Editor: Ngao
Ngày edit: 06/08/2023
Một đ ĩa thịt viên trân châu, một tô canh bí đao thịt viên, một đ ĩa nấm hương nhồi thịt, mùi hương ba món ăn nối tiếp nhau trước sau mà bay vào xoang mũi, làm người cầm chén đũa nhất thời khó có thể lựa chọn.
Chần chờ một lát, vẫn là thanh niên gắp trước một viên thịt viên, gạo nếp bên ngoài viên thịt thấm vào dầu trơn, từng hạt gạo vàng óng, cắn vào một miếng đầu lưỡi đầu tiên chạm được chính là phần gạo mềm mại, ngay sau đó hương vị nước thịt tươi ngon tràn ra nơi đầu lưỡi, làm hắn không khỏi hoảng hốt chớp mắt một cái.
Đây có phải là ngày trước bọn họ họ ăn thịt không đúng cách không?
Không biết là thiếu niên xử lý như thế nào, ngày trước ăn thịt luôn có một mùi hương tanh tưởi không bỏ đi được, món này lại một chút mùi cũng không có, mềm mại mà đàn hồi càng nhai càng thơm, cả miệng đều tràn ngập hương thơm.
Hắn lại múc một chén canh, nước canh vô cùng trong, bí đao hút đầy nước thịt ở trong nước canh chìm nổi, hơi mỏng một mảnh phảng phất giống như trong suốt, lại có vị rất phong phú, thịt viên cũng hấp thu hương thanh mát của bí đao, cả hai phối hợp có thể nói là vô cùng thích hợp, nước canh thanh nhuận chảy xuống hầu, khiến người ta không khỏi phát ra âm thanh thỏa mãn.
Trước giờ hắn nhưng chưa từng nghĩ tới, rau củ có vị nhạt nhẽo như thế lại có thể làm ra hương vị thơm ngon như vậy, quả thực giống như mở ra cánh cửa lớn của thế giới!
Cuối cùng một món ăn cũng không làm hắn thất vọng.
Nấm hương đầy đặn màu nâu bọc nửa viên thịt, sau khi nấu vẫn giữ lại được hương vị tươi ngon của nấm, phảng phất vào miệng là tan, dư vị thơm ngọt thuần hậu, hương vị độc đáo của nấm hương ở lại trong miệng thật lâu không tiêu tan.
Sau bao nhiêu ngày cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm bình thường, hơn nữa đồ ăn lại ngon hơn mong đợi, ngực hắn không khởi tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Nhưng mà phần hạnh phúc này rất nhanh liền bị những người khác ở trên bàn cơm ăn ngấu nghiến làm biến mất —— hiển nhiên, thời điểm hắn còn đang say mê với mỹ thực, bọn họ theo sau Tề Thuyết to miệng mà ăn, giống như gió cuốn mây tan mà càn quét đồ ăn, đồ ăn trên bàn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh giảm bớt.
Mà một người khác —— Vân Lương chậm rãi uống một chén canh nóng, đôi mắt lại nhịn không được nhìn về phía đối diện, trong lòng rất là ngạc nhiên: Mấy người bọn họ, chẳng lẽ là ăn không cần nhai sao?
Thật ra người đàn ông kia trước khi ăn cơm đã sửa lại tư thế lười biếng ban đầu, Vân Lương chỉ thấy đối phương làm ra động tác nuốt, đồ ăn liền nhanh chóng biến mất ở trong miệng hắn, tốc độ ăn cơm của hắn, thậm chí so Tề Thuyết càng nhanh hơn vài phần. Tuy nhiên so với Tề Thuyết ăn cơm giống như sói đói chụp mồi, thì dáng vẻ dùng cơm của người này ưu nhã nhiều.
—— cũng có thể ăn nhiều.
Thấy thế, thanh niên rốt cuộc nghiêm túc nhận thức ra một vấn đề, không rảnh lo nhàn nhã mà thưởng thức mỹ thực, hắn lập tức cầm nĩa lên gia nhập chiến đấu đoạt thức ăn.
Đinh phu nhân chậm rãi hưởng thụ điểm tâm nhỏ của bà, nhìn đám thanh niên tranh đoạt đồ ăn, trong lòng cảm khái mà ai ya một tiếng —— thanh niên liền có sức sống a.
Sau khi bữa tối kết thúc, thanh niên rõ ràng đối đãi với Vân Lương thân thiện hơn.
