳ Niên theo sau mông Thịnh Tinh Hà lắc qua lắc lại.
"Anh, buổi tối ăn cơm với nhau không? Tôi tra trên mạng thấy gần đây có một quán lẩu siêu ngon, nếu anh không ăn cay thì chúng ta có thể gọi một nồi nguyên vị."
"Không ăn, tôi phải trở về thành phố A rồi."
Thịnh Tinh Hà định là năm giờ chiều sẽ đi tàu cao tốc trở về thành phố A chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt rồi tiện thể tìm huấn luyện viên Biên ôn chuyện cũ.
Mấy tháng trước Biên Hãn Lâm đã hẹn anh cùng đi trà trang uống chung trà nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Hạ Kỳ Niên sửng sốt.
"Anh đã đặt vé rồi sao?"
"Đúng vậy." Thịnh Tinh Hà nhìn thời gian, bước chân cũng nhanh hơn.
"Còn hơn một giờ."
Hạ Kỳ Niên lập tức nói: "Vậy tôi cũng đi! Sao anh không nói với tôi sớm hơn chứ?"
Bước chân của Thịnh Tinh Hà dừng lại.
"Cậu muốn theo tôi về ư?"
"Đúng vậy! Không phải lần trước anh đã hứa với tôi là anh sẽ đi du lịch với tôi sao? Anh quên rồi à?" Hạ Kỳ Niên thấy anh híp mắt nhớ lại thì gấp đến mức giậm chân la lên: "Quả nhiên là anh đã quên rồi! Anh không thèm để lời tôi nói ở trong lòng một chút nào hết."
Cậu thở hồng hộc hừ một tiếng.
Thịnh Tinh Hà tràn đầy áy náy: "Tôi không có quên, nhưng không phải cậu phải đi học trở lại sao, cũng đã khai giảng được mấy tuần rồi."
"Ngày mai không phải là thứ bảy sao, tôi chơi một ngày rồi ngày mốt lại bay trở về." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một hồi rồi nói: "Được, vậy cậu tự sắp xếp là được."
Hai thành phố cách nhau cũng không xa lắm, ngồi tàu cao tốc chỉ hơn một tiếng đồng hồ.
Hạ Kỳ Niên thu dọn hành lý xong đã lập tức đặt vé ngay nhưng tiếc là vị trí bên cạnh Thịnh Tinh Hà đã bị đặt trước.
Một người ở toa số , một người ở toa , cũng may ngồi cạnh Thịnh Tinh Hà là một người đàn ông đi công tác, đến trạm kế tiếp thì hai người đổi chỗ, Hạ Kỳ Niên cuối cùng cũng được ngồi cạnh Thịnh Tinh Hà như nguyện.
Giày vò một trận xong lại quay về đề tài cũ.
"Tôi đói quá, buổi tối chúng ta ăn gì?"
"Không phải cậu muốn ăn lẩu sao, dẫn cậu đi ăn lẩu."
Thịnh Tinh Hà vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, kết quả nhóc con ở bên cạnh lại cứ lách chách mãi không yên.
"Buổi tối anh có muốn đến nhà tôi ở không? Nhà tôi gần ga tàu điện ngầm nên chúng ta đi ra ngoài chơi cũng tiện lắm."
Thịnh Tinh Hà có chút hết hồn: "Không phải cậu là người Liêu Ninh sao?"
"Mẹ tôi..." Miệng nhanh nhẩu quá nên muốn thu lại cũng đã không kịp, Hạ Kỳ Niên cảm thấy chuyện này cũng không cần phải giấu diếm nên nhỏ giọng lắp bắp: "Có chuyện này tôi chưa từng nói với anh, hy vọng anh đừng để ý."
Thịnh Tinh Hà khẽ nhíu mày.
"Chuyện gì?"
"Về người nhà tôi." Hạ Kỳ Niên yên lặng thở dài, ghé đến bên tai Thịnh Tinh Hà nhẹ nhàng nói: "Thật ra người lần trước anh gặp không phải cô của tôi, mà là mẹ tôi đó."
"A?" Thịnh Tinh Hà nghẹn lại, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hạ Kỳ Niên gật gật đầu.
"Vậy vì sao lại để cậu gọi là cô?" Thịnh Tinh Hà kết hợp với một ít tin tức mà anh biết được, chợt hiểu ra, sau đó cũng nhỏ giọng hỏi lại: "Trong giới không ai biết trước kia cô ấy từng sinh con?"
