Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngọc bội?" Lưu Lê đối với lời nói của Lăng Mỵ Như là mẫu thân ruột của nàng đã để lại cho nàng ngọc bội, thật sự không có chút ấn tượng nào, nàng ban đầu chỉ từ gian phòng của Lăng Mỵ Như lấy đi nhiều đồ vật, sau khi rời đi cũng không có kiểm tra lại đồ vật trộm đi. Hiện tại Lăng Mỵ Như hỏi tới, nàng ngoại trừ có chút lúng túng giống như ăn trộm bị bắt tại chỗ, cũng không có suy nghĩ đến gì khác.
"Đúng vậy." Lăng Mỵ Như đem Lưu Lê kéo qua một bên, tận lực hạ nhỏ giọng lại nói tiếp: "Ngọc bội kia là di vật duy nhất do mẫu thân ta để lại cho ta, ta liền đem nó đeo vào y phục màu trắng bằng vải gấm thượng hạng làm bội sức. Tuy nói là bội sức, nhưng khi đeo vào bộ y phục kia ta cũng chưa từng mặc lại. Lưu cô nương, người thông minh không nói hai lời, phiền người trả lại cho ta. Nếu như không, ta tin rằng Lưu cô nương cũng không muốn bị quan phủ bắt giam trong đại lao ngây ngốc mấy năm nhỉ?".
"Y phục màu trắng? Bội sức? Ngọc bội?" Trong nháy mắt Lưu Lê cảm giác da đầu tê dại đi, nàng hướng về phía Lăng Mỵ Như đưa tới nụ cười chuộc lỗi. Mặc dù nàng không thích Lăng Mỵ Như lắm, nhưng trên thực tế nàng cũng là ân nhân cứu mạng của mình, còn mình lại trộm đồ của người ta, lại càng...
Lưu Lê trong đầu tràn đầy cảm giác tội lỗi, nàng từ trong ngực chậm rãi móc ra nửa khối ngọc bội, đó là vật ban đầu nàng từ bộ y phục bằng gấm kia lấy xuống, bẻ gãy làm hai nửa làm tín vật của Cái Bang. Nàng đem nửa khối ngọc đưa cho Lăng Mỵ Như, áy náy cất tiếng: "Thật xin lỗi a, ta cho là nó chẳng qua là ngọc bội bình thường mà thôi, cho nên...đã đem nó..."
Ba! Vang dội lên một tiếng pháo tay cắt đứt lời nói của Lưu Lê, trong hành lang mọi người đều bị thanh âm như cái tát như vậy làm sững sỡ không dứt. Lưu Lê trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ ửng, nàng bị tát, người đầu tiên đau lòng chính là Trọng Yên Nhi, người đầu tiên chạy tới đến phía giữa Lăng Mỵ Như và Lưu Lê cũng là Trọng Yên Nhi.
Mặc dù không biết giữa các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai đúng ai sai, nhưng Trọng Yên Nhi chính là cố chấp đem tất cả sai lầm đổ lên đầu của Lăng Mỵ Như, nàng tràn đầy địch ý nhìn Lăng Mỵ Như, hơi tức giận nói: "Lăng cô nương, có lời gì thì từ từ nói, sao lại ra tay đánh người như vậy? Chẳng lẽ đường đường là nữ nhi của Thị lang đại nhân, lại không có gia giáo, không nói đến đạo lý sao?"
"Không nói đến đạo lý? Tức cười, ngươi không bằng nên hỏi một chút nàng ta đã làm gì!" Lăng Mỵ Như vành mắt có chút hồng, lý trí cùng sự tỉnh táo trong ngày thường đã sớm biến mất không thấy được nữa. Đó là di vật duy nhất mẫu thân nàng để lại cho nàng, nếu như không phải thân phận của Lưu Lê cùng người Thiên Tộc có liên quan đến nhau, thì nàng thật sự rất muốn tùy tiện thêu dệt một tội danh làm cho nàng cả đời phải sống trong lao ngục.
