Xe đi thong thả trên đường với tốc độ trung bình.
Cố Y Lương im lặng, tui cũng chẳng dám nói gì.
Tĩnh, quá yên tĩnh, thật sự là yên tĩnh quá thể.
Tĩnh mạch cũng không tĩnh như này, Tĩnh Hương cũng không tĩnh như này, quận chúa Tĩnh An cũng không tĩnh như này, thuốc uống hiệu Thái Thái Tĩnh Tâm cũng chẳng tĩnh như này.
Phiên âm tiếng trung của nhân vật Shizuka trong bộ truyện tranh Doraemon.
Tui hoang mang lắm, cảm giác nguy hiểm đang bủa vây khắp người.
Ngoài tiếng ồn của động cơ và âm thanh máy móc trong xe, dường như tui còn nghe thấy tiếng tim mình đập như trống bỏi.
Không phải tui rén đâu, cơ mà cái không khí này nó dị kinh khủng ấy!
Cớ gì bàn tay đang nắm vô lăng của hắn lại trắng bệch, cớ gì sống lưng thẳng tắp của hắn lại căng chặt, cớ gì tai lại hơi đỏ yết hầu lại còn chuyển động thế kia?!
Cái tình huống này, sự im lặng này, thế giằng co này...
Tui híp mắt lại, nhãn thần đột ngột trở nên sắc bén.
... Cố Y Lương, không phải hắn định, ra tay với tui đấy chứ?!
Bộ hắn muốn bán nội tạng của tui hả? Hay là bán tui vào gánh xiếc hoặc rừng sâu? Hay chỉ đơn giản là muốn giết tui để ăn thịt?
Xe mới chỉ rẽ qua hai cái ngã tư, tui đã từng bước suy luận ra một điều: khoảng thời gian này hắn đối xử với tui tốt như thế, chưa biết chừng là vì muốn tui buông lỏng cảnh giác, dễ bề tìm cơ hội dứt khoát trừ khử tui, loại bỏ đối thủ của hắn, tiến thêm một bước trên con đường sự nghiệp.
Cảm giác nguy hiểm này vọt lên đỉnh điểm khi tui nhìn qua cửa kính thấy cùng một chiếc biển quảng cáo lần thứ ba.
Tui dán cả nửa người lên cửa xe, chuẩn bị sẵn sàng nhảy cửa sổ chạy trốn, vô cùng dè dặt hỏi: "Tụi mình... sao cứ đi lòng vòng quanh khu này thế?"
Cố Y Lương có vẻ như càng căng thẳng hơn, đáp một cách dè dặt hơn cả tui: "Trong nhà chưa chuẩn bị đồ, muốn tiện đường đi tìm... ừm, siêu thị."
Chưa chuẩn bị cái gì mà lại khiến hắn căng thẳng đến mất hết hồn vía thế kia?!
Băng dính? Dây thừng? Kìm? Cưa điện? Bạt nilon? Túi rác đen?
Chú công an ơi cháu sợ quá!!!
Tui càng dính sát vào cửa xe hơn, giọng nói nhỏ nhẹ hết mức, cố gắng ổn định cảm xúc của hắn: "Rẽ phải ở đằng trước, có một tiệm tạp hóa nhỏ, nãy tôi vừa nhìn thấy."
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn tui, tổng thể tạo cảm giác đột nhiên bình tĩnh hơn nhiều.
Chiếc xe đi thẳng rẽ phải, sau đó dừng lại.
Hắn nói: "Để tôi đi mua là được, cậu ở trong xe chờ tôi."
Tui run rẩy gật đầu, nhìn hắn xuống xe đi vào tiệm tạp hóa, sau đó lập tức nghiêng người nhoài lên cửa sổ xe điên cuồng mò mẫm, tìm cách mở khóa.
Ghi chú điện thoại của Y Lương - Đoạn trích
Điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, đối thủ đề nghị muốn đến nhà mình.
Mình, cực kỳ căng thẳng.
Trong nhà chẳng chuẩn bị đạo cụ gì cả, mình sơ suất quá.
Đối thủ điềm tĩnh hơn mình nhiều, biết mình chưa chuẩn bị, lại còn tốt bụng an ủi mình.