Suy đoán lúc trước của Vân Lương không sai, hắn xác thật cùng Tề Thuyết có quan hệ huyết thống, hắn là anh em song sinh của Tề Thuyết, tên là Tề Dược.
Cậu cũng rốt cuộc đã biết tên của người đàn ông —— Lận Thừa Tư.
Người nọ giống như đối với tên của mình rất mới lạ, khi mở miệng còn chần chờ trong một cái chớp mắt, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn vài giây, vẫn là bị Vân Lương phát hiện.
Chỉ là lòng hiếu kỳ của Vân Lương cũng không lớn, cho nên cũng không để trong lòng.
Tề Dược có tâm kéo gần quan hệ, mọi người rất nhanh liền sôi nổi nói chuyện phiếm với nhau, Vân Lương một lần nữa tự giới thiệu: "Tôi là Vân Lương, Vân trong đám mây, Lương trong lương mộc, mọi người có thể gọi tôi là A Lương. Nghe chú ta nói thời điểm nhặt được ta, bên người vừa lúc có một gốc cây lương mộc, vì vậy lấy cái tên này đặt cho tôi."
Chú? Nhặt được?
Mấy người tâm niệm vừa chuyển, lại không nói thêm cái gì, Đinh phu nhân che miệng lại, nhìn về phía thiếu niên ánh mắt nhiều thêm vài phần từ ái cùng thương tiếc.
Tề Dược cười mở miệng: "Kỳ thật Tề Thuyết tên này, cũng rất có sâu xa đâu."
Hắn không màng Tề Thuyết xấu hổ và giận dữ ngăn cản, tiếp tục nói: "Bởi vì hắn khi còn nhỏ là đứa lảm nhảm không hơn không kém, cái miệng nhỏ bla bla cả ngày không để yên, cũng không biết cả ngày từ đâu ra chuyện để nó nói nhiều như vậy, phiền đến mức con khổng tước trong nhà đều chịu không nổi hắn, vừa thấy đến hắn liền chạy nhanh bay đi ——"
"Sau này thời điểm đặt tên, mọi người ý tưởng giống nhau cho rằng hắn hẳn là kêu Tề lảm nhảm." Hắn nhìn về phía Tề Thuyết, "Nếu không phải lúc ấy ta ở đấy, ngươi liền phải kêu lảm nhảm đấy em trai."
Tề Thuyết che mặt lại, căn bản không muốn để ý đến hắn.
Anh em cùng nhau lớn lên nhiều năm chính là có chỗ không tốt này—— hắn luôn là người đối với lịch sử đen tối của ngươi rõ ràng hơn ai hết.
Vân Lương đem khuôn mặt đỏ lên của Tề Thuyết thu hết vào đáy mắt, hắn buồn cười, hảo tâm mà chuyển đề tài: "Thời điểm tôi tới gõ cửa, Tề Thuyết giống như rất không vui vẻ, là có nguyên do gì sao?"
Cậu cho rằng đó là chán ghét đối với khách không mời mà đến, sau Tề Thuyết lại thực nhiệt tình mà nghênh hắn tiến vào, khiến cậu loại bỏ suy đoán này.
"A, đó là bởi vì......" Tề Thuyết ngấc mặt lên, giải thích nói là bởi vì gần nhà Đinh phu nhân không biết khi nào tới một đám người lưu lạc, thường xuyên tìm Đinh phu nhân gây phiền toái, lúc sau bọn họ vào ở vừa lúc gặp được một lần, sau đó thu thập đối phương một trận, đối phương khi rời đi còn buông lời hung ác nói sẽ còn đến tiếp, cho nên nghe được tiếng đập cửa, Tề Thuyết còn tưởng rằng là đám người đáng ghét kia.
"Hóa ra là hiểu lầm." Vân Lương hiểu rõ.
"Bất quá, ngươi lạc đường có thể đi đến nơi này cũng là một loại duyên phận." Tề Dược mỉm cười, liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi trên sô pha một cái, đáy mắt toát ra một loại thần sắc kỳ dị, làm Vân Lương có chút quái lạ, lại nghe hắn chuyển chủ đề, nói, "Bằng không chúng ta đêm nay liền không thể không ăn cơm thịt heo mà Tề Thuyết nấu. Không —— phải nói, thịt heo cũng không thể ăn."
"Anh!!!"
Tề Thuyết bổ nhào lên người anh trai hắn, hai người đùa giỡn lên.
Vân Lương lại có chút mờ mịt, tổng cảm thấy, Tề Dược vừa rồi muốn nói cũng không phải câu này. Nhưng nhìn trạng thái tự nhiên của đối phương, lại cảm thấy cậu là đang suy nghĩ nhiều.