Hạ Kỳ Niên có chút ngạc nhiên: "Anh thật thông minh.
Lúc bà mang thai tôi vẫn còn nhỏ, lúc ấy nếu loại chuyện này mà truyền ra ngoài thì đối với thanh danh rất không tốt, bà chỉ có thể lén sinh tôi ra, sau đó lén nuôi lớn.
Ngay cả cha tôi có bộ dạng gì tôi cũng không biết."
Kinh nghiệm của Thịnh Tinh Hà khiến anh có vẻ tương đối bình tĩnh khi nghe thấy loại chuyện này.
Trong làng giải trí, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, hầu hết các nghệ sĩ đều đeo một cái mặt nạ hoàn hảo trước màn ảnh để ít nhất cũng giữ được danh tiếng.
Đôi khi giả vờ mãi rồi ngay cả bản thân mình cũng tin là thật.
Suốt một giờ tiếp theo đều là nói chuyện khi Hạ Kỳ Niên còn bé
Thịnh Tinh Hà có thể hiểu được lựa chọn lúc đó của bà nhưng lại cảm thấy hành vi này của bà đối với Hạ Kỳ Niên là một loại tổn thương rất lớn.
Chung quy thì trên đời này cũng khó có chuyện vẹn cả đôi đường.
Thịnh Tinh Hà đoán cha mẹ Hạ Kỳ Niên hẳn là đã từng yêu nhau, nếu không Hạ Tử Hinh nhất định sẽ không sinh đứa nhỏ này ra cho ông ấy.
Lần trước anh đã gặp Hạ Tử Hinh rồi, diện mạo của cậu cũng không giống mẹ, nhất định là giống cha nhiều hơn một chút.
"Thật ra tôi có nghe người ta nói rằng ba tôi là một tên lưu manh nhỏ, thường xuyên bỏ nhà ra ngoài rất lâu không về, không chừng lại là loại nợ nần.
Nhưng mẹ tôi đã nhiều lần nhấn mạnh với tôi rằng ông ấy là người tốt.
Mỗi lần nhắc đến ba tôi, bà ấy lại khóc rất đau lòng, sau đó thì không ai nhắc đến nữa."
Thịnh Tinh Hà giơ tay xoa xoa đầu cậu: "Vậy nên cậu liền tin lời của cô, không, tin lời của mẹ cậu, ôm hy vọng vẫn tốt hơn thất vọng, phải không?"
Hạ Kỳ Niên đáp một tiếng, đầu dựa vào vai anh.
"Ai, tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ."
"Sắp xuống tàu rồi còn ngủ!"
"Tôi muốn ngủ mà." Hạ Kỳ Niên rúc vào cổ anh.
Sợi tóc ngắn ngủn khiến da người ngứa ngáy, Thịnh Tinh Hà muốn đẩy cậu ra nhưng lại phát hiện mình chỉ đang tự đọ sức với mình, một cái đầu cũng có thể nặng đến cả ngàn cân.
Cuối cùng, Thịnh Tinh Hà đành bỏ cụôc, tùy cậu dựa vào như vậy.
Lúc ra khỏi nhà ga thì đã gần bảy giờ, mặt trời đã lặn, cả thành phố bị bóng tối vô biên bao phủ, Hạ Kỳ Niên rút một cái khăn quàng cổ lông cừu ra từ ba lô rồi vòng quanh cổ Thịnh Tinh Hà.
"Chúng ta về nhà trước hay là đi ăn trước?" Hạ Kỳ Niên đề nghị.
"Bằng không đến nhà tôi nấu đi, tôi nấu lẩu cho anh ăn!"
Thịnh Tinh Hà là một người rất tùy ý nên gật đầu nói: "Đều được hết, miễn không cần tôi động tay là được."
Hạ Kỳ Niên đưa tay bắt xe.
"Vậy chúng ta đi siêu thị mua nồi lẩu gì đó trước, lát nữa dẫn anh đi tham quan căn nhà nhỏ của tôi một chút."
"Được luôn."
Một chiếc Volkswagen màu xanh dừng lại ở ven đường, Hạ Kỳ Niên báo tên một siêu thị lớn ở gần nhà.
Thịnh Tinh Hà đến thành phố A đã nhiều năm nhưng những nơi đi tới chỉ giới hạn giữa căn cứ, bảo tàng, bảo tàng khoa học kỹ thuật và nhà Biên Hãn Lâm.
Anh một lòng một dạ dành tất cả vào công việc nên ngoài huấn luyện và thi đấu ra thì cơ bản sẽ không lên kế hoạch nào.
