Cấp dưới đi theo lão bản đã hai năm cảm thấy lão bản của mình đặc biệt kì quái, rất hung ác, cho dù là mafia hoành hành ở Italy cũng rất hung ác. Không chỉ có hung ác mà còn kỳ quái, trong túi của lão bản luôn có các loại kẹo.
Nếu ở Italy có chổ nào mở cửa hàng kẹo, lão bản nhất định sẽ ghé qua, không chỉ ghé qua, còn có thể nghiêm túc làm thành một quyển bút kí.
Còn có người trong lúc vô tình nhìn thấy bút ký của lão bản, căn bản là không phải tâm huyết dâng trào, phía trước đầy hơn một nửa kẹo, tranh cùng chữ viết còn có ảnh chụp.
Nếu như vậy coi như xong, nhưng là lão bản thật sự thực mâu thuẫn, đôi khi ăn kẹo còn có thể than thở nói: “Ngọt ngấy có gì ăn ngon? Con gái mới ăn cái này.”
Cũng có người không thấy cái này có gì kỳ quái, khi đó các huynh đệ Tùy Đướng bĩu môi, thiếu gia nhớ vợ hắn, không có việc gì.
………….
“Thích không?”
Bản ghi chép cửa hàng kẹo được Kỳ Minh làm như quà sinh nhật đưa cho Đường Miễu.
Hiệu quả….. phi thường rõ rệt —— Này…. cũng muốn khóc?”
“Trước khi khóc nói cho anh biết có thích hay không a.” Kỳ Minh than thở nói.
Đường Miễu ngửi quyển ghi chép có hương vị chua ngọt nhè nhẹ, “Em…. Em chỉ là muốn ăn kẹo.”
“Nói thật.” Kỳ Minh cảm thấy nắm tay của mình có chút ngứa.
Đường Miễu khụt khịt, mạnh mẽ nhào qua đem một miệng đầy kẹo của Kỳ Minh hung ác mà đoạt lại đây, “Thích muốn chết.”
“Anh xem em là muốn mạng của anh.” Kỳ Minh than thở nói.
“Tiểu! Tổ! Tông!…… đừng cọ.”