Kim đồng hồ dần dần chỉ hướng mười, đã tới thời gian nên đi ngủ, Đinh phu nhân đưa cậu đến một căn phòng trên lầu hai.
Căn nhà này ở bên ngoài thoạt nhìn không lớn, trên thực tế lầu hai lại có tới bốn năm căn phòng, lầu 3 còn lại là có một gác mái, vừa lúc ở phía trên phòng cậu.
—— đó là phòng Lận Thừa Tư.
Phòng rất lớn, Vân Lương tắm xong lúc sau, nằm ở trên giường hồi tưởng ngày hôm nay trải qua, chỉ cảm thấy nó so quá khứ 20 năm đều náo nhiệt hơn rất nhiều, nghĩ nghĩ, cậu liền chậm rãi ngủ rồi.
Trong lúc ngủ mơ, cậu giống như mơ hồ nghe được tiếng vang đứt quãng trên nóc nhà, phảng phất như động vật bò sát chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng còn có tiếng vang "Đốc, đốc" truyền đến, thật giống như có loài động vật nào đó dùng đuôi gõ lên sàn nhà.
Kỳ quái...... Lầu 3 không phải là phòng của người kia sao?
Vân Lương mơ mơ màng màng mà nghĩ, trong mộng, là một đôi mắt vàng rực rỡ lấp lánh vứt đi không được.
Ngày hôm sau sáng sớm Vân Lương liền tỉnh, tuy rằng có một giấc mộng kì quái, nhưng chất lượng giấc ngủ của cậu không tệ chút nào, một giấc ngủ dậy tinh thần tràn đầy.
Cậu đến trong phòng bếp làm bữa sáng, chiên thịt thăn đến khi vô cùng mềm mại, một ngụm cắn trứng lòng đào, phối hợp mới mẻ rau dưa tươi mới cùng nước trái cây, đó là một bữa cơm cực kỳ phong phú.
Cũng không cần hắn kêu, những người khác theo mùi hương liền bò dậy, chờ hắn đem bữa sáng mang sang tới, mấy người ở trước bàn đã ngồi xong.
Tề Thuyết một bên hướng trong miệng nhét đồ ăn một bên mồm miệng không rõ mà nói: "Ngô ngô —— A Lương, ta ngày hôm qua nghe anh trai nói, ngươi là muốn đi vườn bách thú Phồn Tinh tham gia sơ tuyển phải không? Chúng ta vừa lúc cũng muốn qua đi, thuận tiện mang ngươi đoạn đường đi."
Nếu tiện đường, Vân Lương liền đáp đồng ý: "cảm ơn, ta còn đang lo lắng tìm không thấy đường đâu."
Từ đi vào thế giới này, cậu liền biến thành một người mù đường không hơn không kém.
Khi xuất phát khi, Đinh phu nhân tới trước cửa một chiếc xe tương tự chiếc xe buýt hôm qua cậu đi, chẳng qua nó thoạt nhìn càng thêm...... Cao cấp? Vân Lương cũng không biết nên hình dung như thế nào, chỉ là cảm thấy ánh sáng kim loại sâu kín trên thân xe kia có chút quen mắt.
Lưu luyến tạm biệt không rời Đinh phu nhân, Tề Thuyết cùng Tề Dược dẫn đầu bước lên xe buýt, Vân Lương đi sau một bước, lựa chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó, Lận Thừa Tư đi ở phía sau cậu chớp mắt tạm dừng một cái, ngồi ở bên cạnh cậu.
Vân Lương: "......?"
Trên xe hẳn là còn có rất nhiều chỗ ngồi đi?
Cậu không biết sao lại thế này, sau khi Lận Thừa Tư ngồi xuống, cậu nháy mắt nhận được những ánh mắt đánh giá kỳ dị, ban đầu trên này xe có bốn năm hành khách, hoặc quang minh chính đại, hoặc không dấu vết, đều nhìn về phía hắn, ánh mắt bọn họ cùng ánh mắt Tề Dược ngày hôm qua giống nhau, giống như vây xem giống loài hiếm lạ nào đó.
Vân Lương nhịn không được sờ sờ mặt, lòng tràn đầy nghi hoặc: Chẳng lẽ trên mặt cậu dính thứ kỳ lạ nào?
