“Sinh viên sao?”
“Thì sao? Xem thường sinh viên sao? Nghỉ hè rồi thì đến đây chơi đùa thôi.” Cô dụi tắt đầu mẫu thuốc lá để hấp dẫn ánh mắt của đối phương, sau đó lại âm thầm nhẹ nhàng mở máy ghi âm ở trong túi.
“Tôi tên là Phàn Thiếu Kỳ” Đối phương rất sảng khoái, vừa tới đã báo tên với cô.
Nghê Tiêu vén mái tóc dài, lộ ra cái cổ tuyết trắng, cười quyến rũ: “Tôi là Tiểu Nghi.”
Trong lòng lại âm thầm cười nhạo cái tên này
“Thật đặc biệt.” Cũng không biết anh ta đang nói cô hay nói tên của cô, ánh mắt Phàn Thiếu Kỳ dừng lại trên người cô, thật lâu, thật lâu cũng không rời đi.
Lam Thiểu Ba đứng ở đó liếc mắt đưa tình với mấy cô em vặn eo lắc mông một hồi mới nhớ tới sự tồn tại của Nghê Tiêu, anh ngắm nhìn bốn phía, nhất thời trong lòng trầm xuống, không thấy Nghê Tiêu nữa!
Anh vòng qua đám người, muốn đi lên lầu, ai ngờ lại bị người mặc áo đen ngăn lại.
Người đàn ông có vóc người cường tráng tháo mắt kính xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Lam tiên sinh, đây là chỗ của Phàn tiên sinh, anh ấy mời anh cứ từ từ chơi vui vẻ.”
Lam Thiểu Ba sờ sờ cằm, cười haha, gật đầu, sau đó bất ngờ đánh về phía người đàn ông đeo mắt kính đen.
“Shit!”
Thừa dịp tiếng hét chói tai và tiếng hỗn loạn vang lên, Lam Thiểu Ba chạy lên lầu, vòng đi vòng lại, hy vọng có thể được Phàn Thiếu Kỳ và Nghê Tiêu!
Nhìn thấy Lam Thiểu Ba biến mất ở cầu thang, người đàn ông mặc áo đen phun ra một ngụm máu rồi oán giận hét lên:
“Đuổi theo cho tao!”
Trong lòng nóng ruột, Lam Thiểu Ba đẩy hết cửa phòng này đến cửa phòng khác, nhưng vẫn chưa phát hiện tung tích của Nghê Tiêu, Lam Thiểu Ba hung hăng đấm một quyền vào tường, còn chưa kịp rời đi, thì người đàn ông đeo mắt kính đen đã dẫn người đi tới.
“Các vị đợi chút!. Chờ chút, không cần thô lỗ như vậy.” Anh cười, giơ tay lên đầu hàng, thừa dịp một người trong bọn họ không chú ý, đã hung hăng giơ quyền lên đấm vào mặt anh ta.
Nhưng bọn họ người đông thế mạnh, anh lại chỉ có một mình, vì thế chỉ qua vài chiêu đã bị người ta đánh cho bầm dập
“Bốp”
Lam Thiểu Ba ngã xuống mặt đất, người đàn ông đeo mắt kính đen ném cây gậy đánh bóng xuống, còn phun một bãi nước miếng: “Dọn dẹp sạch sẽ một chút, đừng quấy rầy chuyện tốt của đại ca.”
Đã là ly rượu thứ năm, Nghê Tiêu vuốt ve đầu hơi choáng váng, trong lòng thầm kêu không ổn, cô viện cớ đi toilet để rời khỏi tầm mắt của Phàn Thiếu Kỳ.
Mượn tiếng nước trong bồn cầu, cô gọi điện thoại cho Lam Thiểu Ba, chết tiệt, rốt cuộc anh ta đã chạy tới đâu rồi?
“Tiểu Nghi, có phải cô cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?. Có cần tôi vào trong không?” Thanh âm thân thiết của Phàn Thiếu Kỳ truyền đến.
“A, không cần đâu, tôi ra ngay đây.” Nghê Tiêu cắn răng, gửi tin nhắn cho Đan Diệc Thần, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào anh, tuy rằng giờ phút này cô rất không tình nguyện, nhưng vì công việc cũng chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ.
Cô hít sâu một hơi, cười tủm tỉm đẩy cửa ra, Phàn Thiếu Kỳ đang nghiêng người dựa ở trên tường, đôi mắt bị cảm giác ngà ngà say nhuộm đẫm vừa mê ly vừa mang theo chút ngang ngược, Nghê Tiêu vòng qua bên người anh ta, không phòng bị đã bị anh ta ôm lấy, thân thể đàn ông nóng lên dính sát sau lưng cô, một đôi tay đã sốt ruột khó nhịn sờ soạng khắp nơi ở trên người cô.
Nghê Tiêu vội vã muốn đẩy anh ta ra, nào biết đàn ông say rượu sức lực rất lớn, anh ném túi xách của cô sang một bên, sau đó tiện đà nửa kéo nửa ôm cô đẩy mạnh vào trong toilet.
Nghê Tiêu thét chói tai nhưng bị anh ta áp chế được, cô cố gắng bình tĩnh nét mặt vui cười không thay đổi: “Phàn tiên sinh cũng quá nóng vội rồi, bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt đâu, chúng ta trở về phòng bao tiếp tục uống rượu được không?”