"Như muội? Các người làm sao vậy?" Dương Phong từ phía sau chậm chạp đi tới, hắn không thích Lưu Lê, không chỉ bởi vì nàng ta lại có may mắn cùng Trọng Yên Nhi bên cạnh nhau, thậm chí nhận được sự thiện cảm của Trọng Yên Nhi; càng thêm quan trọng là...., nếu như không phải bởi vì Lưu Lê, hắn căn bản sẽ không cùng Như muội ở chỗ này ngây ngốc nhiều ngày như vậy, mặc dù chính bản thân hắn tự yêu cầu cùng Như muội tới đây. Bây giờ nhìn thấy nàng ta bị ăn cái tát đến đau đớn, trong lòng Dương Phong không khỏi sảng khoái.
"Không có gì." Lăng Mỵ Như tay nắm nửa khối ngọc bội, lỗ mũi có chút chua xót.
"Lưu Lê, người cùng nàng ta...?" Trọng Yên Nhi hỏi.
"Ta không sao, là do ta không đúng." Lưu Lê kéo Trọng Yên Nhi quan, tiến lên một bước chỉ vào nửa khối ngọc bội mà Lăng Mỵ Như đang nắm trong tay, nói: "Lăng cô nương, là do ta không tốt, ta thành thật xin lỗi ngươi. Nếu như ngươi có thể cho ta thêm cơ hội, có thể đem mảnh ngọc trong tay của ngươi đưa cho ta, ta đảm bảo, sau khi trở về Lạc tĩnh thành sẽ trả lại cho ngươi ngọc bội hoàn hảo như ban đầu, được không?" Lưu Lê thành khẩn nói, Lăng Mỵ Như do dự trong chốc lát, đem nửa khối ngọc bội trong tay đưa cho Lưu Lê, nói: "Mới vừa rồi là do Mỵ Như không khống chế tốt tâm tình của mình, là Mỵ Như hành động nóng vội, xin Lưu...xin Biểu ca thứ lỗi." dù sao nàng thật vất vả mới tìm được Lưu Lê, tuyệt đối không thể để cho nàng lấy cớ "biến mất" nữa.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đem ngọc bội vẹn toàn trả về trong tay của ngươi." Lưu Lê mím môi đem nửa khối ngọc để vào trong ngực, cảm thấy Trọng Yên Nhi đang nhìn mình, liền quay đầu đối với nàng cười cười. Nàng không muốn giải thích gì cả, huống chi loại chuyện này không nên giải thích thì tốt hơn.
"Mỵ Như tất nhiên sẽ tin tưởng Biểu ca. Đúng rồi, nếu Biểu ca nói muốn đi Bình Vân sơn ngắm một chút, vậy chúng ta liền lên đường được không?" Thái độ của Lăng Mỵ Như như luyện thái cực quyền, chuyển tới chuyển lui, nàng lúc này đang cười ôn nhu như nước, thật giống như vừa rồi chưa từng phát sinh tình huống nào khác.
" Vậy thì nghe Lăng...Lăng biểu muội vậy." Lưu Lê đối với nàng tồn tại cảm giác áy náy, mặc dù trong lòng có chút không muốn nhưng vẫn là không làm nghịch ý của Lăng Mỵ Như, các nàng cũng chuẩn bị lên xe ngựa. Dương Phong đối với Lưu Lê sớm đã bất mãn đến cực điểm, thật không dễ đang vừa gặp nàng đã thấy nàng bị tát, vừa định có chút hả hê cười cợt thành tiếng, lại không nghĩ đến thái đội của Lăng Mỵ Như lại chuyển biến nhanh như vậy.
Bốn người chen chúc ở trong xe ngựa, Trọng Yên Nhi tất nhiên ngồi ở bên cạnh của Lưu Lê. Xe ngựa xóc nảy, Lưu Lê ôm hông của nàng để nàng dựa vào bả vai của mình, một màn thân mật như vậy để cho Dương Phong và Lăng Mỵ Như nhìn thấy vô cùng không được tự nhiên. Lăng Mỵ Như biết được bí mật của Lưu Lê, nàng cũng nhìn ra được giữa hai người họ có chút ý tứ. Vừa nghĩ tới hai nữ nhân yêu quý nhau, nội tâm nàng cư nhiên sinh ra cảm giác ghét bỏ.
Xe ngựa tại Bình Vân sơn thì dừng lại. Ngôi tự tọa lạc tại giữa sườn núi Bình Vân sơn, phàm là đi đến chùa cầu thần bái Phật, người bất kể là dân chúng bố y hay là quan lại quyền quý, cũng muốn đi bộ tới chùa để bày tỏ lòng thành kính đối với Phật tổ.
Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi đối với nơi này không quen thuộc, các nàng đi theo phía sau của Dương Phong và Lăng Mỵ Như, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh. Theo các nàng đi lên núi còn có những người dân khác, mọi người đều cầm trên tay một nén nhang, đi vài bước liền quỳ xuống lạy một lạy, miệng lẩm bẩm khấn vái.
"Nếu có một ngày có thể ở nơi này sinh sống, thật là tốt biết bao." Nhìn núi rừng thỉnh thoảng truyền đến tới chim hót, Lưu Lê thật sự cực kỳ thích loại hoàn cảnh sinh sống giống như Điền Viên núi rừng này, nàng không phải là người thích ồn ào, cũng không phải là thích cuộc sống ở kinh thành lớn; nàng thích tự do tự tại sống cuộc sống Điền Viên , thật lâu trước đây nàng đã từng nghĩ qua rồi, hi vọng cùng người yêu của mình ở một nơi an tĩnh tận hưởng cuộc sống nửa đời sau.
"Sẽ có một ngày như vậy, chỉ cần ngươi nguyện ý." Trọng Yên Nhi đi theo bên người nàng nhẹ giọng nói.
"Thật sao? Nhưng nếu như chỉ có mình ta ở lại nơi này, hẳn là sẽ cảm thấy cực kỳ tịch mịch tẻ nhạt a." Lưu Lê có điều suy nghĩ liền nói, cuộc sống chốn Điền Viên sống mặt dù tốt, nhưng nếu không có người làm bạn đời, thật sự là chuyện rất bi ai.
"Nếu như ngươi nguyện ý, Yên Nhi nguyện ý cùng ngươi." Trọng Yên Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói, đây là lần thứ mấy nàng lấy hết dũng khí để nói rồi? Nàng nhớ không nỗi nữa, chỉ hi vọng Lưu Lê có thể hiểu tâm ý của nàng.
"Haha, đi thôi." Lưu Lê lôi kéo bước chân của nàng nhanh chóng đuổi theo, hai người liền cất bước nhanh đi đến cửa chùa, biểu lộ uyển chuyển vừa rồi của nàng lại bị Lưu Lê cười trừ bỏ qua, Trọng Yên Nhi lộ ra vẻ vô cùng mất mát.
Nàng tùy ý để Lưu Lê lôi kéo nàng đuổi theo Lăng Mỵ Như và Dương Phong phía trước, hành động nhất trí bước đến ngôi miếu tự Bình Vân sơn. Lưu Lê không thích Dương Phong, giống như cách Dương Phong cũng không thích nàng. Dĩ nhiên, Lưu Lê không thích là có lý do, bởi vì người này từ lúc lên núi đã bắt đầu chống đối nàng, còn tỏ vẻ ân cần chăm sóc bên cạnh Lăng Mỵ Như. Nam nhân ân cần đến mức quá đáng, luôn làm cho người ta một loại cảm giác như "chồn giả gà chúc tết", huống chi bản thân Dương Phong lớn lên tướng mạo tựa như lại giống con chồn. Đoán chừng khi ở bên ngoài, ngoại trừ Lăng Mỵ Như không có ai nhìn thuận mắt sao.
"A di đà Phật, các vị thí chủ xin dừng bước." đang lúc Lưu Lê và mọi người muốn đi vào đại điện của miếu tự Bình Vân sơn, một tiểu hòa thượng gọi các nàng lại. Hắn chấp tay hành lễ hướng mấy người bái một cái, tầm mắt vẫn dừng lại trên người của Lưu Lê.
"Xin hỏi có chuyện gì không?" Dương Phong cất bước nhích đến gần tiểu hòa thượng nói.
"Không Minh đại sư để cho ta đi qua mời các thí chủ." Tiểu hòa thượng nói chi tiết.
"Không Minh đại sư? Có phải là vị đại sư đã một trăm mười tám tuổi – Khổng Minh đại sư?" Dương Phong hỏi, nghe nói vị Không Minh đại sư này vốn là cao tăng đắc đạo, hành tung phiêu bạt không đoán được, cho tới bây giờ cũng không dễ dàng nhìn ấy người này.