Các hành khách sôi nổi lấy ánh mắt giao lưu:
—— lớn lên thật là đẹp mắt, lại sạch sẽ lại ngoan ngoãn, hóa ra lão đại thích mẫu người như thế này?
—— không không không, hắn nhìn qua da thịt non mịn, khả năng lão đại chỉ là cảm thấy hắn ăn sẽ rất ngon thôi!
Ý kiến người sau được mọi người nhất trí tán thành, tất cả mọi người cho rằng Lận Thừa Tư đối thiếu niên đặc biệt là bởi vì muốn ăn, mịt mờ đánh giá nháy mắt biến thành đồng tình.
Vân Lương: "......"
Cậu quay đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, không hề để ý tới mấy hành khách kỳ kỳ quái quái kia.
Ngoài cửa sổ là đồng ruộng không bờ bến, tán lá thực vật theo gió lay động, giống như sóng biển vậy, nếu gặp gỡ một vùng trồng hoa lớn, phong cảnh càng là đẹp không sao tả xiết.
Vân Lương chính chuyên chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm giác bả vai trầm xuống, hắn nghiêng đầu vừa thấy, không biết Lận Thừa Tư một lần nữa khép lại đôi mắt từ khi nào, toàn bộ thân thể nghiêng về phía này, đầu đè ở trên vai cậu, không biết có phải ngủ rồi hay không.
Vân Lương: "......"
Cậu thề, cậu tuyệt đối nghe được có người phát ra âm thanh hít mạnh.
Bởi vì từ trước đến nay, Vân Lương vẫn luôn là một thiếu niên tốt vô cùng biết thông cảm, theo cậu thấy, nếu người kia là quá mức buồn ngủ rồi, thì cậu làm "Gối dựa hình người" trong chốc lát cũng không sao.
Tiền đề là —— đối phương không cần cả người quấn lên tới.
Vân Lương bị ép đến bên cửa sổ, người kia đem đầu vùi ở vai cậu, phun hơi thở lạnh lẽo ở lên làn da trắng như sứ, nháy mắt liền tạo ra một lồ ng giam nhỏ. Đối phương dường như còn chưa thỏa mãn, còn muốn bắt cánh tay cậu nhét vào trong lồ ng ngực —— Vân Lương thật sự không có biện pháp, đành phải đẩy đẩy hắn, không nghĩ tới người đàn ông lại càng cuốn lấy chặt hơn
Cậu không nghĩ tới người này sẽ cổ quái như vậy!
Liền ở thời điểm Vân Lương phát sầu, lỗ tai cậu đột ngột mà nghe thấy một trận chấn động, ngoài cửa sổ đột nhiên tối sầm, rõ ràng là ban ngày, lại giống như ban đêm buông xuống.
"Ảm Dạ tới ——" trong hành khách có người đứng lên.
Vân Lương kinh ngạc mở to hai mắt, chỉ cảm thấy trên vai đột nhiên nhẹ hẳn, không biết Lận Thừa Tư thức dậy từ khi nào, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, ở giữa khoảng không tối tăm, xuất hiện một con chim máy lông trắng chân hồng, trên chân khắc một vòng tròn có chữ "Phồn Tinh". Nó vỗ vỗ cánh, dừng ở trên đầu cành, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào xe buýt, đem hết thảy mọi thứ mà thu vào trong màn ảnh.
Vincent tàn hình trước kinh ngạc mở to hai mắt, chim máy truyền tới hình ảnh làm hắn lắp bắp kinh hãi —— có tuyển thủ tao ngộ "Ảm Dạ" tập kích!
Hắn vốn định lập tức báo cho đội cảnh vệ, nhưng mà giữa màn ảnh lại xuất hiện một người khác làm hắn dừng lại động tác.
Này đàn "Ảm Dạ" tuy rằng thế tới rào rạt, nhưng chúng nó cũng không phải là đối thủ của tiểu Thái Tử.
Hắn nhìn chăm chú vào người đàn ông giữa khụng hình, nghĩ thầm, nói không chừng có lẽ sẽ chụp được hình ảnh ngoài dự đoán mọi người.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tề Thuyết: Lão đại, phỏng vấn một chút, ngươi vì cái gì muốn ngồi bên cạnh A Lương? Ngài g tán đồng cách nói của phái sắc đẹp hay là phái muốn ăn?
Lận Thừa Tư như suy tư, trầm ngâm một lát:...... Hắn thực mềm, thực ấm, dựa lên thoải mái.
Tề Thuyết:...... Xem ra thắng lợi là thuộc về phái lười biếng [ mỉm cười ].