Cho dù có đi ra ngoài chơi thì cũng là bị đồng đội kéo theo, còn Hạ Kỳ Niên thì hoàn toàn trái ngược với anh.
Những chuyện Hạ Kỳ Niên cảm thấy hứng thú rất nhiều, hơn nữa mỗi một chuyện đều sẽ làm một cách nghiêm túc, cho dù chỉ ăn một bữa cơm thôi cũng sẽ dành một trăm phần nhiệt tình.
Không biết sao lại có nguồn năng lượng mạnh mẽ tới vậy.
Ngồi trên taxi, Hạ Kỳ Niên ghi lại những thứ mình muốn mua khi đến siêu thị.
Cậu đưa cho Thịnh Tinh Hà xét duyệt.
"Anh xem còn muốn thêm cái gì không?"
Ngoại trừ thịt mà vận động viên không thể chạm vào thì chay mặn cộng lại có hơn loại, cũng sắp đầy đủ như nhà hàng lẩu luôn rồi.
"Hoặc có món nào không ăn thì anh cứ gạch bỏ nha."
Thịnh Tinh Hà muốn gạch bỏ ếch trâu nhưng đầu ngón tay đã đưa đến sát màn hình rồi lại thu về, dù sao anh không ăn thì Hạ Kỳ Niên cũng sẽ ăn hết.
Siêu thị lúc tám giờ vẫn còn rất náo nhiệt, vừa vào cửa đã ngửi ngay thấy mùi thơm của các loại bánh ngọt.
Lầu hai là khu vực tươi sống, Thịnh Tinh Hà tìm một chiếc xe đẩy rồi phụ trách đẩy xe, còn Hạ Kỳ Niên thì phụ trách mua sắm.
Bởi vì vóc dáng cao nên những người đi ngang qua luôn ngoái đầu lại nhìn bọn họ một cái.
Một cô gái nhỏ buộc tóc vốn đang năn nỉ mẹ mua bánh phồng chợt quay qua, nhìn thấy bọn họ liền vội vàng kéo vạt áo mẹ: "Mẹ mau nhìn xem! Hai anh em khổng lồ kìa!"
膨化食品: bánh phồng là các loại bánh được làm từ bột ngũ cốc, khoai tây kết hợp gia vị, phụ gia, sau đó được chiên phồng trong mỡ nước hay dầu ăn, như bánh phồng tôm, bỏng ngô, bánh gạo,...!
Mẹ của đứa bé đứng trước một quầy hàng nhìn sang mỉm cười thân thiện với hai người.
Hạ Kỳ Niên khom lưng nhìn cô bé: "Vậy em có muốn trở thành người khổng lồ không?"
Cô bé gật đầu.
Hai tay Hạ Kỳ Niên tóm chặt lấy eo nhỏ của bé, dễ dàng giơ lên đỉnh đầu: "Bây giờ em cũng là người khổng lồ rồi, không khí phía trên có phải rất trong lành hay không?"
Cô bé vung vẩy chân hai cái, vui vẻ nói: "Em có thể nhìn thấy cả thế giới luôn!"
Hạ Kỳ Niên bị sự ngây thơ của đứa trẻ chọc cười, sau khi buông bé xuống còn xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Vậy em biết bí mật nào mà người khổng lồ lớn lên lại cao cao không?"
Cô bé lắc đầu.
"Chính là nghe lời mẹ không thể ăn vặt lung tung đó nha."
Mẹ của cô bé mỉm cười, còn cô bé thì cái hiểu cái không nhìn cậu.
"Có phải thật không?"
"Đương nhiên rồi." Hạ Kỳ Niên kéo vị bên cạnh kia qua.
"Không tin thì em hỏi anh của anh xem."
Thịnh Tinh Hà phối hợp gật gật đầu.
"Đúng, phải nghe lời mẹ nói mới có thể cao lên được."
Cô bé lại đặt câu hỏi: "Vậy tại sao anh trai không cao bằng em trai ạ?"
Thịnh Tinh Hà: "......"
Hạ Kỳ Niên cố nín cười.
"Bởi vì anh ấy không ngoan như anh đó."
Thịnh Tinh Hà tức giận bỏ đi, Hạ Kỳ Niên đẩy xe đuổi theo.
"Ai, đừng mất hứng nha, ở thời của các anh thì chiều cao của anh đã xem như là nhân vật đỉnh cao rồi phải không?"