Phàn Thiếu Kỳ cười khe khẽ: “Uống rượu thì có ý nghĩa gì?. Người hữu tình phải làm chuyện vui vẻ, mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Anh vừa nói vừa tháo thắt lưng quần của mình, cảm giác giống như hổ đói muốn xơi tái con mồi.
Ý nghĩ của Nghê Tiêu nhanh chóng xoay tròn, cô bỗng nhiên đưa tay ngăn cơ ngực cường tráng của anh ta đang đến gần: “Đợi chút! Tôi…Tôi cần tắm rửa một chút.”
Phàn Thiếu Kỳ tựa hồ đã xem cô như chim trong lồng, đối với yêu cầu của cô cũng không cự tuyệt.
Cách một cánh cửa, Nghê Tiêu ôm khăn khóc không ra nước mắt, thật muốn tắm sạch sẽ, nhưng ra ngoài cũng như dê con chờ làm thịt, trong lòng cô không ngừng mắng chửi Lam Thiểu Ba vô số lần, chỉ ngóng trông Đan Diệc Thần nhận được tin nhắn của cô có thể mau chóng tới đây.
Đêm ngày càng đen kịt, trong quán bar luôn luôn huyên náo, lại bởi vì sự xuất hiện của một đám người mà trở nên yên tĩnh.
“Giơ tay lên! Có lệnh khám xét ma túy.” Một nhóm cảnh sát mặc quần áo bình thường đang cố gắng kìm chế mấy người muốn phản kháng vào tường, âm nhạc chấm dứt, ngọn đèn trong quán lóe sáng như ban ngày, tất cả khách khứa trong quán đều nghi ngờ rỉ tai thì thầm với nhau.
Tiếng bước chân trầm ổn đột nhiên vang lên, từng tiếng từng tiếng như dội vào lòng người.
Đan Diệc Thần ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lãnh khốc đảo qua khuôn mặt hốt hoảng của khách hàng, cuối cùng dừng ở trên người nhân viên tạp vụ đang kinh hoảng đứng ở trong góc.
“Cậu đi qua đây.” Anh lạnh lùng nói.
Nhân viên phục vụ sợ tới mức hai đùi phát run, run run rẩy rẩy lấy một thứ gì đó từ trong túi quần ra: “Tôi…lần đầu tiên tôi hít đấy, thật đấy, thả tôi đi.”
Tuy rằng thẳng thắn được khoan hồng, nhưng trong lòng nhân viên phục vụ vẫn cực kì sợ hãi, không biết vì sao anh lờ mờ cảm thấy lửa giận của người đàn ông trước mặt, hình như không phải đến từ bản thân mình.
“Phàn Thiếu Kỳ ở đâu?” Đan Diệc Thần hơi nheo mắt, ngón trỏ gõ xuống góc bàn.
Nhân viên phục vụ nuốt nước miếng một cái: “Tôi….không biết…”
Đan Diệc Thần ngẩng đầu nhìn về phía rất nhiều gian phòng trên lầu, ánh mắt giống như biển lớn trong đêm khuya, tối đen, cuộn trào mãnh liệt:
“Phùng Thiếu Kỳ rốt cuộc ở nơi nào?” Anh dằn tính tình, lại hỏi lần nữa, thậm chí thanh âm lúc này điềm đạm, bình tĩnh hơn so với lần thứ nhất, nhưng mà sau lưng nhân viên phục vụ cũng âm thầm chảy mồ hôi lạnh.
Khóe mắt liếc nhìn qua những công an chìm chung quanh như hổ rình mồi, lại nhìn người đàn ông lãnh khốc trước mặt, nhân viên phục vụ ở trong lòng cân nhắc lợi hại suốt nửa ngày, cuối cùng cũng gian nan nói:
“Ở đây…Trên lầu, rẽ trái đi về phía trước khoảng m”
Lời còn chưa dứt, Đan Diệc Thần đã đẩy anh ta ra, sải bước đi về phía trước.
Anh đứng ở trước cửa phòng màu đỏ, chân dài vừa nhấc, hung hăng đá vào cửa phòng, người đàn ông ngồi ở trên sofa giật bắn người lên.
“Anh làm cái gì?. Tại sao lại tới đây?”
Trên người anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm đã hoàn toàn chọc giận Đan Diệc Thần, anh đánh Phàn Thiếu Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, sau đó mở cửa phòng tắm ra, kéo Nghê Tiêu đang dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh ra bên ngoài.
Khi nhìn thấy ống quần thẳng tắp của anh, Nghê Tiêu mới nhìn thấy khuôn mặt đầy lửa giận của Đan Diệc Thần, cô cười hì hì từ trên mặt đất đứng lên, sau đó đặt chai sữa tắm nhằm để phòng thân lên bồn rửa tay, cố gắng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không nói:
“Khi làm việc phát sinh sự cố ngoài ý muốn cũng là chuyện khó tránh thôi, nhưng may là anh tới kịp…”
Nhìn dáng vẻ cười cười của cô, sắc mặt của anh cũng không thay đổi.
“Xem xem em đã làm cho tôi cái gì”
“Bốp” một tiếng giòn vang, một xấp ảnh rơi ở trên mặt đất, hình chụp trong ảnh rất quen mắt khiến Đan Diệc Thần cảm thấy đau đớn lần nữa.
Nghê Tiêu ngạc nhiên nhìn những bức ảnh, kinh ngạc ban đầu qua đi, sau đó chỉ tràn ngập lửa giận:
“Đan Diệc Thần, anh cho người theo dõi tôi!”