Phải trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh.
Đáng lẽ nên mang nhật ký bên người, không thì chẳng biết phải sắp xếp tâm tình ra sao.
Lúc Cố Y Lương xách về một túi nilon to tướng thì tui đang tuyệt vọng tháo dây an toàn, định thử lấy khuỷu tay đập vỡ cửa kính xe.
Hắn: "...?"
Tui vội vàng thắt lại dây an toàn, ngoan ngoãn ngồi nghiêm cười với hắn: Về rồi à, nhanh thế?"
Hắn ung dung gật đầu, động tác vừa nho nhã lại tự nhiên ngồi về ghế lái, nhất cử nhất động đều vô cùng thản nhiên bình tĩnh, khác hẳn với hình tượng hung thủ giết người mắc bệnh tâm thần ban nãy.
Có phải hắn xuống xe để tiêm lén một mũi thuốc an thần không?
Thấy hắn nghiêng người ném túi nilon ra ghế sau, tui tỉnh rụi nhìn theo, dùng ánh mắt thường điên cuồng quét tìm cái túi đó, hòng soi ra bên trong có gì.
Túi nilon đầy ứ ự, lộ ra một ít giấy cuộn, giấy lau bếp, snack khoai tây, coca light, pizza đông lạnh, cốc giấy dùng một lần...
Hở?
Trang bị tiêu chuẩn của trai thẳng thức đêm xem bóng đá?
Vậy là ban nãy hắn đang lo mình không chuẩn bị đầy đủ để tiếp khách, sợ mình không chu đáo?
Tui mang gương mặt đầy thắc mắc nhìn hắn, hắn nhìn lại tui, cho tui một ánh mắt "ổn rồi".
Hả? Cái gì ổn rồi cơ?
Xe bắt đầu khởi động lại, Cố Y Lương tập trung lái xe, vẫn im lặng như cũ.
Mặc dù không khí vẫn còn chút quái dị, nhưng mà đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi.
Tui nghĩ mãi không ra cái sự quái dị này từ đâu mà có, thì đột nhiên trong đầu "tinh" một cái.
Tui biết rồi!
BGM! Chắc chắn là vì không có BGM!
Viết tắt của Background Music: Nhạc nền.
Khoảng không trầm lặng cần phải có BGM bồi đắp, cảm xúc cũng cần có BGM tác động, tui thân là diễn v..., à không, là người theo nghề diễn, vậy mà lại quên mất thứ quan trọng như thế!
Tui bừng tỉnh, thầm tự mắng mình ngu ngốc, giơ tay chỉ loa trong xe, khách sáo hỏi Cố Y Lương: "Bật nhạc lên nghe được không?"
Cố Y Lương "ừ" một tiếng, tui bèn ấn nút play, tiếng nhạc du dương lập tức vang lên.
Khoảnh khắc nghe rõ đây là bài gì, tui chìm vào một sự lặng thinh sâu sắc.
Vấn đề đây rồi.
Đằng ấy biết thế nào là tèn ten ten ten... không?
Tèn ten ten ten chính là...
Trong một không gian kín có thể di chuyển, một anh idol xuất sắc chỉ cần híp mắt nhướng mày một cái là đủ khiến tui thiếu máu lên não đang ngồi ngay bên cạnh, cách tui chưa đầy nửa mét.
Cùng nghe ca khúc Only you dịu dàng miên man sầu thương réo rắt với âm thanh vòm D lập thể, tui ngẩn ngơ, trong lòng như có kiến bò.
Không khí còn dị hơn nữa rồi má ơi!!
Phát nhầm BGM rồi!!!
Tui có bảo phải bồi đắp tác động dăm ba cái cảm xúc ám muội này đâu!!
Bong bóng hường phấn bắt đầu trồi lên rồi kìa!!!
Đường đang thẳng tắp đừng có đột ngột cua gấp thế chứ!!
Dừng xe!! Đây không phải con đường dẫn đến tình bạn đâu!!!
Còn nghe tiếp nữa là sẽ thấy đèn kéo quân tập hợp hình ảnh của FMV Nương Tử đó, tui môi run tay cũng run, vờ như bất cẩn trượt tay đổi bài.