"Là hormone của cậu nhiều quá mức!" Thịnh Tinh Hà đá vào mông Hạ Kỳ Niên một cái khiến cậu la toáng lên.
Một lát sau, cậu lại sâu kín dán qua.
"Anh có biết là con người thật ra còn có thể phát triển lần thứ hai không? Anh vẫn có thể phát triển cao nữa miễn là anh chưa quá tuổi."
Thịnh Tinh Hà nửa tin nửa ngờ.
"Nhưng phải cần một chút mưa móc tưới cho."
"Có ma mới tin cậu!"
Thịnh Tinh Hà xúc một ít thịt bò viên nguyên chất làm bằng thủ công bỏ vào túi thì nghe Hạ Kỳ Niên hỏi: "Anh mua bò viên loại nhỏ à?"
"Đúng là bò viên nhưng có nhỏ hay không thì tôi không chắc lắm." Thịnh Tinh Hà cách túi bóp bóp viên thịt một chút.
"Chắc là sẽ nở ra."
Nhân viên ở bên trong cười nói: "Cái mà anh lấy không nở đâu."
"Vậy thì đổi lại loại sẽ nở đi." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà nghẹn nửa ngày cuối cùng vẫn nhịn không được mà phì cười.
"Cười cái rắm ấy." Hạ Kỳ Niên thò tay chọt thắt lưng anh.
Thịnh Tinh Hà cười càng vui vẻ hơn, ngay cả nhân viên bên trong cũng vui vẻ theo, giúp họ đổi bò viên nhỏ sang loại khác.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy hoàn cảnh sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến người ta.
Lúc còn ở trường anh luôn không tự giác mà giữ khoảng cách an toàn với Hạ Kỳ Niên nhưng khi ở chung cư lại có thể đánh nhau ầm ĩ, đến sân thi đấu cũng trở thành đối thủ rất tốt, còn ở một nơi tràn ngập hơi thở cuộc sống thế này sẽ khiến người ta cảm thấy đặc biệt thân thiết.
"Anh." Hạ Kỳ Niên đụng vào cánh tay anh.
"Nước lẩu nấm thì sao? Hay anh muốn ăn nước lẩu gà?"
Thịnh Tinh Hà lấy nấm ném vào xe đẩy.
"Còn nước chấm nữa, đừng có quên đó."
"A! Đúng đúng đúng!" Hạ Kỳ Niên dạo qua xem một vòng rồi cầm lấy một túi nước sốt.
"Lát nữa tôi pha tương mè cho anh ăn!"
......!Thậm chí là một mối quan hệ còn gần gũi hơn cả bạn bè một chút.
Chọn mua hải sản và nấm xong, Hạ Kỳ Niên kéo Thịnh Tinh Hà đi tới khu vực đồ uống, ở giữa có đi ngang qua một tủ rượu.
Hạ Kỳ Niên nhìn qua hỏi: "Anh, anh có biết uống rượu không?"
"Biết một chút, nhưng mà bình thường không có cơ hội uống, huấn luyện viên cũng không cho, uống nhiều rượu không tốt cho cơ thể đâu." Thịnh Tinh Hà nói.
"Đây không phải là vì đã thi đấu xong rồi sao, thỉnh thoảng uống một lần cũng không sao mà." Hạ Kỳ Niên chọn một chai vodka kiểu dáng không tệ trên quầy hàng.
"Chúng ta mua một chai trợ hứng đi."
"Trợ hứng hả?" Biểu cảm của Thịnh Tinh Hà thật vi diệu.
"Ăn lẩu sao phải trợ hứng?"
"Thì..." Hạ Kỳ Niên bỏ chai rượu vào xe đẩy.
"Người phương Bắc chúng tôi ăn lẩu đều uống chút rượu, nếu anh không uống được thì có thể pha chút nước trái cây với Sprite, tôi sẽ pha chế cocktail, anh muốn uống không?"
Đuôi lông mày Thịnh Tinh Hà nhướng lên.
"Cocktail mà cậu cũng biết pha chế nữa hả?"
Hạ Kỳ Niên nói: "Trước đây không phải từng làm việc ở quán bar sao, tò mò nên học một chút."
Thịnh Tinh Hà phát hiện mình thật sự là đã xem thường Hạ Kỳ Niên rồi, thằng nhóc này đúng là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng biết một chút.
Lần sau Hạ Kỳ Niên có nói mình biết lái máy xúc thì anh cũng sẽ không ngạc nhiên đâu.
_ Hết chương _.