“Vụ kiện này quả thực không đáng, giải thích một chút không phải đã rõ ràng rồi sao, vì sao nhất định phải làm lớn như vậy!”
“Chuyện như thế này, khi nào đến phiên chú quan tâm” Thanh âm lạnh như băng, giống như lời phán quyết của tòa án
Đan Diệc Thần đương nhiên biết sở dĩ anh trai kiện tụng không thắng kiện, là vì anh ấy không muốn xung đột chính diện với chị dâu, anh trai của anh cưng chiều chị dâu đến tận trời, đúng là một tấm gương gương mẫu a!
Chỉ là, khi luật sư quay mặt lại, dáng người ấy, giống như đã từng quen biết!
“Là cô”
Ngày nhớ đêm mong, năm rồi!. Vậy mà ở chỗ này lại bắt được cô!
“Ai?”
“Người phụ nữ đáng chết!”
“Phụ nữ”
Viên cảnh giới vẫn luôn đi theo bên cạnh Đan Diệc Thần, suốt năm rồi, chưa bao giờ nghe anh đề cập đến từ này, trừng to hai mắt nhìn Đan Diệc Thần đứng lên rời đi, vẫn còn không quên quay đầu nhìn người phụ nữ bị trưởng quan nhìn hồi lâu
Đan Diệc Thần là người nhỏ tuổi nhất trong Đan gia, nhưng cũng là người duy nhất ở trong quân đội
Ba của Đan Diệc Thần hy sinh trong trận hồng thủy, nên anh và anh trai là CEO công ty Khóa Quốc là mẹ một tay nuôi lớn
Đương nhiên, ông nội của anh cũng tốn không ít tâm huyết, nhưng mà tình cảm của anh em không biết vì sao không thể tốt lên được, trái lại quan hệ của Đan Diệc Thần với Đan Diệc Thuyên không gần cũng không xa, đại khái giống như quan hệ của quân nhân- người lính!
Bốn năm trước, Đan Diệc Thần đi theo cán bộ cấp cao đến nước Pháp để tham gia quân diễn, đã đánh rơi trái tim của minh ở kinh đô lãng mạn của nước Pháp
Cảnh bị viên Tiểu Lý đứng cùng với Đan Diệc Thần ở trước cửa tòa án, chỉ cảm thấy cả người trưởng quan như đứng trong gió lạnh. Tuy rằng ngày thường trưởng quan lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà Tiểu Lý cũng có thể cảm giác được anh muốn duy trì khoảng cách với mọi người
Chẳng qua là, cảm giác bây giờ không giống như ngày thường, bây giờ cả người anh toát lên hơi thở âm hàn, như muốn giết người, khí thế giống hệt như quỷ satan lúc đoạt mệnh người khác trên TV
Ánh mắt của anh gắt gao nhìn môt người phụ nữ đang bước ra khỏi tòa án
Cô gái mặc bộ comple công sở màu đen chuyên nghiệp, mái tóc vốn được búi gọn gang ở sau đầu, ngay khi bước ra khỏi tòa án, đã được cô tháo ra, nhất thời, mái tóc dài xinh đẹp phóng khoáng được tự do, khí chất cả người giống như được thay đổi, như biến thành một người khác.
Đan Diệc Thần nhìn người phụ nữ chết tiệt hàn huyên với chị dâu của mình vài câu, sau đó tách ra ở ngã tư đường
Trong ví tiền của anh còn mang theo tờ giấy mà cô để lại, lưu giữ đến bây giờ
“Nghê Tiêu”
Giọng nói lạnh như băng, khiến cho Nghê Tiêu vừa mới thắng kiện còn chưa bình tĩnh trở lại tựa hồ trở về nguyên hình, lúc xoay người, nụ cười đắc ý trên môi nhất thời cũng thu trở về, chuyển về vẻ mặt nghiêm túc, nhìn người đàn ông trước mặt, trong nháy mắt, cô trở nên ngây người
Quân phục!. Có thể là do vụ án vừa rồi có liên quan đến người mặc quân phục, cho nên thần kinh của Nghê Tiêu có phần mẫn cảm với những người quân nhân!. Nhưng vẫn giả bộ lạnh nhạt nói:
“Vị trưởng quan này, xin hỏi có chuyện gì?”
“Cô không nhận ra tôi hả?”
Hơi thở nghiêm túc lạnh lẽo, lạnh đến mức áp bức viên cảnh bị không dám ngẩng đầu lên, Nghê Tiêu lại ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ giống như ai dám làm khó dễ được tôi
Cô là luật sư, cô không sợ đâu!
Nhưng mà khi nghe thấy câu nói vô tội, lại nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của anh ta, trong lòng Nghê Tiêu lại dâng lên cảm giác áy náy
“Tôi nên biết anh sao?”
