“Kỳ Minh, cuối tuần là ngày tháng .” Đường Miễu chọc chọc Kỳ Minh đang làm bài tập.
“Ân, còn ba bài mẫu.” Kỳ Minh chưa bao giờ biết Đường Miễu cố chấp như vậy, một cái lễ tình nhân cậu đã quên chuyện thư tình, cũng may vừa vặn trùng với lễ mừng năm mới, Đường Miễu cũng không rối rắm, chỉ là lễ mừng năm mới năm nay hơi sớm, bọn họ cũng khai giảng sớm.
“Kỳ Kỳ Minh.” Đường Miễu nhìn chằm chằm hắn.
Kỳ Minh sợ nhất là biều tình muốn khóc không thể khóc này của Đường Miễu, cảm thấy tính tình của mình càng ngày càng tốt, nhanh chóng giơ tay đầu hàng, “Anh không phải không có kinh nghiệm sao? Thư tình của những người khác anh cũng không hủy đi, chung quy anh cần phải chuẩn bị trước một chút.”
Ánh mắt Đường Miễu loan loan, cũng không còn ủ rũ, rất ngọt, “Nga, em cũng đã quên, em chỉ là muốn nhắc nhở anh không phải ba bài tập.”
Khi Kỳ Minh cắn răng nghiến lợi lại bồi thêm một câu, “bất quá anh còn nhớ rõ như vậy, vậy đừng quên, thi xong thử cho em đi.”
Kỳ Minh: “………” Hắn! Muốn! Đánh! Người!
Chỉ là không thể đánh người khởi xướng, Kỳ Minh không vui.