Một nước cờ không thể đi hai lần.
Thế là, trong mười mấy phút tiếp đó, tui ngẩn ngơ, lòng như kiến bò, môi run tay run, trước mắt một show đèn kéo quân, nghe hết nào là Wonderful tonight, Say you say me, Nothing's gonna change my love for you, Can you feel the love tonight, Quando Quando...
Tui thật lòng rất muốn túm cổ áo Cố Y Lương, hỏi xem hắn lấy cái playlist này ở đâu ra.
Top ca khúc lãng mạn kinh điển Âu Mỹ à?!!
Khi nhạc dạo của Careless Whisper vang lên, tui thậm chí còn muốn nhảy xe hơn ban nãy.
Còn Cố Y Lương lại hết sức điềm tĩnh, ngón tay còn thoải mái gõ nhịp trên vô lăng, phong thái ung dung thong thả như thể "trong BGM của ta, không ai có thể đánh bại ta."
Đã thế còn quay sang cười với tui một cái trong lúc chờ đèn đỏ.
Nguyên một chiếc xe tràn ngập bong bóng màu hường theo âm thanh du dương như sắp ngập quá đầu tui, tui giãy giụa, tui phản kháng, tui bất lực, tui dần dần chìm xuống.
Ông trời ơi, mầm cây có thẳng đến mấy cũng sẽ bị gió lớn dập cong đấy?! Cố Y Lương anh đừng có mà lẩm nhẩm hát theo Make you feel my love nữa được không?! Tui chưa chắc đã thẳng bằng cây nhưng anh thì trăm phần trăm mạnh hơn cả gió lớn đó! Một mình tui đỡ không nổi đâu!! Anh lái nhanh chút được không, pizza sắp chảy hết rồi!!!
Cuối cùng tui cũng không còn nghi ngờ hắn muốn ra tay với tui nữa, tui nghi hắn muốn bóc tem tui.
Không được không được, nhất định là vì trong đầu tui nhiều drama quá thôi.
Xe này ai chẳng ngồi được, nhạc cũng không phải cố tình bật cho tui nghe, hắn là idol xuất sắc Y Lương, sinh ra dưới ngọn cờ đỏ, tắm gió xuân mà lớn, sao có thể nảy sinh ý đồ bất chính với đối tác marketing couple của mình chứ?
Hắn là trai thẳng, không chỉ luôn luôn nhắc nhở bản thân phải làm việc, miệt mài tham khảo tiểu thuyết nghiên cứu các hình thức marketing khác nhau, thảo luận chi tiết với tui phải làm sao để cùng nhau tiến bộ, lại còn ngày ngày quên ăn quên ngủ nhồi hint vào mồm tui cũng như quần chúng nhân dân, sao tui có thể ác ý luận tội hắn như thế!
Tình huynh đệ đúng bản chất này, quả là cảm động trời xanh!
Cũng may, bài Make you feel my love còn chưa phát hết, thì xe đã tiến vào gara.
Cố Y Lương khẽ giọng ngâm nga, đỗ xe xong xuôi, tui thở phào một hơi thật lớn, tháo dây an toàn như thể trút được gánh nặng.
Chính vào lúc tui tưởng mọi chuyện đã ổn thỏa, hắn tháo dây an toàn, nghiêng người với túi nilon ở ghế sau, vừa hay chạm vào ánh mắt của tui đang quay sang nhìn hắn.
Hắn khựng lại, cong mắt mỉm cười, hòa cùng tiếng nhạc êm ái hát câu cuối bài một cách vô cùng nghiêm túc...
"... To make you feel my love."
Hắn hát lệch hết cả tông, hơi thở cũng không ổn định tí nào, hát mà như đọc, nhưng lại hết sức động lòng người, cứ như một lời nguyền nhiếp hồn, vét sạch ba hồn bảy vía của tui, đánh cho tui tan tác không còn manh giáp.
Tui nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rỡ của hắn, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Tình huynh đệ biến chất này, quả là thương thiên hại lý.
Tàn nhẫn, mất hết tính người.
----------
Cuối cùng cũng đăng được, mừng hết sức