Ở cửa tòa án nhất thời giống như có khói thuốc súng nổi lên bốn phía, Nghê Tiêu rõ ràng cảm thấy một cỗ áp bách mãnh liệt, chột dạ suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nào nhớ được, lúc cô còn chưa nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu, thì đã bị anh ta vác lên vai
“Anh muốn làm gì?”
“Đưa em đến nước Pháp”
Cơ mặt của cô run lên, nghĩ thầm người đàn ông này chắc là bị bệnh thần kinh, nhưng mà cô đang ở trong tay người ta, cho nên không dám làm bừa
“Trưởng quan…. Có chuyện gì chúng ta từ từ nói”
Viên cảnh vệ bên người Đan Diệc Thần sửng sờ, nhưng vẫn mở cửa xe
Cục tức trong lòng Đan Diệc Thần vẫn chưa được xả hết, người con gái chết tiệt, năm trước dám làm chuyện như thế với anh, năm sau lại quên khuấy anh đi mất!
Đan Diệc Thần anh, bất luận là ở mặt nào, chỉ với khuôn mặt khiến cho người khác mê mệt, cũng đủ để phụ nữ điên cuồng vì anh
Chỉ có điều nghĩ lại có phải Nghê Tiêu đang dùng thủ đoạn lạc mềm buột chặt hay không?. Cuối cùng hoài nghi đánh giá khuôn mặt của cô
Nghê Tiêu thầm nghĩ: “Sợ là người nhà của Đan gia muốn trả thù cho vụ thua kiện ban nãy…”
Sau đó, cô lại nghe thấy một câu nói đáng sợ nhất mà cô từng nghe:
“Nếu như em đồng ý gả cho tôi, thì tất cả những chuyện không vui lúc trước của chúng ta, đều có thể bỏ qua”
Bờ môi khêu gợi, thanh âm từ tính phát ra từ bờ môi ấy lại dọa Nghê Tiêu sợ đến nỗi nghỉ muốn ăn cơm
“Anh nói cái gì…?”
Từ nhỏ đến lớn, không phải chưa từng nghe người ta thông báo, nhưng mà bây giờ cô lại bị người ta cầu hôn….
Tình tiết này, có phải quá nhanh rồi hay không?. Người đàn ông này không biết có bị đứt dây thần kinh nào không?. Hoặc là căn bản vì thua kiện cho nên muốn chỉnh cô?.
Bất kể là nguyên nhân gì, với Nghê Tiêu cô mà nói chỉ có một kết quả: Anh đi chết đi!. Nhưng xuất phát từ suy nghĩ của luật sư, cô vẫn nên im lặng, tiếp tục cẩn thận quan sát mỗi một động tác của Đan Diệc Thần
Vớ vẩn?. Dám không nhớ rõ anh sao?. Anh sẽ làm cho cô cả đời này đều khắc anh ở trong lòng, trong đầu, thậm chí mãi mãi không thể nào quên được.
Nghê Tiêu là người không sợ trời, không sợ đất, cho dù người đàn ông trước mặt vẻ mặt âm trầm, rõ ràng là nhân vật không dễ chọc, nhưng mà cô vẫn nhíu mày, rút tay ra khỏi tay của người đàn ông đó, bĩu môi nói:
“Trưởng quan, tuy rằng thua kiện, nhưng cũng không cần mất phong độ như thế…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt của anh đã trở nên âm trầm, nhét cô vào trong xe, dáng vẻ mạnh mẽ vang dội không thể nghi ngờ, khiến cho cô cơ hồ muốn lấy điện thoại ra để báo cảnh sát
Cánh cửa xe khép hờ, người đàn ông mặc quân phục, vẻ mặt giống như núi băng cùng người phụ nữ đang liều mạng giãy dụa, tình trạng hỗn loạn như thế, khiến cho khóe miệng của viên cảnh vệ co rúm lần
Sau khi Đan Diệc Thần chế ngự được Nghê Tiêu thì đóng cửa xe, lái xe đi mất, lúc này, viên cảnh vệ đang đứng một bên xem kịch vui mới ý thức được mình bị bỏ rơi không thương tiếc, nhất thời chạy đuổi theo:
“Trưởng quan, đợi tôi một chút”
Tốc độ xe chạy như bay, cảnh sắc ven đường không ngừng thụt lùi về phía sau giống như trí nhớ của Nghê Tiêu, cô dùng hết sức suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra mình quen người đàn ông khó trị nào bao giờ
Nghê Tiêu hít sâu một hơi: “Anh còn như vậy, tôi có thể kiện anh tội giam giữ người phi pháp”
Người đàn ông vẫn luôn căng thẳng, tựa hồ vừa nghe thấy một chuyện buồn cười, khóe môi hơi cong lên:
“Phải không?. Không ngại cứ thử xem”
Ngoài miệng thì nói lời khiêu khích, nhưng trong lòng lại tức giận đến muốn chết, người phụ nữ chết tiệt này, cơ hồ đã quên mất chuyện của năm trước rồi!