"Đúng vậy, Không Minh đại sư đang ở mảnh rừng đào yên tĩnh phía sau đợi các thí chủ, xin các thí chủ dời bước chân đến rừng đào."
"Nếu là Không Minh đại sư đã cho mời, xin phiền tiểu sư phụ đi trước dẫn đường." Lăng Mỵ Như lễ phép nói.
"Nếu vậy, xin mời các thí chủ." Tiểu hòa thượng lần nữa chắp tay trước ngực, đi nhanh ở đằng trước thay các nàng dẫn đường. Vốn là Lưu Lê suy nghĩ đến nơi này, hiện tại nhìn thấy Lăng Mỵ Như tự chủ trương để tiểu hòa thượng dẫn đường đến vị Không Minh gì đó, gương mặt của nàng ngay cả nửa điểm nụ cười cũng không có.
Cất bước đi một hồi lâu, cuối cùng Lưu Lê phát hiện cảnh sắc ở xung quanh tựa hồ có chút xảy ra thay đổi. Rõ ràng là rừng cây lá xanh tươi tốt, chẳng qua là chỉ chốc lát mà thôi, cánh rừng truyền đến hương thơm của hoa đào. Càng đi về phía trước, Lưu Lê càng phát hiện hai bên xanh biếc đã được thay thế bởi hoa đào đang nở rộ, mà mùa này, rõ ràng đã qua mùa hòa đào nở rồi.
Tiểu hòa thường dẫn các nàng tiến để một căn nhà trúc được xây trong rừng hoa đào, bên trong bày biện vật đơn giản mà mộc mạc, trừ nước trà cùng bồ đoàn (là vật được đan thành từ cỏ bồ đề dùng để thiền tọa), cũng không tìm thấy đồ đạc hữu dụng nào khác. Không Minh đại sư cũng không ở bên trong, cách phòng trúc không xa ở chỗ đặt bàn thấp cùng hai cái bồ đoàn, phía trên tựa hồ chưa hạ cờ đen trắng.
Xa hơn nữa, một vị lão hòa thượng gương mặt hiền lành mặc áo cà sa đang đứng ở một gốc cây đào chắp tay trước ngực đang nhìn về hướng mấy người đang trong căn nhà trúc. Ánh mắt Lưu Lê trong lúc lơ đãng chống lại tầm mắt của vị lão hòa thượng kia, một loại cảm giác kỳ quái tự nhiên mà sinh ra, chân nàng không tự chủ được ra khỏi căn nhà trúc, bởi vì nghe thanh âm của Trọng Yên Nhi mà dừng lại: "Lưu Lê, ngươi định đi đâu vậy?".
"Lão hòa thượng kia, hắn đang gọi ta." Lưu Lê đưa lưng về phía mấy người trong phòng nói.
"Hắn đang gọi ngươi? Làm sao có thể như vậy? Chúng ta cũng không nghe thấy thanh âm nào." Lăng Mỵ Như cùng Trọng Yên Nhi trăm miệng một lời.
"Hắn là đang gọi ta, không có sai." Lưu Lê hít sâu vài ngụm khí, nàng chạy bộ đến từ căn phòng trúc mà lão hòa thượng đi tới trước đó. Lưu Lê vừa mới đi, mọi người đều nghĩ phải đi theo nàng, chẳng qua là thời điểm đi tới trước cửa phòng trúc lại bị tiểu hòa thượng ngăn cản. Hắn chắp tay trước ngực, lễ phép hướng mọi người nói: "Các vị thí chủ, Không Minh đại sư chỉ cho gọi một mình vị thí chủ kia, kính xin các vị thí chủ ở chỗ này kiên nhẫn chờ đợi."
Đi từ từ tới gần lão hòa thượng, Lưu Lê quét mắt qua chiếc bàn thấp chưa có hạ cờ đen trắng, hai bên bàn cờ bàn biện hai chén nước trà đang bốc hơi nóng, tựa hồ vừa mới châm xong. Đứng trước mặt vị lão hòa thượng, Lưu Lê trong tâm vô tình đối với hắn sinh ra một loại cảm giác kính sợ vô hình. Nàng học theo động tác của tiểu hòa thượng vừa rồi, chắp tay trước ngực, cúi người chào nói: "Ngài chính là Không Minh đại sư sao?".