Kỳ Minh nhờ quan hệ của ba mình thu xếp cho hắn và Đường Miểu học cùng một lớp.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Đường Miểu ở bên cạnh, hắn không nhịn được mà bĩu môi không phải là hắn muốn gặp Đường Miểu đâu nhưng mà nếu cho Đường Thủy Thủy học ở lớp khác thì lỡ hằng ngày có khóc cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều không tốt lắm đâu.
“Kỳ… Kỳ Minh.” Một nữ sinh xấu hổ đang đứng trước mặt hắn.
Kỳ Minh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô, à, học cùng lớp với họ, “Ừm.” Chẳng biết Đường Miểu đi đưa bài tập ở đâu mà lâu như vậy rồi còn chưa về nữa.
“Cậu không nhớ tớ sao?” Nữ sinh có hơi buồn.
Kỳ Minh chẳng hiểu gì mà nhìn cô một lúc, vừa nhìn thấy Đường Miểu đang bước vào cửa đi đến chỗ đăng ký thành tích trên bục giảng, giọng điệu có chút không kiên nhẫn mà lên tiếng: “Đường Miểu, nhanh lên một chút, đi nào.”
“Ừm, đến liền đây.” Chỗ tốt của thành phần học giỏi mọi mặt là bạn học Đường Miểu không có chút trách nhiệm nào mà giao hết toàn bộ bài tập cho lớp trưởng.
Lớp trưởng: “…” Tuy là rất muốn gọi lớp phó học tập không có trách nhiệm này lại nhưng cậu không làm gì được Kỳ Minh hết, Đường Miểu cũng chẳng động vào được, tim thiệt là đau nha.
“Đi nào.” Đường Miểu không thèm nhìn sang nữ sinh kia, “Ở trung tâm thành phố có nhà mở một cửa hàng kẹo, nghe nói làm ăn tốt lắm đó.”
“Cậu là con gái sao? Sao lại thích ăn kẹo thế?”
“Hừ, cậu có đi không đấy.”
“Đi đi đi, Đường Thủy Thủy à cậu không được khóc!”
Trái tim thiếu nữ của nữ sinh bị rơi trên đất vỡ tan tành.