Ai cho phép cô quên sạch anh?. Ai cho phép cô xuất hiện trong tầm nhìn của anh?.
Nghê Tiêu thấy người đàn ông này không muốn nói lý lẽ, cửa xe lại bị khóa, nhất thời cắn răng, lấy bình xịt phòng sắc lang trong túi ra, đang muốn xịt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, thì xe bỗng nhiên đổi phương hướng, sắc mặt cô khẽ biến:
“Dừng xe, mau dừng xe”
Người đàn ông giả vờ mắt điếc tai ngơ, dưới chân không ngừng nhấn ga, xe giống như tên đã lên dây, lao nhanh về phía trước
Trước mặt một mảng trắng xóa, tiếng nước biển thét gào trong không khí, cuốn lấy những bọt sóng.
Xe chạy nhanh giống như một viên đạn ném vào trong biển lớn, được biển lớn ôm gọn vào lòng
“A”
Nghê Tiêu hét lên một tiếng, nhắm mắt lại, xong rồi, xong rồi, người đàn ông này không muốn sống nữa, lái xe vào trong biển!
Bỗng nhiên, cô thấy tay mình căng thẳng, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô ra ngoài, Nghê Tiêu mềm nhũn tựa vào trong ngực của đối phương, mặc cho anh ta ôm lấy mình
Bốn phương yên tĩnh một cách kì lạ, bản thân cô đã chết rồi sao?.
Cô lặng lẽ mở mắt, trời và biển xanh biếc, hai cánh chim hải âu đang cúi đầu lượn vòng, còn có người đàn ông cả người toát ra tâm trạng:
“Trong lòng lão tử không được vui, ngươi nên cẩn thận một chút”
“Anh…. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Sau khi sợ hãi ngắn ngủi qua đi, cô cuối cùng cũng bùng nổ, bị một người đàn ông xa lạ cưỡng ép lên xe, cảm giác này cũng không dễ chịu gì mấy
Môi mỏng hé mở, thanh âm của anh ta giống như quỷ satan khẽ vang lên bên tai cô:
“ParisplacedelaConcorde”
Cô bỗng dưng mở to mắt, sửng sờ nhìn đôi mắt thâm thúy của anh
“Còn nhớ không, năm trước ở quãng trường Paris”
Tay của anh dần dần tăng lực, khiến cô đau đến muốn ngất đi
Dù là như thế, cô vẫn lắp ba lắp bắp như cũ, cố gắng để bình ổn lửa giận trong lòng anh:
“Anh, anh, anh….Không phải anh đã nhận lầm người rồi chứ?. Tôi không hiểu anh đang nói gì”
Tay nhẹ nhàng mò mẫm lấy bình xịt ở trong túi, thừa dịp khi con mắt của anh ta bắt đầu trở nên nguy hiểm, dùng sức nhấn nút, sau đó đứng lên, liều mạng bỏ chạy
Đối với cô mà nói, chỉ cần những nơi không có anh, chính là nơi an toàn
năm trước, trên quảng trường Paris rộng lớn, dưới suối phun thật lớn, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng gặp thoáng qua, một trận đùa giỡn vô tâm
Cô vốn là tình cờ quen biết anh, cho nên mới cố tình để lại dãy số điện thoại giả cho anh
Vốn tưởng rằng giữa biển người mênh mông, cả đời này không còn cơ hội gặp lại, không ngờ lại khéo như vậy
Là anh ta
“Tôi có thể biết số điện thoại của cô không?”
Người đàn ông lạnh lùng nhẹ nhàng vươn ngón tay thon dài, rõ ràng là một câu hỏi lễ độ, nhưng vì khí thế kinh người của anh, tựa hồ giống như một câu mệnh lệnh
Cô dần dần nhớ lại, cô đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng bỏ chạy, quay đầu liếc nhìn người đàn ông ấy, giữa khe hở của mái tóc đen tung bay, anh vẫn đứng ở đó, không hề di chuyển, nhưng mà môi của anh hơi mấp máy, nếu cẩn thận lắng nghe, thì đó là câu:
“Tôi sẽ đến tìm em”
Trong ánh mắt lộ ra sự kiên định, khiến cho tim người xem đập mạnh
Nghê Tiêu về đến nhà, đã là lúc chạng vạng tối, đón lấy điện thoại, mới biết, hôm nay không ít người biết mình thắng vụ kia của Đan gia, rất nhiều tin nhắn chúc mừng được gửi đến
Cô đọc từng tin một, cuối cùng, ánh mắt dừng ở một dãy số quen thuộc, người ấy vẫn mạnh mẽ như thế, rõ ràng là quan tâm nhưng mà cũng tiếc nói nhiều thêm một chữ
“Chúc mừng em”
Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như tính cách từ nhỏ đến lớn của anh
Nghê Tiêu ôm điện thoại di động, giống như con chuột nhỏ vừa trộm được phô mai, hi hi haha cười suốt nửa ngày