Lưu Lê đem nước đựng sẵn trong chậu đồng đổ vào thùng nước tắm đã dùng qua của nàng, sau đó nàng đem cả vò rượu đổ vào chậu đồng, lại đem khăn lông mới ném vào chậu đồng để nó từ từ thấm rượu. Nhìn bộ dạng khó chịu trên giường của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê ngồi lê bên giường, vừa điều chỉnh tư thế giúp nàng nằm thật tốt, vừa động thủ thay nàng đem y phục cởi ra.
Ở thời khắc khẩn cấp thế này, Lưu Lê đã sớm không có biện pháp để bận tâm đến những dục vọng và ý nghĩ tà ác trong lòng, nàng chỉ hi vọng Trọng Yên Nhi có thể nhanh hạ sốt một chút, trừ điều đó nàng thật sự không còn nghĩ gì thêm. Thời điểm muốn cởi áo trong ra, hai tay của Lưu Lê lại bắt đầu run rẩy. Mặc dù tại Ôn Hương lâu đã từng giúp Trọng Yên Nhi thay y phục, nhưng mỗi lần cũng tại lúc cởi áo trong là bỏ chạy không quay đầu.
Mà lần này, nàng phải đem y phục của Trọng Yên Nhi cởi bỏ hết ra. Lưu Lê có một định lực hơn người, nhưng chỉ tồn tại ở một số phương diện mà thôi. Nàng cắn răng, nhắm chặt hai mắt lại, ngửa đầu giống như mò đường mà đi, hai tay bắt đầu động loạn lung tung để cởi áo trong của Trọng Yên Nhi. Lưu Lê không nhìn thấy, cũng chỉ có thể dựa vào xúc cảm để phán đoán trên người Trọng Yên Nhi có còn đang mặc nội khố hoặc áo yếm hay không. Xúc cảm truyền đến hơi nóng nhẵn nhụi để cho Lưu Lê thời gian nuốt nước miếng cũng không có, nàng đem ánh mắt mở ra rồi híp lại nhanh.
Trong giây lát, Lưu Lê mở trợn to hai mắt, giờ đây trên giường, thân thể bóng loáng không có nửa điểm thai ký của Trọng Yên Nhi được đặt nằm ngang, thân hình hoàn mỹ là khuôn mẫu mà tất cả nữ nhân trong thế giới hiện đại của nàng đều ao ước đuổi theo, hai đồi núi trắng như tuyết hoàn toàn bại lộ trong không khí, vùng bụng của nàng dựa theo hô hấp mà nhấp nhô theo không có một vết sẹo lồi nào, vùng đất tam giác rậm rạp thần bí lộ ra đầy mê người, đem Lưu Lê vô tình cuốn vào trong tà niệm. Mặt nóng rang đến chịu không nổi, Lưu Lê cảm thấy mình bị Trọng Yên Nhi lây bệnh mất rồi, cả người nóng dần lên, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.
Hung hăng vỗ mặt mình mấy cái, Lưu Lê đem khăn lông đã thấm rượu vắt khô, chuẩn bị giúp Trọng Yên Nhi lau chùi thân thể. Nàng tiến lại gần giá gỗ, tay cầm lấy thêm môt chiếckhăn lông khác đi tới, đem khăn lông được vắt khô đặt chỉnh tề trên trán của Trọng Yên Nhi, giúp nàng hạ nhiệt độ đang nóng dần lên. Tốc độ lau của Lưu Lê rất chậm, đầu tiên nàng hung hăng xoa xao lòng bàn tay của Trọng Yên Nhi, sau đó cực kỳ chậm chạp dùng khăn nhẹ nhàng lau chùi cơ thể của nàng.
"Ưmm..." Lưu Lê cầm lấy khăn lông lau nhẹ đến bộ ngực của Trọng Yên Nhi, Trọng Yên Nhi trong miệng đột nhiên tuôn ra một tiếng rên khẽ. Thanh âm tuy nhẹ hửng, lại bị Lưu Lê nghe rộn ràng cả người, cái tràn cũng nàng cũng bắt đầu có vài giọt mồ hôi chảy xuống, ngay cả bàn tay đang cầm lấy khăn lông cũng không ngừng run rẩy.
"Ưmm..." lại là một tiếng kìm lòng không được mà rên lên, làm hại Lưu Lê cả thở mạnh cũng không dám thở một lần, trực tiếp lướt qua vùng nhạy cảm của Trọng Yên Nhi, dời về phía bụng của nàng mà cẩn thận lau chùi.
Thần linh của ta ơi! Ngươi ngàn vạn lần đừng rên nữa được không! Rên nữa...rên nữa sẽ gọi sói tới đấy! Lưu Lê bị hai tiếng rên kia của Trọng Yên Nhi kích thích không nhẹ, mặt của nàng đã đỏ hồng lên như trái cà chua, một bên ra sức lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên ngâm vắt khăn lông để tiếp tục lau thân thể của Trọng Yên Nhi.
"Ưmm..." Lưu Lê trong lúc vô tình đụng vào bên đùi của Trọng Yên Nhi, làm nàng đưa tới tiếng rên khẽ làm cho Lưu Lê chảy không ra nước mắt. Nàng rất muốn đem Trọng Yên Nhi lay tỉnh, sau đó nói với nàng ta rằng: "Đại tỷ! Ta xin ngươi có thể đừng rên nữa được không! Ngươi thật sự xem ta có định lực siêu cường như đệ tử Phật môn a!!" đáng tiếc nàng không thể, ai bảo nàng là "người tốt", phải cố gắng chăm sóc người bệnh a.
Ý thức mông lung, Trọng Yên Nhi hai mắt khẽ mở ra, nhìn thấy Lưu Lê chỉ mặc y phục mỏng lại xốc xếch đang ngồi chồm hổm trên người của mình, đôi môi hơi khô của Trọng Yên Nhi khó khăn muốn mở miệng nói chuyện, nàng tốn sức giơ tay lên, suy yếu nói: "Lê....nhẹ thôi."
"...." Tay Lưu Lê cầm lấy khăn lông dừng lại ở giữa không trung, nàng đột nhiên có loại muốn chạy trốn khỏi đây. Nàng thật sự có loại suy nghĩ đem chậu đồng đang đựng rượu mạnh kia tạt mạnh lên người của Trọng Yên Nhi để nàng ta tỉnh táo lại, nhưng mà nghĩ lại, nếu giường và chăn của nàng đều ướt thì nàng ngủ như thế nào đây? Đưa lưng về phía Trọng Yên Nhi hít sâu vào ngụm khí để điều chỉnh tâm trạng, Lưu Lê đem khăn lông một lần nữa ngâm trong rượu mạnh rồi lại vắt khô.
Lần này, nàng cũng mặc kệ có thể làm đau Trọng Yên Nhi hay không, quỳ gối bên giường chính là một trận lau chùi cảm xúc mãnh liệt, thật dễ dàng lau xong phía trước, Lưu Lê đem nàng như cá mặn lật tới lật lui, giống như mấy bác gái trong nhà tắm công cộng ra sức chà kỳ kỳ chà chà phía sau lưng của Trọng Yên Nhi, ngày cả mông của nàng cũng không bỏ qua.
Mẹ kiếp, sau này chuyện này mà còn xảy ra như vậy, ta tình nguyện đem người ra ngoài tự sanh tự diệt đi! dùng hết sức dùng rượu mạnh lau một lần nữa thân thể của Trọng Yên Nhi, lau xong Lưu Lê cũng đã kiệt sức xụi lơ nằm xuống bên cạnh của Trọng Yên Nhi.
Cõng nàng đi cả đoạn đường kia vốn đã đủ mệt mỏi rồi, còn phải ngay tại lúc này chịu đủ loại tra tấn tinh thần thế này, đây quả quả thực có thể so sánh với sự tàn nhẫn của "Mãn Châu thập đại cực hình". Sờ sờ trán của Trọng Yên Nhi, đã không còn nóng như lúc nãy. Lưu Lê đem khăn lông ném vào chậu đồng, dùng sức đem Trọng Yên Nhi đẩy vào giữa giường, vừa giúp nàng đắp chân, xác định mình có thể ngủ mời nằm thẳng trên giường mà trầm lắng ngủ.
Lưu Lê ngủ không ngon lắm, nàng có một giấc mơ không nên mơ đến, trong mơ nàng triền miên vào tình cảm tươi đẹp vô cùng. Nhưng trong giấc mộng ấy, Lưu Lê không phải cùng bạn gái triền miên, mà là...cùng Trọng Yên Nhi. Trọng Yên Nhi ngủ vô cùng ngon, nàng giống như người kia cũng mơ thấy một giấc mộng không nên mơ thấy, nàng đã lớn như thế này nhưng đây là lần đầu nằm ngủ lại thấy loại giấc mơ này, làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh nhưng muốn ngừng cũng không được, mà người cùng nàng lại là Lưu Lê.
Sáng sớm sau cơn mưa to hôm qua có vẻ hơi lạnh lẽo, cơn nóng của Trọng Yên Nhi đã hoàn toàn tan biến, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện gương mặt đang ngủ chảy nước miếng ở khóe miệng của Lưu Lê đang đối mặt với mình. Che miệng cười trộm mấy tiếng, Trọng Yên Nhi mới phát hiện Lưu Lê không có đắp chăn ngủ mà chỉ mặc trung y nằm gục bên giường. Nàng vén chăn lên muốn đem nó chia phân nửa cho Lưu Lê, nhưng cơn lãnh lẽo đánh tới, Trọng Yên Nhi theo bản năng co rút thân thể thành một khối. Cảm giác khác thường bỗng nổi lên, nàng bất chợt ngồi dậy, dùng chăn che cơ thể không có gì che đậy, "ba" một tiếng, một cái tát lên mặt Lưu Lê, run rẩy nói: "Ngươi...ngươi đứng lên!"
"Ân....Đau chết ta rồi, ai đánh ta vậy!" Lưu Lê mơ mơ màng màng bò dậy, thấy Trọng Yên Nhi tựa như bị gì đó mà nhìn mình chằm chằm, không rõ chuyện gì mà miễn cưỡng lên tiếng hỏi: "Bộ dạng của ngươi làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ? Cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?" Cơn sốt vừa mới lui đi cũng phải chú ý xem có chỗ nào không thoải mái không, tránh để lại "di chứng".
"Lưu Lê, ngươi...ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy!" Trọng Yên Nhi có rúc ở góc giường, nước mắt tuôn ra như suối, nói: "Nếu ngươi muốn...ta tự nhiên sẽ cho ngươi. Vì sao phải thừa dịp ta ngủ say mà đem ta...Lưu Lê, mặc dù ngươi là nữ nhân, mặc dù ngươi cũng chưa nói rõ quan hệ của ta và ngươi. Nhưng nếu gạo nấu thành cơm, ngươi...ngươi phải chịu trách nhiệm."
"...."Lưu Lê bị lời của Trọng Yên Nhi làm cho cho hồ đồ, hoàn toàn không hiểu nàng rốt cuộc đang nói cái gì đó. Cố gắng vỗ vỗ mặt của mình để cho đại não nhanh chóng tỉnh táo lại, Lưu Lê tiến sát vào Trọng Yên Nhi, sờ sờ trán của nàng rồi nói: "Ngươi không phải sốt đến hồ đồ rồi chứ? Ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì? Làm sao vừa mới hạ sốt lại nói những lời ta nghe không hiểu gì cả."
"Ta làm sao có thể hồ đồ...Chúng ta...chúng ta đã như thế...thì ra là..thì ra đêm qua cũng không phải là mơ, mà là cảnh thật..."
"Chúng ta?" Lưu Lê chợt mở to mắt, đem lời của Trọng Yên Nhi nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, nàng rốt cuộc cũng coi như hiểu được đầu của nàng ta đang nghĩ ra chuyện gì rồi! Mạnh tay vén lên cái chăn bị nắm chặt trong tay Trọng Yên Nhi, Lưu Lê chỉ vào khăn trải giường sạch sẽ, lớn tiếng nói: "Cảm phiền ngươi suy nghĩ thuần khiết một chút có được không? Ngươi là lần đầu tiên sao? Ngươi có hiểu lần đầu tiên là gì không! Ngươi chẳng lẽ không biết lần đầu tiên sẽ xảy ra chuyện gì sao...Đúng! Dùng lời của các ngươi chính là lạc hồng! Nếu ta đem ngươi làm chuyện đó, trên giường sớm đã có dấu lạc hồng rồi! Hơn nữa! Ta nếu có làm chuyện đó với người chẳng lẽ không có dạo đầu a! Ngươi nhìn lại thân thể ngươi xem, trên người có dấu hôn sao?! Không có! Ngươi tối hôm qua nóng sốt nằm ở đó mơ mơ hồ hồ, là ta dùng rượu mạnh lau người giúp ngươi, ngươi mới có thể hạ sốt được! Còn chịu trách nhiêm! Còn gạo sống nấu thành cơm! Nấu muội ngươi a!"
Nê môi – 泥煤 Nê môi [ní méi] ~ Đồng âm với cụm từ "Nhĩ muội" [nǐ mèi]: Từ mắng chửi, "Con em mày"...
"Lưu...Lưu Lê..." Trọng Yên Nhi bị nàng làm cho hoảng sợ, sinh ra lo lắng kéo chăn trở về che chắn thân thể của mình, bởi vì trách lầm Lưu Lê mà đỏ mặt.
"Cái gì!"
"Ta...ta không có muội muội." Trọng Yên Nhi đàng hoàng nói, nàng là cô nhi, từ nhỏ đã bị người khác bán vào Ôn Hương lâu. Ngay cả cha mẹ nàng cũng không biết là người nào, càng không có khả năng biết mình có người muội muội nào hay không.
"...." Lưu Lê bị câu nói "Ta không có muội muội" của Trọng Yên Nhi không còn lời nào để nói. Y phục vẫn còn trên mặt đất, Lưu Lê đem áo khoác ngoài để ở trên bàn, từ bên trong móc ra một thỏi bạc, đẩy cửa hô to: "Tiểu nhị đâu! Cảm phiền lên đây chút!".
"Tới rồi, tới rồi đây!" Tiểu nhị nghe được tiếng kêu cũng nhanh chân chạy tới, thấy Lưu Lê quần áo xốc xếch che ở cửa không để cho người khác nhìn vào bên trong, liền đoán được đại khái tình hình xảy ra bên trong. Hắn đem khăn lông vác lên vai mình, ân cần hỏi thăm: "Không biết khách quan có chuyện gì sao? Là đói bụng hay khát nước? Cần ta giúp ngài làm gì sao?."
"Ngươi đi giúp ta mua một bộ y phục màu trắng; thêm một...Ừ...thêm một bộ màu tím nữa... Y phục của chúng ta tối hôm qua bị mưa làm ướt không thể mặc lại được, ta mặc cái này cũng không có cách nào ra khỏi cửa được. Cho nên, cảm phiền ngươi." Lưu Lê đem bạc giao cho tiểu nhị, không ngoài dự liệu, nhìn thấy ánh mắt sáng lên của hắn nói: "Khách quan yên tâm, chút chuyện nhỏ này có là gì, bảo đảm sẽ mua cho ngài loại tốt nhất a."
"Vậy, đa tạ ngươi trước, bạc còn dư tất nhiên sẽ thuộc về ngươi." Lưu Lê cười nói.
"A! Khách quan thật là rộng lượng vô cùng, chuyện nhỏ mà, chuyện nhỏ mà!" Tiểu nhị vui mừng hứng phấn nhận lấy bạc, liếc mắt nhìn thoáng vào phòng, sau đó xoay người chạy xuống lầu.
Tiểu nhị sau khi rời khỏi, Lưu Lê đóng cửa phòng, tiến tới ngồi xuống bên giường. Nàng chỉ chỉ y phục đang rải rác trên mặt đất, hướng về Trọng Yên Nhi nói: "Những y phục này không thể mặc được nữa, ta bảo tiểu nhị đi mua y phục mới về rồi. Chúng ta trở về Lạc Tĩnh thành đi, nếu như ngươi còn muốn ở đây thêm vài ngày nữa, thì chúng ta có thể đi chung quanh nhìn xem một cái. Bất quá không thể ở quá lâu, phải trở về tìm Tần huynh để báo cho hắn biết chúng ta bình an vô sự. Đúng rồi, nơi này là chỗ nào? Ngươi biết không?".
"Chắc là Thường Bình thành." Trọng Yên Nhi thần sắc mím môi nói, sợ chính mình nói sai sẽ chọc Lưu Lê tức giận.
"Thường Bình thành?" Lưu Lê nhíu mày, nàng làm sao cảm thấy địa danh này lại quen như vậy chứ, tựa hồ đã từng nghe trước đó ai đã đề cập đến nơi này.
Í? Không thể nào! Lưu Lê tức thì bừng tĩnh, đây không phải là nơi ban đầu mình và Lưu Mặc bày mưu nói dối quan phủ và Lăng Mỵ Như sao? Nàng còn tưởng rằng Thường Bình thành cách Lạc Tĩnh thành rất rất xa a, không nghĩ tới chỉ cách có một huyện thành mà thôi. Chết tiệt, sớm biết sẽ chọn một nơi thật xa để nói. Lưu Lê học theo Trọng Yên Nhi mân mân khóe miệng, nàng đột nhiên có dự cảm xấu, một loại cảm giác khác thường không thể giải thích được.
"A, kệ đi..." Lưu Lê thở dài, thuận theo tự nhiên đi, quản nhiều như vậy làm gì!
Đôi lời của Editor: Hôm nay đăng bài trễ vì vừa edit xong chương H nên xịt